Một người là kẻ đào mộ thân hình gớm ghiết nhìn thôi đã thấy buồn nôn. Trên tay cầm theo một cái xẻng xúc đất , cái xẻng không ngừng phát ra những luồng khí đen. Chỉ cần hắn cắm nó xuống mặt đất nó liền tiết ra một chất dịch nhầy , hôi thối kinh khủng.
Kẻ còn lại là cô nương Bỉ Ngạn mà hắn đã cất công tìm kiếm bấy lâu, với một dáng vẻ cực kỳ dễ mến và đáng yêu. Cô nương ấy mang theo sau lưng một cái quan tài điêu khắc hoa bỉ ngạn màu đỏ . Chiếc quan tài này tỏa ra những gợn sóng màu đỏ .
“ Cảnh tượng thật đáng yêu phải không Ung Chính “
Cô gái nhìn thấy sự hổn loạn đẫm máu đó mà thích thú gương mặt ưa nhìn ấy bất chợt tỏ ra một vẻ gì đó rất tà ác.
“ Khư Khư Khư . Thật là một cảnh tượng đẹp . Mùi máu thật khiến người khác không kiềm lòng được mà “
Tên đào mộ với thân hình ghê gớm này là Ung Chính Đường chủ Thanh Long. Hắn nở một nụ cười ghê tởm.
Thanh Long Thành trước mắt bọn họ đang hỗn loạn vô cùng, người thì bỏ chạy, kẻ thì thiệt mạng.
Nhưng tuyệt nhiên quân đội hoàng thành không hề ngăn cản. Bọn chúng đứng từ xa mà quan sát cảnh tượng đẫm máu này , lưỡi gương sáng lòa ,kèm gương mặt vô cảm. Chúng sẽ hành động nếu có mệnh lệnh còn lại thì chúng không quan tâm, mặt cho có sự van xin của dân chúng.
Trên thành cao một trang nam tử đang ngồi trên tường thành , ánh mắt thích thú nhìn cảnh hỗn loạn . Hắn cắm thanh bảo kiếm của mình xuống tường thành , một chân thả xuống dưới , chân kia thì co lại gần thân . Miệng đang ngậm một ngọn trúc nhấm nháp. Tướng ngồi thư thả. Khi thấy hai người bước từ ngoài vào thành thì liền bay xuống chặn đường.
Nam Tử này là Nam Cung Phong. Nam Cung Phong cúi đầu hành lễ với Ung Chính.
“ Mừng ngài trở về. Trong thành có chút việc nên nghênh tiếp trễ , mong lượng thứ”
Sau đó ánh mắt nhìn về cô nương bên cạnh
“ Còn vị này là .. “
“ Khư Khư Khư.. Đây là người mà Thanh Long muốn ta tìm về. Bỉ Ngạn Sa”
“ A thì ra là Ngạn Sa cô nương. Hận Hạnh được gặp. Tại hạ là Nam Cung Phong chức vụ Hộ Pháp “
vừa nói vừa hành lễ với Ngạn Sa.
Ngạn Sa thể hiện vẻ mặt coi thường nam tử trước mặt, nên không quan tâm mà lướt qua người Nam Cung Phong trong khi cậu ta đang hành lễ, cứ thế mà tiến vào thành.
Đối với thái độ kiêu ngạo đó, Nam Cung chỉ cười trừ cho qua chuyện rồi hành lễ tiễn Ung Chính vào thành.
Trong thành đâu đâu cũng có người chết, nhưng hai người họ vẫn thản nhiên như không có chuyện gì ,mà đi thẳng đến cổng vào cung điện.
Đang di chuyển thì Ngạn Sa bất ngờ bị vài kẻ bị Tà Khí khống chế tiến đến tấn công trên tay của họ là những vũ khí sắt nhọn.
Khi vừa đến gần thì cổ quan tài sau lưng Ngạn Sa tỏa ra một luồng khí màu đỏ, nó di chuyển vào lỗ mũi của đối phương.
Chỉ thấy bọn chúng khuỵa xuống rên la thảm thiết,bàn tay không ngừng bóp lấy cổ của mình tỏ ra vẻ khó thở. Gân đỏ nổi khắp người, tiếp đến căng lên và cuối cùng là nổ tung.
