Đại Hào Môn

chương 316: xin ta đi!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bóng người chợt lóe, Tân Lâm liền đứng chắn trước mặt Tiêu Phàm, lạnh lùng nhìn chăm chú đám cảnh sát đang xông vào.

Đôi lông mày của Uyển Thiên Thiên dương mạnh lên, sắc mặt cực kỳ phẫn nộ.

Đường Huyên lại tiến lên một bước, chắn trước người của Uyển Thiên Thiên.

Đám cảnh sát bỗng nhiên xông vào cửa, tổng cộng có năm vị, có điều đều mặc thường phục, một vị cầm đầu kia, ước chừng khoảng ba mươi mấy tuổi, vóc dáng cao lớn, tóc húi cua, vẻ mặt ngạo khí, từ trên cao nhìn xuống quét qua mọi người đứng trong phòng một lượt, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.

- Đều không được động đây, cảnh sát kiểm tra phòng.

Tóc húi cua cười lạnh nói.

- Giấy tờ!

Tân Lâm lạnh lùng hỏi, ánh mắt nhanh chóng quét qua trên người năm tên cảnh sát, những người này đều không dùng súng, chỉ có tay không như vậy, thế nhưng trong đó có ba người tay đút vào túi áo, dường như là cầm súng.

Trong căn phòng này rốt cuộc có những người như thế nào, xem chừng trước khi tiến vào cửa, bọn họ sớm đã có thông tin tình báo xác thực, đơn giản là một tên công tử bột không mở mắt đến từ phương Bắc, mang theo ba cô gái trắng nõn nà. Sức chiến đấu luân phiên, đều chỉ là một đống cặn bã không hơn.

Đối phó với bốn tên cặn bã như vậy, đồng chí cảnh sát hiển nhiên không đến lượt phải dùng đao súng, vậy cũng quá đề cao mấy tên từ vùng khác này rồi. Hơn nữa ở đây dù sao cũng là “khách sạn Đại Đường Vương Triều”, khách sạn năm sao cao cấp sang trọng nhất của thành phố Cố Đô, nếu như không cần thiết, nổ súng ở nơi này, ảnh hưởng cũng không tốt. Mặc dù nói tất cả đã có Lê thiếu bao che, có thể chú ý một chút vẫn là nên chú ý một chút.

Sự điềm tĩnh của Tân Lâm , làm cho tên cảnh sát đầu húi cua có chút không ngờ đến, tuy nhiên lập tức liền không để trong đầu nữa.

Mấy tên đến từ Bắc Kinh này, đều thích giả bộ làm ra vẻ có tiền.

Không sai, Bắc Kinh là có rất nhiều người trâu bò tàng long ngọa hổ, thế nhưng nhiều hơn nữa vẫn là dân chúng thấp cổ bé họng không quyền không thế. Tuyệt đối không phải ai đều có thể ở thành phố Cổ Đô này khiêu chiến với Lê thiếu.

Cho dù ngươi là từ Bắc Kinh đến, cũng không ngoại lệ.

- Yên tâm, sẽ cho các người xem giấy tờ!

Viên cảnh sát tóc húi cua cười lạnh một tiếng, từ trong túi quần móc ra một thẻ cảnh sát, rất tự nhiên mở ra trước mặt Tân Lâm.

- Vương Đại Hải, Đại đội trưởng Đại đội một Chi đội trị an Cục công an thành phố Cổ Đô, thanh tra cảnh sát cấp hai.

Tân Lâm lạnh lùng lẩm nhẩm.

Tuy nhiên nhìn dáng vẻ kiêu ngạo như vậy của cảnh sát Vương, phỏng chừng thân phận riêng của gã ta, so với chức đại đội trưởng trị an này còn ghê gớm hơn. Bằng không, đừng nói một chức Đại đội trưởng Chi đội trị an của gã, cho dù là Chi đội trưởng, trong “khách sạn Đại Đường Vương Triều” cũng không dám hò hét hoành tráng như vậy.

- Nhìn rõ rồi chứ? Này, tên nam giới kia, xoay người lại đây!

