Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

chương 33: 33: đế vương thiết huyết 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cái đuôi lớn lông xù xù của nó đặt trên đùi của hắn, móng vuốt nhỏ mềm mại đè lên ngực hắn lên xuống theo hô hấp của hắn, cực kỳ đáng yêu!

Hắn thử giơ tay lên thăm dò, dù đau đớn khó chịu nhưng cũng không phải là không chịu được.

Hắn sờ sờ móng vuốt nhỏ của nó, rồi chậm rãi ôm chặt nó, tựa cằm lên đỉnh đầu nhung trắng tuyết, giống như đang ôm vật báu duy nhất thuộc về mình.

Lỗ tai Ân Thần run rẩy, bị hành động của hắn đánh thức.

Ngụy Nguyên Hành cười nói: "Chào buổi sáng."

Nó chớp mắt, lười biếng duỗi chân vươn người trên ngực hắn, vui vẻ vỗ vỗ cánh tay hắn rồi nhảy xuống chạy đến bên đống lửa đã tàn châm lửa nấu canh.

Ngụy Nguyên Hành dựa vào vách đá lạnh lẽo, nhìn tiểu tuyết hồ nâng hai chân trước chà xát hai cái lập tức có ngọn lửa nóng rực bốc lên ở đầu móng vuốt của nó, nhanh chóng châm cháy thành đống lửa hừng hực.

Hắn yên lặng nhìn, thế nhưng không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

Đã sớm tiếp nhận việc nó bất phàm, nó lại làm cái gì đi nữa cũng không sao cả.

Yêu tinh thì yêu tinh, cho dù năng lực có cổ quái quỷ dị đến đâu, cũng chẳng thể độc ác đáng sợ hơn lòng người.

Đêm qua Ân Thần ngủ không ngon, nồi canh sôi ùng ục nổi bọt tạo cảm giác có tiết tấu gây buồn ngủ, đầu nàng đung đưa theo ngày càng nhanh hơn.

Lúc này, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng kêu rên!

Ân Thần vội vàng quay đầu, thấy Ngụy Nguyên Hành chống đỡ vách đá từ từ đứng lên.

Trên trán của hắn đầy mồ hôi lạnh, ngực đắp thảo dược mơ hồ rỉ máu!

Ân Thần nháy mắt trợn trừng mắt.

—— Đây không phải là làm liều sao! Hôm qua vừa suýt mất mạng, hôm nay lại muốn tìm chết mà đứng lên!

Bạn trai ở hai vị diện trước đều là người trưởng thành đa mưu túc trí, xét độ chênh lệch sức chiến đấu của giống loài mà nói thì nàng mới là người "cưng chiều" bọn họ, nhưng thực tế xét về tâm tính tuổi tác mà nói, Ân Thần lại là người được cưng chiều như một đứa ngốc!

Nhưng bạn trai trong vị diện này hãy còn nhỏ tuổi, mới là một thiếu niên, Ân Thần không nhịn được mà nổi lên tình mẫu tử đầy trìu mến!

Ân Thần chạy tới nâng chân trước lên, hận rèn sắt không thành thép mà vỗ chân hắn.

"Xin lỗi vì đã làm cho ngươi lo lắng, nhưng ta phải nhanh chóng hồi phục." Ngụy Nguyên Hành đau đớn, cả người ướt đẫm mồ hôi, nở một nụ cười ảm đạm: "Ta phải mau chóng trở về, nếu không, chờ đến lúc Quý phi hoàn toàn đoạt mất binh quyền, đại thần trong triều cho rằng ta chết chắc rồi.

Như vậy Chu vương liền có thể thuận thế phong Đại hoàng tử làm Thái tử, đại cục đã định, ta có trở về thì cuối cùng cũng sẽ lặng yên không tiếng động chết đi."

Cũng giống như mẫu hậu và ngoại tổ phụ của hắn vậy.

Ân Thần dừng một lát, lúc này Quy Tắc nhảy ra.

【 Nhiệm vụ có thời hạn phát động: Trong vòng một tháng, đưa Ngụy Nguyên Hành ra khỏi núi tuyết một cách an toàn, không hoàn thành nhiệm vụ, xóa sổ! 】

Được rồi, lần này muốn không tiễn cũng không được.

Ngụy Nguyên Hành hơi khom lưng, xoa xoa đầu tiểu tuyết hồ, ôn nhu nói: "Yên tâm, ta tập võ từ nhỏ, tự có chừng mực với chính mình, ta sẽ không dùng sức quá nhiều."

