Đại Ma Đầu Không Tin Vào Nước Mắt

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong cơn mơ màng, đại ma đầu bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa.

Đại ác ma chìm vào giấc ngủ mơ màng, đột nhiên nghe thấy xa xa có tiếng móng ngựa.

Mặc dù hắn trọng thương, thế nhưng nhạy cảm vẫn còn, hắn lập tức từ trong mộng tỉnh lại, nâng kiếm nhắm về phía cửa động.

Mặc dù bị thương nặng, nhưng sự nhạy cảm của hắn vẫn còn, hắn lập tức từ trong mộng tỉnh lại, tay cầm kiếm xông thẳng tới cửa động.

Đồ đệ từ trong bóng đêm chạy về.

Người học việc đã trở về từ đêm.

Ánh mắt đại ma đầu phát lạnh.

Đôi mắt của con quỷ lớn trở nên lạnh lùng.

Đồ đệ không thấy ánh mắt của sư phụ, theo bản năng bắt lấy tay của đại ma đầu: “Sư phụ đi mau, người của Võ lâm minh sắp đuổi đến rồi!”

Đồ đệ không có chú ý tới sư phụ ánh mắt, theo bản năng nắm lấy đại ma đầu tay: “Sư phụ, đi mau đi, võ lâm minh người đang đuổi theo ngươi!”

Đại ma đầu biết, không phải là đồ đệ báo tin cho Võ lâm minh.

Đại ác ma biết rằng sẽ không phải là người học việc đã báo cáo bức thư cho Wulin League.

Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn là chua xót, vẫn là không thích, vẫn là tràn ngập trống trải.

Nhưng trái tim anh vẫn cay đắng, vẫn bất hạnh và vẫn đầy trống rỗng.

Chỉ cần nhớ đến tiểu đồ đệ sống vui vẻ ở Võ lâm minh, trái tim hắn bỗng chốc đau đớn, xen lẫn một chút bi thương.

Chỉ cần nghĩ đến tiểu đồ đệ sống như vậy vui vẻ trong Võ Lâm Minh, trong lòng hắn liền sẽ cảm thấy đau xót cùng bi thương.

Hắn nói: “Ngươi đã bỏ tối theo sáng, vì sao còn muốn quản sống chết của bản toạ?”

Anh ấy nói: “Nếu bạn đã từ bỏ bóng tối và quay sang ánh sáng, tại sao bạn vẫn quan tâm đ ến cuộc sống của tôi?”

Đồ đệ nói: “Sư phụ, bỏ tối theo sáng là chí hướng của ta, nhưng người là sư…”

Đồ đệ nói: “Sư phụ, ý chí của ta là từ bỏ bóng tối hướng về ánh sáng, nhưng ngươi là sư phụ của ta…”

Đại ma đầu tức giận đánh một chưởng cắt ngang lời đồ đệ: “Ngươi dám!!!”

Đại ma đầu giận dữ đánh gãy đồ đệ: “Ngươi dám!!!”

Tên nghịch đồ này… nghịch đồ… dám… dám ở trước mặt hắn nói cái gì mà bỏ tối theo sáng!

Tên phản bội này… tên phản bội này… sao dám… làm sao dám nói gì trước mặt hắn!

Như thế nào là tối? Mà như thế nào là sáng?

Bóng tối là gì? Minh là gì?

Lẽ nào núi Hoang Mộng khắp nơi hoa mai tuyết trắng là đang bôi nhọ cốt cách của tên nghiệt đồ này sao?

Chẳng lẽ hoa mai cùng tuyết dày khắp núi Hoàng Mông đã sỉ nhục nhân phẩm của tên lưu manh này?

Đồ đệ bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống trước vó ngựa của đám người Võ lâm minh.

Người học việc bị đánh bay, nặng nề ngã xuống trước vành móng ngựa của mọi người trong Liên minh Võ Lâm.

