Theo lẽ thường tình, nàng và Quý Huyền cô nam quả nữ, trong núi hoang vắng như này, lại ở cái miếu đổ nát như kia, nếu nói không phải vợ chồng, người ta lại chẳng nghĩ là đang yêu đương vụng trộm hay sao…
Bách Lý Tiểu Ngư rất bực bội.
Bách Lý Tiểu Ngư rất đau buồn.
Bách Lý Tiểu Ngư rất bất đắc dĩ.
Sau khi đã xác nhận đến lần thứ n rằng Quý Huyền hoàn toàn không biết đường, nàng kìm lòng không đặng ngửa mặt lên trời hét to: “Sao ngươi có thể không biết đường cơ chứ!!!”
Quý Huyền hơi nhíu mày vẻ không kiên nhẫn: “Còn cô thì biết chắc?”
“Xưa nay ta đều sống trên núi mà! Sao ta biết được đường nào lại đường nào? Vả lại ta còn ngồi trong kiệu, nào có chú ý xung quanh… Còn ngươi, từ lúc đi đến giờ ngươi đều nằm trên đỉnh kiệu, vậy mà vẫn không biết đường là sao hả??”
Gã không mặn không nhạt đáp: “Không biết.”
Bách Lý Tiểu Ngư bực bội tự gõ lên đầu mình vài cái, rồi ngẩng nhìn lên đánh giá địa hình xung quanh, vừa thuận miệng hỏi: “Ngươi cũng chưa đến đây bao giờ à?”
“Đến rồi.”
“… Đến mấy lần?”
“Rất nhiều lần.”
“Vậy mà ngươi vẫn không biết đường…”
“Ừm.”
Gã còn không biết xấu hổ mà “ừm” nữa cơ đấy!
Tên này to cao đẹp trai, sức trâu sức bò, lạnh lùng lãnh cảm, vậy mà lại là kẻ mù đường! Đúng là khiến người ta điên tiết mà…
Bách Lý Tiểu Ngư và Quý Huyền hệt như hai con ruồi mất đầu cứ bay đi bay lại xung quanh đó, đi mãi đi mãi cuối cùng càng đi càng lạc, đừng nói là về Kim gia, đến ngay cả trấn Phong Vũ còn chẳng mơ có cơ hội vác xác tới.
Đầu Bách Lý Tiểu Ngư đau đến như muốn nổ tung, sắc trời đã tối đen, mây đen lại kéo tới dày đặc như sắp đổ mưa, hai người họ đang đứng ở một nơi rất hoang vu hẻo lánh, gần đó chỉ có một ngọn đồi nhỏ. Quý Huyền phóng tầm mắt nhìn lên đỉnh đồi, sau đó chợt duỗi tay nhấc hẳn Bách Lý Tiểu Ngư đang lo lắng đi qua đi lại lên vai, chẳng nói chẳng rằng bay thẳng lên đồi.
Một lần nữa lại bị người ta chẳng thèm thông báo gì đã xách bổng cả người mình lên, Bách Lý Tiểu Ngư bực bội huơ tay loạn xạ: “Làm gì vậy hả?”
Quý Huyền: “Trên kia có một ngôi miếu cũ.”
Nàng lập tức hiểu ra: “Vậy ngươi cứ thả ta xuống đi đã.”
“Trời sắp mưa rồi.”
“Hả?” Bách Lý Tiểu Ngư chẳng hiểu cái gì với cái gì, hai chuyện đó thì có liên quan gì đến nhau chứ? Thấy Quý Huyền không nói, Bách Lý Tiểu Ngư càng nghẹn: “Mau buông ta xuống đi!”
“Tốc độ của cô quá chậm.”
Quý Huyền lại mở miệng tuôn vàng nhả ngọc, Bách Lý Tiểu Ngư suýt nữa thì lấy đá đập vào đầu, hóa ra là gã chê mình chạy chậm, sợ trời mưa cũng chưa đến được ngôi miếu phía trước sao?
Bách Lý Tiểu Ngư cất giọng đầy mỉa mai: “Tốc độ của ta chậm? Thả ta xuống, ta cho ngươi sáng mắt một phen!”