Ngươi có chừng mực cái rắm! Làm như ta không biết cái loại đại lão ngưu X như các ngươi, bản tính bên trong đều ngoan tuyệt muốn làm gì đều thề không bỏ qua, thân thể tính cái gì, khỏe mạnh tính cái gì, vì đạt được mục đích mà cái gì cũng có thể nhẫn nhịn, cái gì cũng dám liều!

Nhưng nàng cũng không nỡ!

Ân Thần lấy tâm thái như nuôi dưỡng mầm non mà nhìn bạn trai nhà mình, thấy Ngụy Nguyên Hành quyết tâm muốn đốt cháy giai đoạn () có nịnh thế nào cũng không nghe lời, nàng tức giận quay lại nấu canh, cắn móng vuốt rồi nhỏ rất nhiều máu vào bên trong.

()Nguyên văn 拔苗助长: nóng vội; đốt cháy giai đoạn (kéo gốc lúa lên để cho lúa mau lớn.

Ý nói nóng vội, đốt cháy giai đoạn, không theo quy luật phát triển của sự vật nên thất bại)

Trong canh có mùi máu tanh rất nồng, Ngụy Nguyên Hành chỉ nghĩ là máu hươu, không phát hiện ra điều gì bất thường.

Uống canh xong, hắn đỡ vách đá đi một vòng, nhưng thể lực không đủ, đi được mấy vòng lại cau mày chậm rãi quỳ xuống.

Hắn lau mồ hôi trên tóc mai, tình trạng thân thể kém xen lẫn với hận thù trong lòng và tâm trạng cấp bách khiến trong lồng ngực hắn bức bối.

Ân Thần nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên áp đầu xuống đất rồi bắt cầu nỗ lực nghẹn lại.

Là một con hồ yêu thông minh tuyệt đỉnh, ngoài việc đốt lửa nấu canh, bó thuốc, nàng còn có thể…

Ngụy Nguyên Hành đột nhiên nhìn thấy bốn ánh lửa bay lên từ dưới chân tiểu tuyết hồ, nhanh chóng lan tràn theo tứ chi mảnh khảnh của nó, giống như đang thiêu đốt cả người nó vậy.

Trái tim hắn ngừng đập một nhịp, nghĩ cũng không nghĩ liền xông tới ôm lấy nó.

Hắn ôm lấy nhưng lại không có cảm giác đau đớn khi bị lửa thiêu, chạm vào lông của nó chỉ có ấm áp.

"A!"

Đồng tử Ngụy Nguyên Hành co rụt lại, khϊếp sợ cúi đầu nhìn nó.

Ân Thần đột nhiên bị ôm rời khỏi mặt đất, phát ra một tiếng kêu ngạc nhiên.

Sau đó nàng ý thức được, quả nhiên mình có thể nói chuyện.

Ha ha ha, chính là nói, cơ trí như ta, trang X như gió!

"Ngụy… Nguyên… Hành…"

Tiếng trẻ con non nớt vang lên trực tiếp trong đầu, giống như một đứa trẻ đang bi bô học nói, mềm mại như nhiễm mùi hương ngọt ngào, loáng thoáng mơ hồ.

Ngụy Nguyên Hành nâng tiểu tuyết hồ lên, bốn mắt nhìn nhau, trầm giọng nói: "Là ngươi đang nói chuyện sao?"

Nó… Biết nói chuyện…

Ân Thần vẫy đuôi, thời gian có hạn không rảnh nói chuyện vô nghĩa, cố gắng nói từng câu từng chữ: "Tuyết phủ...!trắng núi...!qua...!kỳ gió tuyết...!mới...!được...!"

"Kỳ gió tuyết?" Ngụy Nguyên Hành nghe thấy từ này, hơi nhíu mày: "Mất bao lâu?"

"Mười...!ngày...!"

Vừa dứt lời, âm thanh kia chợt biến mất.

Ngụy Nguyên Hành nhìn tiểu tuyết hồ, tiểu tuyết hồ ngượng ngùng nghiêng đầu.

Muốn tu luyện thành tinh rất khó khăn, nó vẫn còn là một bé cưng, năng lực không đủ nha ~

Ân Thần tưởng rằng Ngụy Nguyên Hành sẽ xoa đầu an ủi nàng, nhưng hắn không làm vậy mà nhìn chăm chú vào nàng bằng ánh mắt dị thường kỳ dị.

Ân Thần không biết, giờ khắc này, trong lòng Ngụy Nguyên Hành chỉ có một ý nghĩ không liên quan gì, có thể nói là không hiểu được ý tưởng.

