Tôi kinh ngạc quay đầu lại đụng phải cằm người phía sau.
“Làm phiền các hạ, ta sẽ đưa nàng quay về.” Giọng nói trong suốt không chút ấm áp vang lên, giữa trời đông tuyết phủ lại khiến người tôi rét lạnh. Tôi bị người đó kéo đi, Lương công tử giang tay ngăn lại, giằng co một lát, hắn đành hạ tay xuống, sắc mặt nhìn không rõ.
“Chàng buông ra, muội sẽ về!”
“Đang bệnh còn chạy lung tung!” Hoắc Khứ Bệnh lần đầu tiên thô lỗ nắm lấy tôi, tôi nghiêng đầu sang, có thể nhìn thấy bờ môi mỏng khẽ nhếch và lông mi dài của chàng.
Tôi vùng vẫy, chàng lại ôm chặt tôi vào lòng, tôi vừa giận vừa thẹn.
Lương công tử ánh mắt thâm trầm im lặng nhìn chúng tôi.
“Hoắc Khứ Bệnh, chàng bỏ tay ra trước đi.” Tôi hét lên với chàng.
“Trời lạnh thế này cũng không biết mặc thêm áo.” Chàng ôm tôi vào lòng, cầm tay tôi, coi như không có người bên cạnh.
Vốn đã tức giận lại nghe chàng nói, tôi thoáng ngây người, nhớ lại chuyện tứ hôn của chàng, rồi chuyện chàng sẽ mất sớm, lòng tôi bỗng chua xót.
Ngẩng đầu, Lương công tử phất tay áo rời khỏi, áo xanh tuyết trắng.
“Chúng ta sau này không cần gặp lại nữa.” Tôi lấy hết dũng khí mở miệng.
Thắt lưng chợt được thả lỏng.
Tôi tránh khỏi tay chàng, xoay người đối diện với mắt chàng, “Chàng đã có nàng ta, muội cũng không phải người không biết phải trái.”
“Hảo tụ hảo tán thôi ()…chúc chàng hạnh phúc.” Tôi nói xong quay đầu bước đi, khoảnh khắc xoay người ấy nước mắt lại chảy xuống, tôi mừng là mình vẫn còn giữ lại được chút tôn nghiêm. (thấy dùng thành ngữ hán việt chỗ này vừa gọn vừa đủ ý)
“Lý Dao Ca.”
Tôi hơi khựng người, chàng chưa bao giờ gọi thẳng tên tôi, nhưng tôi vẫn không dừng lại, tuyết dưới chân càng thêm nặng nề.
“Thì ra nàng không hề tin tưởng ta, lại còn nhát gan nữa!” Hoắc Khứ Bệnh phẫn nộ bật cười.
“Từ Định Tương đến đây, nàng thậm chí không cho ta cơ hội giải thích đã vội định tội, không phải sao?” Chàng nói tiếp.
“Muội tin vào mắt mình.” Tôi dừng chân.
“Mắt nàng có thể nhìn thấu trái tim không, nàng nói cho ta biết đi!” Chàng bắt lấy tay tôi, kéo tôi lại.
Chàng đến gần tôi, từng bước ép sát, mạnh mẽ bất phục làm lòng tôi rối ren nên cũng liên tiếp lui về sau.
“Trên đời này có nam tử nào lại để nữ nhân mình yêu thương ở lại chiến trường?” Nắm tay chàng làm cổ tay tôi đau.
Những lời này đánh vào lòng tôi, như vừa nhận một gáo nước lạnh, nhìn chàng nhăn mày, tôi bất giác vươn tay xoa nhẹ.
Toàn thân chấn động, đập vào cây tùng phía sau lưng, tuyết trên đầu rào rào rơi bồng bềnh trước mắt chúng tôi, những bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt, cảm giác mát lạnh.
Chàng giữ tôi dựa vào thân cây, đôi mắt sáng quắc lấp lánh trong bóng đêm, cánh tay giam nhốt không cho phép tôi lui bước.
