Đại Lục Thất Lạc

chương 54

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày nào Dũng Khí cũng ra ngoài đi săn, có lúc Nick không đi nó cũng tự mình đi, mỗi lần Dương Phàm đều rất lo lắng có thể nó không bình an trở về.

Người Nick cả sơn động đều thay phiên ra ngoài đi săn, ngày nào cũng có thể mang về một ít con mồi.

Màu lông của Dũng Khí vẫn không thay đổi, Dương Phàm bắt nó đến trước mặt nhìn kỹ trước sau nhiều lần. Cô không biết Dũng Khí như vậy rốt cuộc là tiến hóa hay thoái hóa. Khách quan mà nghĩ, tiến hóa tuyệt đối sẽ không đột nhiên xuất hiện, nhưng vẫn có ngoại lệ.

Cô có thể chính là nguyên nhân khác thường của Dũng Khí hay không?

Một chữ sinh vật học Dương Phàm cũng không biết, con của hai loài khác nhau, cô chỉ có thể nghĩ đến con lừa là con của con ngựa và con la, còn có một vài vườn thú cho sinh ra ‘ Sư Tử ’. Con lừa không thể sinh sản được, Sư Tử trong vườn thú có hay không cô không biết, nhưng nghĩ cũng biết trên thân thể động vật như vậy nhất định sẽ có thiếu sót.

Cô không muốn tin do cô mà Dũng Khí mới tồn tại thiếu sót như thế, nhưng giống cái bạn đời người Nick nhiều loài như vậy, không thể nào chỉ mình cô xảy ra vấn đề!

Loài người tiến hóa hơn động vật ăn cỏ nên phải tốt hơn nhiều chứ?

Dương Phàm quyết định chờ Dũng Khí lớn lên một chút nữa để xem lông trên người nó có phải thật sự sẽ không thay đổi hay không.

Dũng Khí rất ít khi tự mình bắt được mồi, lúc đầu nó luôn tay không mà về. Nhưng rất nhanh nó đã học xong cách ‘ hợp tác ’, Dương Phàm phát hiện gần đây nó đều cùng những người Nick khác đi về, hơn nữa luôn có thể phân thức ăn.

Dũng Khí lấy thức ăn sẽ trở lại chỗ Nick và Dương Phàm cùng nhau ăn, giống như nó có quan niệm gia đình!

Lúc đầu Nick muốn đuổi nó đi, nhưng Dương Phàm không cho! Cô dĩ nhiên thích một nhà ba người ở chung một chỗ như bây giờ hơn! Hơn nữa, cô cảm thấy Dũng Khí có thể sẽ ‘ thông minh ’ hơn người Nick bình thường một chút.

Có lẽ nếu khi còn bé người Nick cũng được người Nick trưởng thành dạy bảo, chứ không phải chẳng quan tâm đến bọn họ, nói không chừng người Nick nhỏ sẽ học được cách ở cùng gia đình.

Nếu như người Nick trong sơn động đều tự mình xé thức ăn để ăn thì Dũng Khí, Nick và Dương Phàm ngồi chung một chỗ cùng nhau xé thức ăn để ăn.

Thức ăn chính của Dương Phàm là khoai tây khô, Dũng Khí không giống như Nick không thích khoai tây khô, có thể là do từ khi ra đời liền ăn, dù nó không thích khoai tây khô như thịt, nhưng khi ăn để chung một chỗ nó vẫn chủ động cầm lên hai củ để ăn, sau đó sẽ ăn phần thịt của mình.

Dương Phàm cho rằng nó đã quen ăn khoai tây khô rồi, có lúc sẽ đặc biệt tiết kiệm để nó và Nick có ‘ thêm thức ăn ’. Nhưng nó và Nick đều không muốn ăn.

Chẳng lẽ nó cảm thấy thức ăn của ba người đều phải trao đổi công bằng, cho nên nó muốn ăn thức ăn của cô thì phải đem thức ăn của nó cho cô?

