Con mồi càng ngày càng nhiều, Dương Phàm phát hiện Nick bắt đầu kén chọn.
Ví như quả dại, hắn chỉ ăn loại ngọt, vỏ mỏng không có hạt, quả nào vỏ dầy hắn sẽ không ăn. Ví như cá tôm, hắn chỉ ăn con nào ít xương. Ví như bây giờ hắn bắt gà rừng về, trừ khi cô làm sạch lông, nếu không hắn sẽ đứng bên cạnh, đợi cô làm xong mới đi nhen lửa.
Trước kia không thấy hắn ‘ chú ý ’ như vậy, năm ngoái cô gặp hắn, cái gì hắn cũng ăn, mặc kệ là có lông hay không lông.
Dương Phàm vừa ở bên dòng suối nhỏ nhổ lông gà rừng, vừa nghĩ có phải cô ‘ cưng chiều ’ hắn thành như vậy hay không?
Tổng cộng có sáu con gà rừng, tất cả đều xâu thành chuỗi trên nhánh cây, đặt trên kệ nướng. Cô ngồi đó hái quả dại xuống cành, hắn dựa vào bên cạnh ngồi trên cái đuôi. Cái đuôi to nhẹ nhàng quét tới quét lui, vui vẻ vô cùng.
Gần đây bọn họ thường ở cả ngày trong rừng, con mồi cũng vừa bắt được liền ăn ngay, không giống trước kia một ngày chỉ ăn hai bữa.
Cô nhớ trước kia mỗi ngày hắn đều đi săn một lần, chia con mồi làm hai lần ăn là vì thức ăn không đủ. Đặc biệt là khi có cô, hắn không thể để cô một mình trong thời gian dài, không thể làm gì khác là đi săn một lần phải kiếm đủ thức ăn.
Chuột đất to con, một con đủ cho hắn ăn một ngày rưỡi, cho nên hắn mới coi nó là con mồi chính.
Nhưng gần đây hắn rất ít bắt chuột đất, cô cảm thấy thịt của nó khó ăn khó cắn, có lẽ hắn cũng không thấy nó ngon.
Gà trong rừng chỉ có hai loại, một loại có lông vũ màu nâu, bằng con vịt. Một loại có cái đuôi rất đẹp, nhưng người nhỏ hơn một chút, giống như con gà chân chính.
Nick thích ăn loại đầu, loại thứ hai hắn thường bắt cho cô chơi, đặc biệt là loại gà rừng có lông vũ trên đuôi đẹp. Cô dùng lông vũ đó làm váy vây ngang hông, hắn thấy liền rất vui vẻ.
Điều này làm Dương Phàm cảm thấy, chẳng lẽ hắn cũng thích cô ăn mặc đẹp?
Kể từ khi tới nơi này cô chẳng muốn quan tâm xem mình ăn mặc như thế nào, bây giờ yêu cầu cao nhất của cô cũng chỉ là mỗi ngày đều có thể tắm, tóc cũng chỉ tết thành đuôi sam đơn giản.
Lúc phát hiện Nick có thể cũng muốn cô ‘ trở nên xinh đẹp ’ rồi, cô bắt đầu dùng hoa tươi và cỏ cây đan thành vòng nguyệt quế đội lên đầu. Quả nhiên ngày đó sau khi hắn về thấy cô có đồ trang sức mới liền rất vui vẻ. Biểu hiện chính là hắn luôn dùng đuôi ‘quấn’ quanh người cô, luôn phát ra tiếng grù grù nhẹ nhàng, còn có, hắn luôn dùng miệng đụng cô, đây là ‘ nụ hôn ’ của hắn.
Biết hắn thích cô mặc đẹp rồi, cô bắt đầu làm những thứ này.
Cô dùng lông của Nick cô thu thập vào mùa xuân làm thành một sợi dây chuyền. Hắn thấy cô đeo lông của hắn trên người, chừng mấy ngày sau cứ dùng miệng cùng cằm cọ cổ của cô, vừa cọ vừa grù grù.
