Nghe tiếng hậu cung Lý Thế Dân phồn vinh đã lâu, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.
Nhiễm Nhan đứng vững trên bờ, đảo mắt nhìn qua, người trang điểm kiểu phi tần tuy rằng không tính quá nhiều, nhưng trên có mỹ phụ bốn năm mươi tuổi vẫn còn phong vận, giữa có thiếu phụ hai ba mươi tuổi phong hoa chính mậu, dưới có thiếu nữ hơn mười tuổi thanh xuân bức người, có thể nói chủng loại đầy đủ hết.
Mấy chục ánh mắt đồng loạt nhất trí mà rọi vào người Nhiễm Nhan, cả Vãn Lục cùng Ca Lam ở sau Nhiễm Nhan cũng cảm nhận được áp lực cực lớn, Nhiễm Nhan lại như cũ là một gương mặt than lôi đả bất động.
Người đứng đầu là một phụ nhân hoa phục màu vàng, sau khi đánh giá xong Nhiễm Nhan, khẽ cười nói: "Vẫn luôn nghe nói Hiến Lương phu nhân nổi danh, lại không ngờ, nguyên lai là một mỹ nhân, chẳng trách Tương Võ Hầu giữ kỹ như vậy."
Nội điển dẫn ở bên cạnh Nhiễm Nhan, khom người nhẹ giọng nói: "Vị này chính là Quý Phi nương nương."
Nhiễm Nhan nhún người hành lễ, "Bái kiến Quý Phi nương nương."
Vi Quý Phi so Lý Thế Dân lớn hơn tuổi, từng là Tùy Đại tướng quân, thê tử của Lý Mân con trai Hộ Bộ Thượng Thư Lý Tử Hùng, sau khi nhà Tùy diệt vong không lâu liền được Lý Thế Dân nạp làm phi. Bà hiện giờ tuổi lớn, dù cho là cực phẩm mỹ nhân, cũng kém hoa tươi mơn mởn, nhưng vì người này trải qua hai triều loạn ly, tất nhiên là so nữ tử bình thường có hơn một loại mị lực khó tả.
"Mau miễn lễ đi." Vi Quý Phi duỗi tay nâng nhẹ nàng.
Nhiễm Nhan rũ mắt, chưa nhìn rõ người, liền nghe thấy một thanh âm trong trẻo bên cạnh: "Ta nhìn xem, phu nhân Tiêu Cửu bộ dạng lại đẹp như vậy, khí độ toàn thân cũng tốt."
"Vị này chính là Hiền phi nương nương." Nội điển dẫn nói.
Nhiễm Nhan lại uốn gối hành lễ, "Bái kiến Hiền phi nương nương."
"Không cần đa lễ." Hiền phi duỗi tay nâng nàng dậy, rồi nói với Vi Quý Phi: "Tỷ tỷ, chắc không thể để Hiến Lương phu nhân bái kiến bằng hết đi, Hủy Tử chỉ sợ lát nữa phải ngủ trưa, hay là để nàng nhìn bệnh tình trước một chút, chúng ta lại nói chuyện cũng không muộn."
"Ừm, cứ như ngươi nói là được." trên mặt Vi Quý Phi mang ý cười nhàn nhạt, ung dung bình tĩnh, nhìn không ra một tia cảm xúc phập phồng.
Nhiễm Nhan lúc này mới thấy rõ bộ dạng Hiền phi. Hiền phi Yến thị, vóc người so Vi Quý Phi nhỏ xinh hơn rất nhiều, tuy căn cứ tuổi khi nàng vào cung mà phỏng đoán, năm nay ít nhất cũng đến hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn mang bộ dáng nữ hài, dung nhan như hoa sơn chi thanh thuần điềm mỹ, dáng người phập phồng quyến rũ, dùng câu nói quen thuộc để hình dung, là mặt thiên thần thân hình ma quỷ.
chỗ này hơi loạn, Tiêu Tiêu nói là 'Đức phi' giờ lại thành 'Hiền phi'
Nhiễm Nhan khi vừa mới lên bờ có nhìn lướt qua một chút, trong bốn phi chỉ có Vi Quý Phi cùng Yến Hiền phi tới, những người còn lại không bái cũng được.