Viên cảnh sát tóc húi cua đem tấm thẻ thu về, hướng về phía Tiêu Phàm rống to một tiếng.

- Xoay người lại.

Hai tên cảnh sát đi theo cũng rống lên.

Tiêu Phàm chậm rãi đem chiếc bình bát tạp ngọc kia đặt trên bàn trà phòng khách, từ từ xoay người lại, nhìn về phía Vương Đại Hải, hai hàng lông mày hơi nhíu lên. Tiêu đại thiếu gia trước giờ luôn trấn định vững vàng, dường như cuối cùng cũng có chút tức giận.

- Tên là gì?

Vương Đại Hải hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, hung thần ác sát hỏi.

- Đủ rồi nha, ồn ào cái gì chứ? Có lời gì, bảo Lê Lạc tự mình vào đây nói!

Uyển Thiên Thiên ngay tức khắc cũng rất khó chịu, giọng nói nũng nịu nổi giận.

Vẫn đúng là Tân Lâm đoán trúng, Lê Lạc này cư nhiên thật sự di dời cảnh sát qua đây. Đêm hôm khuya khoắt, trong chốc lát liền có thể bắt cảnh sát trị an Cục công an thành phố gấp gáp đến khách sạn, hơn nữa trực tiếp đạp cửa, thế lực của Lê thiếu ở thành phố Cổ Đô, quả thực không đơn giản.

Uyển Thiên Thiên không ưa nhất chính là cái này.

- Ồ,? Uyển tiểu thư có lời gì muốn nói với tôi sao? Lê Lạc tôi rửa tai lắng nghe!

Theo giọng nói đàn ông nho nhã này, Lê thiếu chậm rãi đi vào, miệng ngậm một điếu thuốc, ánh mắt cười như có như không lạnh nhạt quét qua mặt tất cả mọi người, trên mặt Tiêu Phàm dừng lại một lát, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, cuối cùng rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của Uyển Thiên Thiên.

Tiếng vang cực lớn khi nãy, sớm đã kinh động đến khách ở các phòng xung quanh, một đám người chạy đến xem náo nhiệt. Thế nhưng Lê Lạc “chuẩn bị đầy đủ”, trừ năm tên cảnh sát, nhân viên bảo vệ khách sạn cũng sớm được điều động đến, cả đoàn đã vây quanh phòng của Tiêu Phàm bọn họ đang ở, cấm các khách khác vây lại xem.

- Lê công tử, chỉ sợ là anh có lời gì muốn nói với chúng tôi thì phải?

Nhìn thấy Lê Lạc, Uyển Thiên Thiên lại không tức giận nữa, cũng cười như có như không hỏi.

- Tôi ư? Xin lỗi, Thiên Thiên tiểu thư, cô lần này thực sự nhầm rồi, tôi không có lời gì nói với các người. Các người có lời gì, đến Cục công an từ từ nói đi, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người ghi chép.

Lê Lạc cười ha hả, nói.

- Xin hỏi chúng tôi phạm tội gì? Tại sao lại muốn bắt chúng tôi?

Đường Huyên ở bên cạnh hỏi, dư quang trong mắt đều rơi trên mặt Tân Lâm, hiển nhiên là đang đợi “chỉ thị” của Tân Lâm.

- Phạm tội? Không không không, các người không phạm tội.

Lê Lạc giơ một ngón tay, không ngừng lay động ở trước mặt, dáng vẻ vô cùng Tây.

- Thế nhưng, các người có phải cho rằng không phạm tội , cảnh sát liền không thể đến tìm các người thì phải? Ha ha, nếu thực sự như vây, các người thực sự nhầm rồi. Ở đây, tôi nói các người có vấn đề, các người liền có vấn đề; Tôi nói các người nên đi Cục công an khai báo, hiểu chưa? Về phần phải nói rõ những vấn đề gì, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người nói cho các người! Đương nhiên , các người có thể không cần khai báo cái gì, có điều các anh em trong Cục sẽ có cách làm cho các người khai báo, đã hiểu rồi chứ?

