Lão đạo sĩ không chút hoang mang mà dựa theo kế hoạch hành động, nơi này là hang ổ của gã, bốn phía đều được gã tỉ mỉ bày trận pháp, gã không tin Thẩm Nghiệp có thể xông vào.
Chẳng sợ có thể xông vào, khẳng định cũng sẽ phí công sức một phen, cũng đủ gã được việc.
Lúc này thần hồn của Thạch lão phu nhân cùng Thạch phu nhân đã bị lôi ra, chỉ kém thần hồn con trai Thạch tổng.
Lão đạo sĩ đi đến bên người con trai Thạch tổng, hướng trán nó đánh một phách……Chính là, thần hồn đứa nhỏ này lại vẫn ổn định vững chắc mà ở trong cơ thể.
“Sao lại thế này, vì cái gì không lôi ra được?” Lão đạo sĩ sắc mặt thay đổi.
Chỉ cần nuốt thần hồn tiểu tử này, công lực gã có thể đạt tới đỉnh núi, tiểu tử thúi bên ngoài kia cũng không đáng sợ hãi.
Sao có thế cố tình tới mấu chốt lại xảy ra vấn đề?
Lão đạo sĩ kiểm tra lại, mới phát hiện trong tay con trai Thạch tổng túm một đôi vòng ngọc.
Đôi vòng ngọc chính là đồ lúc trước được Thẩm Nghiệp khắc phù văn đưa Thạch lão phu nhân để ôn dưỡng.
Trước khi bị, Thạch lão phu nhân phát hiện không thích hợp, lập tức đem vòng tay cho Thạch phu nhân, Thạch phu nhân lại cho con trai.
Mẹ chồng nàng dâu đều nghĩ, tuy rằng vòng ngọc này không biết có công hiệu gì, nhưng nếu là Thẩm đại sư đưa, khẳng định có tác dụng, nói không chừng còn có thể cứu hai người một mạng.
Kết quả thật sự nổi lên tác dụng!
Lão đạo sĩ sầm mặt, muốn phá hủy vòng ngọc, đáng tiếc chỉ cần gã chạm vào vòng ngọc, phù văn mặt trên liền sẽ phát ra kim quang, làm bàn tay gã da tróc thịt bong.
“Thẩm Nghiệp, tao sẽ không để yên cho mày!” Lão đạo sĩ biết phù văn trên vòng ngọc do Thẩm Nghiệp vẽ, lại nghĩ đến Thẩm Nghiệp liên tục phá hư chuyện tốt của mình, gã tức giận đến muốn trực tiếp lao ra liều mạng với Thẩm Nghiệp.
Lúc lão đạo sĩ đang tức muốn hộc máu, nhà tranh bị mở ra, ba lá bùa trực tiếp đánh vào trán gã.
Lão đạo sĩ lập tức ngã trên mặt đất, một búng máu nhổ ra, không dám tin tưởng mà trừng mắt nhìn cửa.
Thẩm Nghiệp chậm rì rì đi vào: “Muốn cản tôi ở bên ngoài, ông cũng coi như có cái bản lĩnh nha.”
“Không có khả năng, mày sao sẽ nhanh như vậy liền phá được trận pháp!” Lão đạo sĩ một bên hộc máu, một bên rống giận.
Tất cả rrận pháp xung quanh gã suốt đời mới học được, còn lợi hại hơn so với Thất Sát Trận! Gã nghĩ tới Thẩm Nghiệp có thể phá, nhưng gã không nghĩ tới tốc độ Thẩm Nghiệp nhanh như vậy!
Thẩm Nghiệp nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn gã một cái: “Tôi vốn dĩ rất lợi hại nha.”
Nếu thần hồn cậu tu bổ xong khôi phục pháp lực trước kia, tu vi như lão đạo sĩ này cơ hồ không sai biệt lắm giống con kiến mà thôi.
Bất quá……Thế giới hiện tại không thích hợp tu luyện, cũng không biết sau khi thần hồn tu bổ xong có thể khôi phục thời kỳ hoàng kim hay không.
Lão đạo sĩ bị lá bùa đánh ngã xuống đất, rốt cuộc không bò dậy được.
Thẩm Nghiệp lại dùng Bút Đào Mộc ở xung quanh lão đạo sĩ vẽ một vòng tròn, lão đạo sĩ bị giam cầm ở trong giới.
