"Tang tiên sinh." Tiêu Tụng buông Nhiễm Nhan xuống, chào hỏi hắn.
Tang Thần mảnh khảnh hơn nhiều so với trước kia, nhưng chiều cao đã không kém Tiêu Tụng bao nhiêu, tóc đen không buộc không búi rối tung ở sau người, khuôn mặt hắn có vẻ càng thêm thanh tuấn, hắn chắp tay nói: "Tại hạ sớm nên đi bái tạ ân Nhiễm phu nhân cứu mạng, chỉ là...chỉ là..."
Chỉ là nhớ tới những lời nói sau khi trúng tên ngày đó, hắn ngượng ngùng đi gặp Nhiễm Nhan.
"Tang tiên sinh kinh tài tuyệt diễm, Đại Đường văn đàn không có tiên sinh chính là một tổn thất lớn, ta đã gặp phải, sao có thể khoanh tay đứng nhìn." Trên mặt Nhiễm Nhan không có biểu tình gì, nàng đã làm vợ người, vì chính bản thân nàng, cũng vì Tang Thần, nàng không muốn cho hắn bất luận không gian tưởng tượng gì, "Tiên sinh không cần nói cảm ơn."
Tang Thần sắc mặt tái đi, hơi mím môi, sau mấy giây, mới lầm bầm: "Ân cứu mạng không dám tương quên."
"Tang tiên sinh là đến thăm lệnh sư?" Tiêu Tụng thấy không khí không đúng, liền dời đề tài.
"Đúng vậy." Lời nói đã nói hết, Tang Thần càng không được tự nhiên. Hắn đã nỗ lực, vì muốn làm mình mạnh mẽ hơn, hắn chủ động cầu đếm quan chức, nhưng mặc dù là ở nơi còn chưa được xem là chân chính quan trường như Quốc Tử Giám, hắn cũng chưa học được miễn cưỡng cười vui, chưa học được ngụy trang chính mình.
Hắn như một ao nước trong, chỉ là bị tranh đấu giữa Thái Tử và Ngụy Vương quậy cho nổi lên chút bọt nước, nhưng nước trong, vẫn là nước trong. Mặc dù hắn có chỉ số thông minh, nhưng thiếu tầng phòng bị kia, cũng không có khả năng ở trong quan trường như cá gặp nước giống Tiêu Tụng.
"Tại hạ còn có việc, cáo từ." Tang Thần thi lễ với Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng, rồi vội vàng chạy đi.
Nhiễm Nhan còn chưa thở dài xong, đã bị Tiêu Tụng ôm lên lại.
Đã cuối mùa xuân, mặt trời chính ngọ nóng rực, tới cổng chùa, Nhiễm Nhan thấy trên trán Tiêu Tụng chảy ra mồ hôi mỏng, liền móc khăn ra lau cho hắn.
"Đi thôi." Tiêu Tụng cười nhẹ.
Hai người nắm tay vào chùa, có tăng nhân tiếp khách dẫn bọn họ đi đến chủ điện. Hai bên đại điện có tăng lữ mặc tăng bào xám ngồi xếp bằng tụng kinh, bên phải đàn cúng tam thế Phật đài, đặt một cái mõ to, một tăng lữ đang đều đặn mà gõ.
Cả đại điện trang nghiêm túc mục.
Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan quỳ lên đệm hương bồ, tăng lữ đưa lên hai nén hương.
Nhiễm Nhan trước nay không lạy Phật, chỉ mặc niệm trong lòng: Phù hộ thân nhân bằng hữu bên người bình an trôi chảy; phù hộ thai nhi khỏe mạnh, lần này sinh nở thuận lợi.
Tiêu Tụng cầm hương nói: "Lần này dâng hương tới muộn, là ta tham ngủ hỏng việc, thật không phải là bất kính với Phật Tổ."
Nhiễm Nhan mỉm cười, môn phiệt thế gia có truyền thừa lịch sử giống như Tiêu thị, tin Phật nhiều hơn tin Đạo, Tiêu thái phu nhân thờ phụng Phật giáo, Tiêu Tụng tin cũng không kỳ quái.
Cầu nguyện xong Tiêu Tụng liền sai người nâng vào một rương lớn tiền vàng, coi như cúng tiền nhan đèn.
Dâng hương xong, có tăng lữ tiếp khách dẫn bọn họ đến sương phòng nghỉ ngơi, hưởng dụng cơm chay.
"Ủy khuất thê nhi của ta." Tiêu Tụng nhìn một bàn không xanh thì trắng, thở dài.
"Ăn chay có gì không tốt, ngươi đã phụng Phật, nói lời này cũng không sợ Phật Tổ trách tội ngươi." Nhiễm Nhan gắp một khối đậu hủ thả vào chén hắn.
Hắn tin Phật, mà còn sát sinh nữa kìa!
Tiêu Tụng cười nói: "Phật Tổ nhìn rõ mọi việc, ta có tâm cung phụng là thật, nhưng yêu thương thê nhi ta cũng là thật sự."
"Ai muốn ngươi yêu thương!" Nhiễm Nhan ăn một miếng đậu hủ, hương vị đồ chay trong chùa Từ Ân không tồi, nàng ngày nào cũng phải ăn cá chuối, gà mái già linh tinh, cho dù nấu thành đủ món đủ vị, nhưng cũng ăn đến sắp phun ra rồi.
Tiêu Tụng bị ghét bỏ, trên mặt tươi cười lại rạng rỡ hơn.