“Thật lòng muội đã từng nghĩ, có thể ở bên chàng một ngày cũng tốt rồi, nhưng muội lại không thể như những nữ tử khác, nếu phải chọn, muội thà…”
Sự nghiêm nghị trong đôi mắt chàng càng đậm hơn, chàng cúi đầu cắn môi tôi, hôn mút, tuyết bay lả tả xung quanh khi môi lưỡi chúng tôi triền miên, hơi thở nóng bỏng xen lẫn cùng những bông tuyết lạnh giá mang lại cảm giác thích thú kỳ lạ.
“Ta không cần nàng phải chọn.” Đầu lưỡi chàng mang theo bông tuyết cạy mở hàm răng tôi, không ngừng xáo động bên trong khoang miệng mềm mại, từng tấc từng tấc xâm chiếm hơi thở mang mùi đàn hương của tôi.
“Nhưng Trương Cơ…” Lưỡi đau đớn, chàng muốn cảnh cáo mà dây dưa, nuốt xuống những lời tôi định nói.
“Ưm…” Không khí bị cướp đoạt, tôi chỉ có thể than nhẹ.
“Xin lỗi…” Giọng nói trầm khàn của Hoắc Khứ Bệnh theo gió bay tới.
Chàng mân mê vành tai tôi, miệng vẫn không buông lỏng, chiếc lưỡi càn quấy lướt qua răng, trêu đùa môi tôi rồi mút mạnh, đến khi tôi cảm thấy run rẩy chàng mới buông ra, nhưng vẫn giữ môi tôi dịu dàng gặm cắn.
Môi lưỡi lại lần nữa giao triền, có lẽ tôi vốn nên hiểu, chỉ cần trong lòng tôi và chàng có nhau, những thứ khác cần gì phải so đo? Thời gian còn lại không nhiều, chúng tôi cớ sao phải dày vò lẫn nhau?
Tất cả đều là chấp niệm của tôi, chung quy chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương, ngoài kịch trong kịch.
Tôi ý loạn tình mê, cả người mềm nhũn dựa vào cây, chàng ôm eo tôi, vẫn giữ nguyên tiết tấu trêu đùa.
Chẳng biết tại sao, tôi cảm thấy sức lực như đang cạn dần, dưới sự chiếm cứ triền miên của chàng lại có sự thỏa mãn bi thương.
Trên nhánh cây tuyết đọng rơi xuống, lửa băng giao hòa khiến tôi lâng lâng chếnh choáng, mũi chạm mũi, trán kề trán.
Dựa vào va chạm, rúc trong lồng ngực ấm áp của chàng, tôi tự nói với mình, thế này là đủ rồi…
Hoắc Khứ Bệnh, tuy rằng chúng ta cách nhau hơn hai nghìn năm nhưng muội vẫn tìm đến đây, tìm được chàng, muội không muốn buông tay…
Tôi muốn tin chàng, tôi chỉ tin chàng.
Đêm nay gió tuyết kéo dài, che dấu đi tất cả những bất công, vậy cũng tốt.
Vào đông, ngày thường ngắn, đêm lại dài.
Tới gần mồng một tết, Bình Dương phủ yến tiệc liên miên, đa số là những môn khách của Bình Dương hầu cùng gia quyến các vương tôn quý tộc. Bình Dương công chúa tuy nói đã gần bốn mươi nhưng cũng rất thích náo nhiệt, Thúy Lâu nói nửa năm tôi không ở đây, hoàng thượng đã tới một lần nhưng không cho truyền đàn ca nhảy múa mà lại đến mã tràng dắt ngựa đi dạo, đây cũng không giống tác phong của Hán Vũ Đế vốn thích ca vũ.
Nhớ trước kia từng xem một bộ phim truyền hình nói về hắn, trong đó có một lời thoại tôi ấn tượng nhất, Lưu Triệt nói: nam nhân cả đời hứng thú nhất là hai việc, một là trên lưng ngựa, hai là trên bộ ngực của nữ nhân, tuấn mã mỹ nữ, nam nhân nào không thích?
