Đại Hán Phi Ca

chương 5: buổi đầu gặp gỡ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi trưa tôi đến Mai Uyển, vén màn che lên thấy trong đại sảnh đã đầy người.

Tôi thoáng ngây người, ánh mắt đảo qua đám đông, bên trái là hai ca cơ trong tay ôm tỳ bà, chính là tỷ muội Triệu cơ hôm qua, từ đáy mắt các nàng tôi nhận thấy ánh lên sự ghen tỵ.

Tay phải tôi cầm một cây mộc cầm màu đỏ sậm, đây là đàn cổ, từ nhỏ tôi đã học đàn tranh, đối với cổ cầm cũng có học lướt qua.

“Lý cơ, mời ngồi.” Lấy lại tinh thần, thấy một nam tử áo xanh đang ngồi chính giữa sảnh nhìn tôi mỉm cười, phất tay áo ý mời. Tôi nhìn theo hắn, Thuý Lâu đang ngồi giữa các ca cơ ở phía bên phải gật đầu với tôi.

Tôi vuốt cằm chậm rãi đi tới, quỳ xuống, tư thái ngồi ngay ngắn bên cạnh Thuý Lâu, hai tay xếp thành hình chữ thập đặt trên đầu gối. Hôm nay tôi dậy sớm, cố ý trang điểm một chút, việc đã đến nước này cũng không thể để tinh thần sa sút được.

Chọn một chiếc váy dài màu xanh nước, đai lưng và vạt áo thêu hoa văn xanh đậm, thoa một lớp phấn mỏng, đeo một đôi hoa tai ngọc bích, mái tóc đen mềm mại buông lơi phía sau chỉ dùng một sợi dây túm lại, đơn giản mà không kém phần nho nhã.

“Dao Ca, hôm nay muội cực kỳ xinh đẹp.” Thuý Lâu khẽ thì thầm bên tai tôi, tôi che miệng cười, ngẩng đầu lại thấy nam tử áo xanh đang nhìn về phía tôi.

Tôi tò mò quan sát hắn, không có y quan, tóc dài vấn sau đầu thanh nhã rũ xuống, cách ăn mặc có vài phần giống tôi, giơ tay nhấc chân đều toát lên một tư thái phong lưu khó nói.

Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên nam tử Hán triều thật đẹp, xem ra hắn hẳn là nhạc sĩ, cả ngày ở cùng đám ca cơ nên cũng lây dính hơi thở phấn son.

Cổ cầm thất huyền trước người tôi ở cổ đại lại gọi là dao cầm. Dài chừng một thước, toàn thân đỏ sậm, có những đường vân sáng bóng, phía cuối dẹp, phía đầu nổi lên tượng trưng cho một ngày. Đầu nổi bên dưới dây đàn gọi là Lâm nhạc; đuôi đàn đẽo trũng xuống gọi là Long ngân; hai bên Long ngân nổi lên những đỉnh nhọn gọi là tiêu vĩ.

Chốc lát buổi tập luyện ca khúc đã bắt đầu. Mỗi người cầm một thẻ tre trải rộng ra trước, mặt trên thẻ là những ký hiệu, thời điểm này Hán triều còn chưa có phổ nhạc, việc lược giảm ký tự bản nhạc của cổ cầm cũng đến triều nhà Đường mới phát minh.

Tôi mê man nhìn những ký hiệu xa lạ này, hầu như đều là ký tự thể triện, việc này có thể gây cho tôi chút khó khăn, vốn định dựa vào bản lĩnh đàn tranh thì cổ cầm cũng có thể loại suy.

Tôi nghiêng qua Thuý Lâu thấp giọng hỏi, nàng vừa giảng giải ngắn gọn cho tôi vài ký hiệu vừa gảy thất huyền cầm. Tôi yên lặng nhớ kỹ vị trí âm sắc theo lời nàng, gảy gảy dây đàn.

Bản nhạc này cũng chỉ có những ký tự cơ bản, không có âm lượng cao thấp và dài ngắn, tôi nhớ mang máng thầy giáo dạy đàn tranh cho tôi có nói, cổ nhân học đàn phải tự bản thân cảm thụ, cầm kỹ mỗi người cũng không giống nhau.

Sau khi thử gảy vài âm điệu hỗn độn, nam tử áo xanh bắt đầu gảy đàn, đại sảnh tức thì an tĩnh.

Âm sắc cổ cầm trầm thấp vang lên, như giọt nước rơi xuống hồ sâu gợn lên những vòng sóng. Khi nhanh khi chậm, như châu rơi ngọc rớt. Tôi cẩn thận lắng nghe, cố gắng ghi nhớ tám chín phần khúc khởi đầu, tiếp đoạn trên, luyến âm, kết thúc, dựa vào nhạc cảm của tôi và bản phổ nhạc bằng thẻ tre, trong lòng đã dần mường tượng được.

