Dài Lâu

quyển 1 chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một tháng chớp mắt trôi qua, kỳ nghỉ đông đã tới.

Đám trẻ giặc ở nông thôn bị nhốt suốt một học kỳ cuối cùng lại có thể tiếp tục quậy phá khắp nơi, mùa đông ở nông thôn dẫu có lạnh hơn cũng không ngăn nổi sự nhiệt huyết của bọn trẻ, đặc biệt là lúc cơn mưa tuyết đầu tiên đổ xuống, tuyết còn chưa tích dày mà từ trong nhà đến ngoài nhà, không kể là trẻ con hay chó gà đều mừng như được mùa.

Đàm Linh Linh khoác áo bông cho Giang Thâm, mũ và khăn quàng gần như đã che hơn phân nửa khuôn mặt cậu, Cẩu Mao và Thụ Bảo đang đợi ở bên ngoài.

“Xong chưa vậy!” Cẩu Mao lớn tiếng giục cậu.

Giang Thâm sửa lại khăn quàng cổ, “Xong rồi đây xong rồi đây!”

Tiết trời rất lạnh, lông của gà Tony hình như lại phồng ra thêm một lớp nữa, cái đuôi lớn sặc sỡ vểnh lên cao, kim kê độc lập đứng ở trên cánh cổng, thỉnh thoảng mổ mổ mấy bông tuyết trên cổng.

Gà đứng một chân.

Thụ Bảo nhìn Giang Thâm bước ra, từ trên xuống dưới người cậu đều bịt kín, chỉ hở mỗi đôi mắt đen láy.

“Bọn mình đi đâu chơi ạ?” Giang Thâm kích động hỏi.

Cẩu Mao ôm chầm bả vai cậu, “Đi đầm cỏ! Thanh Linh Tử qua đó rồi, bọn mình đi ngắm vịt, đục lỗ băng rồi đốt pháo!”

Đục lỗ băng là trò chơi vào mùa đông mà bọn con trai đều mê, bởi do khí trời phương Nam nên băng ở đây không dày lắm, chỗ đầm cỏ khá nông nên có thể đục lỗ băng câu cá chạch, Giang Thâm và Thanh Linh Tử còn nhỏ tuổi, chỉ có thể ở trên bờ nhìn, Cẩu Mao ném pháo lên đầm cỏ, đốm lửa lốp ba lốp bốp văng khắp nơi, suýt nữa dọa sợ mấy con vịt đang bơi gần đó.

“Vịt không thấy lạnh sao?” Thanh Linh Tử nhịn không được hỏi.

Thụ Bảo nhìn thoáng qua, “Bọn nó bơi có một tí thôi, em nhìn xem có thuyền tới rồi kìa.”

Thuyền cỏ lau đi tuần tra qua đây, người chèo thuyền chào hỏi những đứa trẻ rồi rẽ lối dòng nước, mấy con vịt nhảy lên phía sau đuôi thuyền, lắc mình lắc mẩy làm khô lông.

Thuyền cỏ lau

Trần Thanh Linh hâm mộ, “Đáng yêu quá đi.”

Trần Mao Tú nói, “Chờ xuân tới có vịt con được sinh ra thì còn đáng yêu hơn, con lớn sẽ dẫn theo con bé bơi lội dưới nước.”

Thụ Bảo bật cười, “Đứa nào muốn nuôi vịt con không? Xuân năm sau anh sẽ mua cho một con.”

Giang Thâm nghĩ ngợi một lát, “Em không nuôi đâu, Tony sẽ ăn dấm chua mất.”

Cẩu Mao nhịn không được nói, “Mày còn nuôi con gà đó? Người nó béo như thế, bữa nào Tết mà không nhắm rượu thì đúng là tiếc quá.”

Giang Thâm liếc anh, “Anh đi bắt thử, anh mà bắt được em cho nhà anh làm đồ nhắm rượu luôn.”

Cẩu Mao: “…”

Cá chạch câu được đương nhiên sẽ đưa về cho gà Tony ăn, lúc rẽ ngang cánh đồng thì cả đám phát hiện người lớn vẫn còn đang vội vàng kiểm tra lều giữ ấm.

