Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn

chương 47: chương 47

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bài Weibo đăng ra, mặc kệ là fans Thẩm Nghiệp, hay là fans Lý Tiểu Thanh thì đều oang tạc, dân mạng ăn dưa càng là nhanh chóng đuổi tới Weibo cậu --

【 Thẩm đại sư lại tới vả mặt! 】

【 Trâu bò trâu bò, vẫn là Thẩm đại sư trâu bò.

【 Nội tâm Thẩm đại sư: Tên gà rừng nào tới thêm phần diễn cho bổn đại sư, xem bổn đại sư đập nát mặt ngươi như thế nào! 】

【 Chỉ có tôi tò mò hai ngày sau sẽ phát sinh cái gì sao? Lý Tiểu Thanh có thể sẽ phạm tội như Tiêu Ất Ất không, đặt dép ở đây ngồi hóng! 】

Fans Lý Tiểu Thanh hận chết Thẩm Nghiệp, chạy đến phía dưới Weibo Thẩm Nghiệp la lối khóc lóc lăn lộn --

【 Một đại nam nhân, ngay cả một cô gái nhỏ cũng không bỏ qua, Thẩm đại sư thật đúng là kẻ không tim không phổim 】

【 Nếu hai ngày sau Tiểu Thanh nhà tao không có việc gì, Thẩm Nghiệp mày dám xin lỗi hay không?! 】

【 Đại sư chó má cái gì, lợi dụng Tiểu Thanh nhà tao lăng xê, chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy! 】

【 Trước đó không lâu còn nói Tiểu Thanh nhà tao sẽ gặp phiền toái, Tiểu Thanh nhà tao quay đầu liền gả vào hào môn, không biết là ai đánh ai mặt! 】

Đối với việc Lý Tiểu Thanh quay đầu gả vào Kim gia, kỳ thật các dân mạng cũng có chút nghi hoặc.

Thẩm Nghiệp rõ ràng nói Lý Tiểu Thanh có phiền toái, Lý Tiểu Thanh lúc ấy tuy rằng bị tuôn ra tin tức làm tiểu tam, thanh danh xác thật tuột dốc không phanh, nhưng đảo mắt Lý Tiểu Thanh liền cùng kim chủ kết hôn, phát triển này thực sự có điểm khó hiểu.

Một ít quần chúng ăn dưa cũng nhỏ giọng nghi ngờ, Thẩm Nghiệp có phải là thổi phồng bản lĩnh hay không.

Đúng lúc này, phía dưới Weibo Thẩm Nghiệp Weibo xuất hiện một bình luận, thực nhanh liền leo lên trên đầu.

【 Thẩm đại sư rất lợi hại a, cậu ấy còn là người tốt! Các người còn nhớ rõ lúc trước phòng làm việc Thẩm đại sư khai trương, chuyển phát rút thăm mười người đuợc miễn phí đoán mệnh sao? Tôi chính là một trong số đó, lúc ấy nhân sinh tôi gặp phải việc quá mức tối tăm, một lòng muốn tự sát.

Thẩm đại sư tìm được tôi, hơn nữa tính ra trên người tôi đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng còn giúp tôi giải quyết rớt phiền toái.

Cho nên mạng tôi là Thẩm đại sư cứu, ai dám nói Thẩm đại sư không có bản lĩnh, tôi đây liền cắn! 】

Bình luận này là của Mạnh Như Yên.

Trải qua một đoạn thời gian trị liệu tâm lý, Mạnh Như Yên đã sớm có thể thản nhiên đối mặt với việc lúc trước phát sinh trên người mình.

Được Diệp Trạch an bài, người Mạnh gia đi nơi khác định cư, hoàn cảnh trước khi rời đi, Mạnh Như Yên đã khôi phục tốt đẹp.

Cô một lần nữa tới trường học, kết giao bạn tốt, bắt đầu cuộc sống mới.

Mỗi ngày trừ bỏ học tập, Mạnh Như Yên đều sẽ ở trên mạng chú ý động tĩnh Thẩm Nghiệp, cô còn đu fan CP Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch.

Lần này fans Lý Tiểu Thanh mắng Thẩm Nghiệp, cô vừa thấy liền tức giận đến không nhịn được, trực tiếp liền đứng lên.

Tuy rằng Mạnh Như Yên cũng không có nói chính mình rốt cuộc gặp phải chuyện gì, chỉ nói Thẩm Nghiệp cứu chính mình tự sát, nhưng cô nói có bài bản hẳn hoi, rất nhiều dân mạng đều tin.

Mà ở bình luận cô, lại có rất nhiều người đứng ra, nói bọn họ cũng được Thẩm Nghiệp giúp, Thẩm Nghiệp đoán mệnh thật sự rất chuẩn.

Trong đó cũng có bạn học cùng lớp Thẩm Nghiệp.

Bình luận này được thúc đẩy lên đầu, hơn nữa ảnh đế Bạch cũng trả lời một tin: 【 Đúng vậy, Thẩm đại sư xác thật rất lợi hại, nếu không phải Thẩm đại sư hỗ trợ, tôi cùng vợ hiện tại phỏng chừng đã sớm hỏng mất.

Lúc này tất cả nghi ngờ đều biến mất.

Bạch Miêu chính là ảnh đế quốc dân, fan điện ảnh nhiều vô số, ông rõ ràng đứng ra cho Thẩm Nghiệp, ai còn dám hoài nghi bản lĩnh Thẩm Nghiệp a.

Huống chi ở bình luận còn có nhiều người khẳng định cùng cảm ơn Thẩm Nghiệp, có thể thấy được Thẩm Nghiệp chẳng những bản lĩnh lợi hại, mà còn là người còn rất nhiệt tình.

Các dân mạng sôi nổi khen ngợi Thẩm Nghiệp.

Fans Lý Tiểu Thanh còn muốn giãy giụa, thực nhanh liền bị dân mạng ném đá.

Mọ người hứng thú bừng bừng mà chờ hai ngày sau Lý Tiểu Thanh sẽ gặp phiền toái gì.

Từ đoạn video Đoạn Tâm Dung cùng Lý Tiểu Thanh chạm mặt nhau ở yến hội, Đoạn Tâm Dung liền vớt được một đám fan, fans nghe thấy Đoạn Tâm Dung cùng Kim Nhứ ly hôn, tiểu tam Lý Tiểu Thanh thượng vị, liền lòng đầy căm phẫn.

Hiện tại có Thẩm đại sư giúp đỡ vả mặt, các fan không biết nên cao hứng như thế nào, sôi nổi tỏ vẻ, nếu Lý Tiểu Thanh xảy ra chuyện, các cô muốn bắn pháo chúc mừng.

Cũng có một ít tiểu hữu không quen nhìn, đồng dạng cũng chú ý chuyện này.

Thẩm Nghiệp nhìn bình luận Mạnh Như Yên cùng Bạch Miêu ở dưới Weibo, còn có bạn học trong lớp còn đứng ra khẳng định, cậu không khỏi cười rộ lên.

Cậu giúp những người này, mà khi cậu bị chửi rủa, những người này đều đứng ra, giúp đỡ cậu.

Cho nên, giúp đỡ người thật là một việc rất vui vẻ.

Từ Tư Tư cũng ở đây xoát bình luận, cười nói: "Trên thế giới này người biết cảm ơn vẫn còn rất nhiều."

Thẩm Nghiệp cười gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

"Lý Tiểu Thanh thật sẽ xảy ra chuyện sao?" Từ Tư Tư rất tò mò điểm này.

"Vâng, từ nay về sau cô ta sẽ không nhảy nhót được nữa a."

Lần này thật ra cũng không phải Lý Tiểu Thanh làm, mà là fans Lý Tiểu Thanh fans chọc vào Thẩm Nghiệp, bất quá......Hành vi fans vì thần tượng mua đơn, muốn trách thì trách đám fans rách kia không rõ tốt xấu.

Lại nói Lý Tiểu Thanh đều là tự làm tự chịu, Thẩm Nghiệp chẳng qua chỉ nói ra mệnh cách Lý Tiểu Thanh, cũng không có ở phía sau mà động tay động chân, cho nên Thẩm Nghiệp một chút cũng không chột dạ.

Từ Tư Tư càng thêm ngạc nhiên, nói: "Lý Tiểu Thanh không phải sẽ gả vào Kim gia sao?"

Gả vào hào môn làm thiếu phu nhân, còn có chuyện gì có thể làm ả xui xẻo?

Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm mà úp úp mở mở: "Hai ngày sau chị sẽ biết."

Từ Tư Tư: "......"

Thẩm Nghiệp đem điện thoại bỏ vào túi quần, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Diệp Trạch đeo tạp dề, một bên xem di động, một bên nghiên cứu bước tiếp theo làm đầu cá ớt băm như thế nào.

Thời điểm Thẩm Nghiệp vào cửa, Diệp Trạch đang chuẩn bị thêm dầu hành tăng mùi thơm, đây cũng là bước cuối cùng đàu cá ớt băm.

"Thơm quá a." Thẩm Nghiệp từ sau lưng ôm lấy eo Diệp Trạch.

Phòng bếp cách phòng khách rất xa, cậu một chút cũng không lo lắng động tĩnh chỗ này bị Từ Tư Tư bên ngoài nhìn thấy.

Diệp Trạch nghiêng đầu hôn cậu: "Lập tức sẽ xong."

"Ừm." Thẩm Nghiệp cọ cọ lưng anh, hé miệng nói, "Trước cho cháu ăn một miếng nha."

Diệp Trạch liền gắp một miếng thịt đầu cá nhỏ cho cậu.

Thẩm Nghiệp tinh tế nhấm nuốt, nuốt vào: "Ăn ngon!"

Hương vị xác thật không tồi.

Diệp Trạch mặt mày phá lệ ôn nhu: "Chờ lát nữa sẽ ăn cơm, này đều là của em."

"Được!" Thẩm Nghiệp nghĩ chờ lát nữa nếu Thẩm Thời Mộ cùng em họ Diệp đoạt với cậu, cậu liền trực tiếp mang đĩa đi! Món này là lần đầu Diệp Trạch làm cho cậu, cậu mới không cho người khác ăn nha.

Bộ dáng đứa nhỏ này bảo vệ đồ ăn thực đáng yêu, Diệp Trạch khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.

Anh thu dọn mặt bàn một chút, chuẩn bị cởi tạp dề.

Thẩm Nghiệp lại ngăn trở nói: "Chờ một chút."

Diệp Trạch ngước mắt nhìn cậu.

"Cháu chụp một bức cho chú á." Thẩm Nghiệp cười hì hì nói, từ túi quần móc di động ra.

Hôm nay nam nhân mặt T đen, lại đeo tạp dề làm đầu cá ớt băm cho cậu, hình ảnh này cần phải chụp lại nha!

Diệp Trạch có chút bất đắc dĩ.

Anh không thích chụp ảnh, nhưng nếu đứa nhỏ này yêu cầu, anh đương nhiên sẽ phối hợp.

Thẩm Nghiệp vui rạo rực mà chụp thật nhiều ảnh, chọn một ảnh soái nhất làm hình nền.

Diệp Trạch liếc mắt nhìn di động cậu một cái, ý cười trên khóe môi càng sâu.

"Cháu tới làm thịt xương sườn kho tàu." Thẩm Nghiệp đem điện thoại đưa cho Diệp Trạch, để Diệp Trạch cầm giúp cậu.

Ngày hôm qua nói phải làm món này cho nam nhân, cậu chính là người luôn tuân thủ hứa hẹn a.

Cậu từ trong ngăn tủ lấy ra một khác chiếc tạp dề khác.