Hắn nhớ lại những truyền thuyết về hồ yêu.

Nếu có thể nói chuyện...!Có phải là...!Cũng có thể...!Biến thành người?

Tiểu tuyết hồ...!Biến thành người...

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, tiểu tuyết hồ đã bất mãn đặt một móng vuốt ấn lên trên mặt hắn.

—— Vì cái gì còn chưa xoa đầu, nàng vất vả như vậy cần phải được cổ vũ khích lệ chứ! Nhìn nàng mà còn ngẩn người suy nghĩ chuyện khác, có phải muốn chia tay hay không!

Lão yêu quái ngàn tuổi không hề có cảm giác khó dung nhập vào thân phận tiểu tuyết hồ nhỏ tuổi kém thông minh này.

Suy nghĩ bị cắt đứt, Ngụy Nguyên Hành ôm chặt tiểu tuyết hồ, hôn lên cái gáy lông xù của nó: "Được rồi được rồi, ngươi giỏi lắm! Ta biết rồi, ta sẽ chăm sóc tốt thân thể trong mười ngày này."

Mặc dù hắn còn trẻ, nhưng hắn không phải là một kẻ nóng nảy, ngược lại, khi cần thiết, hắn có thể rất kiên nhẫn chịu đựng.

Hắn rất bình tĩnh ý thức được, ngay cả tuyết hồ cũng phải tránh kỳ gió tuyết thì với thân thể đang mang thương tích của hắn chắc chắn không chống đỡ nổi.

Chính vì muốn báo thù, nên hắn không thể chết một cách vô ích ở đây!

Đã quyết định xong, Ngụy Nguyên Hành từ từ ngồi xuống.

Biến cố đến quá đột ngột, cho tới bây giờ hắn mới có thể bình tâm, cẩn thận suy nghĩ xem con đường tiếp theo nên đi thế nào.

Ân Thần thấy hắn không cậy mạnh nữa mới vẫy đuôi chạy ra khỏi hang động.

Thời kỳ gió tuyết sắp đến, tất cả động vật ở núi Bắc Sơn đều sẽ di cư và ẩn náu, ít nhất một tháng này trong núi Bắc Sơn sẽ không có sự sống.

Vậy nên nàng phải chuẩn bị đầy đủ thức ăn, Ngụy Nguyên Hành thương thế chưa lành còn quá suy yếu, không thể so với cơ thể khỏe mạnh của nàng, nàng cần phải chuẩn bị củi và thảo dược đầy đủ.

Ngày hôm đó, hơn nửa đêm tiểu tuyết hồ mới trở về, kéo hai cái xác linh dương đông lạnh và một cái cây khô cao hai trượng.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nó lại chạy ra ngoài một lần nữa, mang về rất nhiều thức ăn và củi…

Giống như một con sóc nhỏ chăm chỉ thu thập thức ăn cho mùa đông.

Bận rộn như thế ba bốn ngày, Ân Thần chống nạnh nhìn hang động đầy ắp, trong lòng tràn đầy vui vẻ yên tâm và đắc ý.

"Ngươi luôn nói ta ngu ngốc, ngươi nhìn xem, ta cũng có thể nuôi gia đình đó!" Ân Thần kiêu ngạo nói với Quy Tắc: "Niềm vui nuôi dưỡng bạn trai là điều mà cẩu độc thân như ngươi không thể hiểu được ka ka ka!"

Quy Tắc hừ lạnh một tiếng, còn chưa kịp phun lời độc địa, Ân Thần đã bị người ta nắm lấy gáy ôm lên.

Ngụy Nguyên Hành xoa đầu nàng, chỉ vào vết chữ dùng kiếm khắc ra trên mặt đất: "Đã đến lúc học chữ rồi, ngày hôm qua dạy ngươi, đây là cái gì?"

Ân Thần: "...!"

Nàng khổ quá mà, đã là động vật rồi còn phải học tập!

Nàng trở tay cào móng vuốt qua, Ngụy Nguyên Hành giơ bàn tay bị cào nhưng đến da cũng chưa hồng lên tiếp tục xoa đầu nàng: "Đây đọc là cái bát, đồ chúng ta dùng để ăn cơm.

Ngươi không thích học những thứ phức tạp, nhưng những thứ cơ bản này thì phải biết."

Cơ bản cái rắm! Thời đại này vẫn còn viết chữ Triện nhỏ, hở chút là viết ra mấy chục nét chữ xoắn với nhau.

