Đại Hiệp Rất Nghèo

chương 69: thiếu lâm chi nguy, giải

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nếu nói trên cái thế giới này cái gì truyền đi nhanh nhất, như vậy nhất định là tin tức.

Tin Giang Du bị một người bịt mặt giết chết nhất thời tựa như cơn bão thổi quét qua toàn bộ chiến trường, trong nháy mắt toàn bộ chiến trường hiện ra một loại yên tĩnh quỷ dị.

Giang Du đã chết?

"Làm sao có thể?" Yến Doanh không thể tin mở to hai mắt.

Giang Du đã chết, Yến gia làm sao bây giờ?

"Trước lui lại!"

"Tiếp tục tiến công!"

Hai loại mệnh lệnh hoàn toàn bất đồng từ trên chiến trường truyền đến. Ngũ đại thế gia cùng Lục đại môn phái hình thành hai dòng nước lũ khác nhau, vậy mà sinh ra va chạm quỷ dị, áp lực lên Thiếu Lâm chợt giảm.

Lúc này, Trụ trì Thiếu Lâm đang trúng độc đã được vũ tăng Thiếu Lâm cứu ra, mà Lệ Thú thì mang theo Tiểu Tiểu trực tiếp rời khỏi chiến trường:"Tam ca! Tiểu Dịch! Nhạc phụ! Nơi này giao cho các người!" Lệ Thú dùng nội lực khuếch đại thanh âm.

"Nhạc phụ?" Lục Y Ninh nhướn mi, nhìn về phía Mạc Thượng Hành, nhạc phụ của Lệ Thú không phải là Yến Doanh sao?

"Lục Thâm." Lục Y Ninh khẽ gọi.

"Tiểu thư." Rời khỏi tiểu tử béo Lục Thâm đi theo sát bên người Lục Y Ninh, Lục Y Ninh tuy là một phụ nữ, nhưng lại trấn định thờ ơ lạnh nhạt với biến hóa trong chiến trường, lúc này Lục gia đã hoàn toàn nghiêng về Thiếu Lâm, Lục Y Ninh liền đứng ở bên trong trận doanh của Thiếu Lâm.

"Ngươi đi điều tra thêm người đàn ông kia cùng Yến Tiểu Tiểu có quan hệ gì." Lục Y Ninh phân phó.

"Nhưng là..." Lục Thâm nhất thời có chút khó xử.

"Như thế nào?" Đối với sự chần chờ của Lục Thâm, Lục Y Ninh khẽ cảm thấy không vui.

"Lấy thực lực của Lục gia không biết có thể điều tra được hay không."

Lục Y Ninh khẽ thở dài, nàng tất nhiên cũng biết thực lực của Lục gia:"Hết sức đi!"

"Dạ, tiểu thư."

Lục Y Ninh nhìn Lục Thâm rời đi, tay nắm thật chặt lại, không thể để Lục gia suy tàn tiếp!

Nàng nhìn muội muội ở nàng phía sau có chút nhát gan co rúm cũng lại ôn nhu được lòng người, việc của nàng chính là tìm được một người cường đại có đầy đủ lực lượng; mà muội muội nàng, nàng sẽ tìm một người có thể ở rể cho con bé, người đàn ông cũng yêu con bé!

Muội muội quá mức nhát gan yếu đuối nếu không thể tìm được một nơi quy túc tốt nhất định sẽ thống khổ cả đời.

Nàng không cho phép loại chuyện này xảy ra! Để cho nàng thay thế phụ huynh đã qua đời tạo ra một vùng trời đất có thể tránh gió che mưa cho người muội muội chọc người thương yêu này!

Bên kia, ba người Cổ vương đã bắt đầu dọn dẹp chiến trường, thân thủ ba người nhanh nhẹn hướng ba phương mở rộng chiến quả, vì tránh cho bị cắn ngược, ba người cũng không có truy kích mà bắt đầu lui người, mà những lực lượng kia chủ yếu dựa vào nơi hiểm yếu chống lại người.

Trong đó, bao gồm Yến gia.

Nhưng là, Sở Văn Xuyên cùng Mạc Thượng Hành ăn ý tránh được tất cả người Yến gia, không có làm hại đến một sợi lông của bọn họ.

