Quyển : Ti Mệnh
Chương : Dưỡng Linh quả
Trên nền tuyết trắng, hai gã thanh niên dùng tay vớt những khối băng tuyết trên mặt đất, chậm rãi cẩn thận đắp thành một người tuyết khá lớn. Người tuyết lúc này chỉ mới đắp được thân dưới, vừa to vừa tròn, phải hai ba người mới ôm hết vòm bụng của người tuyết này. Khung cảnh thế này hệt với những gì trong hồi ức đẹp của tuổi thơ. Chỉ là năm ấy rất đông vui, không giống như bây giờ, chỉ còn lại mỗi Ti Mệnh với Kha Thiên Lạc.
Còn những người bạn còn lại, hoặc là giống như Tang Tương được trưởng bối chỉ điểm, ra sức rèn luyện để đạt thứ hạng cao tại đại lễ tuyển chọn thiên tài; hoặc là đang làm công việc nào đó để có thể giúp bộ lạc vượt qua được mùa đông khắc nghiệt này.
Hai gã thiếu niên vừa xây đắp người tuyết, một bên đồng thời trò chuyện:
- Ti Mệnh, lúc chiều ta nghe phụ thân nói huynh bị ngã từ trên núi xuống, thiếu chút nữa đã mất cái mạng nhỏ.
Vừa nói, Kha Thiên Lạc vừa đảo mắt qua nhìn người bạn thân của mình, chỉ thấy sắc mặt hắn so với lúc y mới đi săn về tốt hơn rất nhiều, nhưng hơi thở thì vẫn còn hơi hỗn loạn. Ti Mệnh thủy chung vẫn im lặng, đôi lúc thoáng qua một tia phiền muộn, nhưng ngay sau đó liền biến mất, không để cho Kha Thiên Lạc nhìn ra được. Kha Thiên Lạc lại nói tiếp:
- Huynh nhất thiết phải trở thành một Dị sĩ sao? Ta cảm thấy huynh trở thành một Y sư vẫn thích hợp hơn. Sau này, ta sẽ thừa kế chức vị tộc trưởng của phụ thân truyền lại, nha đầu Tang Tương thì kế thừa y bát của A Công, còn huynh sẽ là một Y sư tài giỏi phụ trách chữa trị vết thương cho ta. Ba chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, khiến cho U Đô bộ lạc trở thành bộ lạc trung giai, thậm chí là cao giai.
Càng nói, ngữ điệu của Kha Thiên Lạc càng thêm kích động. Là con trai của tộc trưởng của bộ lạc, chỉ mười mấy năm nữa, nếu không có gì bất ngờ thì Kha Thiên Lạc sẽ trở thành tân tộc trưởng. Mỗi đời tộc trưởng đều có ước mơ hoài bão như vậy, muốn trở thành cường giả, muốn cho bộ lạc của mình hưng thịnh, làm bá chủ một phương. Nhưng có lẽ Kha Thiên Lạc không thể thực hiện điều đó một mình, hắn mong muốn những người bạn chí thân của hắn cùng hắn thực hiện giấc mộng này. Dù rằng Ti Mệnh không thể trở thành Dị sĩ đi nữa, Kha Thiên Lạc vẫn để cho Ti Mệnh một vị trí quan trọng trong cái hoài bão to lớn này.
Ti Mệnh hai tay chợt dừng lại, quay sang nhìn Kha Thiên Lạc đang siết chặt tay, biểu cảm cực kỳ kích động kia. Hắn đang rất bất ngờ, thực sự rất bất ngờ. Bởi vì Kha Thiên Lạc lại xem trọng mình đến như vậy.
- Liệu… ước mơ này có thực hiện được? Huynh biết ta không giống như những người khác. Một Man nhân sau khi mở Thiên Khải, thiên phú dù tệ lắm thì cũng luyện được đến Dẫn Huyết cảnh tầng thứ bốn, tầng thứ năm, thọ mệnh được đến trăm tuổi. Nhưng còn ta, cùng lắm chỉ sống được năm mươi, sáu mươi mà thôi.
Không khựng lại quá lâu, Ti Mệnh lại tiếp tục việc đắp người tuyết. Khuôn mặt của hắn không chút biến đổi, làm cho người ta khó mà đoán được trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Nhưng là bạn thân từ nhỏ đến lớn, Kha Thiên Lạc làm sao không biết được, có lẽ trong lòng của Ti Mệnh đang rất khó chịu.