Trước đó cậu từ siêu thị mua về hai chiếc tạp dề màu lam, dành riêng cho cậu với Diệp Trạch.

Mặc xong, hai người đứng chung một chỗ, dù là ai thì cũng nhìn ra được bọn họ chính là một đôi.

Thẩm Nghiệp nâng cánh tay lên: "Chú ơi, dây lưng đằng sau cháu không với tới, chú buộc cho cháu một chút."

Cậu hôm nay mặc một bộ T ngắn tay màu vàng nghệ, bởi vì nâng tay xuống, lộ ra cái eo tinh tế.

Diệp Trạch yết hầu lăn lăn, rồi sau đó dời đi tầm mắt, buộc dây lưng cho cậu.

Lúc sau Thẩm Nghiệp nấu ăn, Diệp Trạch liền ở một bên nhìn.

Trong phòng bếp an an tĩnh tĩnh, không ai tới quấy rầy bọn họ, chỉ có ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ phòng bếp chiếu vào trên người bọn họ.

Thẩm Nghiệp ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn Diệp Trạch một cái, thấy ánh mắt nam nhân vẫn luôn dính ở trên người mình, ngực cậu như bị nhồi đến đầy ắp, nhịn không được hướng nam nhân cười cười.

Đang chờ đợi ra nồi, Thẩm Nghiệp bắt lấy tay Diệp Trạch, nhìn chằm chằm lòng bàn tay Diệp Trạch có Tiểu Kim Long của, nói: "Có cảm thấy không thoải mái không?"

Diệp Trạch lắc đầu.

Sau khi Tiểu Kim Long này nằm ở trên tay anh, liền vẫn luôn không có động tĩnh.

Đêm qua anh cũng suy nghĩ, có lẽ Tiểu Kim Long khi nào sẽ từ ngón tay anh chui ra, đáng tiếc buổi sáng hôm nay vừa thấy, Tiểu Kim Long như cũ vẫn cuộn một vòng nằm ở ngón tay.

Thẩm Nghiệp nhất thời cũng không hiểu được sao lại thế này, nhẹ nhàng thở dài, nói: "Hy vọng nó là rồng tốt.".

Ra chương nhanh nhất tại TRUмt гцуen.

м E

Không nên thương tổn Diệp Trạch.

Rồng tốt......!

Nghe cái từ này có vài phần buồn cười, Diệp Trạch cũng cười rộ lên.

Thời điểm nam nhân cười, gương mặt kia thật sự quá đẹp, quả thực là xuân tuyết hòa tan!

Thẩm Nghiệp nhìn đến tâm ngứa, không nhịn xuống, thò lại gần hôn một cái.

"Chú ơi, cháu nghĩ tới, Tiểu Kim Long lựa chọn chú, trên người của chú lại có mây tím, nói không chừng chú cũng thích hợp tu đạo á." Hôn hôn xong, Thẩm Nghiệp liền nổi lên việc đã tự hỏi tối hôm qua trước khi ngủ.

Tu đạo sao?

Diệp Trạch ngốc lăng, lẳng lặng mà nhìn cậu.

Thẩm Nghiệp biểu tình thập phần nghiêm túc, cùng anh đối diện: "Cháu là nói thật."

Diệp Trạch trong lòng nhảy dựng.

Kỳ thật anh cũng nghĩ tới, nếu có thể cùng đứa nhỏ này tu luyện thì tốt rồi, ít nhất có thể bồi đứa nhỏ càng lâu một chút.

Nhưng anh không biết chính mình tư chất thế nào, nghe nói tu luyện cũng cần cơ duyên.

"Ừm." Diệp Trạch đáp ứng.

Mặc kệ thế nào, anh cũng muốn thử xem.

Huống chi này còn là đứa nhỏ chủ động nói ra, anh sao có thể cô phụ một phần tâm ý của đứa nhỏ.

