"Được!" nụ cười trên mặt Tiêu Tụng càng sâu. Chuyện này, chỉ cần thánh thượng tỏ rõ thái độ, sẽ giảm rất nhiều phiền toái. Hơn nữa hiện tại tam tư cùng nhau tra án, Hình Bộ áp lực cũng ít đi nhiều, hắn sao có thể không cao hứng, "Ta đi trước."
Tiêu Tụng vừa mới đứng dậy, Vãn Lục liền vội vàng vọt vào, "Lang quân, người của công sở lại tới, cầu kiến ngài và phu nhân."
Tiêu Tụng trong lòng nghi hoặc, nụ cười liễm đi, "Có nói là chuyện gì không?"
"Không có." Vãn Lục ngay sau đó nói: "Nhưng người gác cổng nói, người nọ mồ hôi ướt đẫm, thần sắc nôn nóng."
Nghe vậy, Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan cũng không ngồi đợi nữa, lập tức đi ra thiên thính, ra cổng.
Một quan viên Hình Bộ mặc quan phục xanh lục đang đi tới đi lui trong cổng quay lại, thấy phu thê hai người, vội vàng bước tới, thi lễ một cái, rồi hấp tấp nói: "Tiêu Thị lang, Hiến Lương phu nhân, mới vừa rồi có tin truyền đến, Ngân Thanh Quang lộc Đại phu Trương Huyền Tố khi gặp bạn hữu ở Khúc Giang đã bị lọt vào ám sát, thân trúng hai đao, không ngừng đổ máu, Chu y lệnh cùng ba vị y chính đã chạy đến đó, thánh thượng khẩu dụ, thỉnh hai vị tức khắc đi Khúc Giang, Tiêu Thị lang cũng tạm thời không cần phải đi Cam Lộ điện."
Trong tình huống này, Tiêu Tụng cũng không hỏi nhiều, lập tức sai người dắt ra hai con ngựa.
Nhiễm Nhan cũng sai người đi mang hòm thuốc tới cho nàng, hai người được quan viên kia dẫn đường, trực tiếp cưỡi ngựa chạy đi Khúc Giang.
Dọc theo đường đi Nhiễm Nhan nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ, nếu hung thủ thật sự là Thái Tử, vậy cũng quá sức tưởng tượng, hắn chẳng lẽ điên rồi sao? Dám ban ngày ban mặt mà ngược gió gây án? Nhưng ngoại trừ hắn, cũng không thể nghĩ ra được là ai, Lý Khác và Lý Thái sẽ không làm chuyện giá họa ngu xuẩn như vậy, hơn nữa hắn có đầy đủ lý do để tập kích Trương Huyền Tố.
Trương Huyền Tố cũng như Ngụy Chinh, là gián thần nổi danh, hơn nữa ông đối với người thân là Thái Tử như Lý Thừa Càn lại phá lệ "chiếu cố", nhiều lần khuyên can Lý Thừa Càn: Hoàng thiên vô thân, duy đức là phụ, cẩu vi thiên đạo, nhân thần đồng khí....thận chung như thủy, du cụ tiệm suy, thủy thượng bất thận, chung tương an bảo
đây toàn là những lời khuyên bảo cao siêu thôi, Lý Thừa Càn còn không nghe, chúng ta cũng không cần ha...
Văn vẻ biểu thị là...cả ngày chỉ lo cưỡi ngựa bắn cung say sưa du ngoạn, sống cẩu thả làm bẩn tai bẩn mắt người khác, cuối cùng sẽ ô uế đến tâm thần...
Mỗi lần Trương Huyền Tố khuyên can đều dùng lời lẽ sắc bén, có thể là vì vậy mà đã tạo nên tâm lý phản ngịch của Lý Thừa Càn, hắn không những không nghe vào lời hay, ngược lại còn tệ hơn, càng thêm hoang đường, nhưng số lần Trương Huyền Tố khuyên can càng lúc càng nhiều, khó bảo đảm hắn sẽ không trả thù. Huống hồ Lưu Thanh Tùng cũng đã từng nói qua, trong lịch sử có ghi chép lại một đoạn về chuyện này, sự thật đến tột cùng là như thế nào, thì không được biết rồi.
