Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những người khác không có được năng lực hồi phục tốt như Nam Cung Huyền cho nên chỉ có mình cô gác đêm. Dưới đáy biển sâu, ánh sáng chỉ được phát ra từ những viên dạ minh châu đặt trên các cây cột. Đó là thứ ánh sáng thuần khiết nhưng lạnh lẽo, càng tô điểm thêm cho sự vắng lặng của đêm nay. Sau trận chiến, gần như mọi sự sống đã bị quét sạch ra khỏi xung quanh nơi đây. Những nơi bên ngoài kết giới được soi sáng đều là một mảnh hoang tàn. Nhân ngư sau khi chết, thân xác sẽ tan thành bọt biển, trở lại với biển cả. Cô vốn nghĩ đó chỉ là truyền thuyết nhưng giờ mới biết đó là sự thật.

Tìm một chỗ sạch sẽ, Nam Cung Huyền ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu luyện tập Thời không ma pháp. Nó không chỉ giúp mở ra không gian chứa, còn có thể bẻ cong dòng chảy thời gian lẫn không gian, mở ra một vùng thời không khác, thế giới khác. Cô vẫn chưa đủ khả năng để làm chuyện đó, hiện tại chỉ có thể dò xét một khu vực nhất định cùng mở một không gian chứa cho riêng mình. Không biết qua bao lâu, bên tai cô vang lên tiếng bước chân như xa như gần. Vì không cảm nhận được nguy hiểm, hơn nữa cho rằng ai đó ra ngoài tuần tra, Nam Cung Huyền không hề để tâm. Trên người đột nhiên ấm áp thêm một điểm, Nam Cung Huyền mở mắt, trước mặt là đôi chân thẳng tắp để người ghen tị.

Vân Đan Sa La không nghĩ tới giờ khắc này còn nhìn thấy Nam Cung Huyền ở bên ngoài. Thân thể nhỏ bé yên tĩnh ngồi một góc, trên người thậm chí không có lấy một tấm áo choàng. Cô nếu biết Nữ vương nghĩ như vậy nhất định thấy mình rất oan uổng. Cô ít nhất cũng được mét sáu mươi bảy, sáu mươi tám, sao với nhiều người đã muốn cao. Rốt cuộc không phải nữ nhân nào cũng có thể như Nữ vương cao tận mét bảy lăm. Hơn nữa, người này tự thân mang khí tràng cường thế (tuy cô chưa tận mắt thấy qua) đã đủ áp người khác một đầu. Với lại, cô có Hoả ma lực, căn bản chút lạnh không ảnh hưởng gì.

"Mau vào ngủ !"

"Ai đến canh chừng ?"

"Tuỳ tiện bố trí thêm một kết giới là được. Ngươi nhanh chóng làm đi."

"Cái kia..."

"Ta không thích người làm trái lệnh mình."

Nam Cung Huyền bẹp bẹp miệng, xụ mặt gọi Khả Noãn hỗ trợ dựng nên một lớp bảo vệ. Hao phí hết một nửa ma lực trong người, cô mời hoàn thành được kết giới, sắc mặt hơi chút tái đi. Nữ vương tuy đau lòng nhưng không ngại lấy nó làm lý do chính đáng ép buộc cô đi ngủ.

"Thấy chưa ? Ngươi quá yếu. Mới dựng một tầng kết giới đã mệt thành như vậy. Ngoan ngoãn trở về phòng nghỉ ngơi cho ta."

Nam Cung Huyền liên tục mặc niệm 'Người này là tức phụ của ta, người này là tức phụ của ta' mới không quay lại cắn Nữ vương một ngụm. Cả một khu vực rộng như nơi này phải có vài vị ma pháp sư cấp cao cùng thực hiện. Bây giờ một mình cô cùng Khả Noãn hoàn thành được mà dám chê cô yếu. Phải biết cô mới tập luyện hơn nửa năm thôi.

Lúc hai người trở về phòng, những người khác đã ngủ say, bất quá vẫn chừa vị trí cho họ. Nam Cung Huyền thuần thục cởi bỏ ngoại y, nằm lên giường ôm lấy Thải Nhi. Cảm nhận được quen thuộc ấm áp, nàng rúc vào ngực cô, vô ý thức điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái. Nữ vương thấy vậy có chút ghen tị, bất quá nghĩ tới tình cảm của mình không bằng cũng không rối rắm nhiều, nằm xuống vị trí của mình. Một đêm vô mộng.

