Lớp bảo vệ yếu dần theo thời gian, lũ U hồn phấn khích gào thét, chực chờ xông tới cắn xé họ. Dường như tất cả hi vọng đã vụt tắt, những người lính buông bỏ vũ khí, thậm chí suy nghĩ tới chuyện đầu hàng. Dẫu vậy vẫn có người tin tưởng rằng Nam Cung Huyền sẽ xuất hiện, ngay cả Long Ngạo Thiên cũng tin như vậy.
Ầm... Ầm... Ầm...
Bất ngờ mặt đất không ngừng rung chuyển, nhanh chóng hình thành các vết nứt lớn chôn vùi một bộ phận U hồn xuống dưới. Không đợi chúng kịp phản ứng, Hắc Hoả Long đã vụt ra khỏi vùng an toàn, phun lửa thiêu cháy những kẻ xấu số. Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt, cả phe ta lẫn phe địch đều ngơ ngác. Đợi đến khi lũ U hồn bừng tỉnh, chúng cực kì tức giận, rít lên từng hồi thanh âm chói tay rồi điên cuồng tấn công Hắc Hoả Long. Long Ngạo Thiên lúc này cũng khôi phục vài phần sức lực, liền xông vào tham chiến. Hi vọng chiến thắng được thắp lên, cứ việc hai người chủ chốt còn chưa xuất hiện, sĩ khí vẫn dâng cao trở lại.
Hai bên giao chiến hết sức quyết liệt, khắp nơi chỉ nghe vang thanh âm kim loại va chạm cùng tiếng nổ ma thuật. Tất cả đều biết trận chiến này đây là trận cuối cùng, thành hay bại đều được quyết định bởi nó. Do đó họ hạ quyết tâm đặt cược mạng sống của mình, dùng toàn bộ sức lực còn lại để chiến đấu cùng kẻ thù. Không phụ mong đợi của mọi người, mặt đất lại rung chuyển một lần nữa. Và lần này, một sinh vật to lớn từ bên dưới vụt bay lên. Chẳng ai nhìn rõ hình dáng sinh vật lạ cho đến khi nó mở rộng sải cánh của mình trên bầu trời. Dẫu biết tình thế hiện tại hết sức nguy hiểm, họ lại không thể ức chế được mà nở nụ cười khi nhìn thấy hai người đang đứng trên lưng sinh vật kia.
"Họ đến rồi. Tiến lên ! Chiến thằng là của chúng ta."
Chẳng biết ai dẫn đấu hô hào, tất cả đồng loạt hưởng ứng, chiến đấu càng thêm mạnh mẽ. Đối lập với họ, lũ U hồn bỗng chốc náo loạn, nhất thời để các chiến binh có cơ hội phản công. Chỉ là sức khoẻ của mọi người đã hao tổn không ít, qua một hồi lại trở về thế giằng co.
Nam Cung Huyền ra lệnh Ngân Tinh Long mang theo Long Thanh Hàn cùng chiến đấu, còn bản thân thì nhảy xuống chỗ Nữ vương. Vừa thấy cô chạm đất, Vân Đan Sa La lập tức mang người tới xem Lạc Cẩm Y. Chứng kiến tình huống nàng ta ngày càng tệ, cô không nói một lời, lập tức bắt tay vào thanh tẩy Hắc khí. Nhưng Hắc khí do Chúa tể U hồn đặc chế đâu phải nói giải là giải được. Hơn nữa chiến trận lúc này cũng không cho cô quá nhiều thời gian để giải quyết nó. Nên Nam Cung Huyền chỉ có thể tạm thời giúp kiềm chế cỗ Hắc khí kia thôi lan rộng ra. Từ trong không gian, cô lấy ra một viên Quang hệ tinh thạch. Kích thước nó khá nhỏ nhưng so với những viên tinh thạch khác lại cực kỳ thuần khiết. Viên Hộ vệ tinh thạch này khiến cô hao tổn rất nhiều công sức mới hoàn thành được. Cô không nghĩ nhanh như vậy nó đã nổi lên công dụng của mình. Nhanh chóng đem nó buộc lại thành một chiếc vòng, cô đeo cho Lạc Cẩm Y rồi cùng mọi người tham chiến.
