Thị trấn Phong Vũ bình yên đến lạ, tuy gọi là thị trấn Phong Vũ nhưng đã nhiều năm rồi nơi đây không có giọt mưa nào.
Bách Hiểu Sinh nổi tiếng giang hồ từ khi tuổi tác cao thì cũng rút lui khỏi giang hồ, trú ngụ ở trấn Phong Vũ này. Cũng từ đó mà trong trấn thường xyên nhìn thấy cảnh dòng người kéo qua, hoặc là một nhóm người dạ hắc phong cao mà xông vào, hoặc là không biết rốt cuộc là người nào ngồi trong cỗ kiệu tráng lệ được khiêng đến một cách vội vàng, hoặc là người nhìn có vẻ bình thường gõ cửa mà đi vào…
Tóm lại, dân chúng trấn Phong Vũ đã quá quen thuộc với kiểu những người đó tới như vậy rồi. Mà ngày hôm đó, cũng giống như những ngày bình thường khác…hoặc là nói, vẫn bình ổn như trước đó, sau khi có một cô gái có vẻ vẫn khá nhỏ tới đây, thì không còn người nào tới tìm Bách Hiểu Sinh nữa.
Mà cửa nhà Bách Hiểu Sinh vẫn cứ đóng chặt, chỉ có một đám ăn mày thỉnh thoảng sẽ tụ tập trước cửa nhà y, ném mẩu giấy nhỏ gì đó vào bên trong, sau đó Bách Hiểu Sinh sẽ ném ra một ít tiền để bọn họ tự chia nhau.
Nếu không có cảnh tượng này, những người khác thậm chí cũng không rõ liệu Bách Hiểu Sinh còn sống ay khong nữa.
Ngày hôm nay mấy tên ăn mày lại lượn lờ trong trấn Phong Vũ như cũ, chỉ là trong đám lại xuất hiện thêm một đứa bé ăn mày không đáng chú ý nữa.
Trong chốc lát có một tên ăn mày phát hiện có thêm kẻ lạ, ngờ vực hỏi: “Ngươi…ngươi mới tới à? Sao trước đây chưa từng trông thấy ngươi vậy?”
Đứa bé ăn mày khẽ gật một cái, nói: “Uhm, ta mới tới.”
Tên ăn mày kia nói: “Sao lão già kia không nói gì với bọn ta?”
Đứa bé ăn mày: “…”
Lão già kia chính là chỉ Bách Hiểu Sinh.
“Bởi vì…khụ, ngươi cũng biết đấy, từ sau khi Bách Lý Tiểu Ngư tới, rất nhiều chuyện liền trở nên bí ẩn hơn…Ta có nhiệm vụ ngoài.”
Đứa bé ăn mày kia nói như thật, thấy tên ăn mày kia gật gù rồi cũng chẳng nói thêm gì nữa. Một đám người hùng hùng hổ hổ cùng đi đến đó, đứa bé ăn mày cũng làm theo hết thảy, xem ra bản lĩnh cũng tốt lắm.
Đứa bé ăn mày kia đương nhiên là Bách Lý Tiểu Ngư.
Từ sau đêm Tả Yến An nói những lời đó xong, nàng liền không quá tin vào Kim Thanh Phù nữa…đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là nàng tin lời Tả Yến An… Chỉ là nàng ý thức rõ được rằng, muốn biết chân tướng thì chỉ có thể tự dựa vào chính mình.
Tất nhiên, nói thì dễ làm mới khó. Nàng đắn đo suy nghĩ, nhận thấy chỉ có thể ra tay từ chỗ Bách Hiểu Sinh. Đám ăn mày kia nàng biết, đã vậy sao không thể cải trang thành một tên ăn mày chứ …
Nhân lúc Kim Thanh Phù ra ngoài, Bách Lý Tiểu Ngư liền một mình lén lút trốn ra ngoài, sau đó tự mình cải trang lẫn vào trog đám ăn mày kia. Xét thấy số người đông, hơn nữa mặt mày bọn họ đều nhem nhuốc, phát hiện ra nàng cũng mới chỉ có một tên ban nãy thôi…
Ngay cả việc Quý Huyền có theo cạnh mình hay không, cũng không nằm trong phạm vi suy xét của Bách Lý Tiểu Ngư.
Nàng vì cố gắng muốn dẫn ra chủ đề về hoa văn Long Vân kia mà vắt óc suy nhĩ. Nhưng vì nàng vốn là dựa vào việc không để cho người khác chú ý mới có thể trà trộn vào đám ăn mày đó, nên nếu tùy tiện mở miệng chỉ e lại gây ra nghi ngờ mất….
Bách Lý Tiểu Ngư suy nghĩ hồi lâu, đôi mắt khẽ động, lén lút một mình mò ra chỗ vũng bùn đất gần đó, dùng chân nhanh chóng vẽ ra hoa văn tương tự như trên chiếc đoản kiếm kia. Sau đó lại lén lút trà trộn vào đám ăn mày, chờ cho vũng bùn kia khô một lúc, nàng tỏ vẻ lơ đãng nói: “Ồ, hoa văn kia…”
Bọn họ nhìn theo hướng Bách Lý Tiểu Ngư thì trông thấy hoa văn Long Vân. Một tên có vẻ là thủ lĩnh đám ăn mày đó thoáng thay đổi sắc mặt, đá rơi cái hoa văn kia xuống rồi nói: “Tại sao lại có người vẽ kí hiệu của Phù Âm các ở đây như vậy?!”
Phù Âm các?!
Cuối cùng Bách Lý Tiểu Ngư cũng coi như đã nghe được một cái tên có ích! Nàng quả thật rất muốn ngửa mặt lên trờ hét dài.
Thế nhưng….
Sao lại cứ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc nhỉ…?
Đúng rồi!
Buổi tối hôm ấy, Tả Yến An có nói Quý Huyền là người của Phù Âm các…
Bách Lý Tiểu Ngư hít vào một hơi khí lạnh, nhất thời không nhịn được mà nói: “Quý Huyền!”
Tất cả mọi người xung quanh: “…?”
Bách Lý Tiểu Ngư nhìn ánh mắt của nhưng người xung quanh, lặng lẽ lùi lại hai, ba bước, sau đó lúng túng nói: “Quý Huyền thực sự rất lợi hại…Ta vẫn luôn sùng bái hắn…”
Tên ăn mày đàu óc tốt kia cau mày nói: “Cô là kẻ nào? Trước đây ta chưa từng thấy ngươi.”
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Mới tới. Muốn tin hay không thì tùy.”
Tên ăn mày: “…”
“Đương nhiên không tin!!!” Tên ăn mày gào lên, “Rốt cuộc ngươi là ai hả?”
Bách Lý Tiểu Ngư bị dọa cho sững người, lập tức cả giận nói: “Ngươi quản ta chắc!!!”
Nói xong liền xoay người, vận lực dưới chân rồi chạy đi nhanh như một cơn gió. Mấy tên ăn mày định đuổi theo, nhưng làm sao theo được khinh công siêu quần của Bách Lý Tiểu Ngư, căn bản là không đuổi kịp nàng được. Trong thoáng chốc cũng chỉ có thể yên lặng mà nhìn bóng của nàng ngày càng xa, ngày càng xa…mãi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Tên ăn mày đầu óc kém kia vẫn còn sững sờ tại chỗ: “Hắn là…tên nào vậy?”
Tên ăn mày đầu óc tốt nói: “Còn có thể là kẻ nào chứ! Gian tế dò la tin tức chứ sao! Ngươi đứng gần hắn như vậy mà cũng không phát hiện ra hắn?!”
“…Có phát hiện.”
“Sau đó thì sao?!”
“Hắn nói hắn là người mới do lão già kia đưa tới…”
“…”
“Ta liền tin luôn.”
“…Rốt cuộc vì sao mà lão già kia vẫn còn giữ ngươi lại không biết…”
Bách Lý Tiểu Ngư một mình nhanh chóng đi tới bờ sông, vốc nước lên rửa mặt rồi lại rửa tay một lượt, sau đó mặt tối sầm mà nói: “Quý Hyền, ngươi ra đây cho ta.”
Sau một lát Bách Lý Tiểu Ngư cười lạnh nói: “Muốn ta lại nhảy sông không?”
Quý Huyền chậm chạp đi ra từ trong bụi cây, hắn một thân y phục màu xanh lá điểm thêm màu đen, lẫn trong rừng quả thật không dễ nhận ra. Thời khắc này mặt hắ vẫn không chút cảm xúc, buồn cười ở chỗ trên đầu hắn vẫn còn mắc một chiếc lá cây, nhìn ngốc không chịu được.
Bách Lý Tiểu Ngư nhìn hắn nói: “Phù Âm các?”
Quý Huyền cụp mắt không nói gì.
Bách Lý Tiểu Ngư: “Hoa văn Long Vân?”
Quý Huyền vẫn không nói một lời.
