“Hoàng thượng!” Phút chốc từ trong cơn mơ bừng tỉnh, Lí Tĩnh Lam ra sức giãy giụa, “Buông ra!”
Nếu có thể sử dụng võ công, y nhất định có thể trong nháy mắt đẩy hắn xuống giường, nhưng hết lần này đến lần khác, y không thể!
“Tĩnh, trẫm muốn nàng.” Long Ngự Thiên ôm chặt cơ thể vặn vẹo của y, hôn nhẹ lên vành tai y, “Nàng xỏ lỗ tai rồi, là vì trẫm sao?”
“Không được! Người thả thần ra đi!” Lí Tĩnh Lam cố gắng đẩy Long Ngự Thiên bên người, tránh né nụ hôn của hắn, trong lòng cảm thấy kinh hoàng và tuyệt vọng, “Người… buông ra…”
Nghe được thanh âm của y có điều kì lạ, Long Ngự Thiên ngừng động tác, từ cổ y ngẩng đầu lên, “Sao lại khóc? Chẳng lẽ đụng chạm của trẫm khiến nàng cảm thấy khó chịu như thế sao?”
“Đúng!” Lí Tĩnh Lam nhìn thẳng vào cặp mắt thống khổ kia, nhẫn tâm đáp: “Thần không muốn người dùng thân thể đã chạm qua người khác chạm vào thần! Xin người… buông ra đi!”
“Nàng ghét bỏ ta?” Con ngươi của Long Ngự Thiên co rút lại, đau đớn tức khắc bị phẫn nộ thay thế, “Nàng mà cũng ghét bỏ ta!”
Đúng là tâm đã bị tổn thương rồi, Long Ngự Thiên thế nhưng không còn xưng là trẫm nữa, điểm tay lên huyệt đạo trên người Lí Tĩnh Lam, trở mình đè lên người y, cắn vào môi y, trong miệng còn lẫn lộn từng lời nói mơ hồ: “Người khắp thiên hạ… đều… có thể ghét bỏ ta, duy chỉ mình… nàng là không được!”
Không ngờ Hoàng thượng lại biết võ công, Lí Tĩnh Lam chỉ có thể bất động nằm đó, cảm nhận đau đớn truyền đến từ trên môi, nếm mùi máu tươi mằn mặn kia trong miệng, nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy khổ sở, trái lại có thứ dũng khí buông xuôi rốt cuộc cũng đã được giải thoát, tuyệt vọng nhắm mắt, để mặc lệ không ngừng tuôn rơi.
Vốn đang muốn hảo hảo cùng hắn chung sống vài ngày, dựng nên một ít hồi ức tốt đẹp cho hai người, giờ đây xem ra đã không thể nào rồi, trong đầu hiện lên hình ảnh trong cung mấy tháng nay, dường như ngoại trừ mấy ngày mới gặp nhau này, bọn họ cũng chưa từng chung sống hòa bình qua như thế, lúc nào cũng cẩn trọng tránh né, rồi lại tổn thương nhau, mà trong đó, phần lớn nguyên nhân đều là mình, bởi vì mình là thân nam nhi, không có khả năng đáp trả tình cảm của hắn, rồi lại cố tình…
Đau đớn dần dần từ môi chuyển qua cổ, Long Ngự Thiên tựa hồ đã mất đi lý trí, môi răng lướt đến nơi nào, cũng đều thấm ra một tia tơ máu, gần như muốn đem người trong ngực cắn nuốt vào bụng mới vừa lòng. Lí Tĩnh Lam cau mày chịu đựng, nhưng theo đôi môi hắn càng ngày càng đi xuống, lệ cũng càng chảy càng nhiều, tâm, cũng càng ngày càng nặng, rốt cuộc đã rơi xuống bóng tối khôn cùng.
Long Ngự Thiên cũng không ngẩng đầu mà xé rách y phục trên người y, cắn mút lên g ngực một mảng tuyết trắng nhưng bằng phẳng kia, bằng phẳng? Không tin nổi ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực người dưới thân, lắc lắc đầu, chẳng lẽ vì hắn có ý nghĩ không đúng đắn với Tĩnh Lam mà nảy sinh ảo giác sao? Không, bộ ngực này vẫn phẳng, không giống như bình thường khi mình chạm đến.
“Xoẹt” một tiếng xé nát quần người dưới thân, Long Ngự Thiên sắc mặt tái nhợt từ trên giường ngã ngồi xuống trên mặt đất. Nam nhân! Cơ thể nam nhân giống của mình cứ như vậy rõ ràng nằm ngang trước mắt mình.
“Tĩnh… Tĩnh Lam…” Long Ngự Thiên gượng gạo nhếch khóe môi, khó khăn đưa ánh nhìn từ giữa hai chân Lí Tĩnh Lam dời đến trên gương mặt y đang nhắm chặt hai mắt, “Ngươi… ngươi đang đùa trẫm phải không? Thực ra ngươi không phải Lan phi, ngươi… ngươi chắc chắn là đang cùng tỷ tỷ ngươi đùa giỡn trẫm!” Lời cuối, thanh âm đứt quãng run run bất thình lình biến thành tiếng quát lớn, “Ngươi mau gọi Lan phi ra đây! Trẫm không trách tội các ngươi! Ngươi mau bảo nàng ra đây đi!”