- Có lẽ lúc huynh biến nó thành sự thật thì ta đã trở thành một đống xương trắng, chiềm trong sự quên lãng mất rồi.
Bỗng Ti Mệnh cười khổ một tiếng. Trong tiếng thở dài khiến cho người ta có cảm giác hắn đang oán trách số phận.
- Mục đích ta gọi huynh ra đây chính là chuyện này.
Bất giác Kha Thiên Lạc vỗ vai Ti Mệnh một phát, khiến cho hắn hồn đang thả ở phương trời nào đó nhanh chóng nhập về thể xác. Chỉ thấy hắn hơi giật mình, gương mặt đầy bất ngờ quay sang nhìn Kha Thiên Lạc.
Kha Thiên Lạc trên gương mặt nở nụ cười, để lộ cả hai hàm răng trắng ngà, tựa như màu của những bông tuyết trắng vậy. Nhìn thấy Kha Thiên Lạc bàn tay tháo xuống một cái túi da nhỏ đặt ở bên hông ra, đem cái túi này đưa tới trước mặt Ti Mệnh, nói:
- Thứ này là vô tình trong lúc săn bắt hoang thú mà có được. Nó gọi là Dưỡng Linh quả, nghe sư phụ ta nói nó có thể giúp cho người ta tăng thêm thọ mệnh.
Ti Mệnh đối với mấy loại thiên địa linh quả này tìm hiểu rất kỹ. Quả màu vàng nhạt đang được đặt trong cái túi da giống hệt với miêu tả trong sách, đích thị chính là Dưỡng Linh quả. Trong sách nói rằng, trực tiếp phục dụng Dưỡng Linh quả giúp cho Dị sĩ tăng thêm mười năm thọ nguyên. Còn nếu muốn tăng thêm hiệu quả của nó thì cần kết hợp thêm vài loại tài liệu khác nữa, dùng phương pháp đặc biệt để hòa quyền dược chất lại với nhau, đem chưng cất trong địa hỏa bảy ngày bảy đêm, tuyệt đối có thể khiến cho người ta tăng thêm ít nhất là hai mươi năm thọ nguyên. Đối với những người đại hạn sắp đến, Dưỡng Linh quả này chẳng khác gì thần dược.
- Dưỡng Linh quả, thứ này rất trân quý đó.
Là một Y sư tương lai, Ti Mệnh biết Dưỡng Linh quả này cực kỳ trân quý. Nhìn cái cách hắn nâng niu Dưỡng Linh quả trong tay, chỉ sợ vô ý làm cho Dưỡng Linh quả bị hao tổn dược lực là đủ biết hắn quý trọng nó như thế nào.
Kha Thiên Lạc hiểu Ti Mệnh đang nghĩ gì, liền mỉm cười chặn ngang câu, nói tiếp:
- Ta sớm muộn gì cũng đột phá Tẩy Cốt cảnh, thọ nguyên lên đến hai trăm tuổi. Dưỡng Linh quả căn bản đối với ta vô dụng, thế nên huynh cứ giữ lấy mà dùng.
- Như vậy ta sẽ không khách khí mà thu lại Dưỡng Linh quả này.
Biết dù có hoàn lại, với tính cách cứng đầu của Kha Thiên Lạc tuyệt đối sẽ không nhận lại, thế nên Ti Mệnh cũng chẳng khách khí làm gì nữa, liền bao lại Dưỡng Linh quả đặt trong túi da, cẩn thận cất vào trong ngực áo.
Liền đó sực nhớ đến chuyện gì đó, lại hỏi Kha Thiên Lạc:
- Đúng rồi, làm sao huynh biết A Công đang truyền thừa y bát cho nha đầu Tang Tương?
- Chuyện này cần phải hỏi nữa sao? Ta tuy chủ yếu luyện tập với sư phụ, nhưng đối với đại sự trong bộ lạc vẫn rất để tâm. Ta nhớ lúc nhỏ, từ sau khi nha đầu này khỏi bệnh thì A Công liên tục truyền nha đầu này vào điện thờ thần linh. Lúc mở Thiên Khải của đám chúng ta, nha đầu này không có tham dự, chỉ lẳng lặng đứng một bên xem A Công thi phép. Cuối cùng, gần đây ta cảm nhận được rằng thực lực của nha đầu này rất mạnh, thậm chí còn muốn trên cả ta. Nếu không phải là A Công chỉ điểm thì còn có lý do nào khác nữa chứ.