Tiểu thừa nhân sợ hãi, vội vàng xuống ngựa nâng đồ đệ lên, nước mắt lưng tròng, nói: “Ta… ta thấy chàng bị ma đầu này bắt đi, trong lòng lo lắng, nên… nên đã cầu phụ thân dẫn người tới cứu chàng… chàng đừng sợ…”

Tiêu Thành Nhân cả kinh, vội vàng xuống ngựa đỡ đồ đệ, rưng rưng nước mắt nói: “Ta...!Ta thấy ngươi bị yêu ma kia bắt, ta lo lắng, cho nên… cầu xin phụ thân mang đến.

có người cứu ngươi… Ngươi đừng sợ…”

Đại ma đầu đứng từ xa nhìn thấy cảnh này, tiếng khóc sướt mướt của tiểu thừa nhân vậy mà chói tai đến thế.

Đại ác ma nhìn cảnh này từ xa, tiếng khóc của Tiêu Thành Nhân thật chói tai.

Tại sao cái tên tiểu thừa nhân nhu nhược này có thể không biết xấu hổ mà dám tranh công tại đây?

Tại sao người thừa kế nhỏ yếu ớt này lại không biết xấu hổ nhận công ngay tại chỗ?

Rõ ràng là Võ lâm minh muốn nhân cơ hội diệt trừ tên ma đầu là hắn, tiểu thừa nhân này lại nói thành toàn bộ Võ lâm minh dốc toàn lực chạy đến đây, chỉ vì để hắn cứu đồ đệ?

Rõ ràng là Võ Lâm Minh muốn nhân cơ hội này diệt trừ hắn, cái kia tiểu quỷ, nhưng này tiểu truyền nhân lại có thể nói, toàn bộ Võ Lâm Minh tới đây chỉ vì muốn cứu đệ tử tính mạng sao?

Đại ma đầu rất tức giận, khí huyết khó khăn lắm mới an ổn lại bắt đầu dâng trào.

Đại ma đầu rất tức giận, khí huyết rốt cục ổn định lại bắt đầu không ổn định.

Đồ đệ từ xa nhìn đại ma đầu, ngực bị đánh đến đau nhức từng cơn.

Người học việc nhìn con quỷ lớn từ xa, và cảm thấy đau ở ngực vì bị đánh.

Tên ma đầu này, thế mà lại dùng một chưởng kia tạm phong bế nội lực của y.

Con quỷ này thực sự đã sử dụng bàn tay đó để tạm thời phong ấn nội lực của mình.

Nhưng hiện tại, công lực của ma đầu đã không lớn bằng lúc trước, giờ đây hắn còn bị Võ lâm minh vây khốn, không cho mình cứu hắn, chẳng lẽ tên đại ma đầu này còn có thể tự mình chạy thoát sao!

Nhưng bây giờ ma đầu kia bản lĩnh đã không bằng trước, hiện tại bị Võ Lân minh vây công ở chỗ này, không cho phép cứu hắn, đại ma đầu này còn có thể một mình chạy thoát sao!.

||||| Truyện đề cử: Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ |||||

Đại ma đầu cũng không rõ rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì.

Con quỷ lớn không thể biết anh ta đang nghĩ gì.

Có lẽ hắn biết, hắn biết rằng tiểu đồ đệ muốn trở về Võ lâm minh hơn ở lại ma giáo.

Có lẽ hắn biết, hắn biết tiểu đồ đệ của hắn muốn ở lại Võ Lâm Minh hơn Ma Giáo.

So với một tên hung hăng độc ác như hắn, y thích tiểu thừa nhân nhu nhược dịu dàng kia hơn nhiều.

So với tên khốn kiêu ngạo và độc đoán của anh ta, tôi thích người thừa kế yếu đuối và dịu dàng đó hơn.

Hắn tức giận, vô cùng tức giận.

Hắn tức giận, hắn tức giận.

Nhưng hắn lại không thể làm gì được.

Nhưng anh không thể giúp được.

Hắn không thể hạ sát thủ với tên tiểu tử do hắn một tay nuôi lớn, nhưng… nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.

Anh ta không thể giết tên khốn mà anh ta đã nuôi nấng bằng chính đôi tay của mình, nhưng … nhưng anh ta không còn lựa chọn nào khác.

Đại ma đầu có chút bất lực.

Đại ác ma có chút thất vọng.

Hắn không hối hận khi dùng thân thể mình cứu tiểu tử không có lương tâm này, dù vậy, từ xa nhìn tiểu đồ đệ hắn ôm người khác vào ngực, suy cho cùng hắn vẫn đau lòng.

Hắn không tiếc thân mình cứu tên khốn vô tâm đó, nhưng nhìn tiểu đồ đệ của mình từ xa ôm người khác vào lòng, hắn rốt cuộc vẫn buồn bực.

Đại ma đầu từ nhỏ đã lớn lên tại nơi núi thây biển máu.

Đại ác ma lớn lên giữa núi xác và biển máu.

Cha hắn là một kẻ điên, chỉ biết không ngừng giết chóc, giết chóc, lại giết chóc, không ai dạy hắn thế nào là đau lòng, hắn thậm chí không biết tại sao cái việc khó chịu kia lại được thế nhân gọi là tiếp xúc da thịt.

Cha anh là một kẻ mất trí, ông chỉ có thể tiếp tục giết, giết, giết, không ai dạy anh thế nào là buồn, anh thậm chí không biết tại sao thứ khó chịu đó lại bị thế giới gọi là da người thân.

Không thích thì giết.

Không thích thì giết.

Thích thì giành lấy.

Nếu bạn thích nó, lấy nó.

Còn nếu không giành được, vậy thì phá hủy hết đi.

Nếu bạn không thể lấy nó, hãy phá hủy nó.

Đây đều là cha dạy cho hắn.

Đây là những gì cha anh đã dạy anh.

Nhưng cha hắn đã không dạy hắn, nếu là gặp phải một người, thích mà không có được, lại không nỡ giết, vậy thì hắn nên làm gì?

Nhưng cha hắn chưa bao giờ dạy hắn, gặp phải người thì phải làm thế nào, hắn thích mà không được, không nỡ giết hắn?

Võ lâm minh chủ giục ngựa che chở trước mặt tiểu đồ đệ, cất giọng nói: “Chất nhi, từ nay về sau thúc phụ tuyệt đối sẽ không để cho ma đầu kia làm nhục con, mau mau đứng dậy, theo thúc phụ diệt trừ thủ lĩnh ma giáo!”

Thủ lĩnh của liên minh võ thuật cưỡi ngựa đến trước mặt người học việc nhỏ, lớn tiếng nói: “Cháu trai, từ nay về sau chú sẽ không bao giờ để tên ma quỷ này làm nhục con, mau đứng dậy và theo chú giết thủ lĩnh ma quỷ môn phái!”

Đại ma đầu nhìn gương mặt già nua kia liền cảm thấy bực bội, hắn quên mất kinh mạch của mình bị hao tổn, hắn nhanh như cắt tấn công vào huyệt mệnh môn* của Võ lâm minh chủ.

Đại ma đầu nhìn khuôn mặt già nua kia liền cảm thấy cáu kỉnh, quên mất kinh mạch của mình đã bị tổn hại, hắn nhanh như chớp đánh vào cửa sinh mệnh của võ đạo.

*huyệt mệnh môn: là 1 huyệt đạo có tác động quan trọng trên cơ thể con người, huyệt này nằm giữa vị trí 2 quả thận.

Thủ lĩnh của liên minh võ thuật giơ tay vung kiếm và chiến đấu với con quỷ lớn.

Võ lâm minh chủ giơ tay vung kiếm, cùng đại ma đầu đánh đến đất trời mù mịt.

Tuy nhiên, sau khi chiến đấu trong ba chiêu, thủ lĩnh đã nhận thấy kinh mạch của đại ma quỷ bị rối loạn và hơi thở của anh ta không ổn định, đây thực sự là dấu hiệu của nội thương chưa lành.

