Nhu Chí Hoàng giật mình, hắn có xúc động muốn đánh người, đánh cho tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia cho ngất đi, đỡ phải khiến người khác lo lắng cho.
Sắc mặt Nhu Chí Hoàng không dễ nhìn một chút nào, hắn dứt khoát nói: “Không thể!” Rồi ngồi ngay đấy nhắm mắt dưỡng thần, ý tứ rõ ràng.
Hàn Vân đã sớm ngờ đến Nhu Chí Hoàng có phản ứng như vậy, tuy biết trước nhưng vẫn không thể dễ chịu hơn được, lại rõ ràng bản thân có muốn nói thêm cái gì cũng thêm vô dụng, bèn bực bội nhắm mắt lại tưởng luyện.
Biết thế hắn đã không nói ra, âm thầm rời đi cho nhanh.
Nhưng đấy dù sao cũng chỉ là một ý nghĩ, Hàn Vân biết, nếu bản thân thực sự không nói gì rời đi, chỉ sợ còn chưa bước chân ra khỏi khách sạn đã bị Nhu Chí Hoàng xách như xách gà lôi về…
…Vũ Gia Minh đã có một ít tưởng năng, đã có thể tự mình mở ra túi không gian mà không phải nhờ đến người khác, cậu lấy một phần thực phẩm ra, lấy tốc độ như mưa rào ập xuống nấu một bữa ăn đơn giản để giải quyết, lại nấu thêm hai phần đặt lên trên mặt bàn phòng khách, nếu hai người đang tưởng luyện đây thèm ăn sẽ có ngay đó.
Với cả Vũ Gia Minh cũng không lo đặt đó sẽ có bọ bò đến, cậu nghĩ rằng trước mặt Nhu Chí Hoàng thì đó là điều không thể.
Còn Mục Ly, thôi thì đợi cậu ta tỉnh dậy rồi tính.
Xong xuôi hết tất cả, Vũ Gia Minh đóng lại cửa phòng, cũng chưa vội tu luyện mà bước đến cạnh cửa sổ.
Ngoài bên kia, cả thành phố Phyxiso đã chìm vào bóng tối, từng tia sáng từ cửa sổ các căn nhà hắt ra tạo thành từng điểm sáng duy nhất trong màn đêm.
Trong đó, có một tòa nhà là đặc biệt nhất, nằm ở trung tâm thành phố, cách quảng trường Danh Lợi không xa.
Nó cao hơn hẳn các tòa nhà xung quanh cả mấy chục mét, dưới ánh sáng xung quanh lại phản ánh lên từng đường cong cùng góc cạnh hoàn hảo, phản chiếu ra màu đen huyền bí, cả tòa tháp dần nhọn hoắt khi đến phần cao nhất, tạo thành một cột chông vừa cao vừa sắc.
Đấy là nhà thờ đức đại thánh Motheas Saint Beclk, là nhà thờ vị thánh được nhiều người trong thành phố tin nguyện.
Vũ Gia Minh không biết thánh Motheas Saint Beclk có thật hay không, nhưng lại rõ ràng trước mắt có lẽ là một đại chiến, một cuộc chiến giữa những người ở tầng thứ mà cậu hiện giờ còn không thể chạm đến, thậm chí không có tư cách góp mặt.
Cậu sẽ cố gắng hỗ trợ mọi người tìm ra Nhu Phiêu đấy, nhưng cũng sẽ không giúp đến nỗi đưa cả mạng sống đi vào, dù sao mục đích ban đầu của cậu cũng chỉ là xác định xem ông bà Nhân Bảo có sao hay không thôi.
Trên đường trở về khách sạn chiều nay, cậu đã gọi cho Nhân Bảo, có bảo cậu ta mau chóng thuyết phục ông bà Nhân Bảo mau chóng tạm thời rời đi khỏi thành phố Phyxiso vài ngày.
Cũng may Nhân Bảo hiểu cậu, không hỏi nguyên nhân liền đáp ứng.
Chỉ cần ông bà Nhân Bảo rời đi, cậu sẽ không còn vướng mắc gì, từ đó lại giảm cho cậu rất nhiều hạn chế.
Trong khi Vũ Gia Minh mải mê suy nghĩ, một bóng người đang đi dần từ mái nhà xuống.
Bóng người này dựng thẳng độ so với mặt tường, giống như con thằn lằn vậy, bước chân nhẹ nhàng mà bước, tựa như mặt tường chính là đường đi vậy, không hề có vấn đề.
