Đại Lục Liên Hoa

chương 14: 14: hồi 13: quyết định của trương vệ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm nay đã là ngày thứ ba, nhóm người Trương Gia lưu lại làng Vô Ưu. Vậy là họ đã rời Đế Đô được 10 ngày .

Đang là giờ Dần, sương sớm mai bắt đầu rơi xuống, khiến nhiệt độ không khí nơi này đang xuống rất thấp Bên ngoài chân trời xa ấy, đoàn tàu ra khơi đã quay lại, dưới ánh trăng hình bóng của họ mỗi lúc một rõ dần, những chiếc thuyền đều căng cánh bườm lên để đón ngọn gió đang thổi về bờ, cơn gió này đã giúp họ di chuyển rất nhanh .

Bởi vì lần này họ đã phu hoạch về rất nhiều cá, đến nỗi lưới căng lên tựa hồ sắp đứt. Con thuyền nào cũng đầy ắp ,mạn tàu sắp chạm đến mặt nước vì chở nặng quá rồi . Ngọn gió như một lực sĩ mạnh mẽ đẩy từng chiếc tàu nhẹ nhàng lướt đi trên mặt sông tĩnh lặng.

Bên bờ sông, những ngọn đuốc rực lửa thắp sáng nơi đây, khiến ven sông sáng tựa ban ngày, giờ này đáng lý những người già và trẻ nhỏ đã yên giấc nồng, bên chiếc giường của mình. Nhưng giờ họ tụ họp lại và mong chờ đoàn tàu có thu hoạch trở về, khi niềm hy vọng của họ đã thành sự thật thì gương mặt ai ai cũng lộ rõ sự hoan hỷ, người thì nhảy nhót ăn mừng, người khác thì ôm chầm lấy bạn bè người thân sẻ chia cảm xúc của mình ,còn kẻ thì buông ra những lời trêu chọc, không khí vô cùng vui vẻ,cuộc sống thường ngày đã quay trở lại với họ rồi.

Ở một khu vực khác trong làng,Kiếm Bình đang đứng trên một tảng đá khá lớn nằm cách bờ sông khoảng 10 phân, Phạm vi xung quanh nàng bán kính 5 trượng, không khí đã bị xáo trộn tạo nên những luồng gió vô hướng, Mắt nàng tỏa ra một đạo quang khói trắng,hai bàn tay nàng buông thả. Thần khí thì đang không ngừng tỏa ra những gợn sóng trắng ngà, 6 đạo quang phát ra như 6 chân nhện màu trắng.

“Tuấn bộ như phong, trừng thần li hình” Gió trong thiên hạ này là của nàng.

Cơn gió bên ngoài khơi xa đó, dưới sự điều khiển của Kiếm Bình bất ngờ tăng tốc,nó thổi nhanh hơn chỉ trong một cái chớp mắt là họ đã đến sát với bờ , Cứ nghĩ nó sẽ va chạm với phần đất liền nhưng không, Khi đến khoảng cách đủ ,cơn gió thổi vào bờ biến mất thay thế nó là một luồng gió khác từ bờ thổi ngược ra, giúp tàu phanh lại một cách thần kỳ ,cập bến chuẩn đến từng milimet.

Khi cập cảng, họ đồng thanh hô vang

” Kiếm Bình thần uy, Trương Gia uy dũng ”

” Hoan Hô ”

Như một đại lễ hội thu nhỏ, bờ sông Hồng nhốn nháo hết cả rộn ràng hát ca, không khí như này mới là mùa xuân chứ.

Mọi người trong làng đổ xô ra phụ giúp kéo lưới lên bờ, tùy theo sức của mình mà làm, ai ai cũng đều bận rộn. Thấy mọi người về bờ an toàn, Kiếm Bình nhẹ nhàng phẫy tay phu lại chân khí. Không gian xung quanh bị thần khí xáo trộn đã trở lại bình thường. ……….

Ngoài dân làng Vô Ưu thì tất cả các làng khác hầu như không biết được sự hiện diện của nhóm người Trương Gia ở đây.

Trương Vệ đang ngồi trên một khúc gỗ tròn và lớn, Cậu thở ra một luồng khói trắng từ miệng . Không khí tuy là có lạnh, nhưng người luyện khí, có công pháp hộ thân nên cơ bản bọn họ đều không sợ nóng sợ rét.

Nên Trương Vệ mặt trang phục như thường nhật, mà không thêm áo cho ấm người. Bất chợt một bàn tay nhỏ nhắn đưa ngang mặt cậu,Trên bàn tay ấy là dĩa thức ăn chứa một miếng thịt lớn đã nướng sẵn. Một Thanh Âm thánh thót đến màng nhĩ của Trương Vệ.

” Trương Vệ Ca Ca. Ca Ca ăn đi nè , tối qua đến giờ huynh chưa ăn gì mà phải không? ”

Trương Vệ nẩng đầu lên thấy người đến là Liên Thanh, ánh mắt cô bé híp lại hình bán nguyệt, đầu hơi nghiêng sang phải nhìn cậu mà cười.