Có điều chỉ mới giao thủ ba chiêu, minh chủ đã nhận ra kinh mạch hỗn loạn cùng khí tức bất ổn của đại ma đầu, ngoài ra còn có nội thương có dấu hiệu chưa lành.

Đôi môi mỏng ẩn dưới chòm râu của anh khẽ mỉm cười, chà, cơ hội nổi tiếng đã đến!

Môi mỏng ẩn dưới chòm râu khẽ mỉm cười, được lắm, cơ hội vang danh thiên hạ đến rồi!

Con quỷ này luôn không muốn tỏ ra yếu đuối, luôn tỏ ra kiêu ngạo.

Ma đầu kia trước nay đều không chịu yếu thế, luôn là một bộ dạng cao ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt.

Nếu anh ta nhân cơ hội để cắt ma quỷ dưới thanh kiếm của mình vào lúc này, không ai ở Trung nguyên Wulin sẽ dám thèm muốn vị trí thủ lĩnh của liên minh của anh ta.

Nếu như lúc này mình nhân cơ hội chém chết ma đầu, ở võ lâm Trung Nguyên, chẳng phải không còn ai dám mơ tưởng đến vị trí minh chủ của lão nữa sao.

Thực sự, một ơn trời.

Quả là cơ hội trời cho.

Tiêu Thành Nhân khóc ôm đồ đệ nói: “Tang công, kinh mạch của ngươi đã bị phong ấn, cái kia yêu ma làm sao như vậy tàn nhẫn?”

Tiểu thừa nhân vừa ôm tiểu đồ đệ vừa khóc thút thít: “Tướng công, tướng công, kinh mạch của chàng bị phong bế, tên ma đầu kia sao có thể độc ác như vậy?”

Nghe những lời này, con quỷ lớn hung dữ nhìn chằm chằm vào Xiao Chengren, và tận dụng thời gian để đánh Xiao Chengren bằng lòng bàn tay.

Đại ma đầu nghe thấy lời này, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm vào tiểu thừa nhân, dành ít thời gian đánh một chưởng về phía tiểu thừa nhân.

Đồ đệ kéo Tiêu Thành Nhân tránh khỏi lòng bàn tay, điên cuồng liều mạng muốn đột phá cấm chế của đại ma đầu trong kinh mạch.

Đồ đệ kéo tiểu thừa nhân tránh thoát một chưởng, điên cuồng liều mạng vận công muốn phá giải cấm chế của đại ma đầu trong kinh mạch mình.

Đại ma đầu không chút do dự tiếp tục giết Tiêu Thành, ngay cả võ lâm thủ lĩnh cũng ở sau lưng hắn.

Đại ma đầu không buông tha mà tiếp tục đuổi giết tiểu thừa nhân, ngay cả Võ lâm minh chủ ở sau lưng hắn cũng không quan tâm.

Đồ đệ lo lắng kêu lên: “Ma quỷ! Ngươi trời sinh đã vô tình bạc nghĩa sao? Tại sao hết lần này đến lần khác muốn công kích người vô tội!”

Đồ đệ lo lắng hét lớn: “Ma đầu! Ngươi đúng là trời sinh vô tình vô nghĩa, sao lại năm lần bảy lượt ra tay với người vô tội!”

Đại ma đầu không thể tin nhìn tiểu đồ đệ chính mình nuôi nấng, trong lòng có chút choáng váng cùng đau đớn: “Ngươi...!Dám nói ta vô tình?”

Đại ma đầu không dám tin nhìn tiểu đồ đệ mà mình một tay nuôi lớn, trong lòng bàng hoàng xen lẫn đau đớn: “Ngươi… ngươi dám mắng bản tọa vô tình?”

Anh ta tàn nhẫn và độc ác, từ nhỏ đến lớn, anh ta chỉ biết rằng kẻ mạnh được tôn trọng và khinh thường kẻ yếu.

