Có thể người ta nghĩ hắn có năng lực thông thiên quán địa, tu hành Lục Đạo Thiên Tư, nắm giữ Ngũ Hành Bản Nguyên, đoạt được Sinh mệnh chi lực thần bí… hắn có thể giúp đỡ người khác, cứu được vô số người, nhưng hắn lại không thể giúp được chính bản thân mình, không thể… cứu được những người quan trọng nhất trong đời hắn.
Trong ánh bình minh nơi hừng đông chiếu đến, cơn gió từ đại dương bất chợt ập đến, cuốn trôi đi những cánh hoa đào về phương xa, cơn gió lướt qua đôi nam nữ này.
Tinh Hồn biết được chuyện này sẽ xảy đến, nhưng hắn cố kiềm nén nỗi bi thương để có thể khiến cho Tô Hân Nhi nở nụ cười trên môi, và hắn cũng cố chấp, không tiếc hao tổn lực lượng sinh mệnh để duy trì sự sống cho nàng.
Nhưng cuối cũng vẫn không thể. Năng lực của Tinh Hồn vẫn chưa đủ… chưa đủ đến chống lại mệnh trời. Chỉ biết nhận lấy bi thương thống khổ, ôm nàng trong tuyệt vọng.
Tô Hân Nhi khuôn mặt đẫm lệ, cắn răng mím môi, làm sao nàng muốn rời xa hắn chứ? Đều bởi vì vận mệnh cay nghiệt, họ chỉ là những con sâu con kiến bị ông trời sắp đặt vận mệnh, ngoài việc đi theo con đường đã được vạch ra trước, họ có thể làm gì khác chứ? Cái suy nghĩ tự nắm giữ vận mệnh của mình quả thực quá viễn vong.
Nàng chậm rãi ngẩn đầu lên nhìn gương mặt Tinh Hồn lần cuối cùng. Hắn không rơi lệ, nhưng ánh mắt của hắn, gương mặt của hắn lại rất thê thảm, dường như hắn đã từng khóc rất nhiều, đến nỗi bây giờ chẳng thể nào rơi lệ được nữa. Mái tóc trắng bạc bay lồng lộng trong gió biển, thật cô độc biết bao.
Nàng nhìn hắn thật lâu mà chẳng biết nói gì. Bảo hắn đừng buồn nữa? Đổi lại là bản thân mình, nàng không buồn được sao? Lòng đau như dao cắt, cảm nhận sinh mệnh của mình trôi qua nhanh chóng. Đôi bàn tay sờ nhẹ vào gương mặt buồn bã ấy, Tô Hân Nhi bỗng nói:
- Ánh bình minh thật đẹp, được ngắm bình minh cùng huynh là một niềm vui sướng. Chỉ tiếc… đây lại là… buổi… bình… minh… cuối… cùng…
Tô Hân Nhi dời ánh mắt mình hướng về nơi hư vô mờ mịt, ánh nắng buổi sớm mai làm rực sáng khuôn mặt nàng lên. Chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, đôi mắt dần nhòe đi, cho đến khi bóng tối bao phủ. Hai dòng nước mắt cuối cùng lăn qua đôi gò má, được ánh bình minh chiếu xuyên qua, phát ra ánh sáng óng ánh như pha lê, rồi nó rơi xuống mặt đất, tiêu tán vào hư vô.
Tia sinh mệnh cuối cùng tan biến, cơ thể nguội lạnh, chỉ thấy Tô Hân Nhi cả người phát ra những tia sáng màu trắng, trong ánh bình minh rực rỡ kia, cùng với cơn gió cuốn theo vị mặn của đại dương, trong rừng hoa anh đào mười dặm, có vô số tia sáng màu trắng bay trôi nổi vào cõi hư không.
“Tình duyên kiếp này
Kẻ nâng lên, người hạ xuống
Người quên quá khứ, kẻ vẫn vướng bận
Nhớ về những năm tháng ấy
Ai chợt tương tư, ai trồng hoa đào”
Tinh Hồn nghiến chặt răng, những tia máu từ trong miệng rỉ ra, thân thể hắn hơi rung động, hai tay lúc trước ôm Tô Hân Nhi thu lại, như đang cố bám víu lấy, nhưng trong vòng tay của hắn nào còn Tô Hân Nhi nữa. Bởi vì nàng đã trở về với cát bụi rồi.