Lều giữ ấm

Giang Thâm đứng đầu ruộng gọi, “Cha ơi!”

Giang Lạc Sơn ngẩng đầu cười nói, “Lạnh không con?”

Giang Thâm chạy qua, “Không lạnh ạ.” Cậu ngồi xổm xuống, trông thấy rơm khô được trải quanh lều giữ ấm thì ngẩng đầu hỏi Giang Lạc Sơn, “Bao giờ mới đốt ạ?”

Giang Lạc Sơn ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, “Chắc là đầu xuân, chú Trần cạnh nhà mình cũng vừa chuẩn bị xong, chờ mùa xuân đốt chung luôn.”

Giang Thâm nhẹ gật đầu, Thụ Bảo ở phía xa gọi cậu, “Thâm Tử, qua nhà anh lấy dâu tây về.”

Giang Lạc Sơn xoa xoa đầu con trai mình cách một lớp mũ, “Đi đi con.”

Dâu tây nhà Thẩm Thụ Bảo lúc vừa chín đã bị hái gần hết, số còn lại cũng không còn nhiều lắm, ba nhà chia đều từng quả, Giang Thâm bỏ hết hai mươi tư quả vào hộp cơm trưa của mình, cẩn thận đóng kín nắp lại.

Cẩu Mao và Thanh Linh Tử đang ăn, thấy thì bèn hỏi, “Sao không ăn?”

Giang Thâm lắc đầu, chân thành nói, “Em muốn tặng cho bạn mình ạ.”

Thụ Bảo hỏi, “Bao giờ đưa?”

Giang Thâm trả lời, “Sau kỳ nghỉ đông ạ.”

Thẩm Thụ Bảo nhíu mày, nhịn không được tạt cho cậu một gáo nước lạnh, “Cho dù là mùa đông khí trời lạnh lẽo, nhưng vẫn không để được lâu đâu, sau nghỉ đông sợ nó mốc luôn rồi.”

“…” Giang Thâm không nghĩ tới chuyện này, vẻ mặt như trời long đất lở, “Vậy làm sao bây giờ?!”

Thụ Bảo và Cẩu Mao liếc nhau một cái, gãi gãi đầu, “Hay là làm mứt dâu?”

Thanh Linh Tử liếc nhìn hai anh trai, hoài nghi hỏi, “Ủa hai anh biết làm à?”

Cẩu Mao nhìn chằm chằm em gái mình, “Không phải em có máy tính sao? Baidu lẹ!”

Cuối cùng bốn người chạy đến nhà Cẩu Mao, mở máy tính của Thanh Linh Tử ra baidu cách làm mứt dâu.

“Dùng nước ngâm dâu tây, rửa sạch sẽ…” Thanh Linh Tử chỉ huy, Thụ Bảo và Giang Thâm tay chân vung vẩy chạy đi múc một chậu nước.

Cẩu Mao hỏi, “Ngâm bao lâu?”

Thanh Linh Tử cau mày, “Không thấy ghi… mà quan tâm làm gì, ngâm mười phút đi, mấy anh rửa cho sạch đấy.”

Giang Thâm bắt đầu tỉ mỉ rửa dâu tây.

“Cắt cuống đi.” Thanh Linh Tử đá Cẩu Mao mấy cái, “Đi làm việc mau!”

Cẩu Mao: “Dạ dạ.”

Thanh Linh Tử đọc, “Trộn đường trắng vào… Ơ làm sao mà trộn được, rắc trực tiếp lên à?”

Thụ Bảo cầm lọ đường trắng đến, “Chắc là rắc lên.” Anh và Giang Thâm rắc một ít đường lên từng quả dâu tây, trái dâu chín mọng đỏ tươi được điểm xuyến bởi những ngôi sao trắng tinh, trông vô cùng đáng yêu.

Thanh Linh Tử thấy bước cuối cùng thì hơi khó xử, “Chúng ta không có máy sấy khô…”

Cẩu Mao không hiểu lắm, “Đó là cái gì?”