Hắn vốn bạc tình, vốn tàn nhẫn, từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ biết kẻ mạnh làm vua, khinh thường kẻ yếu.

Thế giới giống như một cổ độc, nếu bạn không giết người, mọi người sẽ giết bạn.

Giang hồ như cổ độc, ngươi không giết người, người cũng giết ngươi.

Nhưng là hắn một tay nuôi lớn tiểu đồ đệ, sao dám nói hắn vô tình?

Nhưng tiểu đồ đệ hắn là do hắn tự tay nuôi lớn, sao dám nói hắn vô tình?

Cả đời này, hắn duy nhất một chút tình cảm đều dồn vào thiếu niên này, dỗ dành cùng bảo vệ hắn.

Tên khốn kiếp nào khiến hắn đau lòng, hận không thể giết hắn.

Cả đời này, một chút tình cảm duy nhất của hắn đều đặt ở thiếu niên này, hắn thương yêu y, che chở y.

Vậy mà tiểu tử này dám làm hắn thương tâm, hắn cũng không nỡ ra tay với y.

Nhưng người học việc nhỏ của anh ấy không quan tâm đ ến anh ấy nữa.

Thế nhưng tiểu đồ đệ của hắn lại không để ý đến hắn.

Thực sự là mắng anh vô tâm vô ơn với một tên rác rưởi nhu nhược mới quen có mấy ngày.

Y lại vì một tên phế vật nhu nhược vừa quen nhau chẳng được mấy ngày mà mắng hắn vô tình vô nghĩa.

Đại ác ma vừa buồn bực vừa nóng nảy, hắn cũng không thèm nói chuyện với tiểu thừa kế yếu ớt phiền phức kia, bèn dồn sức chặt đầu đệ tử của mình.

Đại ma đầu vừa đau lòng vừa tức giận, hắn chẳng thèm quan tâm đ ến tên tiểu thừa nhân nhu nhược khiến người ta chán ghét kia nữa, dồn sức dứt khoát bổ về phía đầu của tiểu đồ đệ.

Đồ đệ kinh mạch bị hạn chế, không cách nào phản kháng, chỉ có thể cười khổ chờ chết.

Kinh mạch của đồ đệ bị hạn chế, y căn bản không có cách nào phản kháng, không thể làm gì khác hơn ngoài việc cười khổ chờ chết.

Nhưng lưỡi kiếm của con quỷ lớn chỉ dừng lại nửa inch trước trán.

Nhưng lưỡi kiếm của đại ma đầu lại miễn cưỡng dừng cách trán y nửa tấc.

Người học việc kinh ngạc nhìn vào đôi mắt to của con quỷ.

Đồ đệ kinh ngạc nhìn vào đôi mắt của đại ma đầu.

Con quỷ lớn đó có đôi mắt sáng như sao và lạnh như hồ băng.

Đại ma đầu này có một đôi mắt sáng như sao trời, lại lạnh như đầm băng.

Nó đẹp và cô đơn.

Rất đẹp, cũng rất cô độc.

Nếu đại ma vương không buông tay, hắn vẫn không buông tay.

Đại ma đầu không xuống tay được, rốt cuộc hắn vẫn là không xuống tay được.

Tất cả những gì anh còn lại trong cuộc đời mình là mối quan tâm này, nếu anh muốn cắt đứt nó, anh sẽ mất hứng thú sống.

Cả đời này của hắn chỉ còn mỗi mối bận tâm này, nếu thật sự giết y, cuộc sống hắn cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Đồ đệ cười khổ: “Sư phụ...”

Đồ đệ cười khổ: “Sư phụ…”

Đại ác ma còn chưa kịp trả lời, Tiêu Thành Nhân đứng bên cạnh đã hoảng sợ giơ hai tay lên, những mũi tên từ trong tay áo bay ra, tất cả đều rơi vào lưng đại ma vương.