Lông vũ xinh đẹp của gà rừng cô đều làm thành ‘ áo choàng ’ và ‘ tạp dề ’, ngày ngày mặc trên người. Vòng hoa cũng đổi hằng ngày, cô còn hái nhiều hoa tươi hơn, phơi thành hoa khô rồi treo ngoài hang đá của bọn họ. Da lông nào của những con thú Nick săn mà đẹp thì cô đều treo lên, những thứ này cũng làm cho hắn càng ngày càng vui vẻ.
Dương Phàm thích làm những chuyện làm cho Nick vui vẻ. Mỗi ngày cô đều nghĩ làm sao để trang trí cho ‘ nhà ’ của bọn họ, điều này còn làm cô thấy thỏa mãn hơn việc thu tập thức ăn cùng vẽ bích họa.
Mỗi lần cô cảm thấy cô đã hiểu rất rõ Nick, cô đều sẽ phát hiện ra hắn còn có rất nhiều điều cô không biết. Cô nghĩ cô không nên đoán hắn là dạng ‘ người ’ gì nữa. Cứ mỗi lần cô nghĩ hắn là dạng gì thì lại phá hỏng nó.
Cô cho rằng Nick chỉ là một dã thú nên cô chỉ có thể ăn tươi nuốt sống như hắn. Cô cho rằng hắn chỉ coi cô như giống cái nên cô chỉ có giá trị sinh sản. Cô đem ‘ tình yêu ’ áp đặt cho hắn nên cô chỉ có thể dùng ‘ tình yêu ’ đối xử với hắn, cuối cùng thiếu chút nữa cô mất đi hy vọng sống của mình.
Bây giờ suy nghĩ lại, những thứ này đều là do cô tưởng tượng hắn thành dạng gì, sau đó thu được kết quả.
Nếu cô không suy nghĩ gì thì sao?
Dương Phàm tính thử một chút, không thèm nghĩ hắn ‘ nên ’ là dạng gì nữa, chỉ dùng thái độ hoàn toàn trống rỗng lần nữa đi tìm hiểu Nick. Không cần dùng những ví dụ có sẵn để áp dụng cho hắn. Người Nick vốn là một loài hoàn toàn mới cô chưa bao giờ gặp. Bọn họ rốt cuộc là dạng gì, cô không biết gì cả.
Nick càng ngày càng cao lớn, thể trọng của hắn cũng càng ngày càng nặng. Dương Phàm dùng phương pháp cân bằng để đo trọng lượng cơ thể hắn, phát hiện kể từ khi mùa thu tới, thể trọng của hắn cứ cách mười ngày sẽ nặng thêm một tảng đá bí đao.
Bây giờ hắn luôn thích hướng lên trời phát ra tiếng kêu rít dài giống chim ưng. Mỗi lần hắn đều đứng đó, cái đuôi đỡ sau lưng, hắn ngửa đầu nhìn trời, vận đủ khí rồi rống lên.
Dương Phàm cho rằng đây là cách tỏ ý chung quanh đây đều thuộc về hắn, đây là địa bàn của hắn, giống như cách thể hiện sự mạnh mẽ của hắn, tuyên cáo cho những mãnh thú xung quanh đây nhanh nhanh rời đi.
Thế nhưng nơi này chưa bao giờ xuất hiện dã thú mạnh hơn hắn, cô cho rằng đây chỉ là bản năng của hắn chứ không có nguy hiểm gì.
Cho nên cô vẫn không để ý, mỗi ngày đều làm chuyện của mình.
Kết quả ngày hôm đó cô đang ở cạnh sườn núi thì bắt gặp một người Nick nhào về phía cô.
"Nick! ! ! ! ! !" Cô lập tức lớn tiếng gọi hắn!
Người Nick này rất nhỏ, giống như người Nick nhỏ mới được sinh ra không bao lâu trong núi đá đen, lông trên người Nick nhỏ vẫn là màu xanh nhạt.
