Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn

chương 50: chương 50

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giữa trưa Thẩm Nghiệp đi gặp Hoàng đạo, bọn họ hẹn ở quán trà phụ cận trường học.

Quán trà không chút xa hoa, lại xem như u tĩnh.

Thẩm Nghiệp đẩy cửa tiến vào phòng, liền thấy trong phòng ngồi hơn mười người.

Hoàng đạo trước hết đứng lên, kích động mà đến gần cậu: "Thẩm đại sư, ngài đã tới!"

Thẩm Nghiệp gật đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt ông.

Hoàng đạo đặc biệt nhiệt tình: "Ngài mau ngồi."

Ông tuy cười, sắc mặt lại lộ ra nôn nóng, phỏng chừng là bởi vì việc trên mạng.

Trước khi tới đây, Thẩm Nghiệp nhìn dưới Weibo, tin tức đã bị áp xuống, bất quá vẫn có rất nhiều dân mạng thảo luận.

Đối với loại việc xâm hại này, các dân mạng cũng là không nhân ngượng, Hoàng đạo lại là đạo diễn nổi danh nhất trong nước, độ quốc dân phi thường cao, mọi người đều đang chờ một chân tướng.

Nếu Hoàng đạo thật sự làm như vậy, kia thanh danh ông liền xong rồi.

Thẩm Nghiệp được dẫn tới vị trí chủ tân, chỉ chờ cậu ngồi xuống.

Không nói địa vị Hoàng đạo ở trong giới, liền nói lấy tuổi tác Hoàng đạo, thì cũng không nên cẩn trọng với cậu như vậy.

Thẩm Nghiệp trong lòng biết rõ ràng, khẳng định là có việc.

Tầm mắt cậu dừng ở người trẻ tuổi phía bên phải Hoàng đạo.

Hoàng đạo lập tức giới thiệu: "Đây là con trai tôi Hoàng Nhất Minh."

Những người trong phòng, đa số Thẩm Nghiệp cũng nhận thức, có vợ Hoàng đạo, biểu diễn gia nghệ thuật trứ danh trong nước Ứng Thu Lê, còn có mấy nam nữ trung niên là đạo diễn và nhà làm phim cũng rất có danh.

Toàn bộ ở đây, cũng chỉ có một người trẻ tuổi, đó chính là Hoàng Nhất Minh.

"Ồ." Thẩm Nghiệp tầm mắt từ trên mặt Hoàng Nhất Minh đảo qua, "Thì ra là thế."

Buổi sáng nhìn ảnh chụp Hoàng đạo, cậu liền nói Hoàng đạo cũng có sai, quả nhiên không phải giả.

Thấy thái độ Thẩm Nghiệp không mặn không nhạt, Hoàng đạo càng thêm nôn nóng.

Vợ ông Ứng Thu Lê càng khẩn trương hơn, trực tiếp mở miệng nói: "Thẩm đại sư, cầu ngài cứu con trai tôi."

Thẩm Nghiệp nâng tách trà lên, lắng nghe.

Cậu không có thói quen uống trà, chỉ uống nước ấm, mỗi lần tới trường học cậu đều mang theo một bình giữ ấm.

Vừa mới xuống xe, cậu nghĩ nơi này là quán trà, liền đem bình giữ ấm để trong xe, kết quả vừa ngửi hương vị, vẫn không quá thích ứng.

"Chuyện này tôi không giúp đượcm" Thẩm Nghiệp buông chén trà.

Ứng Thu Lê gấp đến độ miệng đều sủi bọt, chạy nhanh đưa mắt ra hiệu cho chồng.

Hoàng đạo cũng thực sốt ruột, nói: "Thẩm đại sư, chỉ cần ngài nguyện ý hỗ trợ, mặc kệ ngài nói điều kiện gì, tôi đều đáp ứng."

Nói, ông đưa cho Thẩm Nghiệp một tờ chi phiếu, mặt trên là năm ngàn vạn.

Năm ngàn vạn, thật không ít.