“Ông có thể thử chạy ra, nhưng mà đừng trách tôi không nhắc nhở, chỉ cần ông bước ra một bước, ông liền sẽ hôi phi yên diệt.” Thẩm Nghiệp cười nhạo một tiếng.
灰飞烟灭: dùng để chỉ sự biến mất rất nhanh như bụi, như khói.
Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất quá nhanh trong thời gian ngắn.
Lão đạo sĩ mọi cách không cam lòng, âm trầm mà nhìn chằm chằm Thẩm Nghiệp.
Gã xác thật chuẩn bị nhân cơ hội đào tẩu, nhưng gã đã nhận thức được chênh lệch giữa chính mình cùng Thẩm Nghiệp, bị Thẩm Nghiệp uy hiếp như vậy, gã cũng không dám lấy mạng chính mình làm tiền đặt cược.
Thẩm Nghiệp không hề phản ứng gã, đi qua xem xét tình huống mẹ chồng nàng dâu Thạch gia, liền phát hiện thần hồn hai người bị lấy.
Thẩm Nghiệp nhíu mày, quay đầu lại vung tay lên, một đạo phù đánh vào ngực lão đạo sĩ.
Giây tiếp theo, lão đạo sĩ liền hộc ra thần hồn.
May mắn mới vừa bị cắn nuốt không bao lâu, còn chưa bị lão đạo sĩ luyện hóa, cho nên còn có thể cứu chữa.
“Chú ơi, chú tới gần một chút.” Thẩm Nghiệp tiếp đón Diệp Trạch.
Diệp Trạch trên người có mây tím, với khôi phục mẹ chồng nàng dâu Thạch gia có tác dụng rất lớn.
Diệp Trạch hiểu được ý tứ cậu, thực nhanh liền đứng ở bên cạnh hai người Thạch lão phu nhân.
Thẩm Nghiệp cũng bắt đầu vận dụng thuật pháp, để thần hồn trở lại cơ thể hai người.
Lão đạo sĩ trơ mắt mà nhìn cách làm của Thẩm Nghiệp, lại một búng máu nhổ ra.
Này hai cái thần hồn chỉ kém một chút sẽ bị gã luyện hóa, cố tình bị Thẩm Nghiệp phá hủy! Lão đạo sĩ không cam lòng đến cực điểm, một đôi mắt âm trầm đến đáng sợ.
Qua thật lâu, lão đạo sĩ mới thu hồi ánh mắt, dừng ở trên người đám bảo tiêu kia.
Hiện tại là chính ngọ ( buổi trưa), là thời điểm dương khí nùng liệt nhất, chỉ cần gã ăn thần hồn đám bảo tiêu đó, dương khí có thể bổ sung, như vậy gã mới có thể tồn tại.
Bằng không không cần Thẩm Nghiệp động thủ, gã cũng chỉ có thể ngồi chờ chết.
Lão đạo sĩ hung hăng cắn răng, tính toán lao ra vòng tròn Thẩm Nghiệp vẽ.
Gã đương nhiên không dám lấy thân thể, trước đem phất trần ném mạnh ra ngoài.
Khi phất trần sắp bay ra vòng, ánh sáng ngoài vòng thoáng hiện, phất trần đụng chạm đến ánh sáng, cư nhiên thật sự hóa thành hôi tích!
Đây là trận pháp cổ quái gì?!
Lão đạo sĩ đáy mắt lộ ra kinh sợ, nào còn dám mạo hiểm.
Thẩm Nghiệp tuy rằng đưa lưng về phía lão đạo sĩ, lại rất rõ ràng hành động của lão, tấm tắc nói: “Tôi đã cảnh cáo ông, không tin thì ông liền đi ra thử xem.”
Lão đạo sĩ hung tợn mà nhìn chằm chằm cậu, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Thẩm Nghiệp không chút nào để ý, tiếp tục trị liệu cho hai người Thạch gia.
Thần hồn đã trở lại cơ thể hai người, nhưng bởi vì hần hồn bị lôi ra, hai người trong lúc nhất thời còn vẫn chưa tỉnh lại, chẳng sợ tỉnh lại cũng là trạng thái si ngốc, nên chậm rãi ôn dưỡng mới có thể khôi phục.
Thẩm Nghiệp nhẹ giọng đối Diệp Trạch nói: “Xong, chú bảo người nâng họ ra bên ngoài đi, âm khí bên trong quá nặng, bất lợi với việc khôi phục.”
Diệp Trạch đáp một tiếng.
Thẩm Nghiệp thò lại gần hôn hôn mặt anh: “Cảm ơn chú.”