Mấy lời này có lẽ là ấn tượng sâu nhất của tôi về Lưu Triệt, cuộc đời hắn có thể nói không thoát khỏi hai từ: Hung Nô và mỹ nhân. Giá trị lưu lại cho đời của hắn, đó là những mãnh tướng và những mỹ nhân Hán Triều.
Tôi miên man suy nghĩ, đến đây đã gần một năm, ở trong nhà tỷ tỷ Lưu Triệt nhưng ngay cả bóng dáng của hắn cũng chưa từng gặp, thật không cam lòng, không thấy được phong thái Hán Vũ Đế thì chẳng phải uổng phí đến Hán triều này sao?
Tôi tò mò hỏi về tuổi tác và diện mạo Lưu Triệt, Thúy Lâu nói nhóm ca cơ chưa được phép nên cũng chưa được yết kiến, vì thế không rõ hình dáng hắn.
Tôi cố nhớ lại Lưu Triệt qua sử sách, râu dài tóc búi, mắt hổ uy danh, thật giống Quan lão gia được thờ trong miếu. Nghĩ đến đây tôi bất giác bật cười.
Nhưng hắn năm nay ba mươi sáu tuổi, lúc mười sáu tuổi đăng cơ, nay đã ngồi trên ngai hoàng đế hai mươi năm rồi. Nói đến Lưu Triệt, tôi hứng thú nhất vẫn là nhóm mỹ nhân của hắn, bá nghiệp thống trị khiến lòng người chạy xa, nhưng giai nhân khuynh quốc lại khiến người người lại gần.
“Trần A Kiều bị phế khi nào?” Tôi thuận miệng hỏi.
Thúy Lâu nhéo tay tôi một cái, ý bảo tôi phải giữ mồm giữ miệng “Khi Trần thị bị phế thì tỷ còn nhỏ, có lẽ là sau khi Vệ hoàng hậu tiến cung vài năm.”
“Vậy Vệ Tử…Vệ hoàng hậu được sắc phong khi nào?”
“Nghe tổng quản phủ nói, Kiến Nguyên năm thứ hai, Ngài đến Bình Dương phủ thưởng nhạc, lập tức đưa Vệ hoàng hậu cùng đại tướng quân về cung.” Thúy Lâu chậm rãi kể, ngữ điệu có vẻ hết sức hâm mộ.
Cô bé lọ lem xinh đẹp gặp gỡ rồi yêu thương hoàng tử, từ đó về sau sống một cuộc đời hạnh phúc. Nhưng họ thật sự hạnh phúc sao? Lòng vua khó dò, lúc trước được sủng ái cưng chiều, sau lại nhà mất mạng vong. Sự nhẫn tâm của Lưu Triệt có thể thấy rõ.
Tôi thở dài: “Từ xưa đế vương đều bạc tình.”
Thúy Lâu đánh vào gáy tôi, “Dao Ca, sao muội lại cảm thán?”
Trần A Kiều giấu mình nơi lầu cao, Vệ Tử Phu sau mười mấy năm làm hoàng hậu, tuổi cao sắc tàn, Lưu Triệt xây dựng thêm hậu cung, thu nạp mỹ nữ khắp thiên hạ, vậy những phi tần khác đâu?
“Đúng rồi, Lý phu nhân hiện giờ hẳn rất được sủng ái!” Tôi chống cằm, nhan sắc đã tàn thì tình yêu cũng vỗ cánh bay xa, Vệ Tử Phu đã không còn được sủng hạnh như năm đó nữa, nhưng gia tộc Vệ thị có đại tướng quân và trưởng hoàng tử nên vẫn còn đang cực kỳ hưng thịnh.
Thúy Lâu không hiểu nhìn tôi, “Lý phu nhân nào?”
Tôi sững người, chẳng lẽ tôi nhớ lầm? Không thể, những chuyện về Hán Vũ Đế và các phu nhân của hắn tôi đều thuộc nằm lòng mà.
“Chính là Lý phu nhân khuynh quốc khuynh thành đó.” Tôi giải thích.