Tiếng đàn vừa cất lên, nam tử kia cất tiếng ca thăm thẳm, theo tiếng ca tiếng đàn lại một lần nữa cất lên.

“Hái rau vi, hái rau vi,

Rau vi óng ả, hái đi kẻo hoài.

Ngày về ta biết hỏi ai?

Lòng ta trăm nỗi rối bời như tơ.

Lòng ta buồn bã thẫn thờ,

Rồi đây đói khát sẽ chờ đợi ta.

Cái thân lính thú nẻo xa,

Cậy ai cho biết tin nhà được đây.

Ngày nào cũng nhớ cũng ghi,

Chiến tranh Hiểm Doãn hiểm nguy khôn lường.

Khi đi tha thướt cành dương,

Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.

Thấp cao dặm thẳng xa xôi,

Biết bao đói khát, khúc nhôi cơ cầu.

Lòng ta buồn bã thương đau,

Ta buồn ai biết, ta rầu ai hay!”

(Thái Vi – Kinh Thi)

Bài hát này nằm trong tập Kinh Thi, thơ từ Hán triều còn chưa hưng thịnh, thơ ca sử dụng phần lớn đều được trích ra từ Kinh Thi. Tôi thích cảnh sắc trong Kinh Thi, phong cách cổ xưa mà chân thành tha thiết, không có ngôn từ trau chuốt hoa lệ nhưng lại có thể đi sâu vào lòng người.

Tiếng ca của hắn cuốn hút tôi, tôi kìm lòng không đặng khẽ ngâm nga theo, phảng phất như nhìn thấy những binh sĩ trẻ đang ngồi bên bờ sông ăn món rau thái vi, hai chân chôn dưới đất bùn, ngóng trông về gia đình ở phương xa.

Không biết qua bao lâu, nam tử áo xanh đã ngừng lại, tôi vẫn đắm chìm trong ý nghĩ bi thương, trong sảnh chỉ còn phiêu đãng tiếng ca đau buồn của tôi. Sực tỉnh mới phát hiện ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên tôi. Tôi vội vàng ngừng hát, cúi đầu không mở miệng nữa, nỗi buồn thương trong lòng còn chưa bình phục.

“Lý cơ, bài hát này nên do cô tấu xướng.” nam tử áo xanh khích lệ nói, tôi ngơ ngác nhìn hắn.

“Tôi chỉ thuận miệng hát thế thôi, chê cười rồi.” Tôi từ chối, vừa rồi là vô thức hát, thuần túy là uất ức dồn nén trong lòng, hoàn toàn đi theo cảm xúc.

“Ta sẽ cùng cô hợp tấu một khúc.” Nói xong hắn đưa tay xoa thất huyền cầm, gật đầu ra hiệu cho tôi. Lòng hơi run nhưng hai tay tôi đã nhấc lên.

Theo tiếng đàn du dương của hắn, tôi cũng rơi vào cảnh đẹp, không ngờ làn điệu của hắn lúc trầm lúc bổng. Đối với việc đánh cổ cầm, tôi phải phối hợp cả tâm và tay, chìm đắm như có cái gì đó đang thúc đẩy tôi. Âm điệu tuyệt với từ đầu ngón tay thoát ra, tôi khẽ mở miệng, cất tiếng ca:

“Chớp mắt đã cuối đời, khi nào mới có thể trở về nhà, trong lòng ưu sầu biết bao! Nhớ ngày tôi rời khỏi nhà, dương liễu kia còn phất phơ trong gió, nay khi trở lại, bông tuyết đã lất phất đầy trời. Đường xá lầy lội đi lại gian nan, đói khát lẫn lộn khiến lòng người mỏi mệt. Lòng thê lương bi thiết, lòng tràn ngập đau xót, biết có thể nói cùng ai!”

Tôi dùng ngôn từ hiện đại hát lên đoạn thơ đau buồn này. Trong sảnh tiếng nhạc vang lên, mọi người tựa hồ cũng bị tiếng ca của tôi lôi cuốn, theo tiết tấu của tôi mà gảy đàn. Màn hợp tấu du dương của nhiều người quanh quẩn trong không gian Mai Uyển, dư âm lượn lờ.

Khi khúc ca chấm dứt, nam tử áo xanh như đang nghiền ngẫm nhìn tôi, tôi tránh ánh mắt sáng quắc của hắn.

“Lý cơ lần này hát cẩn thận, đừng để quên sót.” Một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên từ phía đối diện.

Tôi ngẩng đầu thấy hai tỷ muội Triệu cơ đang trộm cười. Lời vừa nói ra, những ca cơ đang ngồi cũng cười theo.