Kha Thiên Lạc miệng cười cười, trong thanh điệu lộ ra vẻ hâm mộ đối với việc Tang Tương được A Công đích thân chỉ dạy. Dù sao A Công cũng là tồn tại mạnh mẽ nhất trong bộ lạc. Dù ít khi tham gia nghị sự, nhưng địa vị so với tộc trưởng, cũng là phụ thân của Kha Thiên Lạc cao hơn không biết bao nhiêu lần. Được A Công chỉ điểm, dù chỉ một lần thôi cũng đủ để người ta hâm mộ rồi.
- Nha đầu Tang Tương này vận khí rất lớn. Vận mệnh của U Đô bộ lạc của chúng ta sau này chắc hẳn phụ thuộc rất nhiều vào nàng.
Kha Thiên Lạc không khỏi làm cho Ti Mệnh bội phục. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ nổi lửa ganh ghét với Tang Tương rồi. Dù sao Kha Thiên Lạc là cũng là con trai của tộc trưởng, thiên phú tuy chưa phải dạng bất thế kỳ tài, nhưng cũng có thể gọi là trăm năm có một; mà Tang Tương chỉ thân phận địa vị tầm thường, dù là ai cũng sẽ nổi lên sát tâm. Lại nói, Kha Thiên Lạc có thể đưa ra yêu cầu, mong muốn A Công có thể tranh thủ khoảng thời gian còn lại để chỉ điểm. Nhưng hắn lại không có làm như vậy, chứng tỏ trong lòng hắn ngạo khí rất cao, tự tin không cần phải có A Công chỉ điểm, bằng vào thực lực của mình, trong đại lễ tuyển chọn thiên tài sẽ xếp vào thứ hạng cao.
Cũng chẳng nói gì nhiều thêm về chuyện này, hai người bọn chúng chuyển đề tài, hỏi về cuộc sống mấy năm nay.
Bất giác trời cũng đã tối đen. Không hiểu sao đêm nay tuyết rơi rất dày, không khí lạnh lẽo theo những ngọn gió tựa hồ trở thành những lưỡi dao cắt vào da thịt. Trong đêm tuyết rơi phủ xuống thế gian đó, có hai bóng người chậm rãi bước đi, cước bộ không quá nhanh, thoạt trông rất thong dong. Hai người này dĩ nhiên chính là Ti Mệnh và Kha Thiên Lạc từ sau núi trở về.
Cho đến lúc này, tiếng cười nói vẫn chưa chấm dứt. Kha Thiên Lạc vẫn luyên thuyên kể về những chuyến đi săn cùng những chiến tích của mình. Khi phát hiện thì chợt nhận ra cả hai đã về đến bộ lạc rồi.
Nhà của Kha Thiên Lạc nằm ở hướng bắc, còn Ti Mệnh lại ở hướng nam, thế nên cả hai phải tạm thời chia tay ở đây. Chào nhau một câu, Ti Mệnh xoay người, định trở về nhà của mình thì bỗng bên tai vang lên giọng nói của Kha Thiên Lạc:
- Ti Mệnh, liệu sau này khi lớn lên, chúng ta sẽ còn như thế này chăng?
Bước chân của Ti Mệnh khẽ khựng lại. Không hiểu sao, khi nghe Kha Thiên Lạc hỏi như vậy, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác nao nao khó tả. “Sau này lớn lên…” Ti Mệnh ngẩn đầu lên nhìn bầu trời, bầu trời đêm nay thật huyền ảo. Từng bông tuyết trên trời rơi xuống, nhẹ nhàng phủ xuống hai gã thanh niên, không gian chỉ có âm thanh tiếng gió thổi, hoặc ngẫu nhiên từ đâu đó có tiếng cười đùa của một gia đình nào đó trong bộ lạc vang vọng ra.
Sau một hồi, Ti Mệnh khóe miệng xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng, quay mặt sang nhìn Kha Thiên Lạc đang ưu tư nhìn mình, chậm rãi nói:
- Sẽ không có gì thay đổi. Ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta, và U Đô sẽ mãi là U Đô. Chỉ khác biệt một điều, khi ấy khẳng định ngươi, nha đầu Tang Tương sẽ rất mạnh, còn ta là một Y sư tài giỏi, và bộ lạc U Đô của chúng ta biến thành một bộ lạc mạnh mẽ.
Đọc nhanh nhất tại: mht.vn
Facebook: Ảnh Nguyệt sơn trang
Lịch ra chương: thứ ba – thứ năm – thứ bảy