Diệp Trạch khóe môi hơi cong, sờ sờ đầu cậu, quay đầu phân phó bảo tiêu nâng ra ngoài.
Thẩm Nghiệp lại đi xem xét tình huống con trai Thạch tổng.
Con trai Thạch tổng vừa mới bị lão đạo sĩ ném trên mặt đất, đầu bị đập một chút, trừ cái này ra thì không có vết thương nào khác, thần hồn vẵn ở trong thân thể.
Thẩm Nghiệp ở ấn đường hắn vẽ một đạo phù, đồng dạng kêu bảo tiêu Diệp gia nâng hắn ra ngoài.
Chờ ba người Thạch gia bị tiễn đi, Thẩm Nghiệp đi đến trước mặt lão đạo sĩ, nhìn chằm chằm tướng mạo lão đạo sĩ, nói: “Ông quả nhiên là cắn nuốt thần hồn cùng dương khí để bổ sung duy trì tính mạng.”
Lão đạo sĩ đã sớm tức giận đến sắp nổ tung, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhãi ranh, nếu không phải mày, tao đã luyện xong thuật trường sinh bất lão!”
“Trường sinh bất lão?” Thẩm Nghiệp nhướng mày, “Ngay cả tu luyện mấy ngàn năm thọ nguyên cũng không được mà còn nghĩ tới trường sinh bất lão, ông thật sự nằm mơ mộng hão huyền.”
Lão đạo sĩ hừ lạnh: “Đó là mày không có kiến thức.”
Thẩm Nghiệp: “À, tôi đã hiểu.
Ông dùng thần hồn kéo dài tính mạng, đảo cũng coi như trường sinh bất lão đi.
Nhưng những người xui xẻo chết trong tay ông, ông không sợ Thiên Đạo giáng xuống trừng phạt sao?”
Lão đạo sĩ khinh thường mà phi một tiếng: “Nếu có trừng phạt, tao đã sớm bị đánh chết.”
Cư nhiên sắp chết cũng không hối cải?
“Nhìn tướng mạo thì hai mươi năm trước ông đã chết, vậy ông hẳn là từ hai mươi năm trước liền bắt đầu cắn nuốt thần hồn.” Thẩm Nghiệp cúi đầu suy ngẫm, “Mỗi năm cần nuốt thần hồn ( ) mới có thể kéo dài tính mạng……Hai mươi năm, chính là gần một nghìn mạng người……”
Bản gốc ghi thế thật chứ mìnk hong có sửa =)
Trong đó bao gồm người như Mạnh Như Yên vô tội bị sửa vận mệnh chỉ có thể tìm lấy tự sát, cũng giống một nhà Thạch tổng bị bệnh kỳ lạ không thể hiểu được, lại mất tích không thể hiểu được.
Loại việc tự sát này, cảnh sát căn bản sẽ không hoài nghi cái gì, cũng khó trách lão đạo sĩ kiêu ngạo như vậy.
“Ác quỷ như ông, nên hồn phi phách tán!” Thẩm Nghiệp khó tránh khỏi tức giận.
Kia đều là những sinh mạng vô tội!
Lão đạo sĩ đề phòng mà nhìn chằm chằm Thẩm Nghiệp, liền sợ Thẩm Nghiệp thật sự động thủ đem chính mình đánh đến hồn phi phách tán.
Thẩm Nghiệp cười lạnh: “Tôi nhìn bầu trời nói chính là an bài tôi tới trừng phạt ông!”
Lão đạo sĩ sắc mặt thay đổi.
Đúng vậy, nếu Thẩm Nghiệp không xuất hiện, gã hiện tại sớm đã được việc, từ nay về sau liền tính không cắn nuốt thần hồn cũng có thể sống sót.
Chẳng lẽ thật là Thiên Đạo phái Thẩm Nghiệp tới trừng phạt gã sao?
Thẩm Nghiệp dùng Bút Đào Mộc chỉ vào cái mũi gã: “Nói đi, ông là từ đâu biết tới loại tà thuật tục mệnh cắn nuốt thần hồn này?”
Lão đạo sĩ trừng mắt Bút Đào Mộc, một đôi mắt muốn phun ra lửa.
Bút Đào Mộc là gã từ một hồ sâu dưới chân núi Kỳ Liên, là thứ tốt người tu đạo thời xưa lưu lại, là bảo bối của gã hai mươi năm nay, kết quả bị tên tiểu tử thúi này đoạt!