Sở Văn Xuyên là vì Tiểu Tiểu cùng Yến Thanh Dịch, mà Cổ vương là vì áy náy.

Cho đến khi gặp được Yến Doanh, Sở Văn Xuyên khẽ nhíu mày, thét một tiếng dài lên trời, trực tiếp dẫn Yến Thanh Dịch tới, đợi sau khi Yến Thanh Dịch tới, Sở Văn Xuyên vỗ vỗ bả vai Yến Thanh Dịch, xoay người tiếp tục hoạt động truy quét của hắn.

"Cha." Ánh mắt Yến Thanh Dịch phức tạp nhìn Yến Doanh.

Vốn chỉ có bầu trời có chút u ám dần dần tiến tới cả vùng đất, bóng râm dày đặc giống như khói mù quét không sạch.

"Tiểu Dịch." Yến Doanh thở dài.

"Vì sao?" Một câu nói không đầu không đuôi, rất ít có người có thể hiểu, nhưng Yến Doanh cũng hiểu được.

Yến Doanh nhìn đứa con trai đã trưởng thành đủ để xưng bá một phương, khóe miệng hơi gợn lên: "Bởi vì, ta là gia chủ Yến gia."

Bởi vì hắn là gia chủ Yến gia, bởi vậy muốn duy trì truyền thừa của Yến gia; bởi vì hắn là gia chủ Yến gia, bởi vậy hắn phải lợi dụng tất cả lực lượng có thể lợi dụng được!

"Nhưng người đã dùng phương pháp sai lầm!" Yến Thanh Dịch chỉ trích sắc bén:"Chúng ta đều là con cái của người, ngươi vì sao không muốn bỏ ra cho dù chỉ là một chút yêu thương? Vì sao!"

Sau một lúc lâu, Yến Doanh không nói gì, loại chuyện này vốn đã khó giải thích, giải thích chính là sẽ bị cho là nói dối.

"Người đi đi!" Yến Thanh Dịch lắc đầu, nghiêng người, để lộ ra một con đường: "Sau khi tìm được Đại ca cùng Lục tỷ con sẽ đưa bọn họ ra khỏi chiến trường."

Yến Doanh cười khổ, nhưng cũng không nói gì thêm, lập tức đi qua người Yến Thanh Dịch, hắn biết, trải qua lần này có lẽ chính là vĩnh biệt.

"Cha." Yến Thanh Dịch gọi Yến Doanh, Yến Doanh ngừng bước chân, nhưng không có xoay người.

"Thất tỷ..." Yến Thanh Dịch chần chờ nói ra thân thế của Tiểu Tiểu, vì người kia vẫn luôn thương hắn, tỷ tỷ không có huyết thống mà lại càng gần gũi hơn: "Không phải là con gái của ngài."

Nhưng là, Yến Doanh lại giống như không có chút nào ngoài ý muốn, chẳng qua là khẽ gật đầu: "Ta biết."

Cha... ông ấy... biết?

Đúng vậy! Từ khi còn rất nhỏ hắn đã ý thức được Tiểu Tiểu cùng Yến Doanh một chút cũng không giống, cha lại làm sao mà không biết chứ?

"Ngài là... biết đến khi nào?"

"Khi Ngũ di nương con mang thai."

Đồng tử Yến Thanh Dịch hơi co rút lại.

Yến Doanh tự giễu cong khóe môi, cúi đầu dùng âm thanh ai cũng không nghe thấy được nói một câu: "Ta chưa từng có chạm qua Bội Nghi!"

Bởi vậy, trong cùng lứa Yến Thanh Dịch này chỉ có Tiểu Tiểu không phải là chữ lót “Thanh”, cũng chỉ có Tiểu Tiểu không được học võ công của Yến gia.

Bởi vì Yến Doanh ngay từ đầu đã biết Tiểu Tiểu không phải là con gái của hắn, tên đơn giản cùng võ công cũng bị tránh né, chỉ là vì trách nhiệm của tộc trưởng Yến gia...

Vào lúc Yến Thanh Dịch vẫn còn khiếp sợ, Yến Doanh vung tay áo rời đi.

"Cha!" bỗng nhiên Yến Thanh Dịch quỳ xuống hướng phương hướng Yến Doanh rời đi, cái trán đập bang bang trên mặt đất: "Cám ơn ơn dưỡng dục của ngài!"

