Quyển : Ti Mệnh
Chương : Thiên địa nguyên khí
Hầu Quân Lâu tuy là cường giả thiên tài trong cùng thế hệ, ngạo khí đương nhiên phải có, thế nhưng đối với địch thủ của mình lại cực kỳ tôn trọng, dù biết rằng đối phương tuyệt chẳng phải đối thủ của mình.
Hầu Quân Lâu cũng ôm quyền, đáp lễ:
- Phong Tuyết bộ lạc Hầu Quân Lâu, xin chỉ giáo.
Ngồi trên cao, thanh niên Địch Vũ Hàn trong ánh mắt lộ ra một tia hứng thú khi nhìn Hầu Quân Lâu. Khóe miệng nở nụ cười, khen ngợi nói:
- Kẻ tên Hầu Quân Lâu này thiên phú thật tốt, tuổi còn trẻ mà đã luyện đến Dẫn Huyết cảnh tầng thứ tám đỉnh phong. Thiên phú bật này, dù là tại Mông Đan bộ lạc cũng rất hiếm gặp.
Địch Vũ Hàn hoàn toàn không nói khoa trương chút nào. Mười sáu tuổi đột phá Dẫn Huyết cảnh tầng thứ tám đỉnh phong, nhìn khí tức dao động trên người, chỉ sợ nhiều nhất là hai tháng nữa, Hầu Quân Lâu tuyệt đối sẽ đột phá Dẫn Huyết cảnh tầng thứ chín. Điều này không phải ai cũng có thể làm được.
Địch Vũ Hàn tại Mông Đan bộ lạc cũng được coi là thiên tài, thế nhưng nhìn vào Hầu Quân Lâu thì tự thẹn không bằng.
Có thể đem được một hạt giống tốt thế này cho bộ lạc, nhất định sẽ được trọng thưởng lớn. Vậy nên trong lòng Địch Vũ Hàn đã xuất hiện ý niệm nhất định phải đem Hầu Quân Lâu này đi.
Nghe Địch Vũ Hàn khen ngợi Hầu Quân Lâu, Thượng man Mạnh Hạ cùng tất cả các trưởng lão đều vui mừng. Phụ thân Hầu Quân Lâu – Hầu Lai Lâm lập tức nói:
- Đa tạ Địch đại nhân khen ngợi, khuyển tử nhà ta còn phải nỗ lực hơn nhiều.
Địch Vũ Kiệt cười cười, từ chối cho ý kiến, tiếp tục quan sát trận chiến của Hầu Quân Lâu.
Đinh Hồng hít sâu một hơi lấy tinh thần, sau đó rút ra một thanh bảo kiếm. Kiếm này dài gần một mét, toàn thân một màu xanh lam, dưới ánh sáng mặt trời phát ra ánh lam quan nhàn nhạt, nhìn rất đẹp mắt.. Đây chính là man khí mà bộ lạc Đinh Hồn cho hắn mượn.
- Đây là man khí Sơ Lam kiếm của Phong Bách bộ lạc, các hạ phải cẩn thận đấy.
Bởi vì đối thủ là Hầu Quân Lâu, Đinh Hồng dĩ nhiên không có ý định dò xét gì cả mà liền lập tức sử dụng Man khí huyết tế.
Chỉ thấy hắn ta cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi. Những giọt máu tươi này nhanh chóng được Sơ Lam kiếm thôn phệ đi.
Ngay sau đó, Sơ Lam kiếm từ bên trong phát ra tiếng kêu ong ong, một màn vụ khí màu xanh lam xuất hiện, bao phủ quanh người Đinh Hồng.
- Lam Nguyệt trảm.
Đinh Hồng vận chuyển man lực, sau đó chém ra một đường kiếm hình bán nguyệt. Trong đường kiếm này ẩn chứa lực lượng của vầng lam khí kia, uy lực không thể xem thường.
Tuy nhiên, trong mắt Hầu Quân Lâu không hề lộ ra sự hoảng loạn nào cả, bởi đối với hắn, một kiếm này thực sự quá tầm thường.
Thậm chí Hầu Quân Lâu còn không buồn rút ra đại đao mang sau lưng, hắn thuần túy vận chuyển man lực của mình, bàn tay giơ về phía trước. Chỉ thấy trước người Hầu Quân Lâu xuất hiện một tấm màn trong suốt.