Vài ngày sau, Nam Cung Huyền bắt đầu tiếp nhận thêm nhiều tri thức mới, một bên nhận chân học tập, một bên không ngừng rèn luyện chính mình. Ngẫu nhiên Nữ vương phạm lười, cô còn có thể phụ giúp chút việc, lấy Nữ vương ý tứ là 'Hoàng phu phải nắm bắt được chuyện quốc gia'. Lúc này cũng vậy, Vân Đan Sa La úp sấp trên giường, mái tóc tuỳ ý xoã tung, ít đi một phần nghiêm túc, lại nhiều hơn vài phần yêu mị. Nàng thậm chí triều Nam Cung Huyền bắn đến vài ánh mắt câu nhân, sợ rằng nam nhân bình thường đã sớm nhào tới ôm nàng quay cuồng một phen. Nhưng cô bằng ý chí hơn người của mình, kiên quyết không phản ứng, đem lực chú ý đặt lên mấy báo cáo gần đây. Những thứ này chỉ mới được chuyển đến sáng sớm bằng vài thủ thuật ma pháp đặc thù. Vân Đan Sa La đã giải quyết phần lớn, chỉ còn vài vấn đề lặt vặt ném cho cô giải quyết thử. Nhưng mà Nam Cung Huyền khắc sâu bản thân không có năng lực quản lý, càng không hiểu mấy thứ cong cong nhiễu nhiễu trong đó.

Nữ vương nhìn người nọ vẻ mặt nghiêm túc, môi hơi mím lại, chân mày khẽ nhíu không nói nên lời rất dễ để người khác khi dễ một phen. Vân Đan Sa La thật không hiểu tại sao người này hầu hết thời gian đều bày ra bộ dạng như vậy. Suy đi nghĩ lại chỉ có thể vu cho gương mặt quá đỗi ưa nhìn cùng cặp mắt mê người kia. Ánh mắt Nam Cung Huyền là thuần khiết, không pha lẫn chút tạp chất nào. Nhưng khi nhìn sâu vào nó, rất khó để dời mắt, linh hồn của họ như bị cuốn vào một đáy vực không lối thoát. Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên có chút sầu lo chuyện tương lai.

Đúng lúc này, Đổng Vân Nhu, Thải Nhi và Long Thanh Hàn đều trở về. Nam Cung Huyền xụ mặt họ có thể lý giải nhưng Nữ vương ai oán thì chẳng hiểu vì sao. Cho nên họ đến hỏi một chút, lỡ đâu vấn đề này liên quan đến quốc gia cơ mật thì sao. Nhưng sau khi biết được nguyên nhân, họ phát hiện vấn đề còn lớn hơn mình tưởng. Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn thu hút sự chú ý của Nam Cung Huyền, lại nghe tới họ đang bàn tán chính mình, ngốc ngốc mở to hai mắt ra nhìn. Cô hồn nhiên không biết bộ dạng của mình lúc này trong mắt người khác là cỡ nào trêu hoa ghẹo bướm.

"Làm sao ?"

"Không có gì đâu. Em cứ làm việc tiếp đi." Thải Nhi đối cô ôn nhu cười, Nam Cung Huyền gật gật đầu tiếp tục cùng mấy báo cáo chém gϊếŧ.

Họ biết chỗ này bàn bạc chuyện đó không tốt nên lập một kết giới nhỏ vừa đủ chứa bốn người. Mọi người đều biết thân phận Nam Cung Huyền đặc thù, nếu công bố ra ngoài không biết có bao nhiêu ong bướm tìm cách trèo lên giường của cô, đảm bảo nam nữ không kị. Hiện tại, bốn người họ cùng nhau đã là cực hạn, tuyệt đối không thể xuất hiện kẻ thứ năm, thứ sáu bên cạnh Nam Cung Huyền. Nhưng họ lại không thể đảm bảo ngốc tử có thể hiểu rõ vấn đề này, nhất là khi cô đối họ chỉ mới dừng lại ở mức hảo cảm mà chưa phải rung động.

Muốn nhượng cô học cách yêu cần rất nhiều thời gian trong khi tình địch vẫn lăm le đến gần. Từ vụ lần trước có vài người cùng nhau tranh tỏ tình với Nam Cung Huyền, một hồi chuông cảnh báo đã được vang lên. Hơn nữa, cách trở thành bạn lữ của cô quá mức dễ dàng, sơ sẩy một chút lại bị người lợi dụng.

