Đại Lục Liên Hoa

chương 24: chương 24: nữ nhân bí ẩn cư ngụ tại vấn lạc nhai.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi cuộc chiến của Trương Vệ tại Ma Thú Hạch vẫn chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại.

Thì ở đâu đó trên đại lục Liên Hoa, hình ảnh chiến đấu của Trương Vệ không biết là vô tình hay cố ý mà đã được thâu lại vào trong một chiếc gương. Chiếc gương này đã được đặt ở chính giữa một gian phòng kín. Nhìn tổng thể gian phòng này được trang bài cực kỳ tao nhã nhưng không kém phần xa hoa vì tất cả những thứ ở đây từ bàn, ghê cho đến thảm, màn che đều là những vật liệu cao cấp bậc nhất của đại thế giới.

Trên một chiếc bàn tròn đặt giữa gian phòng, nhìn đối diện với chiếc gương kia. Có một ly trà bằng ngọc bích hãy vẫn còn nóng, có thể nơi đây đang có người. Quả thật bóng hình của kẻ đó đã in rõ nét lên tấm bình phong đang ngăn cách giữa phòng chính và nơi tẩy rửa.

Cơ thể có cương có nhu của kẻ đó đã khắc lên bình phong không thiếu bất kỳ một chi tiếc nào, từ những thứ đó có thể nhân ra đây là một nữ nhân quyến rũ. Với cảnh đẹp đang hiện hữu trước mắt ai không nhìn chỉ có thể là kẻ điên. À không ngoại trừ những người có liêm sĩ.

Nữ nhân quyến rũ ấy đang chậm rãi trút bỏ xiêm y, mà tiến đến bồn tắm ngào ngạt dược liệu đã được chuẩn bị từ bao giờ. Nàng nhẹ nhàng ngâm thân thể vào trong màn nước nóng. Từng đợt khí tỏa ra mờ ảo, khiến chiếc bồn ấy không khác mấy chốn bồng lai tiên cảnh. Sau khi đã tẩy rửa đi những vết bẩn đã vương trên cơ thể ngọc ngà, nàng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve vòng một vô cùng đầy đặn và căng tròn của mình.

Ánh mắt của nữ nhân bỗng xẹt qua một chút tà niệm, trong vô thức nàng dùng đầu ngón tay âu yếm cơ thể và nâng niu nó như thể là một người yêu bản thân vô cùng hoặc có thể là nàng đang cần một đấng nam nhi. Âu cũng là điều dễ hiểu vì cơ thể tuyệt trần đó hãy còn thanh xuân, độ tuổi mà cả nam và nữ đều cần những xúc cảm của khác giới.

Khi đầu ngón tay vô tình tiến lên đôi má, thì nữ nhân ấy liền khưng lại một nhịp. Ánh mắt tỏa ra một chút u buồn, một chút quyến luyến, một chút cô độc. Nhưng cái loại cảm xúc đó không tồn tại lâu, vì chỉ một giây sau toàn thân của nàng bỗng phát sáng rực rỡ. Ánh sáng màu tím tự động bạo phát khiến nàng nhất thời tỉnh mộng. Nàng liền chậm rãi hít vào một hơi, sau đó đứng lên và bước ra ngoài.

Khi hình bóng nàng còn ẩn sau tấm bình phong, thì ánh sáng một lần nữa lại chớp lên khiến cho gian phòng vốn đã tối lại bất chợt sáng rực rỡ. Điều khá ngạc nhiên chỉ trong một cái chớp sáng ấy mà y phục mà nữ nhân ấy mặc lên lúc này hoàn toàn khác biệt so với lúc nãy nó tinh tế khoe ra từng đường cong chết người cho đến những chỗ cực kỳ nhạy cảm.

Sau đó nàng chậm rãi bước ra ngoài tiến đến chiếc bàn tròn nơi ly trà vẫn đang còn nóng.

Sau khi nàng đặt mông xuống ghế, thì liền bắt chéo chân lại trưng ra một cặp giò dài miên man và quyến rũ. Tiếp đến nàng để bàn tay phải chống lên bàn, rồi gát gương mặt của mình lên đó. Ánh mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn về phía chiếc gương nơi đang có hình ảnh của Trương Vệ. Hữu duyên khi mà một cơn gió nhẹ từ bên ngoài làm vén bức màn đã vô tình phủ kín gian phòng này.

Khiến ta có cơ hội chứng kiến dung nhan có một không hai đang tồn tại trong gian phòng nhỏ.

Với đôi hàng mi cong và dày kèm đôi mắt màu tím quyến rũ bí ẩn đi đôi với ngũ quan của nàng hài hòa xinh đẹp cũng đủ khiến bao người si mê. Điểm nhấn trên gương mặt tuyệt mỹ ấy, là một ấn ký ngay giữa trán với ba hình lục giác màu tím xếp thành hình một chân đèn.

