Dài Lâu (Kinh Cửu)

chương 28

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đúng như Kinh Lạc Vân nói, tuy chị là một cô gái nhưng động tác nhấc cậu lên lại vô cùng vững chắc, Giang Thâm không biết vì sao chị lại có sức mạnh lớn như thế, cậu chỉ cố duy trì cân bằng không dám lộn xộn, cho đến khi Kinh Lạc Vân nâng cậu đi dạo một vòng rồi mới nhẹ nhàng buông cậu xuống.

Sau khi Thẩm Quân Nghi xem xong bèn bình phẩm: “Tính cân bằng của cơ thể chưa đủ, chắc do không luyện tập nhiều.”

Giang Thâm không quá hiểu về cái gọi là tính cân bằng, chợt Thẩm Quân Nghi nói tiếp: “Về nhà vẽ một vòng tròn, đường kính tầm một mét, đứng vào vòng tròn đó, một chân nửa ngồi xuống, một chân giơ thẳng về phía trước, hai chân thay phiên nhau.” Y bảo Kinh Lạc Vân làm mẫu một lần, “Làm tổng cộng lượt, nhịp cho mỗi lượt.”

Minh họa

Giang Thâm vội vàng lấy điện thoại ra ghi lại, cậu dùng chưa thạo bảng gõ lắm, đánh chữ có hơi chậm.

Thẩm Quân Nghi chờ cậu ghi xong thì hỏi tiếp: “Em có mang theo học phí không?”

Giang Thâm không ngờ y lại đột nhiên nhắc đến chuyện học phí, vừa lúng túng vừa xấu hổ: “Không ạ… em, em chỉ tính đến xem thôi mà…”

Thẩm Quân Nghi nhíu mày, thản nhiên nói: “Thế ghi nợ tiết này nhé, lần sau tới nạp học phí sẽ tính vào luôn.”

Giang Thâm: “…”

Cậu cứ thế đần độn u mê mà giao kèo chuyện học phí, Giang Thêm lên xe nhà họ Bạch rồi vẫn đau lòng vấn đề tiền nong, cậu tràn đầy áy náy gọi điện thoại về nhà, Giang Lạc Sơn bảo cậu đừng nghĩ nhiều.

“Con có thích không?” Cha cậu thốt nhiên hỏi một câu như vậy.

Giang Thâm nghĩ ngợi, “Thích ạ.”

Giang Lạc Sơn cười: “Thích là được, con nói với thầy Thẩm, một tuần nữa cha mẹ sẽ gom đủ học phí một năm gửi cho thầy ấy trước.”

Giang Thâm gật đầu bảo “vâng”, cậu xoa xoa cánh mũi chua xót, nhẹ nhàng khịt một tiếng.

Giang Lạc Sơn bật cười, mắng một câu: “Đứa nhỏ ngốc.” Sau đó thấp giọng bảo, “Đây là việc vui, cha mẹ muốn đốt pháo chúc mừng cho con quá.”

Bạch Cẩn Nhất tập kéo xô đến mức cảm thấy mình như một đống thịt sắp chết, hắn nhấp một hớp nước ép thịt gà và rau củ mà Lại Tùng đưa tới, sau đó bày ra vẻ mặt hệt như ăn phải phân.

Kéo xô

“Uống cho hết.” Lại Tùng không hề đồng cảm, “Dinh dưỡng, protein và chất xơ của nó rất cao, một sự kết hợp hoàn hảo.”

Bạch Cẩn Nhất: “…”

Có công nhân từ trêи lầu đi xuống, báo cáo nhiệm vụ với Bạch Cẩn Nhất: “Đã lát xong sàn nhà rồi, chờ đánh sáp và mài nhẵn nữa là có thể dùng.”

Bạch Cẩn Nhất nhẹ gật đầu, bảo dì Chu trả tiền công cho người ta.

Lại Tùng không hiểu lắm: “Phòng tập quyền ở tầng cao nhất của chú không phải mới làm xong à, sao tự dưng lại sửa gì nữa?”