Cái gì gọi là quên sót? Chẳng lẽ tôi còn yêu thương nhung nhớ nào chưa thành? Nghĩ đến đây tôi hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

“Nghe nói Hoắc công tử cũng sẽ đến.” Lại có người thêm một câu.

Mọi người đều đồng loạt hướng mắt về phía tôi, lòng nhất thời có chút tức giận, tôi đột nhiên đứng dậy nhìn những kẻ đang ngồi, cao giọng nói “Chuyện của ta không cần các ngươi lo lắng!”

Các nàng hiển nhiên không đoán được tôi sẽ phản bác, lập tức im bặt kinh ngạc nhìn tôi.

“Tôi trong người không thoải mái, cáo từ trước.” Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của các nàng, tôi phất tay bước nhanh ra ngoài.

Váy xanh phiêu diêu phía sau, tôi còn nghe được các nàng khe khẽ xì xào. Ngoài phòng ánh mặt trời rực rỡ, hít một hơi thật sâu, tâm tình tôi cũng bình thản hơn chút, những chuyện lúc trước chẳng liên quan gì đến tôi, không đáng tức giận.

Thời tiết dần ấm lên, hoa hoa lá lá đã mang theo hơi thở mùa xuân. Từ Mai Uyển đến Thanh Tuyết Cư tôi đã quen đường.

“Dao Ca!” Tôi quay đầu thấy Triệu Thường mặt mày tươi cười sáng lạn, hắn vẫn ăn vận như lần trước, đang bước nhanh tới.

Cơ thể cường tráng và bộ dạng ngượng ngùng của hắn rất không tương xứng, lần đầu gặp mặt trước giường bệnh của tôi, cử chỉ gãi đầu của hắn đến nay tôi vẫn cảm thấy đáng yêu, hắn là một nam tử chất phác đơn thuần.

“Chào Triệu Thường.” Tôi vẫy tay với hắn, ánh mặt trời chiếu vào làn da màu đồng của hắn làm nổi bật màu da sáng khỏe.

“Huynh đang định đi tìm muội.” Hắn cười nhìn tôi.

“Ờ? Muội cũng đang chuẩn bị trở về.” Tôi chậm rãi đi trước, Triệu Thường theo sau tôi.

“Huynh thấy muội đã khoẻ hơn nhiều rồi, muốn đưa muội ra ngoài đi dạo.” Hắn từng bước tiến lên, từ sau vòng lên trước mặt, chăm chú nhìn tôi.

“Được, muội ở trong phủ cũng không có việc gì làm.” Tôi vừa nghe có thể đi chơi lập tức hí hửng, từ khi đến nơi này tôi còn chưa bước chân ra khỏi phủ công chúa.

“Đến trại ngựa đi, muội trước kia rất thích đến đó.” Khi Triệu Thường cười, khóe mắt có vài nếp nhăn như hai con cá nhỏ đang bơi lội.

“Được!” Tôi vỗ tay một cái, quay đầu nói với hắn, “Muội đi thay xiêm y, huynh ở đây chờ muội.”

Chạy về Thanh Tuyết Cư, tôi lôi ra một chiếc váy vạt ngắn màu hạnh nhân, làn váy dài đã bị tôi cắt xén vừa đến đầu gối, đồ trong cũng khâu lại. Cột tóc đuôi ngựa, gỡ bỏ mấy món trang sức rườm rà.

Nhìn người trong gương, bộ dáng mang vài phần hiện đại làm tôi vừa lòng gật đầu.

Triệu Thường nhìn trang phục của tôi thì giật mình cười toe tóe, ngập ngà ngập ngừng nửa ngày mới nói, “Trang phục của muội nhìn rất kỳ quái nhưng muội mặc rất đẹp mắt.”

Dựa trên phục trang truyền thống của nữ tử Hán triều thì tôi thật sự là lập dị.

Ra khỏi cửa bắc của phủ công chúa, cách một dãy phố dài là trại ngựa. Tuy rằng trên danh nghĩa thuộc sự quản chế của phủ công chúa nhưng thực tế gần như được dùng như là trại huấn luyện ngựa, những nhân vật có chút thân phận đều có thể sử dụng. Nghe Triệu Thường nói, Hán Vũ Đế khi rảnh rỗi sẽ đến đây dắt ngựa đi rong, chỉ là ngẫu nhiên thôi, vì bình thường hắn đều chơi đùa trong Lâm Uyển rộng lớn tráng lệ.

Nhìn lại, giữa sân là một bãi cỏ mênh mông, bên ngoài là đường đua, tiếp đó là lối đi bộ được vây bằng hàng rào gỗ. Phía đông trại có một con đường mòn nhỏ, nhìn thẳng ra xa, tứ bề là hàng bạch dương cao ngất thẳng tắp.