Bách Lý Tiểu Ngư cáu kỉnh nói: “Ngươi đừng giả ngốc nữa! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả?! Ngươi rõ ràng là người của Phù Âm các, ngươi cũng đã xem qua thanh đoản kiếm kia rồi, vậy tại sao ngươi không nói cho ta chứ?! Ngươi trơ mắt nhìn ta liều mạng di tìm kiếm chân tướng kia như vậy, mà rõ ràng ngươi có biết, thế nhưng ngươi lại không nói cho ta?!”
Rốt cuộc Quý Huyền chậm rãi mở miệng: “Ta cảm thấy không cần thiết phải nói với cô.”
Bách Lý Tiểu Ngư suýt nữa thì phun một ngụm máu lên mặt hắn, nửa ngày mới đè xuống tâm tình muốn liều mình đánh một trận với hắn mà nói: “Vì sao lại không cần thiết?”
Quý Huyền nói: “Mặc dù ta biết hoa văn Long Vân là của Phù Âm các, thế nhưng ta cũng không biết gì nhiều. Cô hiểu biết nông cạn sẽ chỉ càng thêm mơ hồ, không chừng lại một mình xông vào Phù Âm các…Đó không phải là chỗ cô nên tới.
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
“…”
“Ít nhất ta cũng sẽ gọi thêm mấy người, không đến nỗi một mình xông vào có đâu!”
“…”
Quý Hyền câm lặng. Bách Lý Tiểu Ngư gãi đầu, bình tĩnh hơn một chút nói: “Cũng phải thôi. Ngươi không có nghĩa vụ phải nói cho ta mà. Giờ thì ta cũng biết rồi, ngươi có thể nói cho ta được không?”
“Phù Âm các không nhỏ bé như tưởng tượng của ngươi đâu. Mỗi một người đều có nhiệm vụ và chức trách riêng. Ta chỉ biết xuất xứ của thanh đoản kiếm này hẳn là từ Phù Âm các, còn lại ta cũng không biết.”
Bách Lý Tiểu Ngư hoài nghi nhìn hắn.
Quý Huyền nói: “Ta nói thật đó.”
“Ngươi cảm thấy ta còn có thể tin ngươi?” Bách Lý Tiểu Ngư nhíu mày : “Tốt nhất là ngươi hãy nói cho ta biết, nếu không ta rất có lý do để nghi ngờ…ngươi chính là hung thủ!”
Quý Huyền nhìn nàng một cái, mặt không cảm xúc, nhưng trong đôi mắt rõ ràng đang tỏ vẻ: “Ha ha”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Nàng hít sâu một hơi nói: “Không phải ngươi chỉ cần có tiền việc gì cũng nhận hay sao? Ngươi lại có quen biết với Kim Thanh Phù. Rất có thể hắn đã thuê ngươi để giết sư phụ ta, sau đó ngươi ung dung mà ra trận!”
Quý Huyền chau mày: “Nếu là Kim Thanh Phù sai khiến ta, vậy cô cũng chẳng có cơ hội mà nuốt được Bích Linh Châu đâu.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “Khốn! Không cho ta nuốt chẳng lẽ để ngươi nuốt?! Sau đó thì sao, ngươi thành hôn cùng với Kim Thanh Phù sao?!”
Quý Huyền: “….”
Đây là lần đầu tiên Quý Huyền trầm mặc không phải vì mặc kệ Bách Lý Tiểu Ngư hay là trầm mặc theo thói quen, mà là vì bị Bách Lý Tiểu Ngư làm cho nghẹn họng không nói nên lời…
Tiểu Ngư cô nương đã thu được thắng lợi mang tính chất lịch sử….
Bách Lý Tiểu Ngư thấy Quý Huyền không nói lời nào bèn nói: “Ta nói không sai chứ gì? Ngược lại, ngươi và Kim Thanh Phù bị tình nghi rất lớn… Ta mặc kệ, bây giờ ngươi hãy đưa ta đi Phù Âm các đi! Chỉ cần có thể vào đó, nhất định có thể tìm được manh mối.”
Quý Huyền nói: “Ngươi tưởng Phù Âm các là nơi nào chứ?”
“Hả? Thì, thì là một các chứ gì.” Bách Lý Tiểu Ngư ngẩn người đáp.
Quý Huyền nói: “Phù Âm các trải rộng khắp nơi, hơn nữa đều cực kỳ bí ẩn, mà ở mỗi nơi đều chia thành những bộ ngành không giống nhau, mỗi bộ ngành đều lấy một hình thức khác nhau ở từng nơi nữa. Bởi thế, Phù Âm các…thật sự nhiều vô cùng. Điểm giống nhau là căn bản không lộ liễu trong tầm mắt người thường.”