Quỷ mới nhớ nổi!

Ân Thần muốn chạy, nhưng Ngụy Nguyên Hành vẫn ép nó học hết ba mươi chữ kia.

Đến khi nó rời khỏi núi Bắc Sơn tiến vào thế tục, dù sao nó cũng phải nhập gia tùy tục, bây giờ tiểu tuyết hồ giống như một tờ giấy trắng không biết gì về thế giới bên ngoài, hắn phải hướng dẫn để nó thích nghi thật tốt, nếu không...!Nếu đã có yêu, không chừng thế gian cũng có đạo sĩ trảm yêu trừ ma, nhỡ nó ngây thơ đụng phải, hắn nghĩ một chút liền cảm thấy lạnh cả người.

Vì vậy, dù nó nũng nịu lăn lộn trong lòng, hắn vẫn nghiêm khắc buộc nó phải học!

Sau khi học xong, hắn ôm tiểu tuyết hồ ỉu xìu kể cho nó nghe chuyện xưa.

Đây là lúc Ân Thần thích nhất.

Mặc dù những câu chuyện nhỏ hắn kể đều có tính mua vui —— cái loại cho trẻ con nghe, nhưng hắn dùng giọng thiếu niên trong trẻo dễ nghe thủ thỉ, hơn nữa lực vuốt lông của hắn cũng đỉnh của chóp, vuốt từ đầu đến chóp đuôi một cách liền mạch, cực kỳ dễ chịu!

Ngụy Nguyên Hành ôm tiểu tuyết hồ lười biếng, ngẩng đầu nhìn về phía cửa hang.

Hôm nay tiểu tuyết hồ trở về sớm, thay một tảng đá lớn và chắc hơn chặn lại cửa hang, chỉ đào vài lỗ nhỏ ở trên đỉnh để thoáng khí.

Bây giờ đã là đêm khuya, tiếng gió gào thét bên ngoài ngày càng dữ dội, xen lẫn âm thanh của những vật cứng rơi xuống đất, thậm chí Ngụy Nguyên Hành còn lờ mờ nghe thấy tiếng sụp đổ như tuyết lở ở phía xa xa.

Tay của Ngụy Nguyên Hành hơi căng thẳng, Ân Thần nhận ra, vỗ vỗ trấn an hắn.

Nhãi con, đừng hoảng sợ! Ba ba bảo vệ con!

Ngụy Nguyên Hành cúi đầu nhìn nó, không nhịn được nở nụ cười, nắm lấy móng vuốt nhỏ của nó hôn một cái.

Bọn họ ở trong huyệt động hơn mười ngày, cho đến khi tiếng gió kinh thiên động địa cuối cùng dần dần tiêu tan, Ân Thần nhảy đến cửa động, áp tai lên đá lại cẩn thận lắng nghe xác định không có vấn đề.

Ngụy Nguyên Hành nghĩ rằng tiểu tuyết hồ sẽ đẩy cả tảng đá đi, nhưng không phải, nó tốn sức cào móng vuốt ở phần trên tảng đá, chỉ để đẩy tảng đá phía trên đi.

Trong lòng Ngụy Nguyên Hành khó hiểu, nhưng cũng may hắn biết võ, thương thế đã khôi phục khá tốt, rất ung dung đi theo nó giẫm lên tảng đá rời khỏi hang động.

Nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Ngụy Nguyên Hành lập tức hiểu ra.

- Bởi vì tuyết đọng trên mặt đất, sâu chừng hai thước, che khuất hơn phân nửa những tảng đá khổng lồ ở cửa hang lớn, chỉ có phần dưới chân hắn dẫm lên mới lộ ra mặt tuyết.

Ngụy Nguyên Hành nhìn xung quanh, sắc mặt trầm xuống.

Hình dạng địa hình xung quanh này, hoàn toàn khác so với trước đây!

Ngụy Nguyên Hành hoảng hốt hiểu ra, vì sao không ai có thể ra khỏi núi Bắc Sơn.

Chưa nói đến ở đây có bao nhiêu thú hoang hung dữ, gió và tuyết khủng khϊếp như thế nào, đáng sợ hơn là sau kỳ gió tuyết sẽ tạo thành địa hình mới, khiến người ta hoàn toàn mất phương hướng!

Ngụy Nguyên Hành nắm chặt tay, sau một hồi khϊếp sợ qua đi, ánh mắt lại trở nên kiên định mà tàn nhẫn.

Ông trời không cho hắn ra ngoài, nhưng hắn lại nhất định phải ra! Cho dù là bò, cũng muốn bò đi ra ngoài!