Một đám oanh oanh yến yến cứ vậy mà dựa theo phân vị lần lượt đi xuyên qua đường hoa, vào trong điện. Nhiễm Nhan vì là ngoại mệnh phụ, lại do thánh thượng đặc biệt mời đến chẩn bệnh cho tiểu công chúa, nên chỉ đi sau Hiền phi một bước.
Vào trong điện, có cung tì vội vàng ra đón, nhìn thấy Vi Quý Phi, vội vàng uốn gối nói: "Quý Phi nương nương, Hiền phi nương nương, tiểu công chúa ngọc thể không khoẻ, vừa mới lên giường, nô tỳ đang muốn đi thông báo."
Vi Quý Phi hơi nhíu mày, chuyển qua nói với Nhiễm Nhan: "Thỉnh Hiến Lương phu nhân theo ta đi nhìn công chúa một cái đi."
"Dạ." Nhiễm Nhan uốn gối ứng. Vi Quý Phi đối nàng vẫn luôn rất khách khí, nhưng Tiêu Tụng nói vô luận bà có thân thiện ra sao, cần thiết phải thủ lễ, không thể có nửa phần du củ.
Vì nghe nói Tấn Dương công chúa không khoẻ, phi tần phân vị hơi thấp chỉ có thể ở tại trong điện, để tránh nhiễu đến công chúa.
Trong tẩm điện to như vậy, màn trúc tầng tầng, ngăn cách thành mấy cái không gian.
Nhiễm Nhan chưa thấy người, đã nghe thấy tiếng hít thở gian nan thỉnh thoảng xen lẫn tiếng ho khan.
Thị tỳ thấy Vi Quý Phi cùng Yến Hiền phi đến, liền lần lượt nhún người hành lễ, hai thị tỳ đứng bên giường hành lễ xong, vén màn lụa mỏng lên, lại có thị tỳ đi vào, quỳ gối trước giường, đem hai mảnh màn trúc cuốn lên.
Bên trong còn có một tầng màn lụa hơi mỏng hầu như trong suốt, Nhiễm Nhan có thể tinh tường nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ nằm trên giường. Khuôn mặt nhỏ không đến một bàn tay, sắc mặt hơi tái, cằm nhòn nhọn, ngũ quan lả lướt tinh xảo, mày thon hơi nhíu lại, mắt nhắm nghiền, lông mi rậm rạp cong vút, hơi rung rẩy như cánh bướm, môi hồng nhạt như cánh hoa hạnh, chỉ nhìn một cái, đã làm tim người ta sinh ra thương xót.
"Quý Phi nương nương..." tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân, Tấn Dương công chúa thở dốc, suy yếu gọi một tiếng.
Vi Quý Phi không trả lời Tấn Dương công chúa, mà nói với Nhiễm Nhan: "Thỉnh Hiến Lương phu nhân mau nhìn công chúa xem."
Nhiễm Nhan ứng tiếng đi đến bên giường, nói một câu, "Thiếp mạo phạm."
Hai bên có cung tì vén mành lụa lên, Nhiễm Nhan ngồi quỳ ở trước giường, thêm một bước nhìn rõ Tấn Dương công chúa, còn nhỏ gầy hơn so với lúc nhìn xa xa, da thịt trắng tinh như sứ, chỉ có đuôi mày có nốt chu sa rơi xuống, đôi mắt trong vắt ngập nước, là vẻ đẹp Nhiễm Nhan chưa bao giờ gặp qua.
"Mạo phạm." Nhiễm Nhan xốc lớp chăn hơi mỏng lên, đầu ngón tay nắm lấy cổ tay nàng.
Nắm vào tay là cổ tay mỏng manh đến hoảng hốt, cho dù Nhiễm Nhan hiểu rất rõ cơ thể người, cũng không nặng tay hơn chút nào, sợ bất cẩn một chút sẽ làm gãy cổ tay nàng.
Mạch tượng còn khá ổn định, cũng không hung hiểm.
Nhiễm Nhan liền lựa chọn phương pháp xoa bóp trợ giúp nàng, "Thiếp thân giúp công chúa thư hoãn, cần phải chạm vào ngọc thể của công chúa, thỉnh công chúa thứ lỗi."
Những lời này đều là Tiêu Tụng trước đó dặn dò qua, Nhiễm Nhan chỉ cần căn cứ tình hình mà sử dụng, bởi vì bộ dáng của Tấn Dương công chúa thật sự làm người thương xót, ngữ khí của Nhiễm Nhan cