Dương Phàm đứng ở cửa sơn động thổi còi, tiếng còi truyền xa trong gió tuyết.
Cô dùng cách này để nhắc nhở Nick về nhà.
Thời tiết vẫn không tốt lên chút nào, gió tuyết giống như vĩnh viễn không ngừng. Thức ăn lại ngày từng ngày giảm bớt, người Nick bắt đầu cả ngày cả đêm ra ngoài săn thú.
Cô chỉ người Nick cách phá băng, chỉ cho họ mang áo lông để tránh băng kết trên lưng. Chuyện này thoạt nhìn là chuyện tốt, nhưng giống như cô lo lắng, chuyện này cũng khiến cho người Nick kéo dài thời gian đi săn.
Khi bọn họ không biết cách phá băng, không biết làm sao để chống đỡ gió tuyết, người Nick tuyệt đối không dám đi săn thời gian dài trong thời tiết này.
Bởi vì lông sẽ kết băng càng dày, cho đến khi bọn họ bị đông lạnh thành một khối băng lớn. Nếu như hai chân của bọn họ kết băng, hoặc là cái đuôi kết băng, bọn họ có thể chạy cũng không chạy nổi.
Trước kia người Nick cái gì cũng không biết nên sau khi chết một vài người vì bị đóng băng mới rút ra được kinh nghiệm trước khi băng kết dày phải trở về sơn động. Nhưng bây giờ kinh nghiệm trước kia của bọn họ đều vô dụng rồi, bọn họ đã phát hiện ra dưới sự bảo vệ của áo choàng, lông không dễ gì kết băng, băng cũng dễ bị phá, cho nên bọn họ sẽ vô thức tiếp tục đánh săn.
Nhưng đây chỉ là ảo giác, áo choàng mặc dù làm chậm lại thời gian kết băng, nhưng mà không có nghĩa là nó hoàn toàn không kết băng!
Điều này không giống bắt chước đơn thuần, người Nick có thể phải có thời gian dài hơn, nhiều người tử vong hơn mới có thể rút ra thời gian có thể sử dụng áo choàng ở bên ngoài.
Dương Phàm biết, nếu như đứng từ góc độ sinh tồn mà nói, những hy sinh này đều đáng giá. Cũng giống như việc thích ứng với móng vuốt và lông, người Nick phải tập thích ứng với việc sử dụng áo choàng đi trong thời tiết gió tuyết, như vậy họ càng nhớ kỹ.
Cô không có cách dùng ngôn ngữ để nói cho bọn họ biết, mà cô cũng không biết giới hạn thấp nhất của bọn họ là ở đâu.
Dương Phàm không có cách trơ mắt nhìn người Nick ra ngoài đi săn cho đến khi chết rét, cô biết mỗi lần đi săn đều có người Nick mất tích. Cô không biết bọn họ trông như thế nào, điều cô biết chỉ là mấy con số.
Cho nên cô dùng tiếng còi báo thời gian cho Nick.
Cái còi này là cô dùng việc ‘ rời nhà trốn đi ’ để huấn luyện hắn, hắn biết lúc cô thổi còi, là cô đang đợi hắn đi tìm cô.
Cô chẳng những muốn gọi Nick về, cũng hi vọng có người Nick khác cách hắn không xa cũng có thể cùng hắn trở về. Ít nhất có lẽ có thể cứu được mấy người Nick.
Lần đầu tiên cô thổi còi, Nick rất nhanh bị cô gọi trở về, hai tay trống trơn, lạnh giống như người tuyết. Cùng hắn trở về còn có mấy người Nick, nhìn dáng vẻ cũng không thu hoạch được gì.
Những người Nick khác cũng lục tục trở về, lần này chỉ có ba người mất tích, nhưng đợi một lát sau họ cũng về hết.
Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không muốn phải nhìn cảnh ra đi có người, trở lại chỉ có người Nick.
Phá băng xong, người Nick trở vào chỗ sâu trong sơn động. Lông bọn họ bị tróc ra không ít, phía dưới lộ ra khoảng thịt trắng bệch. Bọn họ sẽ cắn hết những chỗ bị trắng kia đi.
Trên người Nick cũng có, hai cánh tay cùng hai bắp chân, còn có cái đuôi cũng bị tróc không ít lông. Những mảng lông kia đều bị tróc sau khi phá băng, rồi từ từ rớt ra.
Dương Phàm nhìn hắn ở một bên vừa liếm vừa cắn rơi chỗ thịt bị trắng, đau lòng đến mắt cũng nóng lên.
Cô vuốt tóc hắn, vuốt chúng về phía sau. Trên mặt hắn cũng bị tróc ra một mảnh lông, lỗ tai cùng cổ lộ ra một mảng thịt lớn.
Lúc cô ngồi bên cạnh lo lắng nhìn hắn, cổ họng hắn vẫn phát ra tiếng grù grù nhẹ nhàng an ủi cô, hình như là nói cô không cần lo lắng. Nhưng tiếng grù grù này nghe cũng không có hơi sức.
Thức ăn càng ngày càng ít, khoảng cách các bữa ăn cũng càng ngày càng dài, sớm nhất là hai ba ngày ăn một lần, sau này lại biến thành bốn năm ngày, cho tới bây giờ, cô đếm ít nhất đã mười ngày hắn chưa ăn gì.
