“Giọt máu này ta sẽ lưu lại nơi Trương Gia. Một ngày nào đó trong tương lai xa, sẽ có người đứng ra mà giải cứu chúng sinh thoát khỏi cảnh diệt vong. Bởi sự thức tỉnh của giọt máu ấy sẽ sinh ra cho nhân loại một Đấng Cứu Thế.”
Đây là câu nói của Tân Thiên Đế, trước khi trụ trời Bất Du Sơn sụp đổ trong cuộc chiến Cửu giới lần hai.
Và sự kiện đó đã hoàn toàn đóng lại cánh cửa đến với Thánh Giới nơi của những Thích Ca, Thái Thượng Lão Quân,…
Giờ đây đã hơn ba triệu năm trôi qua giọt máu ấy đã được thức tỉnh để chuẩn bị cho cuộc chiến sống còn giữa Thiện và Ác. Cuộc chiến này sẽ còn khốc liệt hơn và đẫm máu hơn nhiều so với những cuộc chiến trước đây chăng?.
Điều đó sẽ được thời gian giải đáp, nhưng hiện giờ. Trương Vệ vẫn chưa hoàn toàn biến đổi. Từ khi chàng bước qua cánh cổng kia, cơ thể chàng như rơi vào một hố nước sâu không đáy. Lạnh lẽo vô cùng.
Nơi này trong xanh tựa biển nhưng lại không có gì khác ngoài nước. Cứ tưởng như điều này sẽ gây hại đến Trương Vệ nhưng không. Chàng chỉ khó khăn trong việc mở mắt ra mà thôi, còn về hơi thở chàng vẫn có thể hô hấp như thường lệ không có tý gì là khó khăn cả.
Màu sắc trong nước ngày một đậm dần, khi Trương Vệ càng lúc càng chìm sâu vào lòng hố nước. Bên cạnh việc chìm sâu thì chàng lại cảm nhận được sự thay đổi bất ngờ từ bên ngoài như đang có những thứ gì đó thông qua tiếp xúc với da thịt của chàng mà tiến dần vào cơ thể.
Trái với sự tối đen mà Trương Vệ nhìn thấy thì bên ngoài một đạo ánh sáng vàng đang di chuyển dần từ bên dưới lòng hồ đi lên và quấn lấy chàng vào lòng của nó. Đó là một con kim long nhỏ, với sáu chân và có hai chiếc sừng to lớn trên đầu như sừng của hươu. Nó ôm chàng vào lòng như thể mẹ đang ẵm bồng con nhỏ vậy.
Theo thời gian chàng đã dần dần mất đi nhận thức có thể chàng đã bất tĩnh rồi.
Lúc nãy đôi mắt chàng như đeo chì, thì lúc này cảm giác ấy không còn nữa. Nhưng ánh sáng từ bên ngoài đã len lỏi vào từng khe hở của mí mắt mà làm khó chàng. Sau một khoảng thời gian khó khăn chàng cũng đã có thể nhìn được không gian ngoài kia. Quang cảnh đập vào đôi mắt ấy khiến chàng cũng hoàn toàn kinh ngạc.
Một không gian khép kín như một nữa bán cầu.
Chàng đang ngồi bệch xuống một mặt nước trong suốt như gương. Bên dưới mặt nước ấy là những sinh vật kỳ lạ nhưng cũng không hoàn toàn dị thường. Bởi vì chúng chỉ là những loài cá mà chàng thường thấy mà thôi, nhưng lại có những màu sắc và thêm những bộ phận kỳ lạ.
Vì sự tò mò chàng đã đưa bàn tay xuống lòng nước nhằm bắt lấy chúng. Bàn tay của chàng xuyên qua tấm màn nước trong như gương dưới người và chạm trực tiếp vào lòng nước. Lòng nước cho chàng cảm giác thanh mát, như nước lạnh. Phía dưới đó có một loài cá như cá chép, nhưng lại có ba màu sắc được phối hỗn tạp trên cơ thể kèm theo một chiếc sừng nhọn trên đỉnh đầu. Khi thấy bàn tay của Trương Vệ đưa xuống, chúng không hề sợ hãi mà tiến đến. Liếm vào tay chàng, khiến chàng vô thức mà nở nụ cười vui vẻ thích thú.
Điều thần kỳ ở đây là chàng vẫn ngồi trên mặt nước như thể đất bằng, trong khi bàn tay có thể tự do đưa xuống dưới.
Khi chàng vẫn đang thích thú bởi những thứ kỳ lạ trong nơi này thì một thanh âm quen thuộc đã đánh thức chàng khỏi niềm vui đó.