Khi ăn cơm hai người đều không nói nhiều, sau khi ăn xong, ngồi trong viện nghỉ ngơi chốc lát. Sương phòng chùa Từ Ân dùng để tiếp đãi khách quý đều là độc viện, phong cách mỗi cái viện đều khác nhau rất nhiều, nơi viện này của Nhiễm Nhan trồng cây đào, lúc này hoa đã sớm rụng hết, trên đầu cành treo đầy quả đào, mỗi quả vừa lớn vừa no đủ, làm đầu cành oằn cong xuống.
Hai người ngồi trong đình, Nhiễm Nhan hỏi: "Đúng rồi, mới vừa nghe thấy Thanh Âm am gõ chuông, trống chiều chuông sớm, ngay giữa trưa sao lại gõ chuông?"
"Chắc là vị sư phó nào đó viên tịch đi." Tiêu Tụng nói.
Nhiễm Nhan trầm ngâm nói: "Chúng ta hôm nay không vào am, chỉ thỉnh Huyễn Không ra gặp một cái là được, miễn quấy rầy các nàng siêu độ."
"Được." Tiêu Tụng gật đầu.
"A di đà phật." Thanh âm xướng phật hiệu già nua mà bằng phẳng.
Nhiễm Nhan thấy rõ người tới, là một lão tăng, trên người khoác áo cà sa màu đỏ gạch, râu trắng như tuyết, làn da trên mặt lại không quá lỏng lẻo, không tương xứng với chòm râu và thanh âm, bộ dáng thoạt nhìn cũng chỉ hơn tuổi.
Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan đứng dậy, cũng hướng ông làm cái Phật lễ, "Hoài Tĩnh pháp sư!"
Thì ra là sư phụ của Tang Thần, Nhiễm Nhan vẫn luôn rất tò mò về Hoài Tĩnh, có thể dạy dỗ ra loại người có tính cách như Tang Thần thì đến tột cùng là dạng người gì.
"A di đà phật, làm phiền." Hoài Tĩnh cũng không đến gần, làm cái Phật lễ, thập phần bình tĩnh mà vững vàng nói: "Lão tăng chỉ là lạc đường đến tận đây, không có chuyện gì quan trọng."
Dứt lời lại hơi thi lễ, xoay người đi về hướng rừng đào.
Tiêu Tụng lên tiếng gọi: "Hoài Tĩnh pháp sư."
Hoài Tĩnh quay đầu lại, Tiêu Tụng chỉ về hướng khác nói: "Cổng ở bên kia."
"Đa tạ thí chủ." Hoài Tĩnh lại quẹo một cái rồi rời đi theo hướng Tiêu Tụng vừa chỉ.
Hai người nhìn theo bóng dáng Hoài Tĩnh, Tiêu Tụng nói: "Hoài Tĩnh pháp sư từ trước đến nay không biết đường, điểm này Tang Thần lại rất giống ông. Nhưng nghe nói khi ông lạc đường lại chưa bao giờ hỏi đường, nói là theo lời đức phật chỉ dẫn mà đi thôi."
"Quả nhiên là..." Nhiễm Nhan dừng một chút, nghĩ cho ra một từ thỏa đáng, "...kỳ nhân."
Ở trong chùa nghỉ ngơi chốc lát, liền có trụ trì tự mình tới bái tạ Tiêu Tụng cho tiền nhan đèn, cùng trụ trì nói chuyện trong chốc lát, hai người liền cáo từ rời đi.
Khi đi đến cửa chùa, lại gặp được Hoài Tĩnh.
"A di đà phật, lão tăng mới vừa rồi quên nói, phật đà chỉ dẫn lão tăng gặp phải hai vị, chính là có duyên. Nghĩ chắc là muốn cho lão tăng báo cho hai vị, Tang Tùy Viễn quyết ý cắt tóc làm tăng, từ đây làm bạn nơi thanh đăng cổ phật, cầu phúc cho hai vị cùng với đời sau." Hoài Tĩnh bình đạm nói xong, xướng một tiếng phật hiệu.
Nhiễm Nhan căng thẳng, bỗng nhiên có cảm giác ngột ngạt. Nàng vẫn luôn biết hắn cố chấp, lại không nghĩ rằng hắn thế nhưng cố chấp đến mức này.
Hoài Tĩnh lặng im mà đứng tại chỗ, không đi, cũng không nói lời nào. Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan đều cảm thấy ông vẫn còn có chuyện muốn nói, liền kiên nhẫn chờ.
Sau một lúc lâu, Hoài Tĩnh mới xướng tiếp một tiếng phật hiệu, nói: "Bất quá lão tăng không đồng ý."
Nhiễm Nhan cực kỳ quẫn bách, té ra lại thêm một người nói chuyện đại thở dốc!
"Hắn không có duyên với Phật, nhưng ngã phật từ bi, không đành lòng để hắn kiếp này phiêu bạc, bơ vơ không nơi nương tựa, hắn sau này sẽ mang tóc tu hành trong chùa chúng ta." Hoài Tĩnh dừng một chút, dường như cảm thấy mình không có để sót gì nữa, liền xoay người rời đi.
Nhiễm Nhan trong lòng nhất thời không biết là tư vị gì, vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng hai loại cảm xúc này cộng lại cũng không vượt qua được cảm giác buồn bã bất đắc dĩ khi biết Tang Tùy Viễn muốn xuất gia.
"Ta muốn tự đi xuống núi." Nhiễm Nhan nói.
Tiêu Tụng không lên tiếng, chỉ duỗi tay đỡ nàng, chậm rãi đi xuống dưới.
Lời editor: tất cả mấy ông già râu dài trong bộ này, có tóc hay không có tóc, đều có bản lĩnh gây sặc! =))