Thải Nhi ở bên cạnh trông coi, nhìn từng đoàn Quang ma thuật nhẹ nhàng bao phủ vết Hắc khí trên người Ma thú vương, rất sợ Hắc khí đột ngột bùng phát. Nhưng điều nàng lo lắng không có xuất hiện, trái lại Hắc khí thậm chí còn tiêu tán một ít. Trong lúc nàng coi giữ người, một vài tên U hồn lợi dụng kẽ hở xông tới tấn công. Nhưng chúng còn chưa chạm được tới làn váy của Thải Nhi đã bị dây leo trói buộc. Không bỏ cuộc, chúng thả ra Hắc khí, ý đồ ăn mòn những sợi dây nhưng không ngờ đổi lấy một trận đau đớn xuyên thấu thân thể.
Những sợi dây leo này vốn xuất phát từ Mộc thạch mà Nam Cung Huyền đã đưa cho nàng trước đây. Cho nên khi đụng phải Hắc khí, Quang ma lực ẩn chứa bên trong liền tấn công chúng. Sau khi dùng Hoả thuật tiêu diệt mấy tên đó, Thải Nhi nhẹ nhàng thở ra, khống chế Mộc thạch thu hồi dây leo. Nàng không nhớ được đây là lần thứ mấy mình được Mộc thạch cứu. Không chỉ riêng nàng, suốt ba ngày đêm chiến đấu, các viên Hộ vệ tinh thạch đã phát huy tối đa công dụng của mình, thay Nam Cung Huyền bảo vệ người cô yêu thương.
Còn Nam Cung Huyền vừa tham gia trận chiến đã dùng Quang hệ ma thuật giúp các chiến binh hồi phục lại. Một chiêu này đã rút đi một phần ba ma lực trong cô, làm cô không thể sử dụng ma thuật một lúc. Nhưng chỉ riêng vũ lực thôi, Nam Cung Huyền cũng đủ sức loại bỏ một lượng lớn U hồn bình thường. Cùng với sức chiến đấu Long Ngạo Thiên, Long Thanh Hàn cùng Đổng Vân Nhu, họ gần như quét sạch lũ tép riu phía quân địch, buộc những tên chủ chốt phải tham chiến. Lần này Chúa tể U hồn hạ quyết tâm giành thắng lợi cho nên cử tận bảy tên tướng lĩnh, ba trong số đó đã bị tiêu diệt. Mà đối phó bốn tên còn lại, họ không thể đơn thân độc mã chiến đấu nếu không muốn nhận kết quả thất bại. Cho nên Nữ vương lập tức ra lệnh chia thành hai nhóm: Nam Cung Huyền cùng Long Thanh Hàn, Đổng Vân Nhu phối hợp Long Ngạo Thiên. Ngoài ra còn có sự trợ giúp to lớn của Hắc Hoả Long với Ngân Tinh Long. Những chiến binh còn có thể chiến đấu cũng đánh hết sức mình.
Chỉ tiêu diệt bốn tên tướng lĩnh thôi mà trận chiến này kéo dài gần sáu tiếng đồng hồ. Đợi cho đến tên cuối cùng ngã xuống thì bọn họ cũng không còn ai trụ vững trên đôi chân mình. Đáng thương nhất là Nam Cung Huyền, đã bôn ba nhiều ngày dưới lòng đất, vừa mới chiến đấu kịch kiệt xong lại phải kéo thân tàn đi chữa trị cho Lạc Cẩm Y.
Nhưng khi bắt tay vào việc chữa trị thì cô gặp phải nan đề, không biết nên làm thế nào cho phải. Chuyện là Hắc khí đã lan ra một nửa thân thể Lạc Cẩm Y, hơn nữa mớ Hắc khí này rất cứng đầu. Nên nếu muốn thanh tẩy hoàn toàn thì phải cởi bỏ y phục. Nhưng có lần giáo huấn trước cùng bản quy định, cô không dám tuỳ tiện đụng chạm. Nữ vương biết cô khó xử, hạ lệnh cho lui tất cả, dĩ nhiên có vài người là ngoại lệ.
"Nếu thật sự phải cởi, ngươi cứ làm đi, không cần áy náy đâu."
"Thật không ? Mọi người không khó chịu sao ?"
"Làm sao không chứ." Thải Nhi nhẹ nhàng lắc đầu "Nhưng chúng ta chỉ có thể lấy đại cuộc làm trọng."
"Dù ta thật sự không ưa nàng ta tí nào, nhưng ngươi vẫn nên chữa trước đi. Còn chuyện khác chỉ có thể đợi Xú hồ tỉnh lại rồi giải quyết sau."