Hắn giống như Nick chuẩn bị đánh về phía con mồi đè thấp thân mình nằm trước mặt cô, cái đuôi phía sau quét ngang qua, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cô, nhe cái miệng đầy răng nhọn, đôi tay đầy móng vuốt nhọn xòe ra nhắm ngay cô.
Nhưng hắn không nhào lên, giống như mặc dù hắn rất muốn ăn Dương Phàm, nhưng lại sợ hãi cái gì đó không dám nhào tới.
"Nick! ! !" Dương Phàm vội vàng chạy vào trong hang đá, vừa kêu Nick đang săn thú trong rừng. Hang đá này nhìn có vẻ chắc chắn nhưng thật ra lại không chịu nổi một kích móng vuốt của người Nick. Người Nick nhỏ này đã từ từ đi tới.
Lúc đầu cô bị dọa sợ, bây giờ mới nhớ tới hắn không dám nhào lên có lẽ là vì trên người cô có mang lông của Nick. Người Nick nhỏ vì đói bụng muốn ăn cô, nhưng lại sợ mùi vị người Nick trưởng thành trên người cô.
Cô nhanh chóng lấy lông của Nick ở trong hang ném về phía cửa động. Người Nick nhỏ quả nhiên mặc dù hung hăng nhưng vẫn lui về phía sau hai bước.
Chờ hắn không nhịn nổi nữa chính là kỳ chết của cô.
"Nick! ! !"
Ven rừng rậm lao ra một bóng dáng quen thuộc! Hắn giống như tia chớp xông thật nhanh qua bên này!
"Nick!" Cô vui vẻ kêu to.
Người Nick nhỏ gào khóc một tiếng cầu xin tha thứ rồi quay đầu bỏ chạy, nhưng rất nhanh bị Nick đuổi theo.
Nick lớn hơn hắn đến lần, nhào lên cắn lấy đuôi của hắn vẫy hắn ra ngoài. Người Nick nhỏ liền bay lên không trung, cái đuôi to của hắn hung hăng đánh một kích, lập tức vỗ mạnh người Nick nhỏ xuống đất.
Dương Phàm vẫn đứng trước cửa hang đá nhìn, Nick không chút thương hại hay nương tình với đồng loại. Hắn đánh mấy cái liền xé người Nick nhỏ đó ra thành mảnh nhỏ.
Hắn vừa công kích vừa hướng lên trời phát ra tiếng kêu rít tức giận.
Sau đó, xương cốt người Nick nhỏ đều bị hắn đặt xung quanh lãnh địa của hắn, cho đến khi những khối thịt đó rửa nát. Mỗi ngày hắn bỏ ra rất nhiều thời gian để đi quanh lãnh địa, đứng ở nơi có xương thịt mục nát, hướng xung quanh hung ác kêu rít.
Dương Phàm luôn cho rằng vùng này chỉ có hắn là người Nick, cho nên vô cùng an toàn. Cô chưa bao giờ nghĩ tới có thể có một người Nick khác đến giành nơi này. Lần này chỉ là một người Nick nhỏ, cho nên cô mới có thể đợi đến khi hắn về cứu cô. Nhưng lần sau nếu như hắn đi vào sâu trong rừng không nghe thấy tiếng của cô thì làm sao?
Cô mất rất nhiều sức để làm một cái còi. Tiếng còi so với tiếng kêu của cô dùng ít sức hơn, tiếng cũng truyền đi xa hơn. Cô tập cho Nick làm quen với tiếng còi, tiếng còi vang nghĩa là cô cần hắn, hắn phải nhanh trở về. Vì thế cô lại ‘ rời nhà trốn đi ’ vài lần, mỗi lần đều thổi cái còi này, dẫn Nick đến tìm cô. Sau này cô cũng thử nhiều lần trong rừng, bảo đảm mỗi lần hắn đều có thể nghe được tiếng còi liền lập tức tìm đến cô.