Máu đỏ loang khắp cơ thể, tiếp đến là máu đen từ mắt chảy ra , răng cũng nhuôm màu đen. Cuôi cùng là tắt thở.
Cả bọn gục xuống đất , cứ tưởng lại thêm vài xác chết nữa tuy nhiên một giây sau bọn họ đứng dậy như một sác sống, chạy đến tấn công những người xung quanh bằng răng của mình. Không biết vì đâu mà răng của họ chẳng khác gì mảnh thú , xé xác người khác dễ như ăn cháo.
Những người sau khi bị tấn công cũng trở nên giống như bọn cảnh càng thêm hỗn loạn bội phần.
Một binh lính đi lại nói chuyện với Nam Cung Phong.
“ Chúng ta nên giải quyết bọn chúng để tránh lây lan ra không “
Nam Cung Phong nhìn chăm chú năng lực của cô gái này thì cảm thấy khá thú vị bất giác mà mỉm cười:
“ Ta chưa nhận được lệnh từ cấp trên. Nếu chúng tấn công binh lính thì cứ giết, còn nếu là dân thì cứ mặt chúng”
Quân lính nhận lệnh lui ra.
Giờ đây Thăng Long Thành không khác gì địa ngục , mọi người giẫm đạp lên nhau mà chạy, tiếng than khóc thấu tận mây xanh, Nhưng quân lính cản họ lại không cho rời khỏi thành. Khiến nơi này không khác gì chiến trường sinh tử.
Bên ngoài cung điện chính thì đẫm máu là thế nhưng bên trong Hoàng Thành mọi sự vẫn bình yên , một khí lạnh tỏa ra đến rợn cả người.
Hai người bọn họ được quân lính dẫn đến Đại Sảnh .
Cánh cổng phòng chờ dần hé mở. Một cụ bà tầm 60 trở lên với máy tóc bạc, kèm một cái kính màu phỉ thủy ở bên mắt phải. Mở cửa bước ra.
Người này là Tiêu Hà Phó Tông Chủ Thanh Long kiêm chức vụ Quân Sư. Bà ta chậm rãi đi đến, tay phải như một thói quen chỉnh lại mắt kính của mình.
“ Ung Chính người này là Bỉ Ngạn Sa cô nương mà ngươi đã nói đến sao”
Ung Chính chân khập khiễng tiến đến. Với vẻ mặt đầy kinh tởm của mình hắn nở nụ cười thân thiện có vẻ đối với bà già này hắn ta không dám thất kính.
“ Phải phải. “
Nhưng Bỉ Ngạn Sa thì lại khác cô không quan tâm đến bà ta là ai , mà thản nhiên đi vào cánh cửa đã mở sẳn
Đại Sảnh là một gian phòng rộng lớn. Với 16 cái ghế cả thải được xếp đối xứng bên một chiếc bàn to và dài.
Trong đó được chia theo hệ thống quyền lực .
Một chiếc ghế ở nơi quyền lực nhất “chính giữa”, với những hoa văn rồng bay lượn là nơi dành cho người cao cao tại thượng của nơi này Thanh Long.
Kế tiếp là hai chiếc ghế của Phó Tông Chủ , Rồi đến 5 cái cho Trưỡng Lão chấp pháp và cuối cùng cho 8 cái cho 8 Đường Chủ phân đường của mỗi lục địa
“ Thanh Long đâu . Ta nghĩ hắn phải ở đây tiếp đón ta chứ “
Nàng đảo mặt quanh quan sát mà hỏi với giọng nói đầy sự kiêu ngạo của tuổi trẻ. Ngông hết phần thiên hạ.
Tiêu Hà từ tốn đi lại trước sự vô lễ của cô gái trước mặt chỉ cười nhẹ rồi đáp
“ Ngài ấy có chút chuyện sẽ về nhanh thôi. Mời cô nương ngồi xuống dùng trà và bánh đợi ngài ấy quay lại “
Với vẻ mặt không hài lòng. Ngạn Sa đi lại chiếc ghế bên phải dành cho Phó Tông Chủ mà ngồi xuống . Đương nhiên cô ta không quên để chiếc quan tài xuống dưới chân. Dáng ngồi đầy tự nhiên không chút gì gọi là dễ nghi gia giáo cả.
Thấy cô ta dám ngồi vào chỗ của mình Tiêu Hà nuốt cơn giận xuống mà chậm chậm đi lại.