Bách Lý Tiểu Ngư bị nhiều ‘phân bộ’ như vậy làm cho đau đầu không thôi, trong lòng lại có chút nghi ngờ. Tổ chức lớn như vậy, tại sao trong toàn bộ danh sách mà sư phụ viết ch mình lại không hề có? Không thể nào…
Có điều hiện tại đây không phải là vấn đề cần suy xét.
Bách Lý Tiểu Ngư nói: “Chuyện đó…Ở đây, phân bộ chủ chốt nhất của Phù Âm Các là cái nào? Ngươi hẳn là biết chứ nhỉ!”
Quý Huyền im lặng.
Bách Lý Tiểu Ngư sốt sắng nói: “Quý Huyền, tax in ngươi đó…ta thực sự rất muốn, rất muốn tìm được hung thủ…”
Y thấy nàng nôn nóng đến nỗi hau mắt đỏ hoe gần như sắp khó đến nơi, khẽ cau mày, sau đó nói: “Người thuê ta là Kim Thanh Phù, hắn chỉ bảo ta bảo vệ cô thôi.”
“Nói đi nói lại, vấnn đề vẫn là tiền? Ta hỏi ngươi, thuê ngươi làm một việc, phải mất bao nhiêu tiền?”
Quý Huyền nói: “Năm trăm lượng vàng.”
Trong lòng Bách Lý Tiểu Ngư hít vào một ngụm khí lạnh. Vào thời điểm này, một tô mỳ thịt bò giá năm đồng, một trăm đồng bằng một lượng bạc, một trăm lượng bạc bằng một lượng vàng….
Bách Lý Tiểu Ngư khe cắn răng nói: “Được, theo ta về Kim gia.”
Bách Lý Tiểu Ngư đã ngồi nghỉ từ nãy được một lúc rồi, giờ đứng dậy nhẹ như chim yến, hướng Kim gia mà bay đến. Tâm tình muốn biết được chân tướng sự việc quá mức khẩn thiết, đến khi bay về đến Kim gia rồi nàng cũng không thấy mệt, thở gấp hai hơi rồi lập tức đi tìm Kim Thanh Phù. Mở miệng câu đầu tiến chính là: “Kim Thanh Phù, cho ta mượn một khoản tiền đi.”
Kim Thanh Phù thấy bộ dáng của nàng như vậy thì sững sờ, lập tức sang sảng nói: “Được! Nàng muốn bao nhiêu?”
“Sáu trăm lượng vàng.”
Nàng không dám nói năm trăm kim, sợ dễ lộ tẩy, nhưng lại không dám nói ít đi, chỉ có thể nói nhiều hơn một trăm lượng…
Một khoản tiền lớn như thế, Giáp Ất Bính Đinh phía sau Kim Thanh Phù phát hoảng trợn to hai mắt. Nhưng mà Kim Thanh Phù lại mỉm cười nói: “Được.”
Kim Thanh Phù đồng ý nhanh như thế lại khiến Tiểu Ngư cảm thấy hơi có lỗi. Bởi vì nàng hiểu rõ, đợi đến khi tìm được manh mối rồi, cô sẽ trốn khỏi đây,… Đến lúc đó, làm sao trả tiền lại cho được…
Hơn nữa, con số lớn như vây, bán nàng đi cũng trả không nổi mất…
Ôi, Kim công tử, Kim thiếu gia, Kim trang chủ à. Món nợ này đợi đến kiếp sau rồi trả lại vậy nhé.
Kim gia đúng là tiền trang. Khoản tiền lớn như vậy mà lấy ra rất dễ dàng. Bách Lý Tiểu Ngư nhận lấy tiền, Kim Thanh Phù cũng không hỏi nàng dùng làm gì, nàng cầm tiền xong lền chạy đi luôn, không dám đứng lại. Bách Lý Tiểu Ngư không thể làm gì hơn là về phòng trước, sau đó lấy tiền đưa cho Quý Huyền.
“Trong này có nhiều hơn một trăm lượng, coi như ta trả thêm cho ngươi. Ngươi nhất định phải đưa ta đi đến chỗ mà ta có thể tìm được người đã ra dấu hoa văn Long Vân đấy!”
Quý Huyền nhận lấy tiền, tùy tiện dùng tay ước lượng một chút, rồi nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi. Một lát sau thì trở lại, trực tiếp nói với Bách Lý Tiểu Ngư: “Đi theo ta.”
Hai mắt Bách Lý Tiểu Ngư sáng lên, lén lút theo hắn chuồn khỏi Kim gia. Sau đó…Quý Huyền lại lén lút đưa nàng vào một thanh lâu!