Trương Vệ nở cười thân thiện đáp lại, tiếp đến đưa tay lên xoa đầu cô bé. Rồi nhận lấy phần thức ăn đó.

” Wa. là thịt nướng sao? Cảm ơn tiểu muội nhé. Ta đây cũng rất là đói á. Chắc nhịn thêm chút nữa chắc ta xỉu mất.”

Trương Vệ có ý đùa giỡn. Liên Thanh thấy Trương Vệ đã nhận rồi, thì quay người chạy về phía dân làng,nhưng vẫn không quên quay lại nhìn Trương Vệ lần nữa, kèm theo một nụ cười tươi như hoa.

” Ca Ca nhớ ăn đi nhé. Không nó sẽ nguội mất ”

Sự đáng yêu của cô bé khiến Trương Vệ cũng ngẩn người một lúc mới đáp lại bằng một nụ cười nhẹ .

” Được ca ca biết rồi mà ”

Liên Thanh hòa mình vào dân làng, cô bé tuy còn nhỏ nhưng không hề lười nhác, hết phụ bưng bê đến phụ sức nhỏ kéo lưới, mặc dù còn nhỏ nhưng lại có những hành động khiến người khác cũng phải ngưỡng mộ. Cô bé còn không sợ lạnh mà trực tiếp đi xuống nước, khiến một đấng nam nhi như Trương Vệ cũng phải hổ thẹn .

Trương Vệ tay phải cầm phần thức ăn , ánh mắt chăm chú nhìn từng người. Những nụ cười đó, niềm vui đó của họ , khiến ngay cả bản thân cậu cũng không thể hiểu được bản thân mình đang có loại cảm xúc gì.

Cậu không biết diễn tả ra thế nào cho phải, nên cứ nhìn họ để tự mình tìm cho ra câu trả lời.

Tại Thiên từ xa đi lại nhún nhảy vài cái, ảnh mắt đảo quanh nhìn Trương Vệ. Thấy cậu cầm dĩa thức ăn mà không thèm động đến,Tại Thiên nở nụ cười nham hiểm, trong đầu liền nghĩ ra một ý tưởng chơi xấu. Nghĩ là làm ,liền chạy đến dùng tốc độ nhanh như chớp đánh cắp miếng thịt , rồi nhanh chóng quay lưng đi ,một hơi bỏ thẳng vào miệng.

Nhai ngấu nhai nghiến định bụng Trương Vệ có hô to cản lại thế nào cũng chẳng còn lại gì, cậu thầm cười trong bụng.

Tuy nhiên cậu đang ngốn đầy một họng mà không thấy Trương Vệ nói câu gì cảm thấy hôm nay Trương Vệ là lạ. Bèn quay lại nhìn Trương Vệ thì vẫn là Trương Vệ thôi nhưng sự chú ý của cậu giờ đây là dân làng Vô Ưu, ánh mắt cứ đăm chiêu nhìn họ.

Hơi sức đâu mà quan tâm Tại Thiên Tại Thiên nhau mày ngạc nhiên, bỏ công ra chọc mà chả thu lại kết quả gì, thôi thì đành nuốt mội hơi trôi xuống hết ,rồi tiến đến hỏi nhỏ

” Có gì diễn ra với họ sao ”

” Không” Trương Vệ trả lời ngay , rồi cậu để dĩa thức ăn lên khúc gỗ ,thở dài một hơi cậu nói tiếp

“Từ nhỏ ta đã không được tiếp xúc với những thường dân nghèo khổ. Khi thấy họ vui mừng như vậy, trong lòng ta có một cảm xúc khó tả ”

Tại Thiên nghe vậy cũng ngồi xuống cạnh Trương Vệ hai người cùng nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt mà không ai nói lời nào.

…….

Một lúc sau , một luồng gió lạnh thổi đến chỗ hai người . Tại Thiên bất chợt cảm thấy lạnh cậu chửi thầm

” Quỷ thần ơi , sau mà lạnh thế này ”

Liền đứng bật dậy

” Không đi giúp bọn họ mà ở đây nói chuyện phiếm hay sao ? ”

Một thanh âm trong trẽo vang vọng đến Những ngọn gió như từng mảnh cơ thể của Kiếm Bình, chúng đang kết nối lại với nhau.

Kiếm Bình xuất hiện, nhưng những ngọn gió vẫn tiếp tục kết nối lại với nhau cho hoàn chỉnh cơ thể của nàng. Đây là cảnh giới cao nhất của sức mạnh, Năng lực và cơ thể hòa làm một, hay nói một cách khác, Kiếm Bình là gió và gió là Kiếm Bình.

Kiếm Bình bước từng bước chậm rãi đi đến. Trương Vệ thì vẫn bình thường chỉ riêng Tại Thiên là nhau mày đầy khó chịu , vì Băng Phong đang khiến cậu cảm thấy buốc giá toàn thân.

Băng Phong như loài mãng xà vô hình đang quấn lấy cậu từ đầu đến chân,khiến cậu rung lên bần bật, tuy nhiên cậu không thể hiện ra bên ngoài, âm thầm đưa bàn tay ra sau lưng, rồi thu tay vào trong ống tay , vận lên một chút chân khí .