Giống Phú Quang Lâm cùng Thạch tổng, Thẩm Nghiệp cứu tính mạng nhà bọn họ cũng chỉ lấy hai trăm vạn.

Thẩm Nghiệp nhướng mày, không có lên tiếng.

Hoàng đạo vội vàng nói: "Chỉ cần ngài ra mặt hỗ trợ làm sáng tỏ, tiền không thành vấn đề."

Ngày hôm qua Kim Nhứ tìm Lý Tiểu Thanh gây phiền bị phát sóng trực tiếp truyền ra ngoài, Lý Tiểu Thanh cùng ngày cũng lạnh, nghe nói hôm nay đã bị công ty đóng băng......Vừa vặn xác minh bài Weibo Thẩm Nghiệp đăng trước đó Hai ngày sau sẽ thấy, hiện tại thanh danh Thẩm Nghiệp cao thêm một bước, các dân mạng đều tin tưởng Thẩm Nghiệp thật sự có bản lĩnh.

Rất nhiều người ở dưới Weibo Thẩm Nghiệp cầu phúc, có người cầu kiểm tra không trượt, có người cầu người nhà khỏe mạnh, tóm lại chỉ cần Thẩm Nghiệp nói là có thể tin.

Chỉ cần Thẩm Nghiệp ở trên mạng thay Hoàng đạo làm sáng tỏ, những dân mạng nhất định sẽ tin tưởng Thẩm Nghiệp, việc xâm hại cũng có thể áp xuống.

Hiện tại chuyện này chỉ mới ở giai đoạn bắt gió bắt bóng, cũng không có chứng cứ, cảnh sát cũng chưa tìm Hoàng đạo hỏi ý, Hoàng đạo muốn mau chóng giải quyết.

Thẩm Nghiệp lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Hoàng đạo vài giây, khóe miệng gợi lên nụ cười trào phúng: "Năm ngàn vạn mua con trai ông không ngồi tù, kia cô gái nhỏ bị con trai ông thương tổn đâu?"

Một câu, khiến cho Hoàng đạo cùng Ứng Thu Lê sắc mặt đồng thời thay đổi.

Hai người trên mặt tràn ngập khiếp sợ, đồng thời vừa xấu hổ vừa hổ thẹn.

Những người khác cũng khiếp sợ mà nhìn Thẩm Nghiệp.

Hai vợ chồng Hoàng đạo cái gì cũng chưa nói, Thẩm Nghiệp liền đoán được chuyện này là con trai Hoàng đạo làm.

Nghe nói Thẩm Nghiệp chỉ nhìn tướng mạo là có thể đoán mệnh, hôm nay cuối cùng được kiến thức qua.

"Là con trai tôi làm sai......Nhưng chúng tôi cũng không thể trơ mắt mà nhìn nó ngồi tù, bằng không nửa đời sau liền bị hủy.

Nó mới hai mươi tuổi......" Ứng Thu Lê nức nở mà khóc, nước mắt lưng tròng mà nhìn Thẩm Nghiệp, nói, "Chúng tôi tính toán đưa nó về nông thôn tiếp thu cải tạo, nhất định sẽ trừng phạt nó.

Nhưng nếu ngồi tù, hơn nữa còn là nguyên nhân không trong sạch......"

Thẩm Nghiệp cười lạnh đánh gãy: "Bà cũng biết con trai mình làm việv không trong sạch?"

Ứng Thu Lê dùng khăn giấy xoa đôi mắt, không nói gì.

"Cứ như vậy đi." Thẩm Nghiệp đứng dậy, "Tôi hiện tại sẽ báo nguy.

Còn vác người, tốt nhất bảo hắn đi tự thú, bằng không hành vi phạm tội càng nghiêm trọng hơm."

Nghe thấy hai chữ báo nguy , Ứng Thu Lê lập tức kích động mà đứng lên, ngăn Thẩm Nghiệp lại: "Không được, cậu không thể báo nguy!"

"Phạm vào tội phải tiếp nhận trừng phạt." Thẩm Nghiệp mắt lạnh nhìn bà ta.