Giục ngựa bay nhanh, tới nơi Trương Huyền Tố bị tập kích, phát hiện bốn phía đã được vệ binh phong tỏa, không để du khách tiến vào, vì quan viên dẫn đường cho Tiêu Tụng và Nhiễm Nhan đưa ra lệnh bài, thị vệ mới cho vào.
Nhiễm Nhan đánh giá xung quanh, nơi này là một tòa tiểu các hai tầng, cửa sổ, lan can bốn phía đã bị phá hư không ít, vụn gỗ rơi rụng đầy đất. Trên mặt đất có vài dấu chân lác đác lưa thưa, mộc tiêu cắm trên đất vây lại vùng cần tra xét, không cho người tiến vào, có mấy họa sư đang vẽ lại tình huống hiện trường.
"Đồ nhi!"
Nhiễm Nhan đột nhiên nghe thấy thanh âm Ngô Tu Hòa, còn chưa kịp đảo mắt tìm hắn, liền thấy một bóng người nhanh chóng vọt đến.
Chờ lão đứng yên, Nhiễm Nhan mới thấy rõ, y phục của Ngô Tu Hòa đã bị tàn phá, tràn đầy vết máu, đầu tóc hoa râm thì loạn như rơm rạ, trên mặt dính rất nhiều cỏ dại lá cây, còn bị trầy da.
Không đợi Nhiễm Nhan dò hỏi, Ngô Tu Hòa liền lấy tay áo che mặt, "Ngươi coi như ra đến để cứu vi sư, ta cứu người, bọn họ còn không cho ta đi, vi sư còn chưa ăn cơm trưa."
"Ngài không bị thương đi?" Nhiễm Nhan hỏi.
Ngô Tu Hòa xua xua tay, chuyển qua Tiêu Tụng nói: "Phu quân của đồ nhi, ngươi mau đi nói với mấy người kia một chút, ta còn chưa có ăn cơm, ngược đãi trưởng giả sẽ bị trời phạt."
"Thì ra vị này chính là tôn sư của Hiến Lương phu nhân, thất kính thất kính!" Trương Tùng Hạc cùng mấy vị ngự y đi tới, "Lão phu Trương Tùng Hạc."
Ngô Tu Hòa ho nhẹ một tiếng, khôi phục khí phái tiên phong đạo cốt, hơi chắp tay nói: "Cửu ngưỡng! Cửu ngưỡng!"
"Đâu có, thần y có y thuật cao siêu, mới làm chúng ta ngưỡng mộ, hôm nay gặp mặt quả thật là may mắn nhất nhân sinh." Trương Tùng Hạc đây vốn là nói lời khách sáo bình thường, nhưng ông nói lại đặc biệt thành khẩn.
"Chu y lệnh, Trương Đại phu tình huống như thế nào?" Tiêu Tụng hỏi Chu Xư đang đứng bên cạnh chiêm ngưỡng "thần y phong thái".
Chu Xư nói: "Cũng không nguy hiểm, có thần y ra tay, trước mắt máu đã ngưng chảy, chỉ là mất máu hơi nhiều, cần điều dưỡng một thời gian."
"Y thuật sư môn ta đương nhiên không nói chơi." Ngô Tu Hòa ngạo nghễ nói.
Trên trán Nhiễm Nhan rỉ mồ hôi, khả năng Ngô Tu Hòa báo sư môn là Hoa Đà cũng như trúng thưởng, Nhiễm Nhan cũng không dám đánh cuộc, lập tức mở miệng tiếp lời lão, "Sư phụ, ngài chưa ăn cơm trưa, nếu Trương đại phu đã không có việc gì, ngài trước tiên đi chỗ nào gần đây dùng bữa đi."