Dương Phàm đoán được nguyên nhân này rồi, có một ngày cố ý không ăn thức ăn Dũng Khí cầm về. Dũng Khí thấy rất lại, rất khó hiểu. Nó ăn hai củ khoai tây khô cô bày ra liền xé một khối thức ăn của nó đưa cho cô, cô không chịu nhận, đẩy về, cái tay cầm thịt của nó cứ giơ như vậy, đôi mắt ánh hoàng kim xinh đẹp mở to long lanh trong sáng nhìn cô, cổ họng phát ra một tiếng grù grù không hiểu, giống như đang làm nũng.

Sau đó, có lé nó nghĩ có phải nó ăn quá ít hay không, cho nên cô mới không chịu nhận thịt của nó, vì vậy lại đưa tay cầm lên một củ khoai tây, vừa nhìn cô vừa ăn, sau đó dùng sức nhét thịt vào trong tay cô lần nữa.

Quả nhiên là vậy. . . . . .

Dương Phàm hiểu, đứa bé này vừa sinh ra chỉ biết dựa vào bản năng cướp đoạt thức ăn, nhưng trong khoảng thời gian này cùng những người Nick khác ra ngoài đi săn liền học được cách ‘ công bằng ’ của người Nick. Hiểu được có qua sẽ phải có lại.

Nhưng lúc cô ăn hết khoai tây khô rồi thì phải làm sao? Cô nhìn khoai tây khô còn lại trong động, qua một mùa đông địa nhiệt hong khô, chúng đã khô không ít. Xem ra chỉ đủ ăn một hai tháng nữa.

Hai tháng sau, Dũng Khí trưởng thành, lông của nó rốt cuộc cũng có màu rồi ! Dương Phàm phát hiện lông trên chân nó chuyển qua màu xám nhạt chứ không phải màu xanh nhạt, đồng thời, cái đuôi cũng có màu sắc, chính là màu xám nhạt .

Cô càng hy vọng Dũng Khí tiến hóa, giống như lai hai loài cây khác nhau, sẽ làm ra một loại sản phầm thực vật mới có nhiều ưu điểm hơn, cô hi vọng Dũng Khí nhận được gen tốt từ cô, chứ không phải khuyết điểm.

Nhưng bây giờ xem ra, rất có thể Dũng Khí vì mang gen của cô nên xuất hiện vấn đề. Không giống như những người Nick bình thường khỏe mạnh khác, nó rất có thể. . . . . . Không toàn diện.

Màu lông của người Nick là màu xanh biếc, từ xanh nhạt đến xanh đậm, đây cũng là để phù hợp với sinh hoạt của bọn họ ở Đại lục người Nick này. Nơi này có rừng và thảo nguyên đều là màu xanh lá cây, lông màu xanh lá cây có thể giúp bọn họ che chở mình trước kẻ địch hoặc con mồi.

Màu lông trắng sẽ trở thành vết thương trí mệnh của Dũng Khí!

Dũng Khí không biết điều này, nó không phát hiện trên người mình có chỗ khác với những người Nick khác. Mỗi ngày nó đều rất nỗ lực săn thú, gần đây nó trưởng thành, cũng cao lên, thay lông nhiều lần, lớp lông mới cứng giống như lông trên người Nick.

Trừ màu sắc khác nhau ra.

Dương Phàm nhặt hết lông của Dũng Khí, cẩn thận tiến hành so sánh dưới ánh mặt. Cô còn lấy lông của Nick, nhìn bên ngoài, lông cứng không kém bao nhiêu. Nhìn kỹ thì hoa văn trên lông của Nick tinh mịn hơn, của Dũng Khí có vẻ thưa thớt hơn. Đây cũng là vấn đề tuổi tác.

Kết quả như thế làm cô buông xuống một nửa lo lắng, dù sao nếu chỉ có màu sắc khác nhau, thiên nhiên cũng sẽ có chủ ý với nó. Nghe nói Hắc Báo có lông màu nhạt thường hung ác hơn, mạnh mẽ hơn. Lông trên người Dũng Khí nếu như đến mùa xuân vẫn chưa thay đổi, vậy nó chỉ cần mạnh hơn người Nick bình thường một chút là được.

Dương Phàm quyết định dạy Dũng Khí học cách lợi dụng công cụ bên cạnh, như vậy dù nó gặp nguy hiểm cũng sẽ chắc chắn hơn.