Mục tiêu của người này dường như chính là Vũ Gia Minh còn đang mở cửa sổ, người này vô cùng cẩn thận mà né tránh ra tất cả các tấm cửa sổ khác, không để hình bóng bản thân bị phát hiện, rất nhanh đã gần đến được gần Vũ Gia Minh.
Đang suy nghĩ, Vũ Gia Minh đột nhiên nhíu mày, con dao đặt ngay trên mặt bàn bên cạnh cửa sổ bị cậu lập tức bắt lấy, bàn tay nhanh chóng kéo con dao sắc bén ra khỏi bao da, cổ tay xoay một vòng rồi chĩa thẳng con dao ra ngoài, vạch một đường chém cung tròn.
Dao chém ra, lại ngừng trước cổ Lufidor Vendor.
Cũng không phải Vũ Gia Minh có ý định thực sự hạ thủ, cậu chỉ muốn dọa người này, để xem cách người này phản ứng, nếu như thấy không đúng, hoặc là nhìn ra đối phương không có ý tốt, Vũ Gia Minh sẽ la lớn thu hút sự chú ý của mấy cao thủ ngoài phòng khách kia.
Còn nếu như đối phương không chênh lệch quá nhiều so với cậu, cậu sẽ phản công.
Vũ Gia Minh chỉ nghĩ đến phương diện phản công, cũng không thực sự có ý định đấy, bởi vì người có thể bước đi trên mặt tường tựa như động vật bò sát thế này, chắc chắn không phải là cậu có thể đối phó.
Nhưng cũng thật bất ngờ, dao đã kề cổ, thế nhưng đối phương lại chẳng hề né tránh.
Vũ Gia Minh hơi cau mày nhìn khuôn mặt chỉ cách một cánh cổ tay kia, trong lòng lại cảm thấy đối phương thật quen thuộc, giống như cậu đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Nghĩ một chút, Vũ Gia Minh bừng tỉnh, bảo sao cậu lại thấy người này quen thuộc đến vậy.
“Cô là…Lufidor Vendor?” Vũ Gia Minh dò hỏi.
Nụ cười trên môi Lufidor Vendor lại càng đậm, lại càng tô đậm vẻ trẻ con trên khuôn mặt khả ái đấy.
“Ồ, tiểu Minh thế mà vẫn nhớ tôi sao? Cảm giác vinh dự quá nhể.” Lufidor Vendor không để ý tới thanh kiếm, vẫn có tâm trạng nói lời trêu đùa.
“Hừ…” Vũ Gia Minh nở nụ cười lạnh, “Có rắm mau thả.” Cậu cũng chẳng ngờ người được cho là đã mất tích lại chủ động hiện hình, lại còn đuổi theo bọn họ một đường từ Lạc Triều đến đây.
Tuy thái độ của Vũ Gia Minh không nói là thân thiện, thậm chí là địch ý, thế nhưng Lufidor Vendor vẫn không thay đổi, cô nói: “Này, bỏ con dao ra đi, trẻ con nghịch dao là không tốt đâu.”
Vũ Gia Minh nhìn chăm chăm Lufidor Vendor, cũng không đáp lại.
Cậu đang có xúc động hô to.
Dường như Lufidor Vendor nhận ra cậu định lớn tiếng, lập tức thay đổi sắc mặt, cuống quýt nói nhỏ: “Đừng đừng gọi con quái vật đấy sang, đáng sợ lắm.
Với cả tôi đến đây không phải để gây sự.”
Biết ngay là có hiệu quả, Vũ Gia Minh nói: “Cô hẳn phải có phương pháp đặc biệt mới có thể né tránh được cảm nhận của anh Hoàng đấy nhỉ…Thôi được rồi, cô mau nói rồi đi đi, đừng ở đây lắm lời.” Vũ Gia Minh đột nhiên nhớ lại hồi chiều tối, cậu thắc mắc vì sao đôi dép lại bị lệch.
Có lẽ không phải do cậu nhớ nhầm, mà là thực sự có người.
Hơn nữa người này còn vô thanh vô tức tiếp cận cậu, thật là đáng sợ.
Trong lúc này, Vũ Gia Minh liên tục suy nghĩ về mục đích thật sự của Lufidor Vendor.
Lufidor Vendor làm sao có thể dễ dàng rời đi, cô lên tiếng: “Cho tôi vào phòng được không?”
Nhìn Lufidor Vendor, con ngươi đảo chuyển, Vũ Gia Minh gật đầu, né sang một bên, để trống một khoảng lớn cho người chui vào.
