Edit: Mei A Mei
Nàng đã động thủ và Thôi Hào cũng thành ra nông nỗi này. Thế nhưng nàng không thấy nhẹ nhõm một chút nào. Trong lòng rỗng tuếch.
Chính nàng đã trở thành người mà mình ghét nhất, nắm quyền sinh sát đối phương.
Vệ Trường Diêu cứ ngồi ngơ ngác như vậy, bất giác siết chặt lòng bàn tay. Chợt phát hiện bị mất đồ, nàng mới hoảng hốt nhớ mình không tìm thấy một nửa trâm cài tóc kia.
Đâu rồi?
Nàng chẳng quan tâm đất đầy nước bùn, khom người quỳ trên mặt đất, mò từng chút một.
Lòng bàn tay nhầy nhụa máu. Nhưng nàng chỉ nhíu mày, khựng lại giây lát rồi tiếp tục cúi người tìm.
Vì mải tìm quá nên nàng không hề để ý mưa đã tạnh. Rất nhanh, Vệ Trường Diêu tìm được một nửa trâm cài tóc trong đất bùn.
Cầm lấy trâm cài tóc, cẩn thận lau khô vết máu và vết bẩn trên bề mặt. Sau khi cất cẩn thận xong, Vệ Trường Diêu mới đứng lên.
Quần áo ướt nhẹp dính vào người.
Sợi tóc bị dội ướt càng đen hơn. Khuôn mặt trắng nõn như ngọc cừu chi. Cặp mắt trầm như mực.
Trắng đen đan xen. Mặt nàng trầm tĩnh, thần sắc kiên định.
"Hai ta không thiếu nợ nhau nữa."
Vệ Trường Diêu siết chặt tay, cơ thể cứng ngắc, quyết tâm thốt lên những lời này, giọng nói trầm khàn chẳng thể nhận ra.
Nàng phải đi.
Lúc quay lưng rời đi, một hơi nóng phả vào ót. Ngay sau đó, có thứ gì nhẹ nhàng cọ vào lưng nàng.
Gì thế!
Vệ Trường Diêu xoay người nhìn đằng sau.
Rất kinh ngạc và có cả chút hổ thẹn.
Thứ cọ nàng là ngựa của Thôi Hào, mà mình lại gây tổn thương cho chủ nhân của nó.
Vệ Trường Diêu nhìn con ngựa này, một Ô Vân Đạp Tuyết, sắc lông đen bóng và các chi mạnh mẽ.
: Chiến mã toàn thân màu đen nhưng bốn vó lại có màu trắng.
Lỗ mũi nó không ngừng thở ra sương trắng, lồng ngực liên tục kêu lên "hí hồ hí hồ".
Tựa như đang nói chuyện.
Vệ Trường Diêu căng lưng, nghiêng đầu nhìn con ngựa này. Khóe miệng giật giật. Nàng tái mặt nói một cách cứng ngắc: "Ngươi muốn ta cứu hắn sao?"
Biết thừa con ngựa này nghe không hiểu lời mình nói nhưng Vệ Trường Diêu vẫn hỏi.
"Hồ hí hồ hí", con ngựa thở hổn hển hai tiếng, nôn nóng đạp chân.
Vội vã biểu đạt ý của nó.
Vệ Trường Diêu nhìn con ngựa này rồi giật mình nghĩ ra tại sao vừa rồi mình lại hỏi câu đó.
Làm sao con ngựa nghe hiểu được lời nàng nói?
Là mình tự hỏi tự trả lời mà thôi...
Thì ra, không chỉ có ngựa muốn cứu người, còn có nàng nữa.
Chưa nói tới chuyện hôm nay nàng làm, tuy có lí do nhưng lòng nàng không yên được.
Mình do dự gϊếŧ Thôi Hào hay không là bản ngã, động thủ vì muốn tự vệ, hành vi tư lợi vì bản thân, và mong muốn cứu Thôi Hào chẳng liên quan đến thù hận hay lợi ích, mà là siêu ngã.
Nàng đâm hắn một trâm, sống chết chưa rõ, xem như vì ân oán của nàng.
Nhưng giờ Thôi Hào đang nằm chết ngắc ở đây. Nếu để hắn tự sinh tự diệt thì nàng cảm thấy mình hơi ti tiện.
Vệ Trường Diêu tới bên cạnh Thôi Hào, nhìn từ trên cao, miệng nói nhưng sắc mặt bình tĩnh không thay đổi: "Ân oán đã xong. Theo lương tâm nên ta cứu ngươi một lần. Sống hay chết, dựa cả vào việc ông trời có bắt ngươi hay không..."
"Nếu ngươi chết thật thì ta cũng quang minh lỗi lạc."
Chính nàng không ngờ vì hành động hôm nay mà về sau mình chẳng thể nhìn thẳng vào bản thân.
Nếu hôm nay hắn gắng gượng được, sau này hai bên là người xa lạ không ai nợ nần ai. Nếu hắn không gắng gượng nổi, lương tâm của nàng cũng sẽ không day dứt.
Ánh mắt Vệ Trường Diêu từ từ kiên định. Bả vai khẽ thả lỏng. Cơ thể như thở một hơi nhẹ nhõm.
Nàng giơ tay bắt lấy dây cương, nghiêng người lên ngựa, giật dây cương, kêu ngựa chuyển hướng, hít thở thật sâu.
"Giá!"
Con ngựa như có linh cảm, bèn vung chân chạy đi.
Dọc đường vô số bọt nước bắn lên tung tóe, Vệ Trường Diêu cúi thấp người kề sát lưng ngựa. Con ngựa chạy nhanh hơn một chút.
Rất mau đã đến cửa thành, xa xa Vệ Trường Diêu trông thấy quan binh trấn thủ ở cửa, muốn kiểm tra thông lệ.
Nhưng nàng không hề giảm tốc độ, duỗi tay lôi ra một lệnh bài bên hông, giơ lệnh bài trước người, nghiêm giọng quát: "Sùng Huy công chúa, vào thành có chuyện quan trọng!"
Quan binh thoáng thấy lệnh bài ở xa xa, ồn ào quỳ xuống hành lễ, còn chưa kịp ngẩng đầu thì mái tóc cuốn theo làn gió bỗng sượt qua.
Lại ngẩng đầu nhìn về hướng ngoài thành, đã trống không.
Vệ Trường Diêu cưỡi ngựa tới Thận Hình Ti.
Khi đến cửa, nàng vẫn bám chặt thân ngựa, cột ngựa dưới thân, nàng dứt khoát xông vào cửa.
Tìm một Cẩm Y Vệ nói sơ sơ tình hình rồi kêu bọn họ đi cứu người.
Lúc này, Vệ Trường Diêu mới nhớ ra mình bỏ quên đám Tố Kim nên lại phân phó bọn họ truyền lời, nói rằng nàng đã hồi cung, bảo bọn họ không cần tìm mình nữa.
...
Một đám Cẩm Y Vệ đến dưới chân núi Nhạn Hồi.
Bấy giờ núi Nhạn Hồi mờ sương khiến người ta không thể trông rõ.
Mưa bụi lất phất che khuất núi đá lởm chởm làm nó nguy hiểm hơn thường ngày.
Nhìn từ đàng xa, chân núi bằng phẳng, cỏ cây xanh tươi bừng bừng sức xuân.