Mấy người đi vào trong phòng khách, Vũ Gia Minh rất có ý thức tự giác không ngồi lên ghế sô pha, cậu mang một cái ghế khác ra để ngồi.
Nhu Phiêu rất tự nhiên nhưng không mất lễ phép ngồi lên ghế sô pha, ngay đó là Nhu Chí Hoàng, Hàn Vân cũng không tranh giành chỗ với Nhu Chí Hoàng, đi đến ghế sô pha đối diện mà ngồi.
Nhu Phiêu bị ánh mắt của Hàn Vân nhìn đến mất cả tự nhiên, thế nhưng vẫn cố duy trì vẻ mặt bình thường, lên tiếng: “Rồi bạn trẻ này là?”
Không để Vũ Gia Minh kịp cất lời, Nhu Chí Hoàng đã nói: “Cậu ta tên Vũ Gia Minh, là người mà…sư tôn đang dự định thu làm học sinh.” Lời nói có chút mùi chanh.
Suy đoán lúc trước bây giờ bị người nói thẳng ra, Vũ Gia Minh cũng khá là ngại ngùng mà gãi đầu cười ha ha.
Cậu phát hiện Nhu Chí Hoàng có chút ghen tị, thế nhưng đâu thể trách người ta được.
Người muốn trở thành trở thành học sinh của đại năng như vậy trong Tưởng giới chắc chắn nhiều vô số kể, đến Nhu Chí Hoàng có lẽ cũng phải trải qua thiên tân vạn khổ mới trở thành đệ tử Tham Lang tinh quân.
Còn cậu chỉ là một người thường tại thế giới khác, đến mặt còn chưa gặp, ấy vậy mà đã được dự định làm học sinh, điều đó lại còn gần như là chắc chắn rồi cơ chứ.
Lại gặp thêm một bất ngờ, Nhu Phiêu nhìn kĩ một lượt Vũ Gia Minh, cố gắng tìm xem điểm khác biệt trên người cậu.
Tuy là được mỹ nhân nhìn lấy một cách chăm chú, thế nhưng Vũ Gia Minh vẫn vô giác run người.
“Ý của sư tôn…khó đoán thật.” Cuối cùng, Nhu Phiêu kết luận.
Nhu Chí Hoàng gật đầu: “Đúng thật, khi sư tôn thông báo cho huynh để ý tới cậu ta, huynh suýt nữa xông về tông môn hỏi xem tông môn có phải xảy ra chuyện lớn hay không.”
“Là…sao ạ?” Vũ Gia Minh hơi khó hiểu.
Chỉ là dự định thu thêm học sinh thôi, có cần làm quá hơn không?
Nhu Phiêu vẻ mặt hơi kì lạ, quay sang hỏi Nhu chí Hoàng: “Lần lễ thu trò của Mục tiểu sư đệ lần trước là bao lâu rồi?”
Nhu Chí Hoàng ngẫm nghĩ, trả lời: “Là ba năm trước hay sao ấy.”
“Lần đấy, huynh nhớ sư tôn tuyên bố cái gì không?”
“Nhớ chứ, sư tôn đã tuyên bố sẽ không thu nhận học sinh nữa.
Chỉ vì câu nói này mà Tưởng giới chấn động một thời gian không dài…Dù sao sư tôn cũng là người vô cùng có quy tắc mà… ”
Nói rồi, cả hai người lại nhìn Vũ Gia Minh tựa như nhìn thú hiếm.
Rước cuộc người này có gì phải khiến sư tôn phá vỡ quy tắc bản thân như thế?
Đối diện với hai cái nhìn, Vũ Gia Minh lại thêm ngại ngùng cùng lúng túng.
Đến đây cậu lại càng thêm ý thức được cái hộp đấy không đơn giản.
Có thể khiến một vị đại năng phá vỡ quy tắc của bản thân để ra tay là rõ rồi còn.
Hai người kia nhìn không ra cái gì, quyết định dẹp chuyện đó sang một bên, Nhu Chí Hoàng chủ động hỏi: “Tiểu Phiêu à, muội đi đâu mà sao ta đi vòng quanh thành phố lại không thể thấy?”
Nói đến đây, Nhu Phiêu lại ngứa răng cùng ngứa tay, đáp: “Còn có thể là gì nữa…Tên Douge Hart đó giao nhiệm vụ cho muội, lần này lại yêu cầu ta trốn xuống cống, đảm bảo trong vòng ba ngày không được để ai tìm thấy…”
Nhu Chí Hoàng giật mình, âm thầm cảm thấy may mắn vì bản thân không tìm thấy Nhu Phiêu, nếu không chỉ sợ đến lúc tìm được lại chỉ là một cái xác không đầu.