Uyển Thiên Thiên liền khanh khách cười rộ lên, rất có hứng thú quan sát đánh giá Lê Lạc, nói:

- Nói như vậy, chính là Lê công tử khó chịu rồi, muốn chỉnh chúng ta, có đúng không?

- Đúng! Nói thật chính xác, chính là như vậy!

Lê Lạc lập tức gật đầu, hơi có chút khoa trương lớn tiếng nói.

- Ta chính là nhìn các người không vừa mắt rồi, ta chính là muốn chỉnh các người, thế nào? Không phục sao? Không phục các người có thể cắn ta sao?

Lê thiếu cuối cùng cũng đem cái gọi là phong độ tao nhã ném sang một bên.

Thật sự hai ngày này, cục tức này của Lê công tử bị đè quá nặng, còn không phát tiết ra, không chừng sẽ bị đè đến mức phát bệnh đấy.

- Lê công tử, anh thật quá đáng yêu rồi, cái gì cũng dám nói.

Tiếng cười của Uyển Thiên Thiên càng thêm trong trẻo, không ngừng đánh giá Lê Lạc, dường như cảm thấy anh ta đặc biệt thú vị.

- Ta nói như vậy đấy, thế nào? Các người ghi âm đi, ta tuyệt đối không có ý kiến. Ta nói cho các người, đối với các người, ta xem như là tính nhẫn nại tốt, thế nhưng các người thật sự không biết phận. Ném mặt mũi trước mặt Lê Lạc ta, lên giọng, ta còn thật không tin thứ tà này.

- Nói như vậy, chuyện này thật không thể thương lượng rồi?

Uyển Thiên Thiên chớp đôi lông mi dài, mỉm cười hỏi, giọng điêụ càng thêm êm ái.

- Có chứ, có thể thương lượng. Kỳ thực con người của ta rất dễ nói chuyện, hai chữ - xin ta ! Xin ta thì được. Chỉ cần thái độ của các người đoan chính, ta cũng không phải là không thể suy nghĩ đến việc tha thứ cho mấy người được.

Lê Lạc bật cười ha hả, tiếng cười đặc biệt vang dội, khách của cả lầu ba gần như đều nghe thấy tiếng cười đắc ý này.

- Lạc ca, nói mấy lời vô ích với bọn họ làm gì vậy? Bắt lại rồi nói sau! Đám ranh con kia, em gặp nhiều rồi, cậy trong nhà có chút tiền, liền không biết trời cao đất dày, cho rằng cả thế giới đều phải nghe bọn họ. Đối phó với loại người này, phải rút cái tát tai ra. Đánh đau, xong rồi mới tỉnh ra!

Vương Đại Hải hung hăng gắt một tiếng, rất khinh thường nói.

- Xin hỏi Vương đại đội trưởng, các người hôm này vì sao xuất kích, đến đây bắt bọn ta là vì lí do gì?

Tiêu Phàm thản nhiên hỏi, hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn.

- Lý do? Cần có lý do sao? Mày mở mắt nhìn cho rõ ràng, vị trước mắt mày đây là ai? Lê Lạc! Lạc ca! Nghe nói rồi chứ? Lời của Lạc ca, chính là lí do! Vương Đại Hải ta ở đây, chính là lí do! Không phục đúng không? Không phục bọn mày có thể đi tố cáo chúng ta! Nhưng hiện tại, chúng mày nhất định phải theo bọn ta quay về Cục, nghiêm túc khai báo vấn đề.

Vương Đại Hải rất khinh thường hất đầu lên, tiến lên một bước, thẳng tắp đứng trước mặt Tiêu Phàm, ưỡn ngực rất cao. Tên này cao hơn Tiêu Phàm, thân hình lại càng tráng kiện hơn, đứng trước mặt Tiêu Phàm như vậy, quả thực vô cùng có khí thế.

- Nói như vậy, các người xuất kích tối nay là lấy thân phận riêng đến.

Tiêu Phàm hỏi, giọng nói đã có chút lạnh.

