Tang Thần làm ổ ở Tàng Kinh Các, thẳng đến khi sắc trời tối mịt, tiểu sa di đến gọi hắn đi ăn cơm chiều, trái tim treo cao mới buông xuống một chút.
Cơm chiều qua đi, Tang Thần quay lại trúc xá lấy quần áo đi tắm. Một mình hắn ở trong cái góc hoang vu ở sau chùa, trụ trì phân cho hắn một miếng đất, dùng để trồng chút rau dưa. Ngày thường hắn sẽ giúp trong chùa sao chép kinh thư, không có tiền, nhưng một ngày được ba bữa cơm.
Thứ duy nhất cùng hắn sớm chiều làm bạn, là con lừa để cưỡi khi còn làm tiến sĩ ở Thái Học lúc trước.
Thư sinh cả Đại Đường đều vô cùng đau đớn, một Tang Tùy Viễn kinh tài tuyệt diễm như vậy đã chôn vùi cuộc đời vào trong kinh văn, cũng không nhận lời mời của bất cứ ai, không viết văn chương, không ngâm thơ, chỉ ngẫu nhiên vẽ tranh, ghi chép lại kỳ phổ vừa nghĩ ra để tống cổ thời gian, nhưng cũng không mua bán hoặc tặng cho ai. Trong khoảng thời gian ngắn, tranh chữ, bản thảo của Tang Tùy Viễn đều tăng giá cao, đặc biệt là nghiên mực bùn lắng hoa lan do hắn thân thủ làm, bên dưới có khắc thơ từ đã lên đến bạc triệu, biến thành vật phẩm xa xỉ nhất trên bàn của các quý tộc. Nhưng cũng đều là ra giá cũng không ai bán, người có được mấy thứ này, đương nhiên sẽ không bán ra ngoài.
Nhưng tất cả những chuyện này, Tang Thần đều hồn nhiên không biết. Hắn đối với cuộc sống hiện tại rất vừa lòng, ăn chay, niệm kinh, một thân nhẹ nhàng. Ngẫu nhiên còn nhớ tới khuôn mặt của Nhiễm Nhan, nhưng cũng đã không thể động đến lòng hắn, khi ngẫu nhiên gặp nhau, bất quá là chào một tiếng phật hiệu, làm một cái Phật lễ.
Có điều, Tang Thần không tin lòng mình dành cho nàng đã bình đạm, hắn vốn cho rằng, sẽ là nhất sinh nhất thế.
Trong ánh sáng mông lung, Tang Thần cởi guốc giày, mò mẫm đi vào phòng.
Đang chuẩn bị đi đến chỗ bình phong lấy xiêm y, trên eo bỗng nhiên có thêm một đôi tay, ngay sau đó một thân hình mềm mại dán lên sau lưng, "Tang tiên sinh."
Là nương tử Đỗ gia! Tiếng la của Tang Thần nghẹn trong cổ họng, hắn vội nói: "Đã muộn rồi, ngươi như thế nào còn ở nơi này?"
"Ta cứ tưởng, chờ một chút ngươi sẽ trở về, không nghĩ tới bất tri bất giác trời đã tối." Đỗ nương tử rất hiểu tính tình của Tang Thần, chuyện tào lao như vậy, người khác không tin, nhưng hắn nhất định sẽ tin.
"Ngươi buông ta ra đã." Trong bóng đêm, mặt Tang Thần trướng đến đỏ bừng, cảm giác thân thể mềm mại trên lưng giống như bàn ủi, nóng đến cả người hắn nóng lên theo.
"Nơi này quá hoang vắng, một mình ta rất sợ hãi, ngươi đáp ứng ta không chạy, ta liền buông ngươi ra." Thanh âm Đỗ nương tử nghẹn ngào.
"Ừm." Tang Thần đáp ứng.
Tang Thần người này có cái ưu điểm rất lớn, đó là một lời nói một gói vàng. Đỗ nương tử không hề nghi ngờ lời hắn nói, vui vẻ buông tay, tâm cảm thấy biện pháp của Lưu Thanh Tùng quả nhiên là dùng được, vì thế nàng đối với những bước tiếp theo càng tin tưởng.
Tang Thần mò ra mồi lửa, thắp đèn lên.
Ánh sáng mỏng manh chiếu lên căn phòng nhỏ hẹp, hắn không dám xoay người sang chỗ khác, suy nghĩ một lát, nói: "Đỗ nương tử, sắc trời đã tối, phường môn sợ cũng đã đóng, nhưng nếu ngươi ở nơi này, lại có ảnh hưởng đến thanh danh, ta đưa ngươi qua Thanh Âm am ở tạm một đêm đi."
"..."
Sau một lúc lâu Tang Thần vẫn không nghe trả lời, không khỏi xoay người lại.
Dưới ánh sáng ấm áp, nữ tử mặc một thân váy giao lãnh màu hổ phách đứng cô đơn, trên mặt che lụa mỏng, nhìn không rõ, nhưng tựa hồ từ trong xương cốt phát ra một vẻ cô tịch, trong vẻ cô tịch lại lộ ra vẻ dịu dàng, tựa như một khối mỹ ngọc.
Đỗ nương tử hơi cúi đầu, "Thanh Âm am quá xa."
Tang Thần phục hồi lại tinh thần, câu nệ nói: "Không xa! Không xa! Đi qua hai cái đỉnh núi liền đến."
Lúc đến nơi thì trời cũng đã sáng đi! Lưu Thanh Tùng dạy nàng bá vương ngạnh thượng cung, Tang Thần là người rất có ý thức trách nhiệm, mặc kệ có phải là nàng chủ động hay không, hắn đều sẽ nhận trách nhiệm.