Ngô Tu Hòa đạm nhiên gật gật đầu, "Như thế...cũng tốt."
"Hôm nay đã có duyên gặp mặt, không bằng để lão phu làm chủ, đến tửu lầu gần đây? Mùa này cá tôm màu mỡ nhất, rất thích hợp uống rượu." Trương Tùng Hạc nói.
Nghe được hai chữ "màu mỡ", lại nghe được là người khác trả tiền, tâm can Ngô Tu Hòa run rẩy, hoàn toàn không cảm giác được ngón tay của Nhiễm Nhan ở sau lưng thọc lão, chỉ nỗ lực bảo trì trấn định, gật đầu nói: "Nếu vậy, lão phu liền cung kính không bằng tuân mệnh."
Xong rồi!
Trong đầu Nhiễm Nhan nháy mắt liền nhảy ra hai chữ này. Nàng vốn là người cực ít nói dối, bị buộc bất đắc dĩ, mới xạo một lần, trong lòng rất là bất an, hôm nay sợ là sẽ lộ tẩy đi!
Tiêu Tụng đã đi thăm dò nơi Trương Huyền Tố bị tập kích, Trương Tùng Hạc thì đi tìm Đại Lý Tự Thiếu Khanh dò hỏi xem có thể rời đi được chưa.
Nhiễm Nhan nhanh chóng lôi Ngô Tu Hòa đi đến chỗ không có ai, hỏi: "Sư phụ, ngài còn nhớ rõ mình là sư môn nào hay không?"
Ngô Tu Hòa sửng sốt một chút, bày ra biểu tình không thể tưởng tượng, "Đồ nhi, ngươi tuổi còn trẻ mà bệnh hay quên đã nặng như vậy, vi sư không phải đã nói với ngươi rất nhiều lần hay sao? Sư môn ta là thượng cổ Thần Nông nhất mạch tương truyền, đến vi sư đã là đời thứ ."
"Nhưng ngài lúc trước không phải nói sư tổ là Hoa Đà sao?" Nhiễm Nhan nhíu mày hói.
"Ngươi đứa nhỏ này sao lại có thể vứt bỏ sư môn của mình?" Ngô Tu Hòa trách mắng: "Hoa Đà tuy rằng nổi danh, nhưng so với sư môn chúng ta vẫn là kém không chỉ một chút xíu, toàn bộ y thuật của thiên hạ đều bắt đầu từ sư môn chúng ta."
Nhiễm Nhan đỡ trán, trong lòng ai thán: Người quả nhiên không thể nói dối a! Thời điểm lời nói dối sắp bị vạch trần, thật là một loại dày vò.
Lúc này, Trương Tùng Hạc quay lại nói: "Ngô thần y, Đại Lý Tự thỉnh ngài qua lấy lời khai, nói xong thì chúng ta có thể đi rồi."
"Được." Ngô Tu Hòa lên tiếng, liền theo quan viên Đại Lý Tự rời đi.
Nhiễm Nhan thi lễ với Trương Tùng Hạc, "Thiếp không yên tâm sư phụ, cùng đi qua nhìn xem."
"Hiến Lương phu nhân xin cứ tự nhiên." Trương Tùng Hạc ngẫu nhiên gặp được Ngô Tu Hòa, nên rất cao hứng, biểu tình luôn luôn nghiêm túc cũng trở nên hết sức nhu hòa.
Nhiễm Nhan đi đến dưới bóng cây, nơi này được bày tạm tịch, kỷ để cho thư lại dùng.
Ngô Tu Hòa ngồi ở trên tịch, đối diện là Đại Lý Tự Thiếu Khanh Tôn Chấn.
"Ngô thần y, không biết ngài vì sao lại ở gần đây?" Tôn Chấn hỏi.