Nhưng có vẻ không suy giảm vì toàn thân cậu cứ một chút là run rẩy vì lạnh. Kiếm Bình di chuyển ngang qua , cậu liền nở một nụ cười tự tin , đáp lại nụ cười đó của cậu là ánh mắt lạnh như băng của Kiếm Bình.

” Ngươi lạnh à ”

” Không , không lạnh ” Tại thiên nghiến răng khó khăn đáp, gương mặt muốn nhăn lại luôn.

” Vậy thì hãy buông cái bàn tay của ngươi ra khỏi tay áo đi chứ ?”

Kiếm Bình dùng lời lẽ nhìn thấu tâm can Tại Thiên biết bản thân khó mà tránh khỏi sự trừng phạt nhỏ này, liền đưa hai bàn tay lên giống như tư thế đầu hàng

” Nè đâu có làm gì đâu ”

” Vậy thì tốt. Cứ tiếp tục đi nhé ”

” Không… không lạnh thật …” Câu nói dối lòng như tự chế giễu mình vậy. Đường đường là người luyện Hàn Băng Chân Khí mà bị Băng Phong xâm nhập cơ thể, thật là mất mặt a.

Trương Vệ ngồi nghe mà không hiểu hai người đang nói chuyện gì, nên cũng muốn góp vui cho câu chuyện rơm rả.

” Chúng ta có Hộ thể mà sau mà thấy lạnh được . Nhưng mà dân làng đâu có luyện khí sau dám cởi trần ra mà làm việc như thế? ”

Trương Vệ chỉ tay vào những trai trán cỡi trần đang hỳ hục kéo lưới .

” Ta đã tạo ra một vùng không gian giới hạn, cho nên chỗ dân làng rất là ấm không có lạnh đâu , không cần quá lo cho họ , tuy nhiên chúng ta là người luyện khí sau mà lạnh được. NHỉ ? ”

Kiếm Bình nhấn mạnh từ cuối như ám chỉ gì đó,mà chỉ có Tại Thiên là hiểu thôi Cậu mỉm cười gật đầu thừa nhận. Miễn cưỡng chống chọi với cái không khí lạnh buốc da buốc thịt này.

Trương Vệ buộc miệng hỏi một câu

” Không biết với số lượng nhiều như vậy họ sẽ sống được bao nhiêu ngày ”

Kiếm Bình lãnh đạm đáp

” Đáng lý với số lượng như vậy họ sẽ dư của ăn của để tuy nhiên thứ họ đang phải gánh là …..”

Trương Vệ chen ngang

” Thuế . Đúng không ” Kiếm Bình bỗng nhiên hạ giọng xuống, ánh mắt nhìn về phía người dân

“Đúng. Thời điểm này đang là chiến tranh Phàn Thành và Ức Châu. Nên việc thuế đè lên người dân là không hề nhỏ chút nào ”

Trương Vệ hiểu điều này, nhưng bản thân sức mọn không thể làm gì hơn, Cậu cắn môi,cúi đầu xuống, làm tóc mái của cậu phủ lên che mất đi biểu cảm trên gương mặt ấy.

Kiêm Bình đi lên vài bước

” Nhìn những con người này xem. Cuộc sống quá khó khăn, đối với bọn họ cái ăn cái mặc là quan trọng nhất. Nhưng cuộc chiến không ngừng dừng lại trên đại lục, khiến thuế mỗi ngày một tăng, thử hỏi bọn họ làm sau có thể an cư lạc nghiệp cho được”

Trương Vệ nhắm mắt lại, hai bàn tay đan xen vào nhau, cậu hít một hơi thật này Trương Vệ đã đưa ra một quyết định mà nó có thể thay đổi cả vận mệnh của cậu sau này.

” Chúng sinh bình đẳng, hà cớ gì có sự chênh lệch lớn như vậy”

Rồi bất ngờ cậu đứng dậy ngước mặt lên kèm theo gương mặt hung tợn

” Ta không chắc bản thân ta có thể làm được gì, nhưng ta vẫn muốn dùng sức mọn của mình thay đổi thế giới này. Ta muốn chấm dứt sự hỗn loạn đang diễn ra ”

Kèm thèm một cái xiết tay thật chặc thể hiện rõ sự quyết tâm qua ánh âm trong cuống họng phát ra mạnh mẽ chưa từng thấy.

Kiếm Bình nghe thế thì nàng dùng ánh mắt nghiêm túc đối diện với một người đang hừng hực khí thế như Trương Vệ

” Thay đổi thế giới, không phải muốn làm là làm được, cái giá để trả cho việc đó có thể là, người thân, bạn bè, thậm chí là tính mạng của chính bản thân mình cũng không thể giữ được. Người đã chắc chưa ”

” Ta biết. Nhưng ai cũng có hy vọng, hay một niềm tin đúng không”

Nàng chỉ mìm cười nhẹ nhàng, lãnh đạm chắp tay trước người

” Được, Chúng tôi sẽ phò trợ cho người hoàn thành tâm nguyện ”

Tại Thiên lần đầu thấy vậy cũng gật đầu theo.

Truyện Chữ Hay