“ Xin thứ lỗi chiếc ghế này của ta. Xin vui lòng đến chiếc ghế dành cho những vị khách đằng kia “
Đôi tay của Tiêu Hà chỉ vào dàn ghế ở sát chân tường.
Nghe những lời đó ánh mắt Ngạn Sa dõi theo hướng chỉ của Tiêu Hà thì thấy mấy chiếc ghế đó rất tầm thường . Không xứng đáng với thân phận mình.
Gương mặt tỏ vẻ tức giận.
Nàng đập hai tay thật mạnh xuống bàn , đứng dậy đối chất với Tiêu Hà. Dùng ánh mắt đang tức giận mà nhìn bà già lớn tuổi nhiều lời ấy.
“ Dựa vào cái gì mà ta phải nghe lời ngươi. Ngươi chẳng qua chỉ là con chó giữ nhà của Chính Ngã thôi . Kẻ gần đất xa trời như ngươi mà là Phó Tông Chủ. Nếu mà như thế thật thì ta là Bà Tổ Tông mấy đời của Tông Chủ quá. Hahaha”
Tiêu Hà thấy cô nương trước mặt bất kính như vậy . Nhưng gương mặt bà không tỏ ra một chút gì là tức giận. Ánh mắt bà nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang hừng hựt khí thế đó.
Ung Chính dường như biết sắp có chuyện gì xảy đến liền vội đến chỗ ghế của minh mà ngối xuống. Không dám ra ngăn cản hai người đàn bà đáng nóng giận.
Lúc này bên ngoài . Mọi thứ đã trở lại như cũ. Trời quang mây tạnh , ánh sáng mặt trời chói lọi khắp nơi. Những hư hại trước kia đã được khôi phục lại như chưa có gì xảy ra. Chỉ có những người đã chết là không thay đổi. Thăng Long Thành đã trở lại sự bình yên vốn có của nó. Quân lính bây giờ mới bắt đầu đi thu dọn xác chết .
Chuyện gì vừa xảy ra ?
Tầm một khắc trước Liên Hoa đã xoay nhiều vòng liên tục tạo ra hào quang của Phật Gia chiếu thẳng lên trời.
Từ trong đạo quang ấy tạo ra một Bồ Tát Nghìn Tay. Bồ Tát phát huy Phật pháp đẩy lùi Tà khí xóa bỏ ác niệm.
Cho mọi người trở lại như cũ, Pháp lực của Phật Gia còn giúp vật chất trở về nguyên trạng, duy chỉ có con người là không thể hồi sinh, vì con người có số ,không thể nghịch thiên cải mệnh mà hồi sinh được.
Cũng chính vì Thăng Long Thành được bảo hộ bởi Phật pháp liên hoa và Thanh Long nên không có một tà mà nào dám bén mảng đến nơi này. Cho nên nó mới được gọi là Thánh Địa.
Còn bên trong Ngạn Sa và Tiêu Hà nhìn nhau. Không khí bất chợt căng thẳng, có cảm giác chỉ cần một âm thanh nhỏ thôi. Sẽ mở đầu cho cuộc chiến của hai người phụ nữ.
Nhưng rồi cái kính bên mắt phải của Tiêừ Hà rớt xuống đất. Để lộ một con mắt màu xanh lục bảo bên trong . Khi vừa nhìn thấy nó Ngạn Sa đã rơi vào ảo cảnh do chính Tiêu Hà tạo ra.
Trong ảo cảnh đó là một không gian đen tối và nàng bị những thứ mà mình sợ hãi trong quá khứ ám ảnh liên tục. Khiến bản thể bất chợt quỳ sụp xuống ánh mắt hoảng hốt vô hồn. Bỉ Ngạn rơi vào ảo cảnh không thể thoát ra.
Tiêu Hà lạnh lùng đứng đó toàn thân bà ta phát ra một thứ năng lực quỷ dị. Khiến người đứng gần cũng phải lạnh sống lưng.
Bất chợt một âm thanh vang lên
“Tha cho cô ta đi “
Một nam tử với máy tóc màu đỏ vừa nói vừa tiến tới ,lấy mắt kính đeo lại cho Tiêu Hà.
Khi mắt kính vừa đeo lên che đi được con mắt kỳ quái đó thì cũng là lúc Ngạn Sa được kéo về thực tại.