Quý Huyền đành buông tay, Bách Lý Tiểu Ngư hít sâu một hơi, đẩy nhẹ mũi chân, cả người hơi bay lên không, sau đó lộn một vòng, linh hoạt hệt như chú cá nhỏ dưới lòng đại dương. Nàng nhanh chóng tăng tốc, phóng đi với tốc độ ánh sáng, bỏ Quý Huyền tụt lại một khoảng khá xa.
Gã cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ im lặng tiến nhanh về phía trước.
Nàng lắng tai nghe, ừm, không có tiếng động gì ở phía sau cả, lòng thầm sung sướng hả hê, phen này tên Quý Huyền lợi hại kia bị mình bỏ xa luôn rồi. Nàng đắc ý quay đầu lại, chợt giật thót mình thấy gã đang theo sát ngay phía sau, yên tĩnh như một cái bóng. Bước chân của gã có vẻ thong thả hơn nàng rất nhiều, dường như chỉ cần fax tăng tốc lên một chút là nàng sẽ bị bỏ lại ngay. Đây gọi là tự cho mình là nhất, cuối cùng phát hiện ra người ta căn bản còn chẳng thèm cố gắng đã dễ dàng đánh bại được mi…
Bách Lý Tiểu Ngư lên tới đỉnh đồi, rầu rĩ hỏi: “Miếu đâu?”
Quý Huyền cũng dừng lại, đẩy nhẹ mũi chân bay lên một nhánh cây, cả người gã khoác áo choàng đen, trời lại tối, gã mà đứng yên trên cây thế kia thì đúng là đánh đố cũng không thể nhìn thấy được.
Hóa ra gã dễ dàng ẩn nấp vào thiên nhiên như vậy, chẳng trách mấy ngày qua nàng hoàn toàn không phát hiện ra…
Một lát sau đã thấy Quý Huyền đứng xuống mặt đất, trầm giọng nói: “Hướng Đông.”
Bách Lý Tiểu Ngư phi thân về hướng đông.
Trong khi đó, Quý Huyền vẫn không nhúc nhích.
Bách Lý Tiểu Ngư: “Hở? Ngươi đứng đực ra làm gì thế?”
Quý Huyền: “… Bên kia là hướng đông?”
“Chứ còn gì nữa?”
Quý Huyền đưa tay chỉ về hướng ngược lại: “Ý ta là phía bên kia mà.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “Đấy là hướng Tây nghe chưa ông nội!!! Hai hướng hoàn toàn ngược nhau! Không biết phương hướng thì dùng tay mà chỉ, tỏ ra nguy hiểm cái gì chứ!!!”
Trước cơn phẫn nộ của nàng, Quý Huyền chỉ bình tĩnh trưng ra một bộ mặt đầy trầm mặc…
Bực mình quá, cái tên mặt liệt này…
Bách Lý Tiểu Ngư bực bội vò đầu bứt tai, đi theo Quý Huyền về hướng Tây, một lát sau quả nhiên nhìn thấy căn miếu đổ nát phía trước. Hai người nhanh chóng bước vào, hình như nơi này cũng thường xuyên có kẻ đến trú, trong miếu còn dư một ít củi để đốt, vài manh chiếu rách nát thủng lỗ chỗ. Bức tượng Phật bên trong đã chăng đầy mạng nhện, thanh xà ngang bị mối ăn mòn, đúng là cảnh tượng hoang tàn không để đâu cho hết.
Bách Lý Tiểu Ngư ngồi xuống chiếu, bắt đầu xoa bóp đôi chân của mình, đã đi bộ lâu như vậy rồi, chân đúng là hơi nhức mỏi. Nàng nhìn ngó nghiêng xung quanh một hồi, nói vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc là không có mồi lửa… Trời tối như này, cứ thấy hơi rờn rợn…”
Còn chưa nói hết nàng đã thấy Quý Huyền bình tĩnh lấy mồi lửa ra, xếp củi lại thành một đống, lấy chút giấy, quẹt mồi lửa ném vào trong, chốc lát sau lửa đã cháy bừng lên, soi sáng cả căn miếu nhỏ.