“Trương Vệ, đây là lần đầu chúng ta được gặp nhau nhỉ.” Thanh âm phát ra trước mặt chàng, khiến chàng vô thức mà ngẩng mặt lên nhìn. Và gương mặt của kẻ đó khiến chàng vô cùng ngạc nhiên đến ngẩng cả người.
Từ vóc dáng, khuôn mặt cho đến giọng nói giống Trương Vệ như đúc. Không hề có một điểm khác biệt như thể họ là anh em song sinh cùng trứng. Thấy biểu cảm của Trương Vệ, người ấy liền nở nụ cười:
“Hì. Gì đây, chẳng lẽ ngươi lại không ngờ ta và ngươi giống nhau đến như vậy hay sao.”
Sự ngạc nhiên cũng không hề duy trì được lâu, rất nhanh Trương Vệ đã trấn tĩnh trở lại. Chàng dõng dạc đáp:
“Có gì mà kinh ngạc. Ta là chuyển thế của ngươi thì đương nhiên sẽ cũng có vài phần giống ngươi là điều hiển nhiên.”
Quả thật kẻ đứng trước mặt Trương Vệ là Trang Minh Viễn tiền thế của chàng của ba triệu năm về trước. Sự đối đáp chứa vài phần hài hước khiến Minh Viễn cũng không nhịn nổi cười. Còn đối với Trương Vệ chàng chăm chú quan sát để tìm ra sự khác biệt giữa hai người, nhưng rồi cái mà chàng nhận ra là sự phát triển của cơ thể hai người. Chàng thì vẫn còn ốm yếu, nhưng Minh Viễn đã phát triển đầy đủ cơ bắp như một tướng quân anh dũng. Khiến chàng cũng có phần nào ngưỡng mộ tiền kiếp của mình.
Được một lúc thì Minh Viễn chủ động đối đáp trước:
“Ngươi quyết định bước vào đây rồi, vậy ngươi có sợ bản thân mình hoàn toàn biến mất hay không?.”
“Nếu không sợ thì đó là nói dối. Quả thật ta rất sợ, ta sợ mình sẽ chết. Nhưng ta biết nếu ta sợ hãi lúc này thì gia đình người thân của ta có thể sẽ ra đi mãi mãi trước sự vô dụng bất tài của ta.” Lời nói kèm sự ũy mị yếu đuối, hiện rõ lên gương mặt hãy còn non nớt của Trương Vệ. Nhưng rất nhanh chàng đã thu lại sự yếu lòng, trừng mắt nhìn Minh Viễn nói tiếp”Ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi sẽ chiếm lấy thân xác ta và giết ta đúng không?”
Đứng trước lời chất vấn, Minh Viễn vẫy vẫy tay thoái thác, cười nói:
“Ngươi đừng lo. Ta và ngươi đều là hồn phách của một bản thể gốc mà thôi. Hai ta đều không có khả năng thao túng hay chiếm hữu đối phương đâu. Sự dung hợp này chỉ khiến ngươi mạnh hơn chứ không hề hại chết ngươi.”
Đáp án mà Trương Vệ mong chờ đã rõ ràng, khiến chàng không giấu được sự vui sướng. Nụ cười rực rỡ hiện hữu trên gương mặt thanh tú. Minh Viễn thấy vậy liền nói tiếp:”Ta và ngươi bây giờ như thể một người mà hai nhân cách vậy. Nói vậy ngươi đã yên tâm rồi chứ.”
“Ừ” Trương Vệ gật đầu. Nhưng dường như nhận ra được vấn đề gì đó chàng liền hỏi ngay.”Vậy sau khi nhập thể thực lưc của ta sẽ ngang với Thần Thánh hả?”
“Không đâu.”
Câu trả lời khiến Trương Vệ ngay lập tức thất vọng tràn trề. Gương mặt u rũ. Minh Viễn thấy vậy liền cười nói:
“Tuy là vậy nhưng ngươi sẽ có căn cơ để thăng tiến nhanh hơn bình thường hàng vạn lần. Như vậy cũng tốt hơn ngươi lúc này nhiều lần rồi mà. Đâu cần phải thất vọng vậy chứ.”
“Đành là vậy…Ta cứ nghĩ bản thân một bước lên Thần chứ. Lại thêm một phen thất vọng .”Giọng nói chán nản đến từ Trương Vệ.
“Ha..Ha..Ha” Minh Viễn cưới lớn sau đó xoay người đi, chậm rãi nói:”Ngươi cũng phải thông cảm cho ta, dù gì ta cũng chỉ tồn tại dưới dạng hồn phách. Thật không dễ để mang theo một nguồn năng lượng lớn như vậy. Ẩn mình chờ ngươi suốt ba triệu năm cũng đã là một thử thách không mấy dễ dàng rồi.” Lời nói tuy bình thường những cũng chất chứa nhiều phần bi ai. Khiến Trương Vệ nghe cũng mủi lòng mà đồng cảm.