Bách Lý Tiểu Ngư nhất thời kinh ngạc không thôi. Lẽ nào lại giống như trong thoại bản vẫn viết, tất cả các than lâu đều ẩn giấu thủ lĩnh đứng đầu một tổ chức bí mật nào đó sao?!
Kết quả Quý Huyền lại không nói chuyện với bất kỳ người nào cả, một mạch mang theo Bách Lý Tiểu Ngư tìm đến chỗ hầm rượu trong thanh lâu kia.
Bách Lý Tiểu Ngư ngơ ngác.
Sau khi Quý Huyền đi vào, mặt không chút cảm xúc đi tới góc hầm, quay vò rượu trong góc hầm một vòng, sau đó bức tường đá ầm ầm nứt ra, bên trong lại có một phòng tối khác.
Trong lòng Bách Lý Tiểu Ngư cả kinh, cẩn trọng dè dặt theo sát Quý Huyền đi vào.lại phát hiện trong này là một cái…tàng thư thất.
“Ngươi…ngươi đưa ta đến đây làm gì chứ?” Bách Lý Tiểu Ngư khó hiểu.
Quý Huyền nói: “Những nơi khác người rất đông, cô nhất định không đi tới được. Đây là nơi cất giữ rất nhiều cơ mật của Phù Âm các, có lẽ cô có thể tìm được thứ cô muốn. Mau hành động luôn đi.”
Bách Lý Tiểu Ngư gật gật đầu, nhưng mà nói thì dễ lắm. Tàng thư thất lớn như vậy, căn bản không biết nên bắt đầu tìm từ đâu.
Quý Huyền thấy Bách Lý Tiểu Ngư rối rắm y như con ruồi mất đầu vậy, cuối cùng bèn nắm lấy tay nàng, đưa tơi trước một hàng sách.
Bách Lý Tiểu Ngư nhìn lên thấy đều là những ghi chép tiểu sử, mặc dù không hiểu rõ là vì sao, nhưng vẫn cầm một cuốn lên. Nhìn kỹ lại, nghiễm nhiên tên cuốn sách lại là…Phù Âm các nhân vật phổ.
(CN: Phô hay còn gọi là phả, là cuốn ghi chép lại về từng người và chia theo thứ tự rành mạch, như gia phả, niên phổ, đồng phổ…)
Hả?
Bách Lý Tiểu Ngư lập tức hiểu rõ ý Quý Huyền. Có thù oán với Bách Lý Vân Hạc, lại có thể giải quyết được Bách Lý Vân Hạc, tất nhiên không phải loại nhân vật tầm thường được!
Ít nhất cuốn phổ nhân vật cấp cao này cũng có thể có khả năng!
Bách Lý Tiểu Ngư nuốt một ngụm nước bọt, kích động lật tờ đầu tiên.
Tờ đầu tiên lại là…người sáng lập ra Phù Âm các – Các chủ.
Nhưng mà ngoài ra lại chẳng có một câu giới thiệu, một câu miêu tả nào cả.
Chỉ có một bức tranh, ở phía dươi có đề danh xưng.
Trên người mặc một bộ quần áo màu xanh lam đoan chính, thân hình có vẻ tao nhã, cơ thể tự nhiên. Các ngón tay với những đốt tay nhỏ dài chống dưới đầu, đôi bảo thạch quý hiếm nhất cũng không sánh được với đôi mắt đen như cười như không mà nhìn người vẽ tranh. Mái tóc dài trắng như tuyết thả xuống như thác nước, tùy ý vương trên bộ xiêm y màu xanh lam kia.
Tất cả những thứ này được chép lại một cách hoàn mỹ mà sinh động, tựa như đang hiện ra trước mắt Bách Lý Tiểu Ngư vậy. Điều này khiến cho người ta vừa nhìn đã không thể nào rời tầm mắt khỏi nam tử kia được nữa.
Nhưng mà Bách Lý Tiểu Ngư nhìn không rời mắt, không phải vì dung mạo đẹp đẽ bất phàm của nam tử bên trong, mà vì chính người này. Nàng đã nhìn lâu như vậy rồi, đã quen thuộc như vậy rồi….Đã nhiều năm sớm chiều như vậy rồi, làm sao mà nàng lại không nhận ra cho được?
Bách Lý Tiểu Ngư cầm cuốn sách kia, nước mắt bất tri bất giác mà đảo quanh tròng mắt. Mãi cả nửa ngày, nàng mới lấy lại được tiếng nói, kêu lên cái xưng hô mà nàng đã kêu cả ngàn vạn lần: “Sư phụ…”
Hết chương