Hắn không chịu ăn thịt, cô liền ép hắn ăn khoai tây khô. Tuy vậy hắn vẫn từ từ gầy xuống, bây giờ cô cảm thấy trên người hắn chỉ còn lại bộ lông là có giá.
Cái đuôi của hắn dịu dàng ôm cô, cô cẩn thận tựa vào ngực hắn, cố gắng không đụng vào chỗ đau của hắn.
Hắn đang xin lỗi cô, bởi vì không mang được thức ăn về cho cô.
Cô len lén ngậm khoai tây khô trong miệng đút cho hắn, không dám để người Nick khác phát hiện hắn còn có thức ăn. Cô vuốt đầu hắn, vai hắn, cánh tay của hắn an ủi hắn: không sao, không tìm được thức ăn cũng không sao.
Sau đó bọn họ sẽ tựa sát vào nhau nghỉ ngơi một lát.
Hắn nửa ngồi lên cái đuôi, cô ngồi trong ngực hắn. Bọn họ đã rất lâu rồi không được ngủ, thức ăn thiếu hụt càng làm tăng thú tính của bọn họ. Bọn họ không ngủ được, không ăn thức ăn còn dư lại, coi như có nghỉ ngơi cũng chỉ là thời gian rất ngắn, sau đó lại ra ngoài đi săn.
Cô nửa mê nửa tỉnh ngủ một lát, Nick vừa động cô liền giống như nghe được tiếng chuông báo động thức tỉnh, sau đó lại thấy lần này hơn trăm người Nick đứng lên đi ra cửa sơn động.
Cô kéo Nick, muốn ngăn cản hắn đừng ra ngoài sớm vậy. Bọn họ săn thú giống như trước đây, mỗi lần chỉ ra ngoài một phần, hơn một nửa là ở lại. Ở nơi này một đoạn thời gian, từ lúc bắt đầu chỉ có người, cho đến lần trước là người, lần này có một trăm ba mươi lăm người Nick.
Nhân số càng ngày càng nhiều, trước kia có lẽ chỉ là thử dò xét, nhưng bây giờ không thể không dốc toàn bộ lực lượng.
Nick cũng ở trong đám người Nick đó, coi như cô kéo cánh tay của hắn theo ra tới cửa sơn động, hắn vẫn sử dụng cái đuôi quét cô nhẹ nhàng, đi theo người Nick khác nhảy ra khỏi sơn động.
Cô đi tới cửa sơn động, gió tuyết vẫn không ngừng thổi ngược vào, hạt tuyết giống như một cục đá nện trên mặt cô.
Những người Nick kia rất nhanh liền biến mất trong gió tuyết.
Trong sơn động có chút vắng lạnh, đột nhiên không gian trở nên lớn hơn. Những động vật kia giống như không phát giác ra điều gì, vẫn nằm trên mặt đất, ngủ say trong địa nhiệt ấm áp. Có hai con dê nhiều sừng đứng lên đi ăn cỏ rêu, bọn chúng có thể ăn cỏ rêu cả ngày, hoặc là ngủ cả ngày. Không khí khẩn trương từ trước tới nay một chút cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn chúng.
Dương Phàm đứng trước những con vật này, một ý nghĩ kinh khủng quanh quẩn trong đầu cô.
Cô không nhịn được bắt đầu xem bọn chúng là thức ăn.
Cô ngồi trong góc, dựa vào tường thật chặt. Người Nick có thể xem bạn đời là thức ăn hay không? Vấn đề này từ khi mới gặp Nick vẫn luôn đi theo cô. Cô cũng luôn sợ hãi. Nhưng giờ phút này cô rất rõ ràng, cô xem những con vật kia là thức ăn, mà cô lại đang đặt mình vào vị trí của người Nick.
Mặc dù cô biết rõ nếu những con vật này trở thành thức ăn, cô cũng sẽ như vậy.
Khi cô nghĩ đến việc cô xem những con vật bạn đời của người Nick này là thức ăn, ‘thói hư tật xấu của loài người’ cứ đảo quanh trong đầu của cô.
Người và động vật khác nhau một chỗ căn bản đó là, người có ý thức, có lễ nghi có liêm sĩ có tình cảm. Người biết điều gì là sai, điều gì là không nên làm, những điều mà động vật không biết.
Nhưng trên thực tế?
Giống như cô bây giờ, xem những con vật này là thức ăn, nhưng trong mắt người Nick, cô và bọn chúng không khác nhau.
Mặc dù cô sẽ không giết những con vật này, thế nhưng lúc ý nghĩ này xuất hiện, cô đã bị nó dọa sợ.
Điều này còn đáng sợ hơn có một ngày cô thật sự bị Nick xem là thức ăn ăn hết.
Nếu có một ngày Nick thật sự ăn cô, thì đó là vì hắn là con thú hoang. Nhưng nếu cô cũng nghĩ vậy, thậm chí còn nghĩ tới việc, nếu người Nick thật sự muốn giết những con vật trong sơn động này để ăn, vậy cô cũng có thể tranh thủ thời gian mà chạy trối chết.
Đây rốt cuộc là thuộc về trí khôn, hay là tà ác?
Cô như vậy, là dùng trí khôn của loài người, hay là không khác gì một con dã thú?