Chàng thư thả nhìn lên khoảng bầu trời phía trên, một bầu trời không hề có mây trắng và cũng không hề tồn tại hình dáng mặt trời nó chỉ đơn giản là một tấm màn xanh phủ kín đến tận chân trời đằng xa. Một khung cảnh bình yên mà hiếm có nơi nào trên thế giới có thể mang đến cảm giác như thế này. Trương Vệ khẽ nhắm hờ mắt, dang rộng vòng tay. Châm rãi hít vào một hơi để cảm nhận bầu không khí trong lành của nơi đây. Sau đó chàng nhàn nhạ hỏi:
“Việc làm sau khi chúng ta dung hơp là gì. Ta rất muốn biết đấy.”
“Việc của chúng ta sao?” Minh Viễn xoay người lại mặt đối mặt với Trương Vệ. Nhỏ giọng nói:”Chúng ta phải lấy lại được phần thân xác đang được cất giấu trong Liên Hoa Thất Sắc trước Vấn Thiên. Nếu không mọi chuyện sẽ rất tồi tệ.”
“Dù là thế nhưng ta được biết Liên Hoa do Thanh Long cất giữ điều đó có phải khó quá rồi hay không?”
“Đó là điều mà ta vẫn chưa nghĩ đến. Trước mắt thì Vấn Thiên cũng đang đi tìm thân thể mới để tu luyện. Nên chúng ta cũng còn rất nhiều thời gian để tính cách.”Vừa nói Minh Viễn vừa tiến lại gần Trương Vệ vỗ vỗ vào vai chàng. Dùng ánh mắt nghiêm nghị mà nói:”Thanh Long rất là mạnh đấy, cho nên nếu chúng ta không giỏi ẩn mình. Có thể chúng ta sẽ chết trước khi tiếp cận được với Liên Hoa.”Nghiêm túc chưa được ba giây, Minh Viễn liền trưng ra bộ mặt hài hước:”Sau hả. Trò chơi trốn tìm này có kích thích hay không?”
“Vui cái đầu của ngươi. Ta còn chưa lấy vợ sinh con, chưa muốn gặp tổ tiên ba đời sớm vậy đâu?”
“ giản mà ngươi chỉ cần sấn ra đường. Tìm đại cô nương nào đó để gửi gắm giấc mơ. Rồi chết cũng còn kịp đấy.”
“Ngươi nghĩ ta là loại người tùy tiện vậy à. Ít ra cũng phải là tuyệt sắc mỹ nhân, một lời nói cũng có thể thay đổi nền kinh tế thế giới chứ.”
Trước sự tự tin thái quá của Trương Vệ, Minh Viễn dùng mặt áp sát mặt với Trương Vệ. Hài hước nói tiếp:
“Mơ ít có cao lắm. Sau không nhìn lại ngươi xem đẹp trai không nhể?”
“Đẹp hay không, thì ta với ngươi cũng giống nhau mà.”
“Cái tên nầy….”
Đột nhiên cơ thể Trương Vệ phát ra luồng ánh sáng vàng kim. Khiến Minh Viễn nhất thời dừng đùa giỡn lại. Trương Vệ vẫn chưa hiểu chuyện gì, đưa bàn tay lên và nhìn quanh cơ thể xem xét. Toàn thân chàng đều được phủ lên một nguồn sáng vàng kim óng ánh.
“Chuyện này là sao?”Trương Vệ thắc mắc.
Khuôn mặt của Minh Viễn bỗng trở nên u buồn. Chàng nhẹ nhàng nói:
” Đã đến lúc rồi. Tạm biệt ngươi nhé! Trương Vệ.”Minh Viễn cố nặn ra một nụ cười. Nhẹ nhàng tiễn Trương Vệ rời đi.
Khiến cho Trương Vệ chât chứa một rổ thắc mắc, nhưng chưa kịp làm gì thì một lần nữa đôi mắt chàng lại cưỡng ép đóng lại. Hình bóng của Minh Viễn cứ thế mà xa dần.
Đây cũng là lúc kim long đã nhập vào cơ thể chàng. Nó đã hóa thành một hình xăm nơi lưng của Trương Vệ. Một con rồng đang uốn lượn trên bầu trời xanh. Và đó cũng là thời gian đã điểm cho sự biến chuyển của cơ thể Trương Vệ giờ đây chàng đã mang trong người Long Cốt. Và nguồn sức mạnh tiềm ẩn khổng lồ không ai sánh bằng.
Chân Long đã thực sự được tái sinh.