“Được a, tao đây liền nói cho mày! Bọn tao có một tổ chức, đều nghiên cứu loại thuật pháp này.” Lão đạo sĩ bỗng nhiên cười to, “Dù sao tao cũng không sống nổi, kéo vài người làm đệm lưng cũng khá tốt.”
Ác đồ như gã, đương nhiên không cam lòng mà chết như vậy.
Dựa vào cái gì gã bị Thiên Đạo trừng phạt, những đồng loã với gã vẫn sống tốt đẹp? Gã nói ra đồng môn, Thẩm Nghiệp hẳn sẽ đi bắt người, đến lúc đó nếu đồng môn chết, chính là chôn cùng gã; nếu Thẩm Nghiệp bị đánh chết, kia càng tốt, xem như báo thù cho gã.
Thẩm Nghiệp hung hăng nhíu mày.
Cư nhiên còn có tổ chức! Giả thiết cái tổ chức mười mấy đạo sĩ, mỗi cái đạo sĩ mỗi năm nuốt thần hồn……Hai mươi năm, kia có bao nhiêu người vô tội bỏ mạng?
……Thẩm Nghiệp không dám tưởng tượng.
Lão đạo sĩ: “Nếu mày buông tha tao, tao còn có thể nói cho mày càng nhiều đồ tốt.”
Thẩm Nghiệp lạnh lùng mà đảo qua: “Không cần!”
Cậu dùng Bút Đào Mộc triều ấn đường lão đạo sĩ một chút.
Lão đạo sĩ biết Thẩm Nghiệp đây là bức bách gã mở miệng, gã muốn chống cự, đáng tiếc không phải đối thủ Thẩm Nghiệp, cuối cùng chỉ có thể bị bắt đem toàn bộ nói ra.
Nguyên lai thật sự có tổ chức, chỉ là phân tán ở các địa phương, hơn nữa đều làm nhiều việc ác, vì sợ bị cảnh sát cùng người dân phát hiện, cơ hồ mỗi người đều là độc lai độc vãng.
Đến nỗi rốt cuộc có bao nhiêu mạng người bị đồng môn giống lão đạo sĩ này hãm hại, lão đạo sĩ chính mình cũng không rõ ràng lắm, theo hồi ức lão đạo sĩ, ước chừng có ba, bốn nghìn mạng.
Về tà thuật tục mệnh nuốt thần hồn, lão đạo sĩ càng thú nhận rõ ràng.
Tà thuật cùng Bút Đào Mộc giống nhau, cũng là lấy được từ hồ nước núi Kỳ Liên.
Lúc trước bốn đạo sĩ bọn họ đi truy tìm cổ pháp, cơ duyên tình cờ có được thứ này, lúc sau bốn người ghi chép lại, xong liền huỷ bí tịch.
Thẩm Nghiệp nghe xong, lâm vào trầm tư.
Núi Kỳ Liên, nghe tới thực thần bí, xem ra cần thời gian đi một chuyến.
Chờ lão đạo sĩ nói xong toàn bộ, Thẩm Nghiệp thu hồi Đào Mộc Bút.
Lão đạo sĩ thần trí lập tức trở nên thanh minh, xin tha nói: “Tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài, chỉ cần ngài giữ lại hồn phách cho tôi……”
Thẩm Nghiệp đương nhiên không có khả năng đáp ứng gã, không đợi gã nói xong, trực tiếp ném ra vài lá bùa, đánh vào trên người gã.
Lão đạo sĩ nhanh chóng già nua, thực nhanh cũng chỉ dư lại một khung xương, thoạt nhìn đặc biệt khủng bố.
Cố tình khung xương còn có thể nói chuyện: “Ngài buông tha tôi đi…… Buông tha tôi đi……”
Thanh âm già nua âm trầm, như truyền đến từ vực sâu địa ngục.
Trong phòng trừ bỏ Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch, Phú Quang Lâm cùng đám bảo tiêu đều sợ hãi.
Thẩm Nghiệp ánh mắt rùng mình.
Sắp chết còn muốn dọa người, lão đạo sĩ này thật là không ngừng nghỉ!
Cậu ném ra một lá bùa, đánh vào sọ lão đạo sĩ, khung xương lão đạo sĩ nháy mắt hóa thành một đống tro tàn.
Phú Quang Lâm ở bên cạnh chính mắt thấy thủ đoạn thần tiên của Thẩm đại sư.