Mãi thật lâu về sau, họ mới nhớ lại ngày hôm nay. Quả thật Nam Cung Huyền về sau luôn có người quấn lên nhưng những lo lắng về cô đều không có đất dụng võ. Ngốc tử trung khuyển nhà họ căn bản chỉ biết đối họ tốt, chưa từng cho người ngoài sắc mặt hảo xem. Thậm chí lâm vào vài trường hợp đặc thù, mặc kệ đối phương là ai, trực tiếp đem người đánh thảm. Nhưng mà họ nhất không nghĩ tới, Nam Cung Huyền thường ngày dịu ngoan, chỉ cần ăn dấm sẽ hoá thân vì lang, đem họ ăn kiền mạt tịnh.

Còn bây giờ, sau khi suy nghĩ không ra phương pháp giải quyết, họ đánh vỡ kết giới, quyết định nhàn nhã một hôm. Có điều, trà còn chưa kịp uống, cửa phòng đã bị người gõ. Nam Cung Huyền nhường ra vị trí cho Nữ vương, cùng những người khác hỏi thăm các loại tri thức. Người đến là Đức vua và Hoàng hậu của Nhân ngư tộc, bên cạnh họ còn có một nữ hài tử độ khoảng năm, sáu tuổi. Nữ hài có mái tóc mà cam sáng như Đức vua, đôi mắt lại cùng một khuôn với Hoành hậu, to tròn màu ngọc bích.

"Đây là con gái của chúng ta, Công chúa của Nhân ngư tộc. Tây Nhã, con mau cùng mọi người chào hỏi."

"Xin chào." Tây Nhã hãi thanh hãi khí nói chuyện. Nữ vương nhợt nhạt đối nàng cười một cái, gương mặt lại đeo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng.

"Chúng ta có một thỉnh cầu mong Nữ vương có thể chấp nhận. Đó là mang theo Tây Nhã rời khỏi nơi này. Chúng ta sợ hãi chính mình không đủ sức bảo hộ hài tử."

"Ngài không sợ dọc đường nguy hiểm, đoàn người của ta cũng khó có thể thực hiện được điều đó sao." Lời của Nữ vương là thật. Suốt chuyến đi họ gặp không ít lần bị tập kích, thân mình còn lo chưa xong làm sao có thể lưu tâm đi bảo vệ một hài tử đâu.

"Là Tây Nhã muốn được đi. Tây Nhã không sợ." Khó có thể tin lời này đến từ một đứa nhỏ mới năm tuổi đầu.

"Nếu Tiểu công chúa đã quyết định. Vậy thì một lát ta phân phối xuống cho thuộc hạ sắp xếp."

Chuyện đã xong, Tây Nhã vui vẻ rời khỏi nhưng hai người đứng đầu vẫn chưa có ý định rời đi, mắt nhìn chằm chằm vào Nam Cung Huyền. Cô bị họ đinh gắt gao tới mức ngồi không yên, nhưng ngại đối phương thân phận, chỉ có thể đưa mắt cầu cứu Vân Đan Sa La. Nữ vương cũng không muốn có người nhìn người của mình như vậy, ho nhẹ một tiếng ra hiệu cho hai vị thu liễm. Mà họ phảng phất không nghe thấy, ánh mắt càng lúc càng trở nên nóng bỏng hơn.

"Hai vị có vấn đề gì với người của ta sao ?" Nàng đặt nặng trọng âm ba chữ 'người của ta', ý đồ thể hiện người này có được sự bảo hộ của nàng.

Nữ vương đã nói tới mực này, họ cũng không thể tiếp tục càn quấy, buộc phải thu hồi tầm mắt. Lại cùng nhau trò chuyện câu được, câu không, họ còn chịu mở miệng nói ra vấn đề liên quan chuyện thất thố khi nãy. Đừng nói Nữ vương, những người khác đều cảm giác không kiên nhẫn nhưng không một ai có ý định rời đi nửa bước. Gặp họ như vậy cố chấp, Quốc vương cũng đành nói ra suy nghĩ của mình.

"Đối với Nam nữ sĩ trợ giúp trong trận chiến lần trước, chúng ta thật không có cách nào diễn tả lòng biết ơn của mình. Duy chỉ có thể đem nữ nhi gả cho mới có thể phần nào báo đáp."

___________________

Ps: Mọi người thử dự đoán Nam Cung Huyền sẽ phản ứng ra sao.

Truyện Chữ Hay