Hoàng đạo chạy nhanh giữ chặt Ứng Thu Lê: "Thu Lê, bà bình tĩnh một chút, chúng ta là cầu Thẩm đại sư làm việc!"

Ứng Thu Lê sắc mặt lúc này mới đẹp mootk chút.

"Thỉnh ngài giúp đỡ." Hoàng đạo một bên trấn an vợ, một bên cầu xin Thẩm Nghiệp, "Chúng ta thật sự không có biện pháp......"

Những người khác cũng tiến lên ngăn trở Thẩm Nghiệp, hiển nhiên là không muốn để Thẩm Nghiệp đi.

Thẩm Nghiệp: "Các người là muốn cưỡng chế tôi ở lại nơi này, sau đó tẩy trắng cho tên cặn bã này?"

cậu lạnh mặt, khí tràng cường đại.

Người trong này ở trong vòng đều có địa vị nhất định, nhưng hiện tại đối mặt với Thẩm Nghiệp, cư nhiên có một loại cảm giác không dám thở mạnh.

Hoàng đạo vội vàng nói: "Ngài hiểu lầm, tôi cùng vợ thật sự muốn cầu ngài hỗ trợ, mang theo % thành ý."

Thẩm Nghiệp nói: "Thành ý các người hẳn là đưa con trai đi tự thú."

Hoàng đạo trên mặt lộ ra một tia mất tự nhiên, dừng một chút, bỗng nhiên kiên định nói: "Tôi sẽ giúp con trai chuộc tội."

Thẩm Nghiệp nhìn mắt Ứng Thu Lê cùng Hoàng Nhất Minh, cười nhạo: "Chuộc tội? Tôi nhìn ông đây là thay con trai ông thoát tội."

Hoàng đạo lắc đầu: "Kỳ thật mục đích hôm nay mời ngài tới đây, không phải muốn áp xuống chuyện này."

Thẩm Nghiệp nhướng mày.

Hoàng đạo: "Chúng tôi đã bồi thường đứa nhỏ kia mấy ngàn vạn, về sau nhà họ có yêu cầu gì, chúng tôi cũng sẽ tận lực hỗ trợ."

"Vậy bóng ma tâm lý cô ấy tính như thế nào?" Thẩm Nghiệp vẫn rất tức giận, "Cho tiền liền làm mọi chuyện với người ta? Tôi đây hiện tại tìm mấy nam nhân cho con trai ông, lại cho con trai ông mấy ngàn vạn, ông đáp ứng không?"

Lời này vừa nói ra, trong phòng càng an tĩnh.

Ứng Thu Lê nguyên bản còn đang đáng thương mà khóc lóc, nghe vậy lập tức kích động: "Này sao có thể giống nhau!"

"Như thế nào không giống nhau?" Thẩm Nghiệp liếc xéo bà, "Tôi nhìn biện pháp này khá tốt, có thể làm con trai bà cảm nhận một chút cái gì gọi là cảm giác bị cưỡng bách."

Ứng Thu Lê cắn răng: "Thẩm đại sư, ngài nói đùa."

Thẩm Nghiệp cũng lười phản ứng lai bà ta: "Bà luyến tiếc con trai, cha mẹ con gái người ta như thế nào bỏ được con gái chính mình chịu khổ? Thời trẻ tuổi bà ở trong TV vừa xinh đẹp vừa hoạt bát, không nghĩ tới bà lại là loại người không biết xấu hổ này!"

Cậu đương nhiên không có khả năng gọi người cưỡng bức Hoàng Nhất Minh, cậu chỉ là đánh cách khác mà thôi, Ứng Thu Lê liền chịu không nổi, thật là tâm lý kém.

Ứng Thu Lê sắc mặt trở nên khó coi: "Thẩm đại sư, cậu đây là công kích cuộc sống người khác!"

"Đúng vậy, tôi liền công kích bà, bà có thể thế nào?" Thẩm Nghiệp châm chọc nói, "Tựa như một nhà cô gái kia, hiện tại khẳng định cũng không có biện pháp.