Trước đó cha hắn vẫn luôn ở bên tai hắn nhắc mãi Thẩm đại sư có bao nhiêu lợi hại, hắn còn cảm thấy lão cha nhà mình khoa trương, lúc này vừa thấy, hắn mới biết được lão cha khen thế cũng không đủ.
Thẩm đại sư này hoàn toàn chính là thần tiên a!
Những bảo tiêu cùng Phú Quang Lâm không biệt lắm biểu tình giống nhau, vừa kính sợ vừa sùng bái mà nhìn Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp phi thường thản nhiên mà tiếp nhận ánh mắt mọi người, cười cười, đi trở về bên người Diệp Trạch, thấp giọng nói: “Chú đem người đều mang ra ngoài đi, cháu phải dọn dẹp sạch sẽ nơi nay.”
Phía dưới nhà tranh chôn vô số người chết, xương cốt dày đặc, khả năng sẽ dọa đến đám người Phú Quang Lâm.
Còn có những oan hồn bị lão đạo sĩ nuốt nhiều năm trước, chẳng sợ sớm đã bị luyện hóa, cũng vẫn có oán khí lưu lại nhà tranh, đây cũng là nguyên nhân nhà tranh âm khí dày đặc.
Hiện giờ lão đạo sĩ đã chết, oán khí toàn bộ tụ lại, khả năng sẽ đả thương tính mạng người.
Cậu cần phải huỷ đi nơi này, lại siêu độ những oán khí đó.
Diệp Trạch không yên tâm, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm tóc của cậu: “Tôi ở lại.”
Thẩm Nghiệp lắc đầu: “Chú cũng ra bên ngoài.”
Cậu sợ những oán khí đó đả thương đến Diệp Trạch, tuy rằng Diệp Trạch có mây tím hộ thân, âm khí vô pháp xâm lấn, nhưng những oán khí so với âm khí thì khủng bố hơn nhiều, vạn nhất làm Diệp Trạch bị thương thì làm sao bây giờ?
Diệp Trạch lẳng lặng mà nhìn cậu.
Thẩm Nghiệp chịu không nổi loại ánh mắt này của nam nhân, thò lại gần, ở khoé miệng anh hôn một ngụm: “Đừng lo lắng, chú biết bản lĩnh cháu mà, mấy thứ này nào làm khó được cháu.
Vấn đề duy nhất chính là tinh thần lực của cháu không quá ổn định, nhưng không phải có chú sao.
Chú ở cửa chờ cháu, nếu tinh lực cháu vô dụng, chú liền tiếp được cháu.”
Cậu hiện tại đã có thể phi thường thản nhiên mà ở bên ngoài hôn Diệp Trạch, cho dù là làm trò trước mặt Phú Quang Lâm cùng bảo tiêu Diệp gia, cậu một chút cũng không thẹn thùng.
Trên thực tế, chỉ cần không phải trước mặt trưởng bối, cậu liền không sợ!
Diệp Trạch rũ mắt, rốt cuộc gật đầu: “Được.”
Thẩm Nghiệp lại hôn anh một ngụm.
Diệp Trạch khóe môi nhẹ cong, sờ sờ đầu cậu, mang theo người rời khỏi nhà tranh.
Thẩm Nghiệp bắt đầu động thủ siêu độ tinh lọc những oán khí.
Trong phút chốc nhà tranh cuồng phong gào thét, âm khí tận trời, oan hồn trước khi chết kêu thảm cùng tiếng gầm giận dữ vang lên không dứt bên tai.
Mấy trăm oan hồn, vô số oán khí, ở dưới lá bùa Thẩm Nghiệp dần dần bình tĩnh.
Đến cuối cùng Thẩm Nghiệp có chút không kiên trì được, nghĩ nghĩ, quyết định đem oán khí còn lại mang về, lại chậm rãi tinh lọc.
Khi cậu rời khỏi nhà tranh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể cũng lung lay sắp đổ.
Cậu sắp không kiên trì được, ánh mắt trở nên có chút mê mang, nhưng cậu vẫn có thể thấy Diệp Trạch quả thực đứng ở cửa chờ cậu.
Nam nhân thân hình cao lớn, mặt mày anh tuấn, một đôi con ngươi màu đen nhìn cậu, lộ ra lo lắng nồng đậm.
Thẩm Nghiệp cười, hướng nam nhân vươn cánh tay.
Diệp Trạch bước tới, đem cậu ôm vào trong ngực.
Thẩm Nghiệp cọ cọ bờ vai của anh: “Cháu không có việc gì.”