Ngay sau đó, tiểu tuyết hồ nhảy xuống, thân hình nhỏ bé của nó không bị vùi lấp trong tuyết đọng mà đi đôi với ngọn lửa cháy hừng hực, tuyết đọng bên người nó tự tan ra một khoảng đất trống.

Bốn móng vuốt của nó đạp lửa xoay một vòng, đôi mắt đen linh động nhìn hắn như có ý thúc giục.

Ngụy Nguyên Hành ngẩn người, tinh thần khẽ động, cũng nhảy xuống đứng bên cạnh nó

Tiểu tuyết hồ nhìn quanh một vòng, cái mũi phấn nộn giật giật, bắt đầu chạy chậm về hướng Đông.

Theo mỗi bước chạy của nó, lớp tuyết dày ở phía trước tan thành nước chảy sang hai bên, tựa như Moses rẽ biển, mở ra một con đường ở nơi núi tuyết đường cùng này.

Ngụy Nguyên Hành nhìn, lộ ra vẻ xúc động sâu sắc trên mặt.

Đây chính là sức mạnh của Yêu sao?

Tại sao trong mắt hắn, nó lại giống như một thần tích hơn?

Đột nhiên hắn cảm thấy mình cũng thật may mắn, ít nhất là trong tuyệt cảnh, Thần đã đưa sứ giả của mình đến với hắn, vì hắn mà tạo ra một kỳ tích!

Thật hiếm thấy hắn cười thoải mái giống như một thiếu niên chân chính, mang theo trường kiếm và bọc hành lý theo sát không chút do dự!

Ban ngày, họ vội vã đi đường, chờ màn đêm sắp buông xuống gió lạnh lạnh thấu xương, bọn họ liền tìm một huyệt động qua đêm.

Tuyết rơi dày đặc che phủ cây cối, bọn họ cũng khó kiếm được củi để đốt lửa, Ân Thần liền thiêu đốt yêu lực bảo trì ấm áp, để Ngụy Nguyên Hành ôm nó sưởi ấm.

Tốc độ di chuyển theo cách này rất nhanh, nhưng tiêu hao yêu lực cũng rất đáng sợ, hơn nữa lần trước còn mất yêu huyết vì chữa thương cho Ngụy Nguyên Hành, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ Ân Thần gầy ốm uể oải.

Lại là một đêm khuya khác, Ngụy Nguyên Hành ôm tiểu tuyết hồ đã nửa mê nửa tỉnh.

Khi vuốt ve bộ lông của nó, thậm chí hắn có thể cảm nhận rõ ràng khung xương nhỏ gầy của nó, khác một trời một vực so với cả người đầy thịt vào lần đầu gặp mặt!

Hắn xoa đuôi của nó, đây là nơi cực kỳ nhạy cảm, trước đây mỗi lần chạm vào nó chỉ hận không thể nhảy cỡn lên, nhưng bây giờ nó chỉ giật giật mí mắt, ngay cả sức để thức dậy cũng không có.

Nó quá mệt mỏi.

Ngụy Nguyên Hành chậm rãi nghiến răng, đầu ngón tay của hắn hơi run rẩy.

Hắn sợ, hắn thật sự quá sợ hãi chính mình còn sẽ lại mất đi cái gì, hắn không thể lại mất đi nó!

"Ngày mai không đi nữa, nghỉ ngơi một chút." Hắn nhẹ nhàng ghé vào tai nó: "Đã đi rất nhanh rồi, quãng đường còn lại cứ từ từ, không vội."

Sao có thể không vội được...

Ân Thần nghe thấy trong lúc nửa tỉnh nửa mê, suy nghĩ miên man.

Thời gian quy định là một tháng, có nghĩa là một tháng sau chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra, có thể là kỳ bão tuyết tiếp theo, hoặc là Chu Quốc lại xuất hiện biến cố, nếu hắn không đi ra ngoài kịp thời, hoạt động của vị diện này sẽ xảy ra vấn đề...

Nó gian nan nhấc móng vuốt lên vỗ vỗ hắn một cái, sau đó nghiêng đầu nặng nề ngủ thϊếp đi.

Ngụy Nguyên Hành ôm chặt lấy tuyết hồ, dựa người vào vách đá, suy nghĩ trong đầu tung bay, lại giống như không nghĩ gì cả.

Hỗn độn như thế qua hơn nửa đêm rốt cuộc cũng hơi buồn ngủ, nhưng bỗng nhiên lại cảm giác được cả người tiểu tuyết hồ trong ngực đang nóng lên.