"Hôm nay buổi tối cháu sẽ dạy chú một ít đơn giản để nhập môn chi đạo." Thẩm Nghiệp là phái hành động, nếu Diệp Trạch đồng ý, cậu đương nhiên là muốn sớm chút dẫn dắt Diệp Trạch nhập đạo.

Diệp Trạch gật đầu.

Thẩm Nghiệp vừa lòng, vừa lúc đã đến giờ, thịt xương sườn kho tàu có thể ra nồi, vì thế Thẩm Nghiệp xoay người mở nắp nồi, sau đó bày xương sườn ra đĩa.

Diệp Trạch: "......"

Nhìn bộ dáng đứa nhỏ bận rộn, Diệp Trạch bỗng nhiên mỉm cười.

Rõ ràng tu đạo là một việc rất nghiêm túc, nhưng bọn họ ở trong phòng bếp dăm ba câu liền thảo luận xong, hơn nữa còn là đang nấu ăn.....!

Có chút vớ vẩn, nhưng Diệp Trạch biết, đây là phong cách Thẩm Nghiệp, rất bình dân, khiến anh an tâm.

Ăn xong cơm trưa, Diệp Trạch cùng Thẩm Nghiệp liền chuẩn bị xuất phát đi bái phỏng ông Diệp Hoằng.

Lần này bởi vì cố tình mang Thẩm Nghiệp tới cửa, tương đương với việc mang vợ gặp gia trưởng, em họ Diệp liền không đi theo.

Ông Diệp đã sớm thay Thẩm Nghiệp chuẩn bị xong lễ vật, trước khi đi dặn dò Diệp Trạch cùng Thẩm Nghiệp: "Ông gọi người dán tờ giấy, phân biệt đưa cho ai, đều viết ở mặt trên."

Thẩm Nghiệp sững sờ.

Lần trước Diệp Hoằng tặng cậu quà gặp mặt, là một bình an khấu phỉ thúy, thoạt nhìn giá trị xa xỉ.

Nếu bảo cậu đưa quà có giá trị ngang nhau, cậu thật đúng là không có thực lực.

Tuy rằng gần đây kiếm lời một ít tiền, nhưng cậu đều nộp lên cho Diệp Trạch, huống hồ chút tiền ấy cộng vào vẫn kém hơn bình an khấu a.

Cho nên Thẩm Nghiệp nghĩ đến lúc đó đi Diệp gia, cậu liền mua một ít lễ vật đơn giản, lại cho mỗi người một lá bùa bình an.

Lễ khinh tình ý trọng, đều là tâm ý cậu, nói vậy ông Diệp Hoằng cũng sẽ không so đo.

Món quà tuy nhẹ nhàng, đơn giản nhưng tình cảm lại rất sâu đậm.

Kết quả không nghĩ tới ông Diệp cư nhiên giúp cậu chuẩn bị rồi......!

Thẩm Nghiệp cảm động, tiến lên ôm một cái với ông Diệp.

Ông Diệp cười tủm tỉm mà vỗ bả vai cậu, đầy mặt hiền từ.

Nhưng còn Diệp Trạch, nhàn nhạt mà đảo qua bộ dáng Thẩm Nghiệp cùng ông Diệp ôm nhau, thu hồi tầm mắt.

Thẩm Thời Mộ cùng em họ Diệp ở bên cạnh vừa lúc nhìn thấy phản ứng của Diệp Trạch, đồng thời lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.

Lão đại ( anh họ) thật đáng sợ a, ngay cả đối với ông nội cũng ăn dấm.

Thẩm Nghiệp mang theo quà ông Diệp chuẩn bị mà lên xe, nhịn không được cảm khái: "Ông nội thật tốt!"

Diệp Trạch cười sờ sờ đầu cậu, không nói chuyện.

Thẩm Nghiệp dựa vào trên người nam nhân, lấy ra di động làm bài tập.