Nhìn Lufidor Vendor nhảy vào trong, động tác thuần thục tựa như đã làm qua vô số lần, Vũ Gia Minh thật sự bất đắc dĩ.
Vì cái gì người tu luyện lại thích trèo cửa sổ cùng hành động ban đêm thế này? Là truyền thống bao đời à?
Vũ Gia Minh đồng ý để Lufidor Vendor vào phòng không phải là có ý tứ gì với cô ta, mà đơn thuần là để đề phòng, nếu có chuyện thì ngay lập tức cậu có thể hô lớn cầu cứu, lại càng có thể nhanh chóng bắt người.
Hơn nữa, để cậu xem cô ta tìm đến đây là muốn làm gì.
Lufidor Vendor đi vào phòng, vô cùng tự nhiên ngồi lên ghế, lập tức vào chuyện: “Tôi muốn gia nhập cùng các anh.”
Vũ Gia Minh cười cười: “Cô? Kẻ đã từng truy sát tôi sao?” Tôi còn chưa la lên là may cho cô rồi.
Nhớ lại chuyện cũ, Lufidor Vendor cũng không ngần ngại đáp: “Đó là chuyện của quá khứ cả rồi.”
Vũ Gia Minh lắc đầu: “Nói thì dễ nghe lắm, nhưng mà tôi không thích.
Hơn nữa, tôi đồng ý để cô nhập đoàn chúng tôi, thậm chí chung hành động sao được? Có thêm cô hay không có thì cũng như nhau cả thôi.”
Mỉm cười, Lufidor Vendor đáp lại: “Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Cứ để tôi gia nhập rồi cậu sẽ thấy tôi có ích.”
Vẫn lắc đầu, Vũ Gia Minh nói: “Tôi cũng không thể làm chủ được, với cả tôi không muốn làm bạn với đồng đội của tên biến thái đó.”
Biết tên biến thái trong lời nói của Vũ Gia Minh là ai, Lufidor Vendor nói: “Tôi chỉ là tạm thời tổ đội với hắn ta, cũng không phải tự nguyện, thậm chí còn chưa nói với nhau được mấy câu, sao có thể gọi là đồng đội? Với cả tên đó cũng đã chết rồi.”
Giật mình, Vũ Gia Minh hỏi: “Hắn chết rồi?”
“Đúng vậy, xác hắn được tìm thấy tại mười cây số cách thành phố Lạc Triều, ngay trên thảo nguyên ấy.”
Nhớ tới khoảng kí ức hôm đó, Vũ Gia Minh lại nhíu mày.
Tuy không rõ khi đó xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ là cậu đã thành công trong việc phản sát tên kia bằng cách gọi ra thứ còn kinh khủng hơn vô số lần.
Không vội vã đưa ra quyết định, Vũ Gia Minh kiên quyết: “Làm sao tôi có thể tin lời cô nói được.
Nếu không còn gì xin mời rời đi cho, nơi này không chào đón cô.”
Sớm đã dự đoán đến thái độ Vũ Gia Minh, Lufidor Vendor bình tĩnh ngồi đấy không nhúc nhích, nói: “Tôi biết tình trạng của Nhu Phiêu, cái người mà các cậu đang đi tìm đấy.”
“Cái gì?” Vũ Gia Minh kinh ngạc bật thốt lên.
Người mà dù Nhu Chí Hoàng đi dạo cả thành phố cũng không tìm thấy, cô ta lại biết tình trạng sao?
Lúc này, của phòng bị đánh bật ra, Hàn Vân tựa con gió thổi mạnh ập vào, đến cả Vũ Gia Minh còn chưa kịp phản ứng đã đến trước mặt Lufidor Vendor, toàn thân băng hàn tỏa ra áp bách nặng nề mà nhìn từ trên xuống, đối diện với Lufidor Vendor.
Hàn Vân lạnh giọng: “Nàng ấy ở đâu?”
Lufidor Vendor dường như đã biết trước người này sẽ ập vào, dù sao cái mồi cô thả ra là nhằm vào hắn, cô vẫn thong dong, giống như không hề bị Hàn Vân làm ảnh hưởng một chút nào.
Thấy thái độ không hợp tác như vậy, Hàn Vân có chút nổi nóng, cậu dang tay, muốn cụ hiện Phong Hàn, đột nhiên một bàn tay khác bắt lấy cánh tay hắn, đậy mạnh xuống.