Yến Doanh dừng một chút, khóe miệng khẽ cong lên, lại cái gì cũng không nói với Yến Thanh Dịch, đi nhanh rời khỏi chiến trường:"Tất cả Yến gia, lui lại!"

Người đàn ông hiến tất cả tình cảm cho việc duy trì Yến gia, cuối cùng cũng nhận được một đứa con tán thành!

...

...

Lệ Thú mang theo Tiểu Tiểu rút khỏi chiến trường, nhưng là hắn lại gặp phiền toái...

"Không được!" Lệ Thú lắc đầu.

"Thú ca ~" Tiểu Tiểu làm nũng lắc lắc cánh tay Lệ Thú, vết thương trên vai nàng đã được xử lý tốt, hơn nữa còn có thuốc trị thương của Dược vương, bởi vậy bây giờ Tiểu Tiểu lại khỏe như rồng như hổ.

"Không được, không được!" Lệ Thú liều mạng lắc đầu.

"Thiếp muốn đấy!" Tiểu Tiểu chu miệng lên.

Lần này, Lệ Thú dứt khoát không trả lời, chỉ là liều mạng lắc đầu.

Tiểu Tiểu trợn trừng mắt: "Tiểu tử béo kia cũng không có trở về, vì sao thiếp phải rời chiến trường?"

Ánh mắt Lệ Thú khẽ ảm đạm: "Thực xin lỗi, là lỗi của ta."

Tiểu Tiểu kéo khóe miệng, chết tiệt, nàng tại sao lại quên mất Lệ Thú là cái đại đầu gỗ ngoan cố chứ?

Chẳng qua, Đại đầu gỗ, loại chuyện này chàng cố chấp làm cái gì? Thật sự không phải là lỗi của chàng mà!

"Quên đi, quên đi." Tiểu Tiểu có chút chịu không nổi một Lệ Thú nghiêm túc sám hối cùng bi thương, lập tức lắc lắc đầu: "Thiếp không đi chiến trường nữa là được."

Đây có tính là Đại đầu gỗ thắng một ván không?

Nhưng là, Tiểu Tiểu chớp mắt: "Thú ca, chàng mang tiểu tử béo về đi! Tiểu quỷ kia ở trên chiến trường thiếp rất lo lắng!"

Không thể để bản thân tiểu tử kia vui đùa vui vẻ như vậy!

Người làm nương vô lại nhất thiên hạ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi...

Lệ Thú khẽ chau mày, nhìn về phía tiểu tử Béo đang vung độc khắp nơi.

Một đám người chạy phía trước, tiểu tử béo vui vẻ đuổi theo phía sau, Bội Nghi ở phía sau tiểu tử béo trông nom bé.

"Heo đần nhảy nhót", "Rùa lùi về xác", "Đầu đất ôm ôm", các loại tên kỳ quái từ trong miệng tiểu tử béo thoát ra, rõ ràng là độc dược rất tàn nhẫn lại ở chỗ Lệ Vân liền tràn ngập cảm giác vui vẻ.

Tóm lại, tiểu tử béo đùa rất vui vẻ. chiến trường chỗ Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú cách bé quá xa, Lệ Vân tuyệt đối không biết biến cố của Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú.

"Ừ, ta sẽ mang nó về." Lệ Thú cảm thấy cần thiết phải dạy cho tiểu tử béo một chút như thế nào là "nhân từ", "Nhưng nàng không thể chạy loạn khắp nơi."

"Yên tâm!" Tiểu Tiểu cười hì hì giơ ba ngón tay lên: "Thiếp thề, nếu chạy loạn khắp nơi mà nói, thiếp liền viết ngược lại họ của mình!"

Nàng đến cùng là họ Yến hay là họ Mạc đây?

Chẳng qua, hai cái họ ngày viết ngược thì cũng thay đổi gì chứ? (ở đây là ngược trái phải chứ không phải ngược trên dưới)

Lệ Thú thở dài.

"Không vừa lòng?" Tiểu Tiểu trầm tư một chút: "Nếu không viết ngược lại tất cả tên của thiếp!" Nói xong, còn làm như đúng rồi gật gật đầu: "Quyết định như vậy đi, Thú ca, mau đi đi!"