Xinh đẹp là vậy nhưng từ trong ánh mắt của nàng ta có thể nhận thấy rõ một điều nàng là một người si tình đến mức nào. Nàng nhìn về phía Trương Vệ như thể đã thấy được cả thế giới của nàng bên trong tấm gương đó. Nhìn đến nỗi không hề chớp mắt lấy một cái.

Khi Trương Vệ dùng đến thần dược thì cơ thể nàng không ngừng bạo phát ra những luồng kình quang mạnh mẽ, làm khuấy động gian phòng tạo ra những cơn gió nhẹ. Được một lác thì kình quang đã khuyết đại lên ngưỡng cực cao nên những tấm rèm che cửa sổ đã bị nó thổi bay đi mất.

Để lộ ra không gian bên ngoài nơi này. Đó là một mặt hồ trong suốt như gương, thơ mông với những rừng hoa anh đào nở rộ đang hiện hữu ven bờ. Thật kỳ lạ khi đây đang là mùa hè.

Lúc những tấm rèm bay đi mất, thì gian phòng u tối khi nãy bỗng trở nên sáng rực bởi ánh nắng chan hòa từ bên ngoài. Mới khiến nàng tạm thời không nhìn vào tấm gương kia nữa. Nàng vẫn bình thản đến lạ, chậm rãi đưa bàn tay lên cầm lấy ly trà nóng khi nãy, nhẹ nhàng đưa nó đến trước mặt. Khi ánh sáng tỏ tường thì mới thấy đươc cánh tay ấy của nàng có những hộ chỉ kỳ lạ, nằm ở ba ngón cuối cùng của bàn tay.

Lúc nàng đưa bàn tay lên định hớp lấy một ngụm thì một âm thanh từ bên ngoài vọng vào khiến nàng tạm thời phải ngưng việc đó lại:

“Thưa chủ nhân, hạ thần có việc cần bẩm báo.”

Ánh mắt của nàng khẽ liếc nhẹ ra phía cửa, rồi nhàn nhạ đáp lại:

“Được vào đi.”

Cánh cửa từ tư hé mở, một nam nhân với y phục trắng chậm rãi cẩn thận bước vào phòng. Vị nam nhân ấy có nhiều điểm dị biệt khác với người thường, nhưng ấn tượng nhất vẫn là gương mặt được đánh lên khá nhiều phấn như thể là thái giám trong cung tẩm. Vừa bước qua ngạch cửa liền quỳ xuông cung kính chắp tay hướng về phía nữ nhân kia mà nói:

“Thần đã nhận được mật báo từ Xích Vũ Phong và nó có liên quan đến Trương gia.”

“Trương gia?” Vừa nghe đến đó ánh mắt của nàng bỗng chợt híp lại, có vẻ chuyện này đối với nàng rất quan trọng. Nàng liền để ly trà lại xuống bàn không muốn uống nữa. Nghĩ cũng tội ly trà cả buổi rồi vẫn chưa có diễm phúc được chạm vào bờ môi quyến rũ đã được đánh lên một lớp son tím kia. Nàng liền phẩy tay ra dấu hiệu cho thuộc hạ nói tiếp.

“Vâng.”

Nghe những lời mật báo của thuộc cấp, gương mặt nàng có một chút biến chuyển nhẹ. Sau khi báo cáo xong thì người đó rời đi.

Chỉ để lại một mình nàng trong gian phòng nhỏ. Thật trùng hợp làm sao khi quang cảnh mà nam nhân kia đã vô tình mở ra đó lại chính là Vấn Lạc Nhai nơi mà Kinh Như Tuyết sinh sống. Chả trách quang cảnh từ cửa sổ nhỏ lại quen thuộc đến thế. Vậy nữ nhân này là ai sao nàng lại ở đây?

Sau khi thuộc hạ rời đi thì nàng ấy nhìn chăm chú vào tấm gương với hình bóng của Trương Vệ mà mỉm cười. Nàng khẽ nói:

“Chàng đã vì ta mà đánh mất cả thiên hạ. Nay ta sẽ vì chàng mà thay đổi cả thế giới này.”

Nói đoạn ánh mắt nàng trở nên nghiêm túc đến đáng sợ. Một ánh sáng tím một lần nữa phát ra trên người của nàng.

Y phục khi nãy một lần nữa bị biến chuyển. Bây giờ khuôn mặt xinh đẹp ấy đã được che đi bởi một lớp vải mỏng và y phục của nàng cũng đã biến thành một bộ trang phục như một vị thần. Với một tấm vải lụa được luồng qua hai tay và bay quanh người theo hình vòng cung.

Sau khi đã biến đổi nàng mạnh mẽ vùng tay vào khoảng không trước mặt, vùng không gian đó liền biến thành một tấm gương với kết cấu như mặt của kinh cương với nhiều tinh thể kết nối lại với nhau. Ngay lập tức nàng đã đi xuyên vào đó và biến mất hoàn toàn.

Sau khi nàng đi khỏi thì cũng là lúc Trương Vệ đang chiến đấu đến giai đoạn quyết định.

Truyện Chữ Hay