Diệp Trạch chặn bế ngang cậu lên: “Trở về?”
Thẩm Nghiệp thành thành thật thật mà bị ôm, một chút cũng không cảm thấy bị đám người Phú Quang Lâm nhìn thì có cái gì không tốt.
Hơn nữa cậu tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, cũng xác thật không đi được.
Cậu vòng tay qua cổ Diệp Trạch, cúi đầu nhìn hàng lông mi dài của nam nhân, nghĩ thầm tìm cái cớ gì để đè nam nhân……Nếu có thể tu bổ thần hồn, đến lúc đó cậu cũng sẽ không yếu như vậy.
Nhưng vấn đề là, bọn họ cũng mới phát triển đến hôn hôn thôi, dựa theo tính cách của nam nhân mỗi một bước đều tiến lên theo trình tự……Kia cần chờ tới khi nào a!
Thẩm Nghiệp oán niệm mà thở dài, trả lời vấn đề của Diệp Trạch: “Còn phải đi cứu Thạch tổng.”
Diệp Trạch biết cậu đã mệt mỏi, nhưng do dự vài giây, rốt cuộc không có ngăn cản.
Vốn dĩ chính là vì cứu một nhà Thạch tổng mới chạy tới nơi này, nếu ném xuống Thạch tổng, đứa nhỏ khẳng định sẽ không đồng ý.
Phú Quang Lâm nguyên bản ở bên cạnh lẳng lặng mà nhìn hai người ân ái, nghe thấy tên Thạch tổng, hắn nôn nóng hỏi: “Thẩm đại sư, ngài biết lão Thạch ở nơi nào?”
“Ở nhà gỗ phía sau, Thạch tổng không có nguy hiểm.” Thẩm Nghiệp nghĩ nghĩ, “Có lẽ chúng ta không nên nhanh như vậy đi quấy rầy y.”
Phú Quang Lâm: “???”
Thẩm Nghiệp lại nghĩ nghĩ: “Vẫn là nhanh đi cứu y đi, miễn cho trinh tiết y khó giữ được.”
Phú Quang Lâm: “……” Hắn một chữ cũng nghe không hiểu!
Trinh tiết cái gì? Lão Thạch con trai đã có, còn trinh tiết cái gì???
Thẩm Nghiệp lại không hề giải thích, bị Diệp Trạch ôm chỉ đường cho mọi người, đi đường nhỏ phía sau.
Trinh tiết Thạch tổng kỳ thật cũng không có bỏ, thời điểm Dương Ngữ Hàm đưa ra cái yêu cầu không thể tưởng tượng kia, ông liền lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.
Dương Ngữ Hàm đương nhiên không hài lòng, âm mặt nói: “Ngài không đáp ứng, mạng mẹ vợ cùng con trai ngài cũng đừng nghĩ giữ được!”
Thạch tổng cũng lạnh mặt: “Tôi đây liền chết cùng bọn họ.”
Dương Ngữ Hàm tức giận đến đầy mặt dữ tợn, cuối cùng ả tính toán dùng lá bùa bức bách Thạch tổng đi vào khuôn khổ.
Thạch tổng quả thực bị kẻ bệnh tâm thần này làm cho tức đến bật cười, thật chưa thấy qua bá vương ngạnh như vậy, ông đã là một đại nam nhân! Ông đương nhiên không chịu đi vào khuôn khổ, vừa lúc trong túi ông còn mang theo lá bùa Thẩm Nghiệp đưa, vì thế lúc Dương Ngữ Hàm đánh lá bùa tới, ông ở ngay tại chỗ, dùng lá bùa trong túi nhắm ngay Dương Ngữ Hàm.
Hai lá bùa chạm vào nhau, tu vi Dương Ngữ Hàm thấp hơn nhiều so với Thẩm Nghiệp, hiệu quả lá bùa đương nhiên cũng không tốt như vậy.
Dương Ngữ Hàm bị phản lại, che ngực ngã trên mặt đất.
Nhưng ả rốt cuộc đi theo lão đạo sĩ tu luyện qua, thực nhanh liền khôi phục, chuẩn bị động thủ lần thứ hai.
Khi đoàn ngươig Thẩm Nghiệp đến nhà gỗ, Dương Ngữ Hàm chính lấy ra lá bùa.
Thẩm Nghiệp lập tức phất tay, một lá bùa đánh vào trán Dương Ngữ Hà, Dương Ngữ Hàm không kịp kinh ngạc, liền mềm mại mà ngã xuống.