Thẩm Thụ Bảo suy nghĩ một lát, “Hay là bỏ vào lò đi? Thâm Tử, không phải nhà em có sao, phía trên thì nấu nước xào rau, phía dưới lò thì vẫn đang cách lửa một tầng nữa, đặt vào đó sấy thử xem?”

Thỉnh thoảng Giang Thâm vẫn thấy Đàm Linh Linh dùng bếp lò nướng gà nướng vịt, nhưng mà giờ không dùng nữa, nhóm lửa vừa nóng vừa phiền vừa lãng phí thời gian, nhưng dâu tây đã làm đến bước này rồi, không thể bị bỏ dở giữa chừng được, vì vậy bốn người bê hai cái mâm lớn kích động đi tìm Đàm Linh Linh.

Đàm Linh Linh: “…”

Bà hoài nghi nhìn bọn nhỏ một vòng, ôm tay nheo mắt, “Ai nghĩ ra ý kiến này?”

Tất cả đồng thanh, “Con ạ!”

Đàm Linh Linh bật cười, “Sợ dì mắng à?”

Vẻ mặt Cẩu Mao nịnh nọt, “Sao có thể chứ, dì Linh Linh là người xinh đẹp dịu dàng nhất á!”

Giang Thâm đứng bên cạnh ra sức gật đầu.

Đàm Linh Linh chịu không nổi nữa, “Miệng ngọt cũng vô dụng thôi, biết chẻ củi thì chẻ củi, có thể nhóm lửa thì hãy nhóm lửa, ai làm chuyện người nấy.”

Chỉ cần Đàm Linh Linh chịu giúp thì lên núi đao xuống biển lửa cũng không thành vấn đề, Thẩm Thụ Bảo và Trần Mao Tú đi chẻ củi, Giang Thâm và Thanh Linh Tử đi theo Đàm Linh Linh quét tước nhà bếp sạch sẽ.

Đàm Linh Linh cầm một cái chảo sắt lớn ra, xếp đều dâu tây vào đó, rót thêm một lớp mật nữa rồi đậy nắp nồi, củi chẻ xong thì bèn đun một nồi nước ở trên bếp trước, chờ lửa có độ mạnh vừa phải thì rút bớt củi ra, bỏ nồi sắt vào ngăn bên trong.

Bà sai Giang Thâm, “Qua nửa tiếng nữa phải lấy ra lật mặt, không là cháy đấy nhé.”

Giang Thâm ra sức gật đầu, trên mặt cậu còn dính một ít tro củi xám đen, trông khá là buồn cười.

Mấy người ngồi chờ cùng cậu, nửa tiếng sau thì lấy chảo ra, dâu tây bọc mật được nướng thành màu vàng óng, mùi thơm nức mũi lan xa.

Dâu tây bọc mật

“Oa.” Cẩu Mao hơi thèm thuồng, “Bây giờ ăn được chưa?”

Giang Thâm đẩy anh ra, “Không được.”

Cẩu Mao không vui, “Anh đã giúp mày chẻ củi mà, không có công lao cũng có khổ lao, cho anh ăn một trái thôi.”

“Không được.” Giang Thâm ngôn từ chính nghĩa từ chối, “Mấy ngày tới em sẽ đi cho gà ăn giúp anh, dâu tây này không cho anh được.”

Thẩm Thụ Bảo cười rộ lên, “Ồ em muốn tặng cho ai vậy, quý như thế sao?”

Khuôn mặt Giang Thâm bị ánh lửa phập phùng làm cho ửng hồng, cậu lật hết tất cả các mặt lại rồi cẩn thận bỏ vào lò lần nữa, nói khẽ, “Đưa cho một người rất quan trọng ăn.”

Cậu quay đầu, đôi mắt hệt như đốm lửa nhỏ, dáng cười vừa hăng hái lại vừa thẹn thùng, “Chỉ cho mình cậu ấy ăn thôi, bọn em đã hứa với nhau rồi.”

Truyện Chữ Hay