Tôi đứng trước hàng rào, hai tay bám vào mép, cằm gối lên cánh tay, hăng hái nhìn người ngựa đang băng băng giữa sân. Thỉnh thoảng lại rộ lên những tiếng hoan hô, những con tuấn mã lao vun vút, mồ hôi tuôn ra, xung quanh ngập tràn hơi thở thanh xuân.

Triệu Thường không biết khi nào đã chạy vào trong sân, hắn ra sức vẫy tay với tôi, tôi dè dặt bước vào, trái tránh phải né, sợ tôi thân yếu xương mềm lại bị vó ngựa đạp cho một cước.

“Đây là Thanh Tông Mã.” Triệu Thường vỗ lưng ngựa, vuốt ve bờm của nó, trong đôi mắt thần thái sáng láng, “Nó rất nghe lời!”

Tôi đang định vuốt ve nó, đuôi ngựa đột nhiên quất lên làm tôi cả kinh rút tay lại.

Triệu Thường lại dắt tới một con khác, “Đây là Đạp Tuyết!”

Bốn vó trắng như tuyết, toàn thân lại đen thùi, quả nhiên là bảo mã, tôi vươn tay xoa lưng ngựa, bộ lông sáng bóng mềm mại làm tôi kìm lòng không được, hai tay luân phiên vuốt lưng nó.

Triệu Thường cười sang sảng, trên sân ngựa này tinh thần hắn toả sáng, hắn yêu quý ngựa, tôn trọng ngựa, đối đãi như với bằng hữu tri âm.

“Muội ở đây đừng đi đâu, ta mang ngựa về.” Triệu Thường dắt ngựa ra ngoài.

Mặt trời giữa trưa lóa mắt, tôi giơ tay lên đầu híp mắt nhìn xung quanh.

“Cẩn thận!” Nghe có tiếng người quát to, tôi xoay người thấy bên cạnh có người đang liên tục xua tay về phía tôi. Tôi chỉ chỉ ngực mình, người kia vẫn nói cái gì đó, tôi nghi hoặc đi về phía hắn.

Bỗng nhiên phía sau tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tôi vội vàng quay đầu, một con hắc mã đang chạy như điên về phía tôi, tôi sợ tới mức sững sờ tại chỗ, nhất thời quên cả tránh né.

Đến khi hồi thần đã không kịp nữa, tôi bổ nhào xuống đất ôm chặt lấy người, hai mắt nhắm nghiền.

Sau một lúc, tai hoạ đang chờ cũng không ập đến mà vó ngựa cũng không dẫm lên cơ thể tôi. Tôi chậm chạp ngẩng đầu thấy con tuấn mã đã dừng trước mặt tôi, ánh mặt trời từ đỉnh đầu rọi xuống, bóng ngựa bao phủ lấy tôi.

“Có làm nàng bị thương không?” Người cưỡi ngựa hỏi, đó là một giọng nói trong trẻo mang theo tính trẻ con thản nhiên, hắn đưa lưng về phía ánh mặt trời, tôi nhìn không rõ mặt.

Tôi lắc đầu, vẫn đang cuộn tròn mình, con ngựa khổng lồ khiến tôi có cảm giác áp bách, hai chân như nhũn ra, lần dò bên cạnh một hồi.

Người đó xoay người xuống ngựa, thân thủ lưu loát, cúi người vươn tay ra với tôi, “Có làm nàng bị thương không?”

Lông mi hắn hơi cong, đôi mắt sáng trong rạng rỡ ánh nắng, bờ môi mỏng nhếch lên để lộ chiếc răng khểnh, thiếu niên này khí chất tươi trẻ đâm vào mắt tôi đau đớn, trái tim phút chốc co rút nhanh.

Thanh âm trong trẻo thẳng thắn của hắn trong cơn gió nhẹ nhàng lay động giữa ban trưa làm tôi cảm thấy tinh thần hoảng hốt, cứ lê thê kéo dài. Giấc mộng xưa cũ, bên cầu Nại Hà, cạnh đá Tam Sinh, tôi, đã từng gặp người? Chớp mắt u mê, tôi đột nhiên kinh hãi.

Hắn cầm tay tôi, lực đạo mạnh mẽ kéo tôi dậy.

Cảm xúc khó hiểu từ từ tan biến, tôi khẽ cúi chào và thu tay lại, phủi đám bụi đất trên người, trên bàn tay nhói lên. Cúi đầu nhìn lại, miệng vết thương cầm kiếm hôm trước đã bị rách thấm ra chút máu.

“Cậu, ngựa Hung Nô quả nhiên nhanh nhẹn dũng mãnh, so với ngựa Hán chúng ta tinh tráng hơn nhiều!” Thiếu niên ngẩng cao đầu nói, tôi theo ánh mắt của hắn nhìn sang, một con tuấn mã màu nâu từ phía trước chạy tới.

Truyện Chữ Hay