Chỉ còn lại giữa chốn thiên địa này là một gã nam tử cô độc đáng thương, hắn giận bản thân mình vì không thể làm gì được; hắn ghi hận trời xanh vì sao lại đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy? Là báo ứng do tội ác mà hắn đã làm ra mấy năm nay? Hắn không tin vào điều đó, bởi vì trước đó thiên địa đã tàn nhẫn với hắn rồi.
Ánh mình binh rực rỡ vừa mới chớm nở buổi ban mai, còn chưa chiếu sáng cả khung trời này thì mây đen chẳng rõ từ đâu kéo đến. Tiếng sấm nổ đùng đùng, cuồng phong rít gào, khiến cho thiên địa trở về với bóng tối vô biên.
Vườn hoa anh đào mười dặm, là một tiên cảnh tồn tại giữa trần gian, nhưng sau khi Tô Hân Nhi rời khỏi thế giới này, vườn hoa dần dần lụi tàn. Những cánh hoa chẳng biết đã bị cuốn trôi về đâu, còn lại nơi đây là một nơi tiêu điều xơ xác, không chút sinh mệnh, như thương hải tang điền, bi thương cả vạn năm.
Lộp độp… Lộp độp…
Cơn mưa từ trong đám mây đen kia bắt đầu rơi xuống. Một cơn mưa nặng hạt, thiên địa vốn đã mờ mịt, giờ lại thêm cơn mưa nặng hạt này khiến cho không gian càng trở nên u ám. Giữa con mưa lớn này, con người ta thật nhỏ bé.
Trong đêm mưa lạnh lùng, từng giọt mưa nặng trĩu rơi trên bờ vai, nhắm mắt lại trong đêm giá lạnh. Bàn tay vẫn cố níu lại nhưng chẳng được gì. Bởi vì Tô Hân Nhi đã cách xa hắn từ hôm nay. Gương mặt trở nên vô cảm, không phải do hắn thờ ơ với sự ra đi của nàng, mà là đang cố kiềm nén nỗi đau, đem nó chôn sâu vào trong tim.
Lặng nhìn về nơi phương xa, một nơi hư vô mờ mịt, nơi đoạt lấy nàng từ vòng tay hắn. Tiếng mưa rơi, tiếng sấm nổ, tiếng gió gào thét dường như hòa cùng với nỗi đau đớn tuyệt vọng. Cơn đau này liệu rằng có thể vơi đi?
Những ngày xưa đó, ngày mà Tô Hân Nhi vẫn còn bên cạnh, ngày ngày vui vẻ sát cánh cùng nhau, hắn chẳng ngó ngàn gì đến. Để rồi giờ đây, trong sự bất lực vô vọng, nàng đã rời đi.
Hắn yêu nàng rất nhiều, nhiều hơn so vỡi những gì mà hắn vẫn tưởng tượng. Hắn muốn bù đắp lại cho nàng, mang cho nàng sự ấm áp hạnh phúc.
Đáng tiếc, tất cả đã quá muộn màng. Gương mặt xinh đẹp bướng bỉnh ấy, đôi mắt tinh nghịch ấy, nụ cười tươi ngây thơ trong sáng ấy, và cả dáng hình nhỏ bé thường dựa vào gốc cây anh đào ấy, đều không còn nữa, đã trở về với hư vô cả rồi.
Giờ giữa cơn mưa mù mịt này, chỉ còn lại một mình hắn, ngồi tại đây, để cho những giọt nước thấm ướt vào người, đôi mắt hắn ảm đạm nghĩ về hình bóng ấy, một hình bóng mà chỉ còn tồn tại trong mơ.
Trong thiên địa xuất hiện một âm thanh truyền đến, không rõ từ đâu xuất hiện, có thể là trong cơn gió mạnh mẽ gào thét, có thể từ tiếng sấm nổ nghe nức lòng, hoặc cũng có thể là chính bản thân Tinh Hồn. Âm thanh này, là tiếng ai đó đang thở dài… trong đêm mưa.