Khi kiếm khí của Sơ Lam kiếm chạm vào tấm màng này, một tiếng nổ vang lên, làm cho gió bụi xung quanh thổi tung tóe.
Áp lực khá mạnh làm cho người xuất kiếm là Đinh Hồng lui về phía sau gần chục bước mới ổn định lại thân hình. Ánh mắt hoảng sợ của Đinh Hồng nhìn chằm chằm Hầu Quân Lâu, chỉ thấy Hầu Quân Lâu đứng im tại đó, sừng sững như một ngọn núi khổng lồ, không thể lui dù chỉ nửa bước.
Đinh Hồng đối với tuyệt chiêu của mình rất tin tưởng. Lam Nguyệt trảm này của hắn được một trưởng bối trong bộ lạc chỉ dạy, nay lại có thêm Sơ Lam kiếm nữa, uy lực mạnh lên không chỉ là hai thành.
Ấy vậy mà lại bị Hầu Quân Lâu một tay phá vỡ rất nhẹ nhàng.
Dẫu biết rằng khoảng cách giữa hai bên rất lớn, nhưng đến khi trực tiếp đối đầu, Đinh Hồng mới biết, thì ra cách biệt giữa mình và Hầu Quân Lâu giống như là trời với đất.
Đấu chí được củng cố lại lập tức vỡ tan ngay. Đinh Hồng thở dài, thu lại Sơ Lam kiếm, nhìn Hầu Quân Lâu một cách đầy khâm phục, nói:
- Không hổ danh là đệ nhất thiên tài trong thế hệ chúng ta, Hồng ta tự thẹn không bằng. Ta xin nhận thua.
Chiến thắng đối thủ nhanh chóng và nhẹ nhàng, Hầu Quân Lâu lại không hề tỏ ra khinh thường đối phương chút nào. Tuy vậy, ngạo khí của hắn vẫn còn hiện hữu trên gương mặt. Có thể nói, Hầu Quân Lâu một mặt khiêm nhường, mặt khác vẫn giữ được khí thế vốn có, đúng thật là đã áp đảo người khác hoàn toàn.
- Đa tạ lời khen.
Sau đó, trọng tài tuyên bố Hầu Quân Lâu thắng trận, rồi hai người Đinh Hồng và Hầu Quân Lâu bước xuống lôi đài.
Xung quanh Đại Đấu Trường, khán giả hô vang tên của Hầu Quân Lâu, khí thế đúng là kinh người.
Hầu Quân Lâu gương mặt vẫn lãnh đạm như trước, không buồn không vui ngồi xuống chỗ của mình, nhắm mắt dưỡng thần.
Phía trên cao, Địch Vũ Hàn lại một lần nữa tấm tắc khen ngợi.
- Rất có phong thái, rất tốt, rất tốt.
Địch Vũ Hàn nói liền hai chữ “rất tốt” làm cho gương mặt lúc nào cũng bình tĩnh của thượng man Mạnh Hạ lập tức xuất hiện nụ cười. Bên cạnh, Địch Vũ Hàn quay mặt qua nhìn thượng man Mạnh Hạ, tiếp tục nói:
- Mạnh Hạ, ta định sau khi đại thử kết thúc sẽ tiến cử Hầu Quân Lâu này với bộ lạc, các ngươi sẽ không từ chối chứ?
Thượng man Mạnh Hạ vốn đã rất mong chờ điều này, vốn nghĩ phải đợi thêm nữa, nhưng không ngờ màn trình diễn của Hầu Quân Lâu lại có thể thuyết phục Địch Vũ Hàn này nhanh đến như vậy.
- Được thượng bộ lạc chú ý chính là phúc của đứa nhỏ này, ta há có thể từ chối chứ!
- Tốt. Ta lấy thân phận ra đảm bảo, Hầu Quân Lâu tại bộ lạc chúng ta sẽ hưởng đại ngộ tốt nhất.
- Như vậy đa tạ Địch đại nhân.
Mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi mà không gặp chút trắc trở nào khiến cho thượng man Mạnh Hạ vô cùng vui mừng. Hầu Quân Lâu gia nhập Mông Đan bộ lạc, tiền đồ sau này không thể đo lường được. Chẳng những vậy, Phong Tuyết bộ lạc cũng sẽ được Mông Đan bộ lạc coi trọng hơn.
Còn với Địch Vũ Hàn, tiến cử một hạt giống tốt bậc này, bộ lạc trọng thưởng sẽ rất hậu hĩnh.
Từ Hầu Quân Lâu, bên nào cũng được hưởng lợi ích cực lớn cả. Vậy nên cả hai bên đều rất vui mừng.
Bỗng nhiên, Địch Vũ Hàn vốn đang tươi cười vui vẻ thì khuôn mặt lập tức đại biến. Hắn lập tức đứng dậy, hướng mặt nhìn về hướng phía trước. Không chỉ có một mình y mà tất cả những người có tu vi Tẩy Cốt cảnh đều ngẩn đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy trên trời xuất hiện một lốc xoáy thiên địa linh khí, dao động vô cùng mạnh mẽ. Thiên địa linh khí này chỉ có dị sĩ Tẩy Cốt cảnh mới cảm nhận được, còn dị sĩ Dẫn Huyết cảnh thì không cách nào nhìn thấy.
Lốc xoáy giống như hai con rồng vô cùng đang cuộn lấy nhau, khí thế vô cùng bức nhân, không khỏi khiến cho Địch Vũ Hàn chấn kinh.
- Tử Lôi Bằng.
Địch Vũ Hàn hét lớn một tiếng, trên bầu trời gần như ngay lập tức xuất hiện một đầu đại điêu cực lớn toàn thân màu tím. Đó chính là Tử Lôi Bằng, hoang thú mà bộ lạc cung cấp cho bọn hắn đi đến đây.
Địch Vũ Hàn nhún người nhảy lên lưng Tử Lôi Bằng, thúc giục nó bay đến chỗ thiên địa linh khí đang dao động kịch liệt kia để xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Thượng man Mạnh Hạ cũng không dám chậm trễ, tế ra man văn của bản thân, theo hướng Địch Vũ Hàn mà phi hành. Những người không thể phi hành thì sử dụng thân pháp của mình, nhanh chóng chạy đến chỗ thiên địa linh khí cuồng bạo kia.
A Công đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức mở mắt ra nhìn cỗ thiên địa linh khí kia, trong ánh mắt lộ ra một tia suy tư. Không giống như những người khác, A Công nhìn một hồi lâu thì lại tiếp tục dưỡng thần tiếp, khiến cho người ta không đoán được tâm tư của ông.
Bà lão Lạc Vân bộ lạc – Dạ Anh định đuổi theo những người kia, bỗng phát hiện ra biểu hiện kỳ lạ của A Công, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Ông không định đi xem thử à?
A Công mỉm cười thần bí, trả lời:
- Đến đó xem cũng chẳng có kết quả gì cả, ta cũng già rồi, ngồi đây tịnh dưỡng vẫn hơn.
Dạ Anh nhíu mày khó hiểu. Không hiểu sao trong lòng bà xuất hiện cảm giác, dường như việc thiên địa nguyên khí kia xuất hiện kia đã đoán từ trước.
Bà ta không nói lời nào, trong lòng đối với dòng thiên địa nguyên khí kia vẫn rất hiếu kỳ, thế nên không bận tâm đến A Công nữa, theo những người khác chạy đến đó xem.
- A Công, những người kia làm sao thế?
Đồng Tường thập phần hiếu kỳ, không nhịn được liền hỏi.
- Chuyện này ngươi không nên biết thì hơn.
Nói rồi, A Công lại tiếp tục tịnh dưỡng, không để tâm đến những chuyện khác nữa. Đồng Tường không dám quấy rầy A Công nữa, tuy nhiên trong lòng vẫn rất tò mò. Tuy nhiên không có lệnh của A Công, hắn không dám rời khỏi vị trí.
Trên bầu trời, Địch Vũ Hàn ngự Tử Lôi Bằng bay cực nhanh, thế nhưng chưa kịp đến nơi thì liền phát hiện dòng thiên địa nguyên khí kia đã biến mất từ lúc nào rồi.
- Chuyện gì thế này?