Thạch tổng thật sâu mà nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Thẩm đại sư muộn một bước, ông thật đúng là không biết kế tiếp nên ứng phó Dương Ngữ Hàm như thế nào.
Tinh thần lực Thẩm Nghiệp vốn dĩ bởi vì tinh lọc oán khí tiêu hao nhiều đến không sai biệt lắm, vừa rồi lại dùng bùa, lúc này càng thêm khó chịu, liền nói khẽ với Diệp Trạch nói: “Trước mang cô ta đi, cháu còn có việc hỏi cô ta.”
Nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Diệp Trạch đôi mắt xẹt qua từng trận lo lắng, buộc chặt cánh tay, đem Thẩm Nghiệp ôm chặt hơn chút nữa.
Phảng phất như vậy, là có thể để Thẩm Nghiệp hấp thụ nhiều mây tím trên người anh, Thẩm Nghiệp có thể lập tức khôi phục lại.
Cũng may Thẩm Nghiệp cũng không phải hoàn toàn ngất xỉu đi, lại ở bên tai anh nói: “Cháu không có việc gì, ngủ một giấc là sẽ tốt.”
Diệp Trạch được một tiếng, ôm cậu trở về đi.
Khi Thẩm Nghiệp tỉnh lại, phát hiện chính mình nằm ở trên giường, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, có điểm chói mắt.
Cậu cân nhắc này hẳn không phải phòng ngủ của mình, rốt cuộc giường cậu rất mềm.
Cậu mở mắt ra, vừa định nhìn xem đây là nơi nào, liền có một đôi tay ấm áp đặt lên đôi mắt cậu.
Thẩm Nghiệp không khỏi cười.
Cậu biết đây là Diệp Trạch, nam nhân trên người có mùi sữa tắm, còn có mây tím cuồn cuộn không ngừng, đều làm cậu cảm thấy thoải mái.
Qua vài giây, bàn tay dịch khỏi đôi mắt.
Thẩm Nghiệp mở mắt ra, hướng Diệp Trạch cười: “Tôi biết là anh.”
Diệp Trạch cũng cong môi: “Có đói bụng không?”
Bị anh vừa hỏi, Thẩm Nghiệp mới phát hiện bụng mình đã sớm đói bẹp.
“Đói.” Cậu đáng thương hề hề gật đầu.
Theo động tác gật đầu, tầm mắt cậu chuyển động, mới phát hiện chính mình ở trong phòng ngủ Diệp Trạch.
Oa, không lâu trước đây cậu còn đang suy nghĩ lấy cái cớ gì đè Diệp Trạch, hiện tại liền nghênh ngang vào nhà?!
Đó có phải hay không chỉ cần ở lại……Cậu cùng Diệp Trạch là có thể phát sinh gì đó?
Thẩm Nghiệp vẻ mặt nhộn nhạo mà nghĩ.
Lúc cậu miên man suy nghĩ, trong phòng vang lên âm thanh bà ngoại Thẩm: “Nghiệp Nghiệp, đây là canh phòng bếp nấu riêng cho cháu, cháu mau uống đi.”
Thẩm Nghiệp: “……”
Cậu ngẩng đầu, mới phát hiện trong phòng trừ Diệp Trạch, còn có bà ngoại Thẩm cùng ông Diệp, phía sau hai trưởng bối cư nhiên còn đứng em họ Diệp cùng Thẩm Thời Mộ.
“………………” Cho nên bộ dáng cậu đầy mặt nhộn nhạo đều bị mọi người nhìn ở trong mắt?
Thẩm Nghiệp: Ok, để tôi chết đi!
Diệp Trạch khóe môi câu lên, tiếp nhận chén canh của bà ngoại Thẩm, dùng cái muỗng đút cho cậu ăn: “Mau uống, bằng không sắp nguội rồi.”
Thẩm Nghiệp xấu hổ và giận dữ mà trừng anh.
Nam nhân vì cái gì không nhắc nhở cậu, có trưởng bối ở trong phòng?
Diệp Trạch đáy mắt ý cười càng sâu, quay đầu đối ông Diệp cùng bà ngoại Thẩm nói: “Nghiệp Nghiệp thẹn thùng, ông nội bà ngoại, hai người trước đi ra ngoài đi, cháu ở đây với Nghiệp Nghiệp là được.”
Thẩm Nghiệp: “……”
Ông Diệp cùng bà ngoại Thẩm lập tức gật đầu, tỏ vẻ không trì hoãn bọn họ bồi dưỡng tình cảm.