Đại ma đầu còn chưa kịp trả lời, tiểu thừa nhân đứng bên cạnh đã hoảng loạn nâng tay, ám tiễn trong tay áo lập tức bay ra, toàn bộ đâm thẳng vào lưng của đại ma đầu.

Đại ma đầu bị vết thương nặng này làm cho mất cảnh giác, một ngụm máu tươi phun vào ngực đồ đệ, nặng nề ngã xuống.

Đại ma đầu đột nhiên không kịp phòng bị nên chịu trọng thương, một ngụm máu tươi phun vào ngực đồ đệ, rồi nặng nề ngã xuống.

Người học việc nhỏ của anh đã lớn.

Tiểu đồ đệ của hắn trưởng thành rồi.

Với tấm lưng rộng, khuôn ngực vạm vỡ và những nét đẹp trai, tôi cũng đã học được… không nghe lời anh ấy…

Tấm lưng rộng rãi, lồ ng ngực rắn chắc, mặt mày anh tuấn, những gì cần học y cũng đã học xong… không còn nghe lời hắn nữa…

Đại ác ma bị Vũ Lân Liên Minh bắt đem về Liên Minh, nhốt ở thủy ngục, ngày khác sẽ xét xử lại.

Đại ma đầu bị Võ lâm minh bắt về nhốt trong thủy lao, chờ ngày công khai xét xử.

Nhưng trước đó, võ lâm bá đạo còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Mà trước đó, Võ lâm minh chủ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Hãy để con trai quý giá của mình kết hôn tốt.

Chính là để con trai bảo bối của lão thuận lợi thành hôn.

Trên cửa dán một chữ to màu đỏ hạnh phúc, trên con đường dài mười dặm treo cao đèn lồng, hôn lễ của con trai độc nhất của thống lĩnh võ lâm tự nhiên sẽ náo nhiệt vô cùng.

Chữ “hỉ” đỏ thẫm được dán trên cửa, trong vòng mười dặm đều treo cao đèn lồng, con trai độc nhất của Võ lâm minh chủ thành thân, đương nhiên phải thật rầm rộ náo nhiệt.

Thân là đồ đệ của chú rể, hắn tựa hồ không có hứng thú, đứng ở cửa thủy ngục từ xa nhìn người đàn ông đang treo mình trong ao lạnh, tâm tình vô cùng phức tạp.

Tuy nhiên, xem ra đồ đệ, cũng là chú rể, lại có vẻ không hứng thú lắm, y đứng trước cửa thủy lao, xa xa nhìn người bị treo trong đầm lạnh kia, cảm xúc phức tạp vạn phần.

Đây là một con quái vật.

Đây là một ma đầu.

Đại ma đầu hơn mười năm làm không biết bao nhiêu chuyện ác trên giang hồ, tàn sát vô số người chính trực chính nghĩa, nay hắn bị xử tử, võ lâm Trung Nguyên đương nhiên nên ăn mừng hoan hỉ.

Suốt mười mấy năm qua, đại ma đầu làm vô số việc ác ở chốn giang hồ, tàn sát không biết bao nhiêu nghĩa sĩ chính đạo, bây giờ đền tội, một người làm cả họ được nhờ, võ lâm Trung Nguyên đương nhiên vui vẻ ăn mừng mới đúng.

Nhưng anh không cảm thấy vui chút nào.

Nhưng một chút cao hứng y cũng không có.

Cha mẹ và người thân của anh ta đều đã chết, bị giết bởi con quỷ này.

Cha mẹ và người thân của y đều đã chết, bị tên ma đầu này gi3t chết.

Trong hơn mười năm, con quỷ này là người duy nhất ở bên anh.

Mười mấy năm qua, tên ma đầu này chính là người duy nhất ở bên cạnh y.

Bây giờ, anh gần như không còn ai để ghét.

Bây giờ, ngay cả người để hận, y cũng không còn.