Này còn không phải là logic của mấy người sao, ai mạnh ai có lý, phạm vào tội cũng có thể giải vây!"

Ứng Thu Lê hung hăng mà nhăn lại mày, nhưng bà tốt xấu còn còn sót lại lý trí, không cùng Thẩm Nghiệp tranh chấp.

Con trai bà Hoàng Nhất Minh lại không giống nhau, thời điểm nghe thấy Thẩm Nghiệp nói muốn tìm người cưỡng bách hắn, Hoàng Nhất Minh liền nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt Thẩm Nghiệp, tựa như muốn kéo Thẩm Nghiệp ra bên ngoài đánh một trận.

Thẩm Nghiệp chán ghét không thôi, cặn bã quả nhiên chính là cặn bã, phạm vào tội không tỉnh lại, còn một bộ kiêu ngạo ương ngạnh.

Hoàng đạo sợ vợ con tranh chấp với Thẩm Nghiệp, vội vàng kéo tay vợ, sau đó chuyển hướng Thẩm Nghiệp, nói: "Thẩm đại sư, ngài nói rất đúng, phạm vào tội phải tiếp nhận trừng phạt."

Thẩm Nghiệp đôi tay khoanh trước ngực: "Cho nên, con trai ông sẽ đi tự thú sao?"

Hoàng đạo biểu tình cứng đờ, nói: "Tôi sẽ thay con trai ngồi tù."

Những lời này thật ra làm Thẩm Nghiệp kinh ngạc kinh.

Hoàng đạo tiếp tục nói: "Dù sao hiện tại trên mạng đều nhận thức sự việc là tôi làm, tôi liền nhân cơ hội nhận tội là đuợc."

Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm ông.

Hoàng đạo nhẹ nhàng thở dài, nói: "Con trai tôi mới hai mươi tuổi, tựa như vợ tôi nói, nếu nó ngồi tù, cả đời liền xong rồi.

Còn tôi, lớn tuổi như vậy, cũng hưởng thụ quá công thành danh toại, liền tính ngồi tù, đối tôi cũng không có ảnh hưởng gì."

Nguyên lai chính là đánh chủ ý này.

Nếu những người khác nghe xong, khẳng định sẽ cảm thấy Hoàng đạo là cha già thật sự là yêu thương con trai.

Nhưng Thẩm Nghiệp nhìn ra, Hoàng đạo đây là bồi dưỡng một kẻ cặn bã ra xã hội! Cưng con như giết con, Hoàng Nhất Minh quả nhiên chính là vậy.

Mà Hoàng Nhất Minh là tự mình gây tai họa cho bản thân còn chưa tính, nhưng Hoàng Nhất Minh đạp hư chính là cô gái nhỏ!

Cho nên, Hoàng đạo cùng vợ ông ở đây, đều không phải vô tội.

Hoàng đạo nói: "Truyền thông bên kia dễ làm, chỉ cần tôi lên tiếng, liền sẽ không liên lụy đến con trai tôi.

Chính là bên cảnh sát có điểm phiền toái......!Cho nên tôi muốn mời ngài, ngài là thần tiên, khẳng định có biện pháp."

Thẩm Nghiệp lạnh giọng nói: "Ồ, mấy người tới tìm tôi, nguyên lai là muốn tôi giúp mấy người che lấp sự thật."

Hoàng đạo xấu hổ mà cười.

Thẩm Nghiệp quay đầu đi nhìn những người khác.

Người trong phòng, bao gồm Ứng Thu Lê, đều không ngoài ý muốn với lời Hoàng đạo nói, hiển nhiên bọn họ đã sớm thương lượng qua.

Những người này đều nhìn chằm chằm Thẩm Nghiệp, chờ Thẩm Nghiệp mở miệng.

Thẩm Nghiệp chậm rì rì mà nói: "Không để con trai ông ngồi tù, về sau hắn còn sẽ phạm tội, tôi nhìn còn muốn đưa hắn đi trại cải tạo."

Bảo cậu giúp nghi phạm giải vây? Còn là Hoàng Nhất Minh loại cặn bã này á?!