Thấy mọi chuyện đã ổn nam tử khôi ngô này đi lại chiếc ghế Phó Tông Chủ còn lại mà ngồi xuống. Người này là cánh tay trái của Thanh Long Ác kiếm Tần Báo. Đi theo hắn là Thanh Ác kiếm nó là một sinh vật sống có một con mắt ở cán kiếm.
Mồ hôi nàng thấm ướt cả áo. Gương mặt vẫn còn vẹn nguyên nổi sợ. Bàn tay nàng run rẩy vô thức mò tìm xung quanh như muốn nắm lấy cái j đó. Thì một bàn tay đưa ra cho nàng nắm lấy.
Ngoáy mặt lên nhìn thì mới biết người đó không ai khác là cửu ngũ chí tôn Gia Cát Chính Ngã
Chính Ngã một tay nắm lấy tay của Ngạn Sa. Tay còn lại đỡ phần eo của nàng đứng lên. Một luồng khí ấm áp lan tràn khiến Ngạn Sa bất chợt rơi vào lưới tình quên bẵng đi nỗi sợ.
Thanh Long quay người lại quát vào mặt Tiêu Hà.
“ Ngươi dám làm vậy với một cô nương dễ thương thế này sao “
Tiêu Hà nghe lời trách móc thì cúi đầu nhận lỗi.
“ Mong cô thứ lỗi. Cho sự lỗ mãn vừa rồi của tôi “.
Lúc này gương mặt Ngạn Sa đỏ ửng lên vì ngại nên cũng không để ý những gì Tiêu Hà nói nữa,ánh mắt không thể rời khỏi Chính Ngã.
Theo sao Thanh Long là một thanh niên khác với máy tóc đen pha lẫn một chút màu tím. Hắn không nói không rằng mà đi thẳng vào chỗ ghế dành cho khách mời mà ngồi xuống. Với một gương mặt lạnh tanh.
Thanh Long nhẹ nhàng đỡ Bỉ Ngạn về ghế Phó Tông Chủ ân cần rót nước mời cô uống. Nhỏ nhẹ mà hỏi:
“ Nàng không sao chứ “
Với sự diệu dàng của mình thì Thanh Long đã khiến Ngạn Sa rơi vào lưới tình mất rồi. Cô từ tốn uống ly trà mà mắt không thể rời trước một Thanh Long thanh tú lịch lãm. Có lẽ cô đã động lòng rồi .
Sau khi để cô yên vị hắn vừa quay lưng đi thì Ngạn Sa hét lớn.
“ Aaaaaa. “
Cô ngã lăn ra đất toàn thân nóng rang, nhất là phần lưng, nóng như lửa thiêu . Tiếng thét của cô thật thảm thiết. Nàng lấy cánh tay phải lên bóp chặt lấy phần lưng mà đau đớn. Bàn tay run rẩy không ngừng. Trông nàng đau đớn lắm.
Trước tiếng thét của nàng tất cả những người chứng kiến đều dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn, không chút gì là lo lắng cho nàng cả.
Độ chừng một phút đối chọi với cơn đau như đốt da phần lưng của nàng một ấn ký Thanh Long xuất hiện nó đã in sâu vào lưng Ngạn Sa từ lúc nào.
Lúc ấy này nàng mới thấy hết đau đớn.
Thở dốc trong nỗi sợ, nàng cứ tưởng là mình sẽ chết.
Nhưng Thanh Long dùng đôi mắt lạnh lùng khắc hẳn với vẻ dịu dàng lúc nãy mà nhìn Bỉ Ngạn Sa
“ Những chiếc ghế này sẽ cho chủ nhân của nó quyền lực, địa vị mà thế gian này ai cũng thèm muốn, Tuy nhiên nếu muốn ngồi lên đó thì phải có thực lực.”
Thanh Long chỉ tay vào hai người khách của hắn
“ Hai người các ngươi đã được ta cất công đem về đây. Nếu muốn sống tiếp thì hãy chọn một trong những chiếc ghế ngồi ở đây. Nó tương ứng với đối thủ mà các ngươi sẽ chọn. Và các ngươi sẽ phải đánh bại chúng để ngồ vào vị trí đó, còn không câc người sẽ phải chết “.
Lời nói kèm theo một nụ cười đầy sự gian ác