Lòng hắn trầm xuống, nhìn bộ lông trắng như tuyết của nó nhanh chóng bị nhuộm thành lửa cháy hồng, chạm vào nóng hầm hập, dường như nó không thoải mái giãy dụa, từng luồng hơi nóng từ trong cái miệng nhỏ nhắn mềm mại phả ra ngoài.

Giống như nó đang bốc cháy vậy!

Ngụy Nguyên Hành bất chấp bàn tay bị bỏng phồng rộp, ôm chặt lấy nó, hắn không biết phải làm sao để nó cảm thấy dễ chịu hơn, chỉ có thể liên tục gọi nó: "Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại..."

Tiểu tuyết hồ vô tri vô giác, ngay khi Ngụy Nguyên Hành cắn răng định múc một ít nước tuyết để hạ nhiệt cho nó, bỗng nhiên một trận hồng quang chói mắt phát ra, Ngụy Nguyên Hành theo bản năng nhắm mắt lại, hắn chỉ cảm thấy trong ngực trĩu xuống, một loại cảm giác mịn màng non nớt thay thế xúc cảm mượt mà của lông nhung tuyết...

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy một bé gái khoảng tám, chín tuổi đang say ngủ trong vòng tay của mình.

Ngụy Nguyên Hành ngơ ngác nhìn nàng.

Đây là một tiểu cô nương với khuôn mặt tinh tế, lông mi dài.

Đôi môi mềm mại với khuôn mặt bụ bẫm của em bé mềm mại không tì vết.

Nàng đang ngủ say, dường như mơ thấy chuyện tốt gì mà miệng nhỏ hơi mím lại, trên gò má hiện ra hai má lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.

Ngụy Nguyên Hành giàu trí tưởng tượng () đã từng nghĩ tới, tiểu tuyết hồ có thể hay không biến thành người.

()Nguyên văn 天马行空 (Thiên mã hành không): Thành ngữ TQ, ngựa phi nước đại lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng).

Được sử dụng như một phép ẩn dụ để chỉ suy nghĩ nhanh chóng, táo bạo, không giới hạn.

Có lẽ sẽ không, có lẽ có, nhưng hắn nghĩ cho dù có thì với tuổi thọ của yêu tinh, sợ rằng cả đời này hắn cũng không thể nhìn thấy.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, ngay trong vòng tay của hắn, thậm chí ngay cả khi hắn không ảo tưởng, nó đã biến thành...!nàng?

Đầu óc Ngụy Nguyên Hành rối bời, nhưng theo bản năng, hắn nhìn nàng trần trụi.

Lộ ra bờ vai và cánh tay nho nhỏ, hắn ôm nàng vào lòng dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nàng.

—— Hắn nhanh chóng phát hiện ra nhiệt độ cơ thể của nàng còn ấm hơn nhiều so với hắn.

Từ tuyết hồ biến thành người, chỉ có ba đuôi cáo trắng như tuyết quấn quanh người che đi nơi nhạy cảm, những nơi khác lộ ra làn da non mềm như tuyết, tỏa ra một mùi sữa ngọt ngào.

Ngụy Nguyên Hành cụp mắt xuống, nhìn dáng vẻ non nớt mềm mại của nàng sau chiếc áo khoác lông, bỗng nhiên đỏ mặt.

Người dân nước Chu ủng hộ việc kết hôn sớm sinh con sớm, ở tuổi này của nàng đã là thời gian để gia đình mang đi, thỉnh thoảng gặp mặt các bé trai nhà khác có ý định đính hôn ở khắp mọi nơi.

Những huynh đệ cùng lứa xung quanh hắn, dù chưa đính hôn, cũng có mẫu phi phái cung nữ giáo tập đến dạy dỗ hiểu sự đời.

Hắn không thích những thứ này, lại si mê quân pháp võ nghệ, theo tổ phụ ra chiến trường vào doanh trại từ sớm, mẫu hậu không biết làm sao chỉ có thể tùy hắn.

Cho tới bây giờ, nàng là bé gái hiếm hoi mà hắn từng gặp.

Không, cũng không phải vậy, hắn có xuất thân tôn quý lại thành danh khi còn nhỏ tuổi, những bé gái lấy lòng hắn không hề ít, nhưng nàng là bé gái duy nhất hắn nghiêm túc nhìn xem, mà không phải lập tức vòng qua rời đi không suy nghĩ..

Truyện Chữ Hay