Đây là tư liệu đêm qua Diệp Trạch đưa cho cậu, Diệp gia Hải Thành cành lá tốt tươi, lần này tuy rằng chỉ là gặp dòng chính Diệp gia, nhưng cũng có không ít người, cậu phải nhớ kỹ toàn bộ.

Thời điểm cậu vùi đầu khổ nhớ, di động đột nhiên bắn ra một tin tức, đưa tin ba Lâm Chi.

Thẩm Nghiệp click mở nhìn nhìn, toàn bộ hành trình đều là khen ba Lâm Chi chính nghĩa cùng trách nhiệm, bình luận phía dưới tin tức cũng cơ bản đều là khen ba Lâm Chi, có dân mạng thậm chí kêu gọi khen thưởng cho ba Lâm Chi.

Nghĩ đến trải qua lần đưa tin này, việc ba Lâm Chi được đại chúng biết được, về sau liền tính ba Lâm Chi không thể tiếp tục đi một đường, hẳn cũng sẽ không bị sa thải, cuộc sống Lâm gia cũng có thể được bảo đảm.

Thẩm Nghiệp vui vẻ mà cười rộ lên, ôm lấy eo Diệp Trạch, thấp giọng nói: "Tin tức nhà Lâm gia, cháu thấy được, cảm ơn."

Nhanh như vậy là có thể vì ba Lâm Chi lấy lại công đạo, cho địa phương truyền thông đưa tin, trong đó khẳng định có bút tích Diệp Trạch.

Diệp Trạch cười sờ sờ mặt cậu.

Thẩm Nghiệp cọ cọ lòng bàn tay anh, bỗng nhiên xoay người ngồi vào trên đùi anh: "Chú ơi, cháu nhịn không được, muốn hôn chú á!"

Diệp Trạch thủ sẵn eo cậu, đôi mắt mỉm cười: "Được."

Tài xế Lê thúc phía trước nhìn đã tiên sinh cùng Thẩm thiếu gia thân mật đã thành thói quen, phi thường tự giác mà thả màn chắn.

Một giờ sau, hai người đến nhà Diệp Hoằng.

Nhà Diệp Hoằng ở giữa sườn núi, nơi này giá đất quý như du, là khu biệt thự cao cấp nhất ở Hải Thành.

Xe tiến vào sân, Diệp Hoằng sớm mang theo em trai em gái ra nghênh đón.

Thẩm Nghiệp vừa xuống xe, liền thấy Diệp Hoằng mang theo mười mấy nam nữ trẻ tuổi đứng ở đó, nam soái khí, nữ xinh đẹp, thật sự còn đẹp hơn so với minh tinh giới giải trí.

"......" Diệp gia Hải Thành thật đúng là gia tộc khổng lồ a, thế hệ Diệp Hoằng này liền có mười mấy anh em!

May mắn Diệp Trạch sáng sớm cho cậu xem qua tư liệu, bằng không cậu chỉ cậu đã hai mắt biến thành màu đen mà nhìn.

Diệp Trạch dắt lấy tay Thẩm Nghiệp, đi qua chỗ Diệp Hoằng đi qua đi.

"Hai người tới." Diệp Hoằng cười chào đón, "Ông ở bên trong chờ.

Từ hôm nay buổi sáng, lão nhân gia đã rất ngóng trông hai người đáy."

Hắn một bên nói, một bên dẫn Diệp Trạch cùng Thẩm Nghiệp vào trong.

Còn mấy em họ đều đi theo phía sau.

Mọi người đều tò mò mà đánh giá Thẩm Nghiệp, đương nhiên ánh mắt đều là thiện ý.

Chủ yếu bọn họ nghe nói Thẩm Nghiệp là đại sư......Chức nghiệp này quá thần bí, em trau em gái Diệp Hoằng đều là người trẻ tuổi, đối với loại đạo sĩ này tràn ngập hứng thú, nếu không phải từ nhỏ tu dưỡng, bọn họ đã sớm tiến lên vây quanh Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp nhận thấy được tầm mắt mọi người, quay đầu lại hướng bọn họ cười cười.

