Khi chiếc hộp mở ra hoàn toàn, ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung, trong giây lát thì bọn họ tròn mắt, dường như không thể tin được thứ được đặt bên trong chiếc hộp đen… không ngờ chính là một cái đầu lâu.
Mà cái đầu lâu này đối bọn họ vô cùng thân quen. Tàng Thiên Ca sững người, Quân Mạc Tà tia máu xuất hiện trong đôi mắt, Võ Canh thì đánh rơi luôn cả cái vò rượu quý. Lại nói, người sửng sốt nhất, gần như chết lặng khi nhìn thấy chiếc đầu lâu đó. Người đó chính là Ngọc Vô Trần.
Khi chiếc hộp vừa mở ra, đôi mắt của nàng đã đỏ hoe hoen lệ. Đến khi chiếc hộp mở ra dứt điểm, tựa như vạn lôi cùng nổ, tiếng sấm vang trời đánh thẳng vào đại não của nàng, thân thể run run, đầu óc trở nên si đần, nếu không phải Quân Mạc Tà đứng ngay bên cạnh nhanh tay đỡ nàng, có lẽ nàng đã ngã ngất đi trên đất rồi.
Ngoài kia gió thổi ào ào, tiếng sấm nổ tung trời, như âm thanh bi thán của thiên địa vậy.
Cùng với những âm thanh thương cảm của tự nhiên đó chính là tiếng khóc nức nở từ trong gian phòng truyền ra. Tiếng khóc nức nở, tiếng gào thét, nghe sao mà đau thương, ngoài Ngọc Vô Trần ra thì còn ai nữa. Nàng khóc gào thét bi thương như vậy chính là bởi vì chiếc đầu lâu kia, đầu lâu của Tây Môn Bất Bại.
Tàng Thiên Ca luôn là một người bình tĩnh, dù là khi đối mặt hiểm cảnh trong thượng cổ mộ phủ hay Thần Địa, dù là giao đấu với Trịnh Thần Không hay Ma Kiếm Lang, cường giả đỉnh tiêm thế giới này, nhưng hắn chưa bao giờ mất đi lý trí, mất đi sự bình tĩnh cả. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy đầu lâu của Tây Môn Bất Bại, hắn triệt để phẫn nộ.
Sau một phút ngây người, bỗng thấy hắn nghiên răng, hai hàm trăng ghiến với nhau tạo ra một loại âm thanh nghe nhức tai, hai bàn tay siết chặt lại, những ngón tay như đâm vào khối da thịt. Máu tươi chảy ra, nhưng hắn không hề cảm nhận được sự đau đớn thể xác nữa. Bởi vì sự phẫn nộ đã chiếm lấy tâm trí của hắn. Ngửa đầu lên trời, hắn gầm lên một tiếng. Tiếng gầm vang lên chín tầng mây, mang theo lực lượng phẫn nộ của hắn khiến mây mù tán loạn.
Sở dĩ tức giận, thứ nhất là bởi vì Tây Môn Bất Bại, còn thứ hai là dòng chữ ghi trên chiếc hộp gỗ. Dòng chữ đơn giản chỉ có mấy chữ, nhưng Tàng Thiên Ca nhìn thấy thì sự phẫn nộ của hắn dâng lên đến cực điểm.
“Hẹn gặp ngươi tại Lập Anh hồ, Tàng Thiên Ca.”
“Bạn của ngươi, Ninh Tiểu Tam…”
Không chỉ mỗi mình Tàng Thiên Ca nhìn thấy, Quân Mạc Tà, Võ Canh, và những người còn lại đều nhìn thấy. Đó là một bức thư thách thức nhắm thẳng vào Tàng Thiên Ca. Chiến thuyền này sáng hôm sau sẽ luân chuyển bọn họ đến Thiên Long thần điện để chi viện, dẫn đầu dĩ nhiên vẫn là Tàng Thiên Ca. Nhưng có lẽ vào cái đêm bất ổn hôm nay, Tàng Thiên Ca khó mà trở về Thiên Long thần điện rồi.