Hoàng Nhất Minh loại này bị sủng hư thành cặn bã, làm việc không sợ trời không sợ đất, lần này xâm hại con gái nhà người ta cũng không sợ bị trừng phạt, lần sau gã khẳng định còn dám nữa! Đặc biệt là gã còn có một đôi cha me cưng chiều, tình nguyện ngồi tù cũng vì để bảo toàn hắn.

Về sau lá gan Hoàng Nhất Minh khẳng định sẽ lớn hơn nữa, càng thêm vô pháp vô thiên, gã nhất định sẽ nghĩ, dù sao giết người phóng hỏa đều có cha mẹ chống lưng, vậy càng không cố kỵ.

Thấy Thẩm Nghiệp dầu muối không ăn, sắc mặt Hoàng đạo cùng Ứng Thu Lê đều có chút âm trầm.

Thẩm Nghiệp mới mặc kệ bọn họ có ý nghĩ gì, bỏ xuống một câu: "Tôi ra cửa liền báo nguy." Sau đó lập tức đi ra ngoài.

"Cậu không thể đi!" Ứng Thu Lê ngăn cản.

Thẩm Nghiệp đương nhiên không có khả năng dừng lại, vòng qua bà ta tiếp tục đi đến cửa.

Mới vừa đi hai bước, lại bị Hoàng Nhất Minh ngăn lại.

Hoàng Nhất Minh từ nhỏ bị cha mẹ sủng, ba gã ở trong vòng địa vị rất cao, cùng kết giao rất nhiều phú thương cùng thế gia, bên người đều có người lấy lòng gã, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Nghiệp thằng nhãi không biết tốt xấu, tính tình lập tức liền nộ khí.

"Thằng nhãi thúi, đừng cho rằng mày không biết xấu hổ!" Hoàng Nhất Minh cười dữ tợn, hướng Thẩm Nghiệp khởi động nắm tay.

Hoàng đạo cùng Ứng Thu Lê đều lớn lên không tồi, đặc biệt là Ứng Thu Lê, vài năm trước trước là minh tinh nổi nhất phim truyền hình, nói một câu khuynh quốc khuynh thành cũng không quá, con trai hai người sinh ra đương nhiên cũng rất soái khí.

Hoàng Nhất Minh soái thì soái, nhưng mà vẻ mặt gian tà chi tướng, đây là tướng mạo vi phạm pháp lệnh.

Thẩm Nghiệp trực tiếp đánh qua một lá bùa.

Hoàng Nhất Minh còn chưa vọt tới trước mặt cậu, liền ngao ngao kêu ngã xuống trên mặt đất.

Thẩm Nghiệp chán ghét nhìn gã, vì thế lại đánh một lá bùa ở giữa hai chân gã.

Giây tiếp theo, Hoàng Nhất Minh liền che lại chân kêu to: "Đau quá a! Ba mẹ, mau cứu con!"

Thẩm Nghiệp lộ một tay như vậy, đem những người khác trong phòng đều chấn trụ.

Hoàng đạo trước hết phản ứng lại, đi lên ôm lấy con trai, một bên hướng Thẩm Nghiệp xin tha: "Thẩm đại sư, ngài đừng nóng giận, tôi đây liền giáo huấn nó." Nói, ông hung hăng mà đánh Hoàng Nhất Minh một cái tát, "Mày câm miệng cho tao!"

Thẩm Nghiệp có bản lĩnh, ai còn dám cùng Thẩm Nghiệp đối nghịch a!

Nếu thật sự đánh nhau, bọn họ hôm nay khẳng định không ra được cánh cửa này.

Hoàng Nhất Minh còn kêu rên: "Đau quá! Đau quá!"

Ứng Thu Lê thấy con trai đau đến cả khuôn mặt vặn vẹo, bà cũng đau lòng không thôi, bỗng nhiên nhìn thẳng Thẩm Nghiệp: "Mày ở trên mạng tuyên truyền việc mê tín, tao cũng có thể báo nguy, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách!".

Truyện Chữ Hay