Đến hơi sức thở dài Lệ Thú cũng không có, chỉ đành phải dặn lại một lần: "Không nên chạy loạn."

Sau đó liền chạy về phía tiểu tử béo.

Đột nhiên Lệ Thú xuất hiện trên đường tiểu tử béo đang chạy.

"Pằng." Lệ Vân một chút cũng không dừng lại, đụng thẳng vào chân Lệ Thú.

Lệ Vân dẹp miệng, xoa mông, mắt nước mắt lưng tròng trợn tròn mắt: "Ai vậy!"

"Ta!" Lệ Thú bày ra uy nghiêm của phụ thân.

"Ngươi là..." ai vậy! Lệ Vân còn chưa có nói ra khỏi miệng, liền thấy bộ mặt lạnh của lão cha nhà mình, đứng ở trước mặt mình. Lập tức, tiểu tử béo dùng một bàn tay bẩn nhem nhuốc vuốt cái ót của mình, cười ha ha: "Cha ~ "

Tiểu tử béo lập tức giả bộ ngoan ngoãn.

"Vân Nhi, cha dạy con thế nào?" Lệ Thú ôm lấy Lệ Vân, nghiêm khắc hỏi.

Tiểu tử béo trộm dò xét liếc lão cha nhà mình một cái: "Ngài nói trên phương diện nào?"

"Cung kính mà vô lễ thì nhọc nhằn, thận trọng mà vô lễ thì sợ hãi, dũng cảm mà vô lễ sẽ bị loạn, thẳng mà vô lễ thì xoắn." Lệ Thú nhìn thoáng qua tiểu tử béo trong lòng, chỉ thấy khuân mặt ủy khuất của tiểu tử béo.

Lệ Thú lại không kiêng nể vẻ mặt của con trai mình, tiểu tử này sắp bị này trưởng bối chiều hư rồi, nếu không giáo dục một chút sẽ không được?

Đồng thời chờ Cổ vương đến bảo vệ Bội Nghi, Lệ Thú quyết định dùng thời gian này giáo dục con trai mình.

"Cái gọi là "Dũng mà vô lễ sẽ bị loạn" ý là người chỉ biết là dũng cảm mà không hiểu lễ sẽ lỗ mãng chuốc họa." Lệ Thú bắt đầu bài dạy của hắn, chẳng qua bây giờ là với con mình.

Khuân mặt nhỏ nhắn của Lệ Vân càng ngày càng khổ, hắn cũng không có bản lãnh như lão nương nhà mình.

Bỗng nhiên, ánh mắt Lệ Vân sáng lên, liều mạng nháy mắt với bà ngoại.

Bội Nghi buồn cười lắc đầu, sau đó tiến lên một bước: "Tiểu Thú."

"Nếu là chuốc họa..." Lệ Thú đang muốn tiếp tục nói tiếp, nhưng lại nghe thấy Bội Nghi gọi: "Nhạc mẫu?"

"Tiểu Tiểu đâu?"

Lệ Thú cứng lại, vẻ mặt nhất thời xấu hổ: "Tiểu Tiểu... Bị thương." Lệ Thú quên mất giáo dục con mình: "Là lỗi của con."

Lệ Thú kể kỹ càng chuyện hắn tẩu hỏa nhập ma cho Bội Nghi nghe, Lệ Thú vẫn có trí nhớ đối việc việc mình đã làm cái gì.

"Nương đâu? Nương không có việc gì chứ?" Lệ Vân vội vàng hỏi.

Lệ Thú dừng một chút, lại nghĩ tới Tiểu Tiểu vừa mới vui vẻ làm nũng, lập tức khẳng định gật gật đầu: "Không có chuyện gì."

Tiểu Lệ Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm, chớp mắt: "Lão cha, không phải là con nói người, cái gọi là: ôn lương cung kiệm nhường, nếu là ngài có thể duy trì loại tâm tính tốt này còn có thể xảy ra loại chuyện này sao?"

Lải nhải dài dòng, lải nhải dài dòng, từ một chút việc nhỏ, Lệ Vân nhất thời lôi đến trời nam đất bắc...

Lệ Vân đọc lại tất cả những lời Lệ Thú nói với bé trước kia!

Đây là cha nào con nấy?

Truyện Chữ Hay