Nàng từ lần đầu tiên nhìn thấy Tang Thần, liền không có cách xóa đi thân ảnh của hắn trong lòng nàng, trong bốn năm qua, trong nhà đã tìm vài mối cho nàng, nàng tình nguyện giả ngây giả dại cũng tuyệt đối không chịu gả, hiện giờ đã đến tuổi này, lúc mới đầu thật muốn bỏ qua liêm sỉ, dựa theo biện pháp Lưu Thanh Tùng mà làm, nhưng nhìn đôi mắt trong vắt của Tang Thần, chỉ có thể thở dài, hơi khom người, "Làm phiền Tang tiên sinh."
Tang Thần nở nụ cười, tìm một kiện áo choàng từ trong phòng, "Đêm dài lộ trọng, nương tử phủ thêm đi."
Tim nàng bỗng nhiên lạc mất mấy nhịp, ở quê nhà của nàng, nương tử có nghĩa là phu nhân. Tới Đại Đường bốn năm, nàng đã sớm quen với xưng hô "lang quân" "nương tử" như vậy rồi, trong nhà phó tì cũng đều gọi "nương tử, nương tử", có điều khi nghe Tang Thần gọi như vậy, nàng vẫn không thể khống chế được mà mặt đỏ tim đập.
"Ta tên Giang Ly." Đỗ nương tử bao áo choàng lên người mình, áo có mùi bồ kết nhàn nhạt.
"Hỗ giang ly dữ tích chỉ hề, nhận thu lan dĩ vi bội." Tang Thần tự nhiên hơn một chút, "Là cái tên lịch sự tao nhã."
"Giang Ly, tương ly, phụ thân ta lúc đầu cũng là bởi vì như vậy mới lấy tên này cho ta, nhưng sau đó lại cảm thấy không tốt." Đỗ Giang Ly cười nói.
chữ 'giang' đồng âm với chữ 'tương', tương ly là xa nhau
Tang Thần thắp đèn lồng lên, đang muốn ra cửa, bỗng nhiên dừng bước chân, thẹn thùng nói: "Nương tử có biết đường không?"
Đỗ Giang Ly lắc đầu.
"Chờ một chút." Tang Thần vội vội vàng vàng quay vào trong, ở trong phòng lăn lộn một phen, mới cõng một cái bao lớn đi ra, thấy Đỗ Giang Ly tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn, rất là ngượng ngùng giải thích, "Chuyện nhận biết đường của ta từ trước đến nay không được tốt, có điều nương tử yên tâm, trong vòng nửa tháng tuyệt đối có thể đến."
"Vậy là tốt rồi, chúng ta đi nhanh đi." Khóe môi Đỗ Giang Ly sau lớp khăn che mặt cong lên, đây thật đúng là cái ưu điểm lớn, chỉ cần nghe hắn kêu thêm vài lần tiếng "nương tử", lạc đường một hai năm cũng được.
Nửa canh giờ sau.
Hoàn toàn nằm trong dự kiến - lạc đường.
Bất quá cũng may là một người đang hy vọng sẽ lạc đường, một người cực kỳ có kinh nghiệm lạc đường, không có ai kinh hoảng.
"Lang quân, trong rừng này có mãnh thú không?" Đỗ Giang Ly trực tiếp sửa miệng, dù sao Tang Thần cũng không biết nàng kêu lang quân là có ý gì.
Mặt Tang Thần trắng bệch, "Hẳn là không có đi, nghe nói quan phủ mỗi năm đều sai người đến đây vây bắt."
Nơi này còn ở bên trong thành Trường An, cho nên triều đình không có khả năng để cho trên núi có mãnh thú, vạn nhất chúng xuống núi làm hại người thì làm sao bây giờ? Bởi vậy nhiều lần phái quân đội lên núi tru sát hết mãnh thú trên núi, không quá dễ gặp được dã thú như sói, hổ linh tinh.
Đi đến nửa đêm, hai người bàn nhau nghỉ một chút bên cạnh bờ nước.
Tang Thần hỏi: "Nương tử có đói bụng không?"
Đỗ Giang Ly gật đầu, nàng bữa trưa bữa tối đều không có ăn.
Một khi ra ngoài, Tang Thần chuẩn bị luôn rất sung túc, vì thế móc màn thầu ra đưa cho Đỗ Giang Ly.
Đỗ Giang Ly cầm màn thầu, cởi khăn che mặt xuống, cắn một miếng nhỏ.
Tuy là trong bốn năm qua đều truyền ra Đỗ Giang Ly không phải hắn thì không gả, nhưng thực tế thì đây vẫn là lần đầu tiên Tang Thần thấy rõ dung mạo của nàng. Rất đẹp, là vẻ đẹp mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
"A di đà phật." Tang Thần bỗng nhiên xướng phật hiệu.
Đỗ Giang Ly đầy mặt không thể hiểu được nhìn hắn một cái, đang rối rắm làm sao để xử lý mảnh vụn màn thầu dính đầy tay, bỏ vào trong miệng thì có chút chướng tai gai mắt, ném đi thì hắn có thể nói nàng lãng phí đồ ăn hay không?
Nghĩ nghĩ, nàng rải vụn bánh vào trong nước.
Tang Thần rũ mắt, thấy trong nước có cá bơi tới,hơi mỉm cười, vừa định khen Đỗ Giang Ly một câu thiện lương, lại nghe nàng vuimừng nói: "Có cá a lang quân, ta biết xiên cá, chúng ta làm cá nướng ăn đi!"