Thẩm Nghiệp: “……”
Hai trưởng bối đi ra ngoài, dư lại Thẩm Thời Mộ cùng em họ Diệp.
Thẩm Thời Mộ cười tủm tỉm nói: “Chị dâu à, chị đừng thẹn thùng, chị cùng lão đại tình cảm tốt, chúng ta đều biết á nha.
Chị hôn mê hai ngày hai đêm, lão đại liền ở cạnh chị hai ngày hai đêm, loại tình cảm này quá làm người ta cảm động.”
Thẩm Nghiệp phi thường kinh ngạc, chính mình cư nhiên hôn mê lâu như vậy?
Mà nam nhân cư nhiên cũng ở cạnh chính mình lâu như vậy?
Ánh mắt cậu chuyển qua Diệp Trạch.
Diệp Trạch một khuôn mặt như cũ anh tuấn xuất trần, chỉ là đáy mắt có màu đen nhàn nhạt, thoạt nhìn đích xác có chút mệt mỏi.
Cho nên Thẩm Thời Mộ không có nói dối, Diệp Trạch thật sự vẫn luôn ở cạnh cậu…… Thẩm Nghiệp không tự chủ được mà túm chặt nắm tay, cảm giác ngực nóng nóng.
Diệp Trạch thực bình tĩnh, lại đút cậu một muỗng canh.
Thẩm Thời Mộ cảm khái cực kỳ: “Lão đại khi nào hầu hạ hơn người a……Chị dâu, chị xem lão đại đối với chị thật tốt!”
“Cảm ơn, tôi biết chú rất tốt với tôi, tôi sẽ không cô phụ nha.” Thẩm Nghiệp thò lại gần hôn Diệp Trạch một ngụm, “Vừa lòng đi? Hiện tại, mời hai người đi ra ngoài, đừng quấy rầy chúng tôi ân ái.”
Cậu ở trước mặt trưởng bối thẹn thùng, trước mặt những người khác lại nhưng không cố kỵ.
Thẩm Thời Mộ: “……”
Em họ Diệp muốn cười, lôi kéo Thẩm Thời Mộ đi ra ngoài, một bên nói: “Kia chị dâu nghỉ ngơi cẩn thận, lần sau chúng ta lại đến thăm.”
Thẩm Nghiệp hừ một tiếng, muốn chê cười tôi, các người còn non nha!
Bất quá, hai người này không phải ở Đế Đô sao, đến Hải Thành lúc nào?
Đáng tiếc Thẩm Thời Mộ cùng em họ Diệp đã đi ra ngoài, cậu không kịp hỏi.
“Chú thật sự ở cạnh cháu hai ngày hai đêm a?” Thẩm Nghiệp ánh mắt chuyển xuống trên mặt Diệp Trạch, có chút cảm động, lại có chút khoe khoang hỏi.
Kỳ thật cậu đã xác định, chỉ là muốn nghe Diệp Trạch chính miệng thừa nhận mà thôi.
Diệp Trạch gật đầu.
Thẩm Nghiệp liền cười.
Diệp Trạch cũng cười theo, nói: “Cả nhà Thạch Ba Tiêu được đưa đi bệnh viện, đều thoát khỏi nguy hiểm.
Dương Ngữ Hàm bị nhốt ở biệt thự, cậu chừng nào thì đi thẩm vấn cũng được.”
Thẩm Nghiệp biết nam nhân làm việc từ trước đến nay rất chu đáo, không có gì không yên tâm.
Cậu câu lấy ngón tay Diệp Trạch, nhẹ giọng nói: “Chú ơi, cảm ơn chú.”
Diệp Trạch vẫn luôn bên cậu, để cậu hấp thụ mây tím, cậu mới có thể khôi phục nhanh như vậy.
Tâm ý của nam nhân, Thẩm Nghiệp hoàn toàn cảm nhận được.
Diệp Trạch đút cậu uống xong ngụm canh cuối cùng, hỏi: “Đã khôi phục sao?”
“Ừm, đã tốt!” Ngủ hai ngày hai đêm, lại được mây tím Diệp Trạch ôn dưỡng hai ngày hai đêm, tinh thần cậu hiện tại rất tốt nha.
Diệp Trạch chậm buông chén, chậm rì rì nói: “Vậy là tốt rồi, xem ra buổi tối cậu có thể về phòng của mình ngủ.”
Thẩm Nghiệp: “………………” Sét đánh giữa trời trong!.