Mọi người ngẩn người.

Còn đừng nói, vị hôn phu nhỏ của anh họ Diệp Trạch, cười rộ lên thật là đẹp mắt, đặc biệt là cặp mắt ướt dầm dề kia, giống như tiên nai nhỏ trong truyện cổ tích.

Ông Diệp Hoằng tuổi lớn hơn một chút so với ông Diệp, nhưng ước chừng vì ông Diệp mười năm nay chịu đủ tra tấn vết thương cũ tái phát, mà ông Diệp Hoằng lại hài lòng như ý, cho nên ông thoạt nhìn so với ông Diệp ngạnh lãng rất nhiều.

"Tiểu Trạch, đây là vị hôn phu nhỏ của cháu sao?" Ông Diệp Hoằng phi thường hiền từ mà nhìn về phía Thẩm Nghiệp.

"Vâng." Diệp Trạch nói khẽ với Thẩm Nghiệp nói, "Gọi đại gia gia."

Thẩm Nghiệp ngoan ngoãn mà gọi một tiếng.

"Được được được, là đứa trẻ ngoan!" Ông Diệp Hoằng lập tức đưa Thẩm Nghiệp quà gặp mặt.

Thẩm Nghiệp hiện tại đã phi thường bình tĩnh.

Tựa hồ vòng thế gia luôn thích ở lần đầu tiên gặp mặt tặng lễ vật.

Cũng may ông Diệp chuẩn bị quà gặp mặt thay cậu, vì thế cũng đem lễ vật đưa lên.

Ông Diệp Hoằng cười tủm tỉm mà nhìn cậu, sắc mặt càng thêm từ ái.

Ông vẫn luôn cùng ông Diệp có liên hệ, ông Diệp vẫn luôn khen Thẩm Nghiệp hiếu thuận, tình cảm với Diệp Trạch cũng rất tốt, ông nghe cũng thấy thích, hôm nay vừa nhìn, thấy Thẩm Nghiệp ngoan ngoãn, miệng lại ngọt, liền càng thích.

"Mau ngồi xuống nói chuyện." Ông Diệp Hoằng lên tiếng, vì thế người một nhà đều ngồi xuống.

Thẩm Nghiệp lúc này mới phát hiện trong đại sảnh ít nhất có tới người.

Cậu không biết chính là, lần này Diệp Trạch dẫn cậu tới bái phỏng, cậu là bạn đời Diệp Trạch, cũng là phu nhân gia chủ tương lai Diệp gia Đế Đô, Diệp gia Hải Thành bên này đương nhiên phải trịnh trọng tiếp đãi.

Kế tiếp Diệp Trạch liền mang theo Thẩm Nghiệp đi gặp mặt người khác, cha mẹ Diệp Hoằng cùng một dàn chú bác, cùng với chú bác gia quyến đều ở đây.

Thật là toàn gia khổng lồ!

Bất quá, người tuy rằng nhiều, thoạt nhìn lại rất hài hòa.

Thẩm Nghiệp lập tức liền thích người nhà này.

Có quá nhiều việc phú quý nhân gia huynh đệ diêm tường, mà Diệp gia Hải Thành phú khả địch quốc, lại có thể bảo trì hòa thuận, càng trân trọng đáng quý hơn.

Thẩm Nghiệp liền thích gia đình hoà thuận như vậy.

Thời điểm mọi người hàn huyên, ở cửa đột nhiên truyền đến một giọng nam thanh thúy: "Anh Trạch cùng vị hôn phu tới sao?"

Thẩm Nghiệp hướng cửa nhìn qua.

Nói chuyện chính là một thiếu niên đặc biệt xinh đẹp, đi theo bên người thiếu niên còn có một vị thanh niên anh tuấn, hai người mười ngón tay đan vào nhau, đi vào trong đại sảnh.