Hắn gầm lên một tiếng rồi phá vỡ trần nhà, xông thẳng lên trời, chuyển hướng Lập Anh hồ mà đi. Lập Anh hồ cách nơi này khá xa, nằm giáp ranh với Thiên Hồng đại lục, với tốc độ của Tàng Thiên Ca hiện tại, có lẽ phải mất ít nhất bảy ngày mới đến nơi được. Sự phẫn nộ lên đến cực điểm, hắn chẳng quan tâm gì nữa cả, toàn lực di chuyển về phía Lập Anh hồ để gặp Ninh Tiểu Tam.
Quân Mạc Tà chuyển Ngọc Vô Trần sang cho Phùng Huy, không nói một lời nào, thân thể hóa thành một thanh kiếm xông thẳng lên, sau đó theo hướng Tàng Thiên Ca vừa đi mà đuổi theo.
Có lẽ Quân Mạc Tà cũng đang rất nổi giận, hắn rời đi nhưng sát khí vẫn còn lưu lại, hắn đang muốn giết chết kẻ tên Ninh Tiểu Tam kia để tế tự vong hồn Tây Môn Bất Bại.
Võ Canh sắc mặt cũng trở nên trầm trọng, rất hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt này của hắn. Thân thể cao to lực lưỡng đứng thẳng dậy, khí thế trên người dâng lên. Hắn chuyển mắt sang nhìn Phùng Huynh, nghiêm túc nói:
- Chăm sóc tốt cho Ngọc Vô Trần, còn ta sẽ đuổi theo hai tên kia. Thiên Long thần điện các ngươi cứ đi trước, chúng ta tái ngộ nhau sau.
Nói rồi Võ Canh cũng hóa thành một đoàn cầu vồng di chuyển theo hướng hồ Lập Anh mà đi.
Trên chiến thuyền, người không biết chuyện thì nhao nhao xông ra ngoài, không ngừng xôn xao nhìn hướng căn phòng Tàng Thiên Ca. Còn những người ở trong phòng thì trở nên trầm lặng, nhìn cái đầu lâu Tây Môn Bất Bại, rồi nhìn sang Ngọc Vô Trần như người mất hồn kia. Không ai nói gì cả, có lẽ chỉ có sự im lặng mới thích hợp với tình huống này.
Ở một nơi không xa, ngồi trên một ngọn phong tuyết giác sơn, giác sơn đâm thẳng ra phía bên ngoài, hướng đón gió tuyết lạnh lẽo khắc nghiệt. Từ nơi này có thể quan sát khá rõ những chiến thuyền to lớn đang đậu bên trong kinh thành Bạo Tuyết.
Đứng ngay đỉnh ngọn giác sơn, một gã đàn ông mặc áo đen hai tay đặt phía sau lưng, màn đêm âm u quỷ dị không các nào làm lu mờ hắn được. Hắn đứng tại đó, dù bóng đen dày đặc xung quanh, hắn vẫn rất nổi bật, tựa như tách biệt với thế giới này. Mái tóc trắng bạc tung bay trong những cơn gió tuyết, một vài bông tuyết trắng mềm mại bám vào y phục đen, một loại cảm giác tang thương cô độc hiện hữu trên cái bóng lưng ấy.
Hắn nhìn mấy đoàn cầu vòng rời phá không hướng về phía Lập Anh hồ, ánh mắt vô cảm lộ ra sự lạnh lẽo. Bỗng sau đó, thanh âm nhàn nhạt vang lên chậm rãi:
- Hướng Thiên Long thần điện toàn bộ tấn công. Bảo với Hoàng Tinh Vũ, ngăn chặn quân cứu viện đang di chuyển đến Thiên Long thần điện. Trong vòng nửa tháng, nhất định phải hủy diệt Thiên Long thần điện.
Phía sau lưng hắn không có một người nào, nhưng trong không gian lại vang lên từng tiếng rít yêu dị, những cái bóng bay xẹt qua như những bóng ma màu đỏ. Đó chính là thuộc hạ của hắn, những người truyền tin trong đội quân Huyết Ảnh sát. Thiên Long thần điện, xem ra sắp sửa sụp đổ.