Bạch Cẩn Nhất: “Em tách ra một nửa làm phòng vũ đạo cho thiên nga nhỏ.”

Lại Tùng: “…”

Bạch Cẩn Nhất hời hợt giải thích: “Ngoài sân toàn là đá, không hợp cho cậu ấy luyện múa.”

Lại Tùng nghe xong cảm thấy lời này không có gì sai cả, nhưng cứ không được tự nhiên, ngẫm cả buổi trời mới nói: “Cho dù ẻm có quyết định tới Thượng Hải học múa thì cũng không nhất định sẽ ở nhà của chú, trường học vũ đạo của Thẩm Quân Nghi lớn như vậy, chắc sẽ có ký túc xá chứ?!”

Bạch Cẩn Nhất hơi khựng lại, làm bộ hỏi: “Có à?”

Lại Tùng: “Chắc chắn có!”

Bạch Cẩn Nhất nhíu mày, nói như lẽ đương nhiên: “Vậy anh đừng nói cho cậu ấy biết là được.”

Lại Tùng: “…”

Tài xế chở Giang Thâm về khá muộn, Bạch Cẩn Nhất cố ý đứng ngoài sân chờ cậu, chàng trai nhỏ bước xuống xe, vừa thấy hắn cái là vui mừng ngay tức khắc: “Sao cậu lại ra đây?”

Bạch Cẩn Nhất: “Chờ cậu về, ăn cơm tối.”

Giang Thâm theo hắn vào nhà: “Hôm nay cậu tập có mệt không?”

Bạch Cẩn Nhất: “Cũng tạm, tập quen rồi.”

Lại Tùng đứng trước huyền quan cầm đùi gà gặm, thấy hai người thì bèn hét to: “Nhanh vào đi trời, lề mề cái gì nữa!”

Giang Thâm rửa sạch tay, ngồi vào bàn ăn, dì Chu lại gọi cậu là cậu chủ, rồi giúp cậu gắp thức ăn vào đĩa.

Lại Tùng xé thịt ức gà ra từng miếng nhỏ, hỏi cậu: “Hôm nay có gì vui không?”

“Trường học của thầy Thẩm siêu siêu to luôn!” Giang Thâm giơ hai tay ra, vẽ thành một vòng tròn lớn, “Có rất nhiều nam sinh học múa, em còn có thêm một sư tỷ nữa.”

“Sư tỷ?” Bạch Cẩn Nhất hỏi, “Sư tỷ nào?”

Giang Thâm: “Là sư tỷ Kinh Lạc Vân, thầy Thẩm bảo năm nay chị ấy vừa thi đậu Đại học vũ đạo đó, siêu lợi hại luôn.”

Lại Tùng hỏi: “Có múa được đẹp như em không?”

Giang Thâm thở dài: “Em còn thua xa lắm.”

“Em còn nhỏ, không cần vội.” Lại Tùng nói, “Vậy là em quyết định theo học Thẩm Quân Nghi rồi à?”

“Vâng.” Giang Thâm gật đầu, cậu suy nghĩ một lát, chân thành nói: “Em đã đồng ý sẽ nạp học phí rồi, làm người không thể không giữ chữ tín.”

“…” Lại Tùng không hiểu rốt cuộc cái logic này là muốn theo học hay là tiếc tiền phải nạp.

Dường như tâm trạng của Bạch Cẩn Nhất đang không tồi lắm, hắn không nói gì cả, chỉ lặng lẽ bỏ phần thịt cánh gà đã xé sẵn vào bát của Giang Thâm: “Hôm nay có múa máy gì không?”

Giang Thâm định bụng nói là Kinh Lạc Vân nhấc cậu đi vòng vòng, cơ mà lời đến bên miệng, thấy nét mặt của Bạch Cẩn Nhất xong cậu lại vòng trở về, “Ừm… Tớ có nhảy với sư tỷ vài động tác cơ bản.”

Bạch Cẩn Nhất nhìn cậu chằm chằm một chốc, thản nhiên hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”

Giang Thâm gật đầu liên tục, mặt căng cứng nói: “Chỉ vậy thôi!”

Bạch Cẩn Nhất nhàn nhã bẻ hết xương gà ra ném lại vào đĩa, bảo với dì Chu: “Dì ninh xương lại nấu canh đi ạ.”

Người Lại Tùng run lên một cái đầy khó hiểu: “… Sao anh cứ thấy con gà này có chút đáng thương nhỉ?”

Lượng vận động cả ngày nay của Bạch nhị đại đã lớn lắm rồi nên tối sẽ không tập gì thêm nữa, Giang Thâm vẫn giữ thói quen luyện múa ban đêm, đang chuẩn bị đi ra sân thì bị Bạch Cẩn Nhất gọi lại.

“Đừng tập ngoài sân nữa, không an toàn.” Bạch Cẩn Nhất ra hiệu cậu theo hắn lên lầu.

Giang Thâm tò mò hỏi, “Tầng cao nhất không phải phòng quyền Anh của cậu sao?”

Bạch Cẩn nhất đẩy cửa ra, nghiêng mình qua bên cạnh: “Bây giờ không còn là của mình tôi nữa.”

Giang Thâm ngó đầu vào, vô thức “oa” lên một tiếng, gian phòng này tuy không lớn lắm nhưng cũng tầm m, bốn phía có gương và lan can, sàn nhà mới được làm lại, giẫm lên không bị trơn trượt, Giang Thâm thay giày múa vào, cúi người sờ sờ mặt sàn rất lâu, cậu ngồi xếp bằng giữa phòng, vui tới mức cười lộ cả lúm đồng tiền.

“Sau này cậu cứ tập ở đây.” Bạch Cẩn Nhất ngồi xuống cạnh cậu, nghiêng đầu nhìn, “Tôi sẽ đánh quyền ở ngay phòng bên.”

Giang thâm thấy Bạch Cẩn Nhất thật sự tốt quá đi mất, tốt đến mức cậu không biết nên cảm ơn hắn thế nào nữa, đành phải nói: “Cậu muốn cái gì không?”

Bạch Cẩn Nhất cố ý nói: “Tôi muốn cái gì cậu cũng cho tôi sao?”

Giang Thâm rầu rĩ, “Đắt quá thì bây giờ tớ chưa mua nổi đâu… nhưng tớ có thể tiết kiệm trước, sau này sẽ mua cho cậu nhé.”

Bạch Cẩn Nhất không nén nổi nụ cười nữa, khóe miệng mở lớn lộ cả hàm răng, hắn cúi đầu thấp xuống, nắm quyền đưa lên che mồm ho một tiếng.

“Trước kia cậu từng nói sẽ nhảy Hồ Thiên Nga cho tôi xem đấy.” Bạch Cẩn Nhất hỏi, “Đã tập chưa?”

Giang Thâm: “Bài đó siêu khó…” Cậu thở dài, “Bây giờ thì chưa được, nhưng sau này tập xong sẽ múa cho cậu xem.”

Bạch Cẩn Nhất: “Thế tôi sẽ chờ cậu tập xong rồi nhảy cho tôi xem, được chứ?”

Giang Thâm mở to hai mắt: “Cậu chỉ muốn xem tớ múa thôi sao? Không muốn gì khác nữa hả?”

“Cậu nghĩ xem tôi còn muốn gì nữa?” Bạch Cẩn Nhất hỏi lại.

Giang Thâm nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Tớ tặng cho cậu đôi găng tay đấm bốc nhé!”

Bạch Cẩn Nhất xùy một tiếng, hắn duỗi ngón tay ra, bắn một cái lên trán Giang Thâm: “Tặng quà cho người khác thì đừng có nói ra, chẳng lãng mãn chút nào cả.”

Giang Thâm ôm đầu, có chút không phục: “Nhưng cậu cũng nói ra quà cậu muốn còn gì?!”

“Cậu không hiểu sao.” Bạch Cẩn Nhất chống cằm, khuỷu tay đè lên đầu gối, hắn nhìn Giang Thâm, thốt nhiên nở nụ cười, “Cậu múa cho tôi xem, đó chính là lãng mạn.”

Truyện Chữ Hay