Quyển : Quân Lâm Thiên Hạ
Hơi lạnh ẩm thấp vẫn còn lưu lại chưa tan. Trên mặt đất là những vũng nước lớn đang loan lỗ, chính là do trận mưa lớn diễn ra năm ngày nay.
Mưa lớn thanh tẩy khu rừng vốn đã tiêu điều, bây giờ lại còn xơ xác hơn. Khung cảnh đã thay đổi hoàn toàn, trừ một thứ… đó chính là bóng người ngồi xếp bằng một chỗ trên mỏm đất. Những giọt nước đọng lại trên mái tóc trắng, từ từ chảy xuống, lăn qua gương mặt vô cảm này.
Tinh Hồn… hắn đã ngồi tại đây năm ngày rồi. Dù cho gió lạnh phà vào mặt, dù cho mưa lớn trút xuống, hay là sự cải biến của tự nhiên, thậm chí nếu như trời có sập xuống đi nữa, tất cả đều không can dự gì đến hắn.
Vốn bây giờ bình mình đã nổi lên, nhưng không rõ có phải thiên địa đang đồng cảm với hắn không, tầng mây đen dày đặc không hề có dấu hiệu muốn tan đi.
Bỗng bóng hình hắn cử động, đôi môi khô nứt nẻ, tái nhợt do thiếu nước mở ra, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng thập phần lãnh đạm vang lên:
- Tên đó đang ở đâu?
Tinh Hồn đang hỏi chính là người đang đứng ở phía sau, cách hắn chừng hai ba chục mét. Một gã thanh niên có mái tóc màu đen phát ra ánh kim, đứng thẳng trên đất, y phục trên người ướt đẫm dính vào da thịt, mái tóc cũng có nước lắng động, chắc là do cơn mưa to lớn mấy ngày nay.
Gã thanh niên có dung mạo tuấn tú phi phàm này chính là Long Ngọc Huyền. Hắn đứng tại vị trí này cũng đã rất lâu rồi. Khi hắn đến nơi thì cũng là lúc mà Tô Hân Nhi rời khỏi trần thế. Tuy đôi mắt không nhìn thấy được, nhưng tâm hắn thì rất rõ, hắn cảm nhận được sự đau khổ khắc vào sâu thẩm tâm can của sư phụ mình. Hắn rất muốn có thể cùng với Tinh Hồn chia sẻ, nhưng hắn biết mình không thể. Bởi vì Tinh Hồn từ giây phút đó đã quay lưng lại với tất cả rồi. Thế giới của Tinh Hồn, nếu là trước đây thì còn có người với được tới, còn bây giờ thì đã là không thể.
Nghe Tinh Hồn đặt câu hỏi, Long Ngọc Huyền ngẩn đầu nhìn lên, lập tức trả lời:
- Bẩm sư tôn, hắn ta bị đệ tử phong bế tại giữa phế đô, đại sư huynh đang ở đó trấn giữ, không cho bất kỳ người nào tiếp cận, đợi sư tôn trở về xử lý.
Kẻ mà Lon Ngọc Huyền và Tinh Hồn đang nhắc đến, dĩ nhiên chính là Trịnh Thần Không.
Tinh Hồn đứng thẳng dậy, báo bào đen vốn thấm đẫm bởi nước bị hắn vận lực một cái đã hoàn toàn khô ráo, trong gió lớn thổi phồng lên. Ánh mắt nhìn về phía phế đô, chân bước nhẹ một bước, chớp mắt đã không còn thấy đâu nữa. Không gian không còn bất kỳ khí tức nào bị lưu lại, giống như vừa rồi chẳng có ai đứng ở đây cả.
Thiên địa sau khi Tinh Hồn rời đi thì bỗng trở nên tịch mịch, ngay cả tiếng gió thổi cũng không có.
Long Ngọc Huyền lặng lẽ bước tới gần chỗ Tinh Hồn ngồi khi nãy, không rõ trong đầu hắn đang suy nghĩ gì, ngồi khụy xuống một chân, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên gò đất đá, đẩy đi đám đất ẩm ướt, từ bên trong lấy cầm lên một cánh hoa đào. Rừng hoa rơi rụng và tan biến, chỉ còn lại duy nhất một cánh hoa này. Như là một di vật để người ta nghĩ về một quá khứ bi thương.
() Đường Thất Công Tử