“Mấy năm trước có một vị Vương phu nhân rất được Thánh giá cưng chiều nhưng chưa được một năm thì chết bệnh, không nghe nói đến Lý phu nhân.”
Chẳng lẽ lịch sử cũng có sai sót? Nhưng đại ca nàng là Lý Diên Niên, nhị ca Lý Quảng Lợi coi như là tên phản bội, mấy chi tiết này không sai mà.
“Ừm…Vương phu nhân à…” Vội chuyển đề tài, có lẽ Lý phu nhân còn chưa xuất hiện, tôi xem như biết trước vậy.
“Muội lúc nào lại hứng thứ với những bí mật cung đình thế?” Thúy Lâu trêu ghẹo nói.
“Tỷ cũng không biết rành mạch hết mà, đi, đến Mai Uyển nào.” Tôi phủi phủi vạt áo, tán dóc dừng lại ở đây.
Hôm đó tôi đang ngồi trong sân ngắm mai thì gặp được Triệu Thường. Khi hắn cười hớn hở đứng trước mặt tôi, tôi đã quên cả đứng dậy, ngửa đầu nhìn hắn đến khi hai má hắn ửng hồng.
Mắt dừng lại trên vết sẹo xấu xí ở trán hắn, tôi đau lòng, giơ tay gạt mới biết nước mắt đã dâng đầy. Nam tử nhân hậu này đã dùng tính mạng để cứu tôi, ngoại trừ nói cám ơn ra tôi không tìm được từ ngữ nào thích hợp hơn.
Cuộc sống coi như quay lại những ngày bình thường, ba người chúng tôi thường xuyên cùng đến mã tràng. Triệu Thường còn nhớ việc hứa dạy tôi cưỡi ngựa nhưng vì mùa đông quần áo rất nặng, không thuận tiện nên tôi vẫn không cưỡi ngựa. Vì thế mỗi lần gặp Hoắc Khứ Bệnh, vẫn bị chàng kéo lên lưng ngựa, không còn cách nào.
Chàng luôn có thể lấy đủ loại lý do để mang tôi đi, tôi sẽ làm ra vẻ vâng theo, thừa lúc mọi người không chú ý lẽ lặng lẽ rút lui. Kỳ thật, sau khi về lại Trường An tôi cũng không gặp Trương Cơ, tôi lại giống đà điểu vùi đầu xuống cát, nếu không thấy coi như không biết, đơn giản một chút có lẽ sẽ vui vẻ hơn.
Chàng hầu như lúc nào cũng đưa tôi tới bên bờ Vị Thủy, tôi thích tựa vào vai chàng, nghe chàng dịu dàng nói về chí nguyện to lớn trong lòng, sau đó tôi sẽ nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm chàng. Thoáng chốc suy nghĩ tán loạn, cùng chàng phiêu du tứ hải, cùng chàng vượt núi trèo non, đến tận cùng đại mạc xa xăm, tiếng lục lạc linh đinh bên tai, cánh hùng ưng sải vút chín tầng mây.
Bão cát làm bạn, tiếng suối làm nhạc, lấy trời làm mền, lấy đất làm nhà, tỉnh lại thì có thể ngắm mặt trời mọc nơi chân trời, nhắm mắt lại có thể đếm sao dưới trời đêm. Cất cao giọng hát phóng ngựa vút bay, băng băng qua dãy Kỳ Liên Sơn lồng lộng.
Dưới ráng trời chiều, nam tử thân mặc chiến giáp hoàng kim, uống rượu ngâm thơ, nữ tử váy dài thướt tha, xoay tròn tạo nên một trời mây ngũ sắc, hóa ra hình ảnh trong đầu lại chính là hai người chúng tôi.
Nếu hỏi tôi, chàng đến tột cùng có chỗ nào tốt mà bao nhiêu năm sau tôi vẫn không quên được. Có lẽ vì, gió xuân cũng chẳng bằng được nụ cười của chàng, chỉ có lòng tôi hiểu rõ.
Bỗng nhiên quay đầu, đã qua rất lâu.