Nhu Phiêu nhìn Nhu Chí Hoàng, nói: “Cũng may muội sử dụng tưởng lực ở mức cao nhất, thời khắc đề phòng, chứ nếu để sư huynh tu vi cao thâm không hiểu gì tìm ra…”
“A ha ha ha…” Nhu Chí Hoàng cười gượng.
Nhu Phiêu quay sang, đối với Hàn Vân nói: “Sư đệ Vân có gì muốn nói sao?”
Hàn Vân lắc đầu: “Không có gì.” Ánh mắt vẫn dán chặt lên người Nhu Phiêu.
Mà đúng lúc này, bỗng sắc mặt Nhu Phiêu biến đổi, trở nên nặng nề vô cùng.
“Hắn điên rồi!” Nhu Phiêu bật thốt lên, khiến cả ba người phải nhìn sang.
Nhu Phiêu trầm giọng, nói: “ Douge Hart thế mà yêu cầu ta tìm giết một thường dân cùng một tưởng khiển giả!”
Lập tức, Vũ Gia Minh mở to mắt, cậu lấy điện thoại cảm ứng ra xem, màn hình hiển thị là mười hai giờ ba mươi bảy, vẫn còn hai mươi ba phút nữa mới đến giờ tàu chạy!
Nhu Chí Hoàng đứng bật dậy, nặng nề nói: “Trước tiên phải xác định, đây là nhiệm vụ riêng, hay là ai cũng nhận được.”
Nếu như là chỉ Nhu Phiêu nhận được, chứng tỏ một số thứ đã bị nhìn thấu, Douge Hart đang tạo áp lực lên bọn họ, nhưng nếu là ai cũng nhận được … đấy chắc chắn sẽ là một trận náo loạn gió tanh mây máu.
“Hàn Vân cùng Mục Ly và Vũ Gia Minh cùng một chỗ hành động, mau chóng rời khỏi thành phố nhanh nhất có thể.
Còn ta và Nhu Phiêu sẽ đi tìm cách.”
“Mục Ly có đến ư?” Sao nàng không thấy cậu ta đâu?
Nhu Chí Hoàng đáp: “Nó còn đang ngủ.”
“Ngủ?” Nhu Phiêu thắc mắc, nhưng không có nghĩ nhiều, bởi áp lực tâm lý mà nàng đang phải nhận lấy.
Điều mà Nhu Chí Hoàng nghĩ tới, Vũ Gia Minh không nghĩ được nhiều bằng, cậu chỉ xác định, nếu như là ai cũng nhận được nhiệm vụ như thế, thì ông bà Nhân Bảo còn chưa rời khỏi thành phố sẽ có xác suất không nhỏ gặp được nguy hiểm.
Vũ Gia Minh lập tức đứng dậy, nói: “Tôi cần đi đến một nơi gấp!”
Nhu Chí Hoàng nhăm mày, nhưng cũng không có ngăn cản: “Hai người đi theo Vũ Gia Minh, đừng đi lung tung.
Xong việc rồi rút gấp.”
“Được.” Vũ Gia Minh đáp lại.
Vũ Gia Minh định đi đánh thức Mục Ly, ai ngờ lại thấy Mục Ly đứng cạnh cửa ra vào, ngáp ngắn ngáp dài, cậu ta nói: “Nhanh đi...Tôi còn cần ngủ…”
Ba người nhanh chóng đi ra khỏi khách sạn, nhanh chóng chạy đi trên con đường rộng.
Tuy đường nhanh nhất dẫn đến nhà ông bà Nhân Bảo là qua quảng trường Danh Lợi đã bị chặn, nhưng lại không thiếu đường tắt trong các con ngõ dẫn đến đấy, ba người hiện tại chính là chạy đi trong một con hẻm như vậy.
Đang chạy trên đường, Vũ Gia Minh suy nghĩ tán loạn, hoàn toàn không để ý một nắm đấm từ trên đầu rơi xuống.
“Keng!” Tiếng động mãnh liệt vang lên, làm chấn động cả màng nhĩ Vũ Gia Minh.
Phong Hàn chặn ngang khoảng cách giữa đầu của Vũ Gia Minh cùng bàn tay to lớn kia, không hề bị nắm đấm đẩy sâu vào.
Vũ Gia Minh ngừng bước chân nhìn lên, đôi đồng tử co rụt, mồ hôi lạnh chảy ra.
Một kẻ đô con đang bám trên vách tường từ khi nào mà cậu không hề hay biết, hắn đeo hai cái nắm đấm gấu có những miếng sắt nhọn hoắt, một tay hắn dí trên tường, xem ra là do hắn trượt xuống từ tầng thượng nên để lại một hàng dài các vết đâm sâu, kéo dài từ trên xuống dưới.