“Bình tĩnh đã.” Giọng nhu hòa của Nhu Chí Hoàng vang lên bên cạnh, hắn ta đến cạnh Hàn Vân, uy áp lan tràn, lại chỉ cố tình nhắm vào Lufidor Vendor.
Vũ Gia Minh đi đến gần, lại suýt bị một chút up áp lạc ra làm cho nghẹt thở, bèn lùi ra xa, khâm phục nhìn Lufidor Vendor có một pha hành động đi vào lòng đất, tự hủy.
Mà đồng thời cậu cũng bất ngờ trước vẻ mặt cô ta.
Lufidor Vendor dường như không hề nhận một chút áp lực nào, cũng không biết làm bằng cách nào, thế mà vẫn ung dung nhìn hai đại nam tử trước mặt.
“Hai đại nam nhân lớn tuổi đi ăn hiếp một đứa con gái.
Tiên Kiếm tông chính trực đến mức đấy sao?”
Nghe lời nhạo báng, Nhu Chí Hoàng cũng không tức giận, mà uy áp một giây sau đã biến mất.
Nghe lời Lufidor Vendor hắn mới chợt nhớ ra là bản thân quá gấp, thế mà quên hết nghĩa cử thân thông thường.
“Ngươi muốn cái gì?” Nhu Chí Hoàng hỏi.
Ngoảnh mặt ra nhìn Nhu Chí Hoàng, cô bình tĩnh đáp: “Để ta tham gia với các anh đi săn giết Douge Hart , chỉ thế thôi.”
Vũ Gia Minh liền phản bác: “Mục đích chúng ta là cứu người, không phải đi giết tên đó.”
Lufidor Vender nhún vai, đáp: “Đều giống nhau cả.”
“Ý ngươi là sao?” Vũ Gia Minh chưa rõ hỏi.
Mà Nhu Chí Hoàng cùng Hàn Vân đều im lặng, chờ lời giải thích từ cô ta.
Lufidor Vendor nói: “Các ngươi cũng thật là lười nha, đến cái đó cũng không biết.”
“Bớt nói nhảm.” Nhu Chí Hoàng lên tiếng.
“Được thôi.
Các ngươi chắc cũng phải biết người ăn phải thực phẩm trong thành phố đều bị bọ kí sinh, bám lên não đúng không? Và bọn ngươi đang nghĩ tìm người về để loại bỏ bọ ra khỏi não, đằng nào cũng có cách? Sai lầm.
Bọ này đã bám chặt vào sọ não rồi, lại còn lập quan hệ chặt chẽ là đằng khác, không có cách nào cả đâu, trừ phi là loại bỏ bọ trên não người chết, bằng không chỉ còn cách giết chết đầu nguồn.”
Mấy người tưởng tượng đến cảnh con bọ bám chặt vào vỏ não, nhất thời rùng mình, mà Hàn Vân còn bảo: “Vậy thì giết chết hắn.”
Lufidor Vendor nhìn Hàn Vân với ánh mắt nghi ngờ: “Với ngươi? Nói là Nhu Chí Hoàng giết được hắn ta còn tin.”
Mà Nhu Chí Hoàng lại xen vào: “Làm sao để chúng ta có thê tin ngươi chỉ với từng ấy thông tin?”
Lufidor Vendor đáp: “Thiên Khế.”
“Ồ, đúng ý của ta.” Nhu Chí Hoàng cũng mỉm cười.
Mà Vũ Gia Minh lại chưa biết đến Thiên Khế là gì, bèn lên tiếng: “Cho hỏi…Thiên Khế là gì vậy?”
Liệu Thiên Khế có phải cái cậu đang nghĩ không? Cái kiểu mà thề với Thiên Đạo, nếu trái với sẽ bị thiên khiển, hoặc là sản sinh tâm ma ấy.
Nhu Chí Hoàng quay sang trả lời Vũ Gia Minh: “Thiên Khế là một loại khế ước đặc biệt, dùng tưởng năng hai bên làm dấu, liên kết với thứ sâu xa kia, nếu có kẻ dám trái với Thiên Khế, cầu linh hồn kẻ đó sẽ nát.”
Mà Vũ Gia Minh lại thắc mắc: “Thứ sâu xa?” Không phải Thiên Đạo sao?
Nhu Chí Hoàng lắc đầu: “Cấp độ của cậu quá thấp, cũng không nên biết quá nhiều.”
Đã Nhu Chí Hoàng nói thế, Vũ Gia Minh cũng không tiện hỏi sâu thêm, liền yên lặng phỏng đoán các kiểu..