Nữ vương nói lời đó xong thì đưa hết mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn Lạc Cẩm Y cùng Nam Cung Huyền. Nhìn chân mày của Nữ vương nhanh dính thành một đoàn, Đổng Vân Nhu nhịn không được trêu chọc.
"Nữ vương ngài không phải là đang ghen đi ?"
"Ghen ? Không thể nào. Ta chỉ đang suy nghĩ làm sao để tên Xú hồ kia cam lòng giải trừ ấn kí."
Nhắc tới vấn đề này, sắc mặt bốn người đều không đẹp cho lắm. Ai mà không biết Nữ vương Nhân tộc cùng Ma thú vương là oan gia. Lạc Cẩm Y từ trước tới nay đều thích cùng nàng đối đầu. Lần này mang ấn kí của Nam Cung Huyền sợ rằng sẽ không chấp nhận buông tha. Hơn nữa da mặt nàng ta đặc biệt dày cùng bản tính trời sinh thích quyến rũ người khác, tuyệt đối sẽ bám dính Nam Cung Huyền. Cứ việc lý do đơn giản là chọc tức Vân Đan Sa La thì nghĩ tới thôi cũng khiến người ta không chịu nổi.
"Quả nhiên vẫn nên bỏ mặc tên đó là tốt nhất." Nữ vương có chút nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng nói thì nói vậy thôi chứ họ cũng chỉ có thể chờ coi diễn biến rồi mới tính được. Mà trước hết việc quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi trước đã. Bốn người tạm thời tách ra trở lại phòng của mình.
Nữ vương bị tiếng đập cửa làm cho giật mình tỉnh giấc, tiếng gào thét của Đổng Vân Nhu không ngừng truyền tới. Mang gương mặt âm trầm, nàng đứng dậy phủ thêm áo khoác rồi mới mở cửa. Cửa vừa bật mở, Đổng Vân Nhu cũng không đợi nàng kịp phát tác đã lôi người chạy tới phòng Nam Cung Huyền. Trong phòng, hai người khác đã ở đó trước, vẻ mặt hết sức lo lắng.
"Rốt cuộc là có chuyện gì ?"
"Khụ... Cái kia... Long Thanh Hàn ngươi nói đi." Đối diện ánh mắt của Nữ vương, Đổng Vân Nhu không chút nghĩ ngợi liền đem vấn đề ném cho người khác.
"... Ma thú vương xảy ra chuyện rồi."
"Cái gì ? Xú hồ biến thành U hồn rồi sao ?"
"Không phải. Không phải. Ngài tự xem mình đi."
Nữ vương hồ nghi bước đến trước giường của Nam Cung Huyền, cảnh tượng trước mắt khiến nàng hết sức đau đầu. Một đoàn lông đỏ đang treo trên người Nam Cung Huyền, mặc kệ cô làm cách nào đều suý không ra.
"Rốt cuộc chuyện này là sao ?"
"Như ngài thấy đó, vì bị Hắc khí ảnh hưởng tới thú đan của mình nên Ma thú vương biến thành nguyên hình." Khả Noãn xuất hiện, sơ lược giải thích tình huống hiện tại.
"Vậy tám cái đuôi còn lại đâu ?" Nàng nhớ rõ tên này nguyên hình là Cửu vĩ hồ mà.
"Đại khái là thứ kia quá mức bá đạo, còn chưa thể thanh tẩy hoàn toàn. Ma thú vương vì bị tổn thương nghiêm trọng cho nên ngay cả hình dạng Cửu vĩ cũng không thể duy trì."
"Đừng bảo với ta tâm trí cũng rút lui à." Mặt Nữ vương cơ hồ biến thành màu đen.
"Không tới mức đó nhưng không thể nói chuyện được."
Với tình huống này họ tuyệt đối không thể để Lạc Cẩm Y lại cho đám Ma thú chăm sóc. Không nói nơi này cường giả vi tôn, chỉ sợ lũ U hồn lại lợi dụng thời cơ họ rời đi mà ra tay trừ khử người thì nguy to. Cho nên bọn họ bàn bạc một hồi, chỉ có thể lấy cớ vì càng tốt chữa trị mà đem Lạc Cẩm Y theo bên mình. Đương nhiên, Nữ vương thật hận không thể bỏ mặc nàng ta tự sinh tự diệt. Nhất là khi Lạc Cẩm Y lợi dụng cơ hội bám chặt Nam Cung Huyền, ý niệm này cũng xẹt qua tâm trí ba người còn lại.