Quyển : Quân Lâm Thiên Hạ
Bầu trời đầy khói lửa, một màu đỏ phủ lấy một góc thương khung. Âm thanh binh khí chạm nhau, âm thanh la hét, âm thanh rên rỉ cứ vang lên không ngớt. Tiếng đổ vỡ của những cổng thành khổng lồ rơi xuống mặt đất, làm cho đại địa chấn động nhè nhẹ.
- Tấn công, giết hết đám đệ tử Thiên Long thần điện.
- Lấy thủ cấp đám đệ tử tinh anh, đám trưởng lão để nhận phần thưởng.
- Đàn ông giết hết, chỉ giữa lại phụ nữ.
- Tài sản Thiên Long thần điện toàn bộ thuộc về chúng ta. Giết chúng…
- ………
Hơn mười vạn đệ tử Ảnh Nguyệt sơn trang bất ngờ tấn công đến khiến cho Thiên Long thần điện trở tay không kịp. Lại nói những người này tu vi rất cao, so với đối phó ác thi còn muốn khó khăn hơn gấp chục lần. Đệ tử Thiên Long thần điện rất đông, nhưng sự mệt mỏi bấy lâu nay khi phải đối phó với ác thi làm cho thể lực giảm rất nhiều.
Kết giới thủ hộ lại không các nào ngăn cản được Ảnh Nguyệt sơn trang, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn mười ngày trời, kết giới sụp đổ, Ảnh Nguyệt sơn trang tiến vào, bắt đầu sự chinh phạt tàn nhẫn của mình. Chênh lệch quá rõ ràng, đệ tử Thiên Long thần điện không thể chống trả nổi, hoặc là bị giết chết, hoặc là buông binh đầu hàng.
Trong khói lửa mịt mờ đó, bóng người áo đen đứng tại ngọn giác sơn kia lại hiện ra. Chính là Tinh Hồn. Xung quanh là một trường chém giết, máu chảy thành sông, xác người chất thành núi. Có đệ tử Thiên Long thần điện bị chém đầu, cũng có đệ tử Ảnh Nguyệt sơn trang bị xẻ đôi, nó hiện hữu rất rõ trong mắt hắn.
Nhưng hắn lại chẳng hề quan tâm đến, cứ bước thẳng đi về phía trước. Mọi chuyện xung quanh dường như không hề liên quan gì đến hắn vậy.
Bước mãi… bước mãi trong thế giới khắc nghiệt máu tanh này, hắn cứ bước đi trong vô thức. Cho đến khi, trước mặt hắn xuất hiện một nữ nhân áo tím, nàng ta đang phải đối phó với mười mấy tên đệ tử Ảnh Nguyệt sơn trang. Tu vi của nàng rất cao, nhưng một mình đối với phó rất nhiều người thì liền rơi vào thế hạ phong.
Một vài nơi trên người y phục bị chém rách, lộ ra từng mảng da thịt trắng ngần mềm mại, máu tươi đang rỉ ra thấm vào quần áo. Dù sắc mặt tái nhợt nhưng nàng vẫn rất quyết liệt, càng như vậy thì đám nam nhân kia càng phấn khích, cười độc ác, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, hận không thể chiếm cứ thân xác nàng ngay lập tức vậy.
- Chống đối vô ích, chỉ cần ngoan ngoãn một chút chiều lòng các ca ca đây, ca ca nhất định sẽ tha cho nàng một mạng.
- Hắc hắc, như vầy cũng tốt. Ương ngạnh như vậy, có lẽ chiến đấu trên giường sẽ rất bạo đây.
- Vưu vật như nàng, không thưởng thức đúng là phí của trời.
- Nhất định phải bắt sống ả ta.
- ………
Đám đàn ông vây xunh quanh nàng sự háo sắc hiện rõ trên từng gương mặt, ánh mắt độc ác, như những con lang sói đang nhìn một con cừu nhỏ đáng thương, tùy thời đưa vuốt ra xé rách, dù cho con cừu kia có chống đống thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Nhưng khi bọn chúng sắp sửa ra tay thì bỗng rùng mình một cái, luồng hơi lạnh chạy dọc sóng lưng, có thứ gì đó đang uy hiếp bọn chúng, chỉ cần cử động một chút là mất mạng ngay.