Dưới ánh sáng mặt trời lấp ló sau từng ô cửa sổ các tòa nhà, cậu có thể thấy dược từng chiếc miếng sắt nhọn bén kinh người.
Chỉ là bàn tay kia của tên đô con đã bị Phong Hàn chặn lại, vậy nên cậu mới còn bình yên đứng đây.
Hàn Vân trầm giọng hô: “Mục Ly!”
Mục Ly còn đang ngái ngủ, nhìn thấy cảnh Vũ Gia Minh bị tấn công thì lập tức tỉnh táo lại, đôi con ngươi rực cháy chiến ý cùng sát ý, đôi quyền sáo lập tức cụ hiện trên tay, cậu nhảy bật ra, thẳng đến trước mặt tên đô con, trước sự kinh ngạc mà đấm thẳng vào mặt tên đô con.
Tên đô con không phản ứng kịp, lập tức bị đánh bật bay ra, thân xác lộn từng vòng quay, cuối cùng thân thể to lớn chắn gần hết đường đi.
Hàn Vân lập tức vượt lên trước Vũ Gia Minh, Phong Hàn xoay chuyển nhiều vòng, lợi dụng lực ly tâm để khiến nó ngày càng quay nhanh, cuối cùng nhắm thẳng yết hầu tên đô con mà chém.
Tên đô con lập tức bật dậy, hai tay giơ ra, để hai tay đeo hai cái nắm đấm gấu nằm ngang lấy, thế mà cũng chặn lại được Phong Hàn, có điều hắn cũng phải quá hết sức mà gồng mình, da mặt nhăn nhó, từng giọt mồ hôi như bị vắt ra từ da mặt, lại còn chưa kịp rơi xuống đã bị hơi lạnh thấu xương đang lan tràn đông thành băng lệ.
Hàn Vân phi đến, chân đạp ngang vào hông tên đô con.
Tên đô con nhìn Hàn Vân thân hình nhỏ như thế, vậy mà lại có thể bộc phát ra sức lực lớn kinh người, khiến hắn đang chật vật chặn lại thanh kiếm không kịp trở tay, lại bị đạp bay vọt sang một bên, đâm mạnh vào tường.
Phong Hàn bay vèo một cái, nhắm thẳng vào thận tên đô con bay đến.
KENG!!! Âm thanh chấn động vang vọng ngõ hẻm.
Trước mặt tên đô con, vô số mảnh kim loại nhỏ như là mảnh thủy tinh vỡ vụn chặn lại Phong Hàn.
Tên đô con nở một nụ cười lạnh, vô số mảnh kim loại như mưa chút xuống, đổ ập về phía Hàn Vân.
Hàn Vân nhíu mày, lập tức nhảy bật tránh ra, thế nhưng mảnh vỡ vẫn liên tục đuổi theo không dứt.
Hắn bèn dứt tay, Phong Hàn bay vụt về, chặn lại trước người, hàng loạt mảnh vỡ cũng đồng thời đánh lên thân kiếm, vang lên tiếng ‘keng’ liên hồi.
Tên đô con đứng dậy, đôi đồng tử co rụt, một bàn tay mang theo quyền sáo rực hơi lửa đánh đến, đấm bộp vào mặt hắn.
Các mảnh kim loại cũng đồng thời như đứt dây, đồng thời rơi xuống đất, rải đầy đường đi.
Hàn Vân không nói nhiều, đối với Mục Ly gật đầu, lại bật nhảy một bước dài đến cạnh Vũ Gia Minh vẫn còn há hốc miệng.
Không nói một lời, Hàn Vân lập tức bắt lấy cánh tay Vũ Gia Minh, kéo mạnh một cái, toàn thân bật nhảy, lôi cả Vũ Gia Minh nhảy đến đoạn không có mảnh vỡ thủy tinh.
Vũ Gia Minh bất ngờ bị kéo đi, cả cánh tay như bị rời ra, tuy vẫn còn chỗ không thấu, nhưng đã coi như phục hồi tinh thần, bước chân đuổi kịp Hàn Vân.
Trước khi chạy đi vào góc khuất, Vũ Gia Minh ngoảnh đầu nhìn.
Chỉ thấy trong mắt Mục Ly là hừng hực sát ý, chiến ý nồng đậm, làm gì có vẻ lười nhác ban đầu đột phá.
Sau đó, là vô số mảnh kim loại tựa thủy triều quấn lấy thân ảnh hai người đang triền đấu, cả hơi lửa thỉnh thoảng lại bắn ra, triệt để nung chảy lượng lớn kim loại.
Tiến vào góc khuất, Vũ Gia Minh không còn chú ý đằng sau, nghiêm túc dẫn đường.