- Con mẹ ngươi nói thật nhiều lời!

Vương Đại Hải cười lạnh một tiếng, giơ cánh tay khoát về phía sau.

- Người đâu, đem mấy tên này còng tay lại cho bố mày!

Khóe miệng Uyển Thiên Thiên hơi nhếch lên trên, một nụ cười từ từ nở rộ ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ của cô, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ trào phúng, dường như vị Vương đại đội trưởng này nói nhầm lời gì quan trọng, càng đã làm sai chuyện gì quan trọng.

- Vâng .

Một tên cảnh sát đáp lại một tiếng, lộ ra chiếc còng tay sáng chói lọi, muốn tiến lên trước.

Vừa lúc đó, một tiếng động long trời lở đất vang lên, ai cũng đều không nhìn rõ là chuyện gì, thân hình cực lớn của Vương Đại Hải liền bay lên, trực tiếp từ phòng khách bay ra ngoài, ước chừng bay ra khoảng ba bốn mét, mới “ầm vang” một tiếng, nặng nề ngã xuống, lại ở trên tấm thảm nền trượt về phía trước mấy mét, mới chịu dừng lại.

Đến đây liền không có nửa điểm tiếng động nữa.

Mấy tên cảnh sát và Lê Lạc giật mình trợn mắt há hốc mồm, mở to hai mắt sửng sờ nhìn Vương đại đội trưởng đang yên tĩnh nằm ở chỗ đó, chỉ có tay chân không ngừng run rẩy, nửa chữ cũng nói không ra. Miệng ngậm nửa điếu thuốc lá của Lê Lạc cũng rớt xuống, không có nửa phần tri giác.

- Cô….Cô dám đánh lén cảnh sát….

Cũng không biết trố mắt bao lâu, Lê Lạc lắp bắp nói, mấy tên cảnh sát lúc này mới vội vàng đi rút súng.

- Ai da..

Ngay sau đó, Lê Lạc liền hét ầm lên, thế nhưng tiếng thét chói tai rất nhanh đột nhiên liền dừng lại, Lê công tử hai đầu gối mềm nhũn, liền ngã quỵ xuống đất, đầu đập thật mạnh vào nền đá cẩm thạch trong phòng khách, “cốp” một tiếng thật lớn.

Uyển Thiên Thiên hơi rụt cổ, cảm thấy quá thảm thương.

Trên giang hồ, được xưng là “đệ nhất ma nữ giang hồ”, ra tay tàn nhẫn, không lưu tình chút nào. Thế nhưng hiện tại nhìn Tân Lâm ra tay, một chút cũng không “dịu dàng”, không hề thua kém nữ ma đầu.

- Ai da….đau chết tôi rồi….

Lê đại thiếu gia vừa nãy còn phong độ ngời ngời, lập tức đã kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

- Này, làm gì vậy, mau buông tay!

- Lập tức ngừng tay lại!

Mấy tên cảnh sát rốt cuộc cũng móc súng ra, linh tinh lộn xộn chỉ về phía Tân Lâm, trong miệng không ngừng kêu la, sắc mặt lại trở nên trắng bệch.

Ngay sau đó, Lê thiếu gia kêu thảm như heo bị chọc tiết lại biến thành tiếng rên hừ hừ, một cây dao găm nhỏ hàn quang bắn ra tứ phía, đã kề trên chiếc cổ mềm mại của Lê thiếu.

- Bảo bọn chúng đều cút hết ra ngoài!

Tân Lâm lạnh lùng nói. Ánh mắt lạnh băng làm cho cả người Lê Lạc rung mình ớn lạnh, anh ta tuyệt đối không nghi ngờ nếu như mấy tên cảnh sát kia có hành động gì khác thường, Tân Lâm sẽ không hề khách khí xử lí anh ta.

- Ra ngoài, đều ra ngoài!

Lê Lạc khan cả giọng quát to, gân xanh trên cổ từng sợi từng sợi nổi to, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt từng giọt rớt xuống.

Truyện Chữ Hay