Bách Lý Tiểu Ngư vô cùng kinh ngạc: “Ngươi còn mang theo cả mồi lửa bên mình cơ đấy?”
Quý Huyền không thèm để ý đến nàng, chỉ ngồi lên góc bên kia chiếc chiếu, nhìn ánh lửa đến ngẩn ngơ.
Bên ngoài gió to gào thét, gió ùa vào trong miếu khiến ánh lửa chập chờn như có như không, Bách Lý Tiểu Ngư nhăn nhó mặt mày, cảm thấy có chút lo lắng, nhưng nhìn sang thấy vẻ mặt trấn định của Quý Huyền thì lại thấy yên lòng, nếu lửa bị thổi tắt, cứ để gã lo vậy.
Quả nhiên không bao lâu sau gió ngừng thổi, mưa bắt đầu trút xuống, những hạt mưa to bằng hạt đậu như có người ném từ trên trời xuống, đập lộp bộp xuống nền đất khiến người ta kinh hãi. Bách Lý Tiểu Ngư ăn mặc hơi phong phanh, thời tiết bất thường thế này thì nàng cũng chẳng biết làm thế nào, đành xích lại gần ngọn lửa, ngẩn người nhìn màn mưa bên ngoài.
“Ê, ngươi rốt cục là ai thế? Ngươi làm nghề gì? Tại sao ngươi bảo vệ ta lại phải che giấu bản thân?” Nàng chán muốn chết rồi, chớp chớp mắt nhìn Quý Huyền.
Song đối phương không đáp lại.
Bách Lý Tiểu Ngư bất đắc dĩ nói: “Đằng nào thì sớm nhất là sáng mai chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này, ngươi cứ định ngồi yên bất động thế cả tối à?”
Quý Huyền vẫn không nói gì.
“Ngươi không cảm thấy chán à?”
“…”
“Ngươi không hứng thú với cái gì hết à?”
“…”
Được rồi, hiển nhiên là Quý Huyền không thấy nhàm chán rồi…
Bách Lý Tiểu Ngư chống cằm, chán gần chết: “Ngươi lợi hại như vậy, sao phải sống nhạt nhẽo thế chứ. Ngươi không cảm thấy thời gian đang trôi qua rất chậm, rất chậm, rất chậm sao?”
Cuối cùng Quý Huyền cũng chịu nhả chữ vàng: “Một mình ta đã ở trong bóng tối rất lâu rồi.”
Thấy gã rốt cục mở miệng, Bách Lý Tiểu Ngư phấn chấn hẳn: “Hả? Thì ra ngươi luôn làm công việc khô khan này à? Ẩn nấp trong bóng tối để bảo vệ người khác sao?”
“…”
Bách Lý Tiểu Ngư xem sự lặng im của Quý Huyền như một lời ngầm thừa nhận, tiếp tục gặng hỏi: “Những người làm công việc như của ngươi có đông không? Họ cũng đều lợi hại như ngươi hết à?”
“Không biết.”
Hừ, lại thế nữa rồi, không phải im lặng thì cũng chỉ có “không biết”!
Nàng đành dẫn dắt từng chút một: “Ngươi làm nghề này chắc cũng vất vả lắm nhỉ, thù lao có cao không thế?”
“…”
Rốt cuộc Bách Lý Tiểu Ngư cũng phát hiện ra, bất cứ vấn đề gì có dính dáng đến chuyện cá nhân riêng tư, Quý Huyền đều sẽ không trả lời.
Về phần những chuyện nào được gọi là “riêng tư” thì, còn tùy thuộc vào tâm trạng của Quý Huyền nữa…
Hai người cứ thế, một người hỏi han hăng say, một kẻ lại phấn khởi im lặng, mãi cho đến khi từ bên ngoài truyền vào tiếng bước chân vội vã khiến Quý Huyền lập tức cảnh giác. Hóa ra là hai gã thợ săn, trên tay mỗi người đều nắm khư khư một con gà rừng đã chết, đội mưa chạy vội vào căn miếu đổ nát, nhìn thấy Bách Lý Tiểu Ngư và Quý Huyền thì tỏ ra cực kỳ sửng sốt.