Tên đô con ấy khẳng định là nhắm vào cậu, có lẽ vì hắn nhìn thấy cậu là cấp một nên mới đánh ý đồ lên thân cậu, có điều hắn đánh giá sai thực lực của Hàn Vân, vốn định bất ngờ tập kích lại thành giao đấu sinh tử.
Như thế mà nói, xem ra là bất cứ tưởng khiển giả bị kí sinh nào cũng nhận được nhiệm vụ như Nhu Phiêu, với cả thời gian cho không nhiều, nếu không tên đô con cũng sẽ không vội vã hành động như vậy.
Cậu vốn thắc mắc tưởng lực của tên đô con vừa rồi là điều khiển mảnh kim loại hay là hai cái nắm đấm gấu kia, nhưng xem ra điều này không quan trọng lắm…
Vũ Gia Minh sắc mặt ngày càng khó coi, biết thế cậu đã thúc giục ông bà Nhân Bảo rời đi càng sớm càng tốt.
Hàn Vân vẫn đang im lặng, bỗng hắn ta vượt lên trước Vũ Gia Minh, Phong Hàn xoay chuyển, chém bay thân xác hai thứ sinh vật đột nhiên bay đến.
Ngừng bước chân, Vũ Gia Minh nhìn sang, lại thấy thân xác hai con bọ to béo hệt con chuột lớn đã bị bổ đôi thân xác rơi không xa, thứ chất dịch có vẻ là máu của bọ chảy ra, mấy cái chân của bọ vẫn còn ngo nguẩy, trông cực kỳ ghê tởm.
Nghĩ đến cảnh hai thứ kinh khủng như thế suýt thì bay vào người cậu, Vũ Gia Minh chỉ cảm thấy buồn nôn.
Mà sắc mặt Hàn Vân lúc này bỗng nhiên thay đổi, trầm xuống.
“Bị phát hiện rồi sao…” Hắn thì thầm.
“Hả?...” Vũ Gia Minh nghi hoặc nhìn Hàn Vân.
Phát hiện? Bị phát hiện cái gì? Ai phát hiện?
Lại nhìn hai con bọ không đâu bỗng xuất hiện, lại còn tấn công cậu, Vũ Gia Minh đột nhiên lại nghĩ tới gì đó mơ hồ, khiến cậu không khỏi nhíu mày…
…Hai thân hình chạy trên tầng thượng, tốc độ nhanh như gió, thoáng cái đã từ tòa nhà này nhảy sang tòa nhà kia.
Đột nhiên, nhiều con bọ từ dưới vọt lên, vô cùng nhanh chóng tấn công hai người.
Nhu Chí Hoàng hừ lạnh, kiếm Thanh Liêm bay vọt ra, đường kiếm di chuyển tạo thành tàn ảnh, thoáng cái đã cắt đứt toàn bộ số bọ ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Cầm kiếm, hắn quay sang, hỏi: “Là nhóm thứ bao nhiêu rồi?”
Nhu Phiêu lập tức đáp: “Đã là nhóm thứ tám tấn công rồi.”
“Phiền chết đi được.” Nhu Chí Hoàng nói, tuy lũ bọ tấn công không có mạnh mẽ lắm, đại đa số là cấp ba, cấp bốn là cùng, thỉnh thoảng xen vào con cấp năm, Nhu Chí Hoàng cũng rất dễ dàng diệt sát, thế nhưng tấn công dồn dập thế này không khỏi khiến hắn cảm thấy bực bội cùng kinh tởm.
“Biết ngay là không che dấu được bao lâu mà.” Nhu Chí Hoàng thầm than, ai bảo đối phương cũng cùng một cấp độ với mình, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút cơ chứ.
Hắn che dấu được đến giờ này mới lộ trước mặt đối phương cũng đã là ngoài dự liệu rồi.
Mà Nhu Phiêu lại hỏi: “Sư huynh, tại sao ngươi phải ngụy trang thành dung tưởng? Có phải bị lộ rồi không?”
“Ừ, ta định ngụy trang như thế, âm thầm điều tra ra nơi trú ẩn của Douge Hart rồi cho hắn một kích trí mạng.
Chỉ là không ngờ thực lực của tên đó hơn xa so với ta dự đoán…”
“Bảo sao từ nãy giờ bọ của hắn liên tục tấn công chúng ta, ra là đang thăm dò…”
“Mà ta cũng phải hỏi muội…” Nhu Chí Hoàng quay sang nhìn Nhu Phiêu: “Nếu ta đã bị lộ, việc thích đáng nhất mà hắn phải làm là không chế muội chứ nhỉ? Dù sao hắn có lẽ cũng biết mục đích chúng ta đến đây là vì muội mà…” Nhu Chí Hoàng dùng ánh mắt hoài nghi chằm chằm nhìn biểu muội, muốn từ thân nàng tìm ra điểm đáng ngờ.