Đại ma đầu tỉnh lại, y phục xộc xệch, chậm rãi ngẩng đầu lên, trên cằm có một đạo vết roi, vết roi lan tràn đến ngực cùng quần áo bên dưới, hắn từ trong hôn mê thoát ra kịch liệt khí tức..

Đại ma đầu tỉnh lại, quần áo tóc tai xộc xệch, hắn từ từ ngẩng đầu lên, trên cằm có một vệt vết thương do roi đánh, vết roi lan tràn đến phần ngực được ẩn dưới lớp quần áo, không biết là vị nào đã bị hắn tàn sát cả nhà nên không nhịn được, thừa dịp hắn hôn mê mà đến đây điên cuồng phát ti3t một phen.

Rốt cuộc, đồ đệ chịu không nổi, hắn thở dài đi tới, nhấn công tắc, thủy lao trong băng nước chậm rãi chìm xuống, để đại ma đầu tạm thời thở.

Đồ đệ rốt cuộc vẫn không đành lòng, y than một tiếng rồi bước tới, ấn vào cơ quan, nước lạnh trong thủy lao chậm rãi hạ xuống, để đại ma đầu tạm thời có thể th ở dốc.

Đồ đệ đi tới trước mặt đại ma đầu, lấy ra một viên đan dược: “Nhất Bạch dùng độc đả thương mũi tên tay áo của ngươi, uống thuốc giải đi.”

Đồ đệ đi đến trước mặt đại ma đầu, sau đó lấy ra một viên đan dược: “Ám tiễn mà Nhuận Bạch dùng để đả thương người có độc, uống thuốc giải đi.”

Đại ma đầu cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu khinh thường nói: “Ta từ nhỏ đã ăn độc trùng cùng độc dược, đối với tất cả độc dược đều bất khả xâm phạm, chỉ một chiêu này cũng không đủ để ta cù lét.”

Đại ma đầu cười lạnh một tiếng, khinh thường ngửa đầu, nói: “Từ nhỏ, bản tọa đã được nuôi trong cổ trùng và độc dược, nhờ vậy mà bách độc bất xâm, một chút chiêu cỏn con này còn không đủ gãi ngứa bản tọa.”

Đồ đệ thấy đại ma vương còn tràn đầy năng lượng nên cũng không ép đại ma vương uống thuốc giải mà lấy ra thuốc trị thương màu vàng, thu dọn vết thương do roi quất trên người đại ma vương và thanh kiếm trên người.

lưng anh từng chút một.

Thấy đại ma đầu vẫn còn tinh thần như vậy, đồ đệ cũng không bắt ép hắn uống thuốc giải, chỉ lấy ra thuốc cầm máu, từng chút từng chút xử lý vết roi khắp người cùng vết kiếm trên lưng của đại ma đầu.

Đại ma đầu ngâm mình trong nước đá hai ngày, làn da lạnh như băng, khi đầu ngón tay nóng bỏng của đệ tử chạm vào người, không khỏi phát ra những tiếng r3n rỉ nghẹn ngào khó chịu.

Đại ma đầu ngâm mình trong nước lạnh suốt hai ngày, làn da lạnh lẽo tựa như băng, khi bị ngón tay nóng bỏng của đồ đệ chạm vào, hắn không nhịn được mà phát ra một tiếng rên khó chịu.

Người học việc nói: “Sư phụ, đệ tử này xin xưng hô lần cuối với sư phụ.

Ba ngày sau, Liên minh Võ Lâm sẽ đưa người đến Yezhou để xét xử công khai để đòi công lý cho tất cả các môn phái ở Trung nguyên Vũ Lân đã bị xâm phạm bởi giáo phái quỷ.”

Đồ đệ nói: “Sư phụ, đây là lần cuối đồ nhi gọi người một tiếng sư phụ, ba ngày sau, Võ lâm minh sẽ áp giải người đến Nghiệp Châu để xét xử công khai, đòi lại công đạo cho tất cả môn phái trong võ lâm đã bị ma giáo làm hại.”.

Truyện Chữ Hay