Lúc đầu, cô dạy nó ném đá. Người Nick học ném đá đều trực tiếp cầm lên ném, cô cũng đã dạy Nick dùng đuôi đánh bay tảng đá, như vậy lực sẽ lớn hơn một chút.

Nhưng bây giờ, cô lén đem Nick và Dũng Khí ra ngoài, dạy cho bọn họ cầm tảng đá, chuyển nửa vòng, sau đó dùng lực ném đi. Tư thế này có chút giống môn đẩy tạ, mượn lực quay về sau thì ném được xa hơn, dĩ nhiên lực cũng lớn hơn.

Dũng Khí bắt chước tốt hơn Nick, cô chỉ làm lần thứ nhất, Dũng Khí đã có thể học được. Nó xoay nửa vòng ném mấy lần, rất nhanh phát hiện độ chuyển động càng lớn thì càng có thể ném xa!

Lúc Dương Phàm ném dùng một chân làm trục tâm, Dũng Khí thì lấy cái đuôi làm điểm tựa, một chân giữ vững thăng bằng, chân còn lại gia tốc.

Như vậy ném tảng đá ra là có thể tăng thêm tốc độ, có thể so với vũ khí!

Nếu như sau này nó gặp phải nguy hiểm hoặc mãnh thú khác, thậm chí là người Nick, bên cạnh lại vừa đúng có đá, nó có thể cách xa chỗ nguy hiểm tiến hành công kích, dù không kịp cũng có thể vội vàng chạy. Ít nhất nó có thể tranh thủ nhiều cơ hội hơn.

Về phần Nick, hắn không có hứng thú lắm với việc ném đá, hơn nữa chỉ chơi với cô. Có lẽ hắn cho rằng đây là trò chơi xem ai ném xa hơn, sau này hai cha con ở trên sườn dốc phủ đầy tuyết tranh tài xem ném đá.

Trở lại sơn động, lúc nghỉ ngơi Dũng Khí cũng học được cách dùng đuôi vẽ ra địa bàn của mình. Nhưng nó vẫn quen ở chỗ lúc đầu Nick cho nó ở, phía sau Dương Phàm. Đến tối lúc ngủ, cô liền nhìn thấy cái đuôi Dũng Khí hướng ra phía ngoài, kéo lê nửa vòng, nó nghiêng người nằm bên trong, phần lưng hướng ra ngoài, bảo vệ tay cùng chân và phần bụng tương đối mềm mại.

Dương Phàm thấy vậy phát hiện mỗi lần Nick ngủ đều kéo cô vào lòng bảo vệ cô, lúc ngủ hắn đưa lưng ra phía ngoài, cái đuôi vẽ ra lãnh địa đồng thời cũng ôm cô ở bên trong.

Trước kia cô quên điểm này.

Cô nhìn Dũng Khí một cái, thấy nó ngủ ngon ở nơi đó, cô mới an tâm nằm vào ngực Nick. Dù Dũng Khí là con của cô, nhưng Nick mới là bạn đời của cô. Sau này Dũng Khí lớn lên sẽ rời cô mà đi, cô lo lắng cho nó, chỉ vì cô biết nó nhất định sẽ rời bọn họ, cô sợ lúc cô không bên cạnh thì nó sẽ xảy ra chuyện, cho nên vẫn lo lắng.

Cô chưa bao giờ lo Nick gặp nguy hiểm, cô sẽ không lo có một ngày hắn sẽ rời bỏ cô, có thể ở trong tiềm thức cô luôn nghĩ bọn họ sẽ luôn ở chung một chỗ, cho dù nguy hiểm, hai người bọn họ sẽ cùng nhau đối mặt.

Khoảng thời gian này cô đã bỏ quên Nick, có thể trước kia cô cũng thường thường không coi trọng hắn. Cô chưa từng lo lắng cho hắn như lo cho Dũng Khí.

Dương Phàm tiến tới chỗ dưới cằm Nick, nhẹ nhàng cọ xát. Nick kêu lên grù grù, chỉ chốc lát sau, Dũng Khí ở phía sau cũng phát ra tiếng grù grù, đứa nhỏ này tính bắt chước quá mạnh.....

Cô mỉm cười, sau đó ngủ thiếp đi trong hai tiếng grù grù khác nhau.

Truyện Chữ Hay