“Ấy, thành thật xin lỗi, hai huynh đệ bọn tôi đi săn trong núi, không ngờ trời lại đột nhiên đổ mưa to thế này…” Một người lên tiếng: “Hai vị không để ý chứ?”
Quý Huyền vẫn im lặng như cũ, Bách Lý Tiểu Ngư xua tay: “Không sao.”
Hai người kia liền nở nụ cười hiền lành, ngồi xuống một manh chiếu khác, rồi lấy chiếc dao con dắt bên người ra, chuẩn bị xử lí mấy con gà. Thật không ngờ là họ còn mang theo đủ các thể loại gia vị rau ria, nhét vào bụng gà, rồi lấy thanh gỗ nhỏ xuyên ngang qua, đặt lên ngọn lửa bắt đầu nướng, vừa nướng vừa rắc gia vị từ một chiếc bình nhỏ lên thân gà.
Bách Lý Tiểu Ngư chưa ăn cơm tối, bụng đã đói đến sắp ngất được, hai người kia vừa nướng gà không lâu, từ phía họ đã có một mùi thơm béo ngậy đầy quyến rũ bay tới. Nàng cố làm mặt lạnh, không để lộ bất cứ biểu hiện gì, song cái bụng chết tiệt lại dám phản bội nàng, bắt đầu kêu lên mấy tiếng ọt ọt đầy đau khổ.
Hai gã thợ săn kia nghe thấy tiếng thì nhìn lại, khiến mặt Bách Lý Tiểu Ngư đỏ bừng cả lên, nàng cười xấu hổ, thấy hai người kia nói: “Cô nương cũng muốn ăn ư?”
Bách Lý Tiểu Ngư chỉ cười ngượng ngập.
Một tên thợ săn đã nhanh nhẹn nướng xong con gà, gã đưa tới gần Bách Lý Tiểu Ngư: “Nếu cô nương không chê, thì cùng ăn với tướng công của cô đi.”
“…”
Tướng công, tướng công cái đầu ngươi ấy!!!
Trong lòng Bách Lý Tiểu Ngư mãnh liệt rít gào trong khi trên mặt lại cười cười nhận lấy gà nướng. Theo lẽ thường tình, nàng và Quý Huyền cô nam quả nữ, trong núi hoang vắng như này, lại ở cái miếu đổ nát như kia, nếu nói không phải vợ chồng, người ta lại chẳng nghĩ là đang yêu đương vụng trộm hay sao…
Thà cứ nói là vợ chồng còn hơn…
Bách Lý Tiểu Ngư cầm con gà trong tay, khẽ nuốt nước miếng, giả vờ lễ phép hỏi Quý Huyền: “Chàng muốn ăn không?”
Quý Huyền không thèm khách khí lấy luôn con gà, Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Quý Huyền cầm con gà nướng trong tay, chẳng buồn liếc nhìn qua nó lấy một cái, thẳng tay ném con gà ra ngoài miếu, gà nướng đáng thương mới đây thôi còn bốc hương thơm ngào ngạt quyến rũ giây sau đã yên vị trong vũng nước bẩn ngoài kia.
Bách Lý Tiểu Ngư: “…??”
Quý Huyền chơi cái trò gì vậy chứ???
Gã không ăn thì làm ơn đừng vứt, lãng phí thức ăn là đáng hổ thẹn lắm biết không!!!
Nàng giận lắm, nhưng có người còn giận hơn cả nàng, chính là hai người thợ săn kia.
Tên thợ săn vừa đưa gà cho Bách Lý Tiểu Ngư thấy thế thì nhảy dựng lên, giận dữ nói: “Ngươi làm thế là ý gì?”
Quý Huyền không thèm để ý đến gã.
Bách Lý Tiểu Ngư cuống lên, vội vàng nói: “Đầu óc phu quân ta có chút vấn đề, mong hai người đừng chấp…”
Quý Huyền nghiêng đầu liếc thoáng qua Bách Lý Tiểu Ngư, trong lòng buồn bực nên vẫn không mở miệng.