"Tiểu Đinh, hôm nay là lần đầu tiên chị dâu cháu tới cửa, không nên ầm ĩ." Ông Diệp Hoằng thấp giọng quát lớn, đáy mắt lại lộ ra cưng chiều.

Trưởng bối khác, thậm chí là các anh em Diệp Hoằng, khi nhìn đến thiếu niên, ánh mắt cũng nhu hòa.

Xem ra vị Tiểu Đinh này thập phần được sủng ái.

Diệp Đinh cùng bạn đời đi vào phòng khách, cười tủm tỉm mà nhìn về phía Thẩm Nghiệp, vài giây sau, nói: "Chị dâu thật đẹp!"

A, thiếu niên này còn rất thành thật a.

Rất hợp khẩu vị Thẩm Nghiệp!

Thẩm Nghiệp lập tức nói: "Em cũng rất đẹp!"

Diệp Đinh đôi mắt cong lên: "Chị dâu em thích anh!"

"Anh cũng thích cậu."

Diệp Trạch cùng bạn đời Diệp Đinh liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được bất đắc dĩ.

Hai thiếu niên này nhất kiến như cố, thật ra cũng không ảnh hưởng chuyện gì tới bọn họ.

Thẩm Nghiệp thực nhanh liền phát giác Diệp Đinh có chút không thích hợp, chần chờ hỏi: "Cậu có phải gặp việc gì không vui sao?"

"Oa, chị dâu nhìn ra được em không vui vẻ sao?!" Diệp Đinh ngạc nhiên không thôi.

Cậu nghe nói qua Thẩm Nghiệp biết đoán mệnh, nhưng cậu không nghĩ Thẩm Nghiệp chỉ nhìn vài lần, là có thể đoán được cảm xúc cậu.

"Hẳn là thời điểm cậu xuất phát tới nhà cũ đã xảy ra một chút ngoài ý muốn, đúng không?" Thẩm Nghiệp cười nói.

Diệp Đinh đôi mắt trừng đến lớn hơn nữa: "Đúng! Thời điểm xuất phát, em phát hiện nhẫn trên tay không thấy đau, đây là nhẫn kết hôn của em cùng anh Cảnh......Vốn dĩ chúng ta đều đã lên xe, phát hiện không thấy nhẫn, chúng ta lại chạy về tìm......!Nếu không phải vì tìm nhẫn, em cũng sẽ không đến trễ!"

"Kia nhẫn tìm được chưa?" Nghe nói nhẫn kết hôn bị mất, ông Diệp Hoằng cũng có chút sốt ruột.

Diệp Đinh bĩu môi: "Chưa có......"

Đây cũng là nguyên nhân cậu không vui.

Dọc theo đường đi Diệp Đinh rất khó chịu, vừa rồi cậu sở dĩ có thể cười chào hỏi với Thẩm Nghiệp, là bởi vì biết Thẩm Nghiệp là vị hôn phu Diệp Trạch, hôm nay lần đầu tiên tới cửa, cậu không muốn ảnh hưởng tâm tình mọi người, cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho Thẩm Nghiệp, lúc này mới miễn cưỡng mỉm cười.

Thẩm Nghiệp nhìn nhìn cậu, nói: "Kỳ thật nhẫn không mất, ở phòng hai người, không cần khổ sở nữa."

Diệp Đinh lập tức chạy đến trước mặt cậu, bắt lấy cổ tay của cậu: "Thật vậy chăng?"

"Đương nhiên, anh trước nay không tính sai." Thẩm Nghiệp mỉm cười.

Diệp Đinh đầu tiên là kinh ngạc, tiện đà vui vẻ mà cười rộ lên: "Em đây hiện tại đã kêu người đi tìm."

"Không cần tìm, anh trực tiếp nói chỗ để cho cậu." Thẩm Nghiệp nói, "Nhẫn ở phòng thay đồ giữa phòng ngủ hai người, hẳn là ở phía sau một tấm gương."

Diệp Đinh sợ ngây người: "Này cũng có thể tính ra được?".

Truyện Chữ Hay