Lí Tĩnh Lam mở mắt, không dám nhìn vào khuôn mặt méo mó của hắn, nhớ tới bản thân, cơ thể đã có thể cử động lại được rồi, “Hoàng thượng… Thực xin lỗi, kỳ thực… Từ đầu đến cuối đều là thần…”
“Không được nói! Không được nói!” Long Ngự Thiên đột nhiên lao đến bên giường, chộp lấy hai vai y lắc mạnh, “Trẫm cầu xin ngươi, không được lại đùa giỡn trẫm nữa được không? Trả Lan phi của trẫm lại cho trẫm, trẫm cầu xin ngươi…”
Lí Tĩnh Lam lần nữa nhắm mắt lại, vẻ mặt và lời cầu xin của Long Ngự Thiên tựa hồ đã xé rách tim y, đau đến gần như không thể thở.
Bất chợt, hai tay Long Ngự Thiên phủ lên cổ y, đột nhiên siết chặt, nghiến răng nói từng từ từng chữ: “Mau, nói, Lan, phi, của, trẫm, ở, đâu?”
“Khụ khụ,” Lí Tĩnh Lam không mở mắt, thầm nghĩ, nếu như vậy chết trong tay hắn cũng không hẳn là không hay, “Hoàng thượng… kỳ thực đã… biết, lại… hà tất phải tự dối…” dối mình.
Sức mạnh trên tay lại mạnh hơn vài phần, khiến cho hai chữ cuối cùng của y nghẹn lại trong họng, Long Ngự Thiên đỏ mắt, gần như điên cuồng quát, “Trẫm không biết! Trẫm không biết gì hết! Cũng không muốn biết!” Hắn biết… hắn nên biết cái gì?
Có thứ gì đó rơi tí tách lên cơ thể trần trụi của Lí Tĩnh Lam, nóng, rất nóng rất nóng, nóng đến giống như muốn đem cả người y đi thiêu đốt, nóng đến tim của y chết lặng quay quắt, không còn bất cứ cảm giác nào, hắn… khóc sao? Vì cớ gì lại khóc? Hắn không nên khóc, hắn phải tức giận, giận đến thẳng tay bóp chết y mới đúng, nhưng, tại sao tay trên cổ lại dần dần buông lỏng ra?
Vì buồng phổi thiếu không khí khiến cho Lí Tĩnh Lam chịu không nổi há miệng thở dốc, một ngụm máu theo đó phun ra, trợn mắt, nhìn mảng màu đỏ bầm vướng mắt đó, không khỏi cười khảy, hôm nay nhất định không phải là một ngày bình yên, trong một ngày khiến cho y hai lần thổ huyết.
Long Ngự Thiên rời khỏi bên giường, như một cái xác không hồn từng bước một chầm chậm lùi về sau, trên gương mặt đờ đẫn không biểu lộ bất cứ điều gì, chỉ có lệ không ngừng trào ra khóe mắt, tầm nhìn mờ mịt, khiến cho hắn không thấy rõ gì cả.
Lí Tĩnh Lam cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng đã không còn cảm giác nào, nhưng lệ cũng không ngừng rơi, mơ hồ nhìn bóng người kia từ từ rời khỏi cửa, biến mất trong mắt…
Trong Nghi Lan viện truyền ra một tiếng thét tê tâm liệt phế, kinh động đến toàn bộ người trong hậu cung đang say ngủ và không ngủ, tiếng thét kia như dã thú bị thương, khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi, khiến cho người ta cảm thấy… đau lòng!
Khi Ngọc Hoàn khoác y phục chạy đến thính phòng, liền chứng kiến Long Ngự Thiên dường như đã phát điên đang hỗn loạn, chưởng phong đến đâu, bàn ghế đồ sứ đều ré lên vỡ nát, không đến nửa khắc, Nghi Lan viện lộng lẫy đã trở thành đống hoang tàn, tiếp đó, Long Ngự Thiên lại giống như kiệt sức, bèn ngây ngẩn ngã xuống đất.
Ngọc Hoàn thét lên một tiếng kinh hãi chạy qua, nhìn thấy Long Ngự Thiên khóe môi dính máu đang mấp máy, ghé vào nghe thử, chính là – Nam nhân…
Nhũn người ngồi bệt trên đất, Ngọc Hoàn biết, chuyện đã bại lộ, thiếu gia! Thiếu gia sao rồi?
Đúng dậy định chạy đến phòng ngủ, nhưng cơ thể đột nhiên bị người ta giữ lại, quay đầu, chính là Thái hậu đã dẫn theo cấm vệ quân xuất hiện ở cổng, kết thúc rồi, toàn bộ đều đã kết thúc cả rồi!