Hừm, nhìn gã lúc này đúng là giống một kẻ đầu óc có vấn đề đấy…
Người thợ săn kia vẫn tức giận cực kì: “Hai người bọn ta chia một nửa thức ăn cho hai người, kết quả các ngươi lại ném đi không tiếc tay!”
Gã vừa nói vừa tiến lại gần, Bách Lý Tiểu Ngư theo bản năng xích lại phía Quý Huyền, lại thấy Quý Huyền đột nhiên ôm lấy nàng, kéo cả hai người lộn một vòng lùi về phía sau, ngay giây sau kiếm đã ra khỏi vỏ!
Lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh lửa màu cam, vốn dĩ là một sắc màu ấm, vậy mà giờ đây lại nhuốm đầy vẻ quỷ dị ma quái. Lưỡi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng gã thợ săn trước mặt, tuy vẫn còn cách một chút nhưng những kẻ ở đây đều biết rằng, chỉ cần tên thợ săn kia phản kháng một chút thôi, là Quý Huyền có thể lập tức đâm xuyên cổ họng gã.
Vốn dĩ là đang nướng gà vui vẻ mà, sao bây giờ lại thành ra thế này rồi… Bách Lý Tiểu Ngư toát cả mồ hôi lạnh, nhìn về phía hai tên thợ săn kia, chỉ thấy hai gã liếc nhau một cái, rồi vội vàng bỏ chạy.
Con gà nướng còn lại cũng bị ném bịch xuống đất một cách không thương tiếc.
Bách Lý Tiểu Ngư nhìn hai con gà nằm lăn lóc trong đống nước bẩn, cảm thấy cuộc đời thật bi ai…
Quý Huyền thấy nàng còn đang bận lưu luyến nhìn gà nướng, gã nhíu mày: “Gà bị hạ độc mà cô cũng muốn ăn à?”
Nàng rầu rĩ: “Lúc đầu ta có biết đâu… Hơn nữa chẳng phải ta cũng có nghi ngờ đó sao, không thì việc gì ta phải đưa gà cho ngươi chứ, ta muốn nhờ ngươi xác nhận còn gì. Ai ngờ ngươi dã man thế, không thèm liếc qua đã ném bay luôn rồi! Làm kiểu đấy chẳng ổn tí nào, ít ra cũng nên ngồi khách sáo mặn nhạt với mấy tên kia một chút đã chứ.”
Quý Huyền không thèm để ý đến nàng, nhưng ý tứ trong mắt gã đã rõ ràng quá rồi – Chỉ dựa vào cô á?
Bách Lý Tiểu Ngư vô cùng bất mãn với hành vi khinh bỉ nàng của gã, nàng xụ mặt ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào con gà nướng rơi dưới đất, bụng lại bắt đầu cơn biểu tình…
Đột nhiên Quý Huyền đứng bật dậy, đưa chân hất tung đống củi đang cháy.
Ngọn lửa tắt ngóm, chỉ còn chút ánh sáng le lói từ ngoài miếu truyền vào, Bách Lý Tiểu Ngư ngơ ngác hỏi: “Trong lửa có gì à?”
Quý Huyền trầm giọng: “Độc dược ban nãy.”
Bách Lý Tiểu Ngư nhớ đến cảnh rắc gia vị lên thân gà của hai gã thợ săn, bực bội vỗ đầu: “Khốn nạn!”
Quý Huyền nói: “Là ta đã quá khinh thường.”
Ý nghĩa của câu đó là, tất cả đều do lỗi của gã.
Bách Lý Tiểu Ngư và Quý Huyền tạm thời chưa nhận ra độc dược đó là loại gì, đành phải ngồi yên tại chỗ, nhưng không bao lâu sau, Bách Lý Tiểu Ngư liền nhận ra có gì đó không ổn, mưa đã tạnh, không khí có vẻ lạnh dần lên, nhưng nàng lại không cảm thấy lạnh gì cả, mà ngược lại thấy trong người ngày càng nóng…
Cái cảm giác quen thuộc này…
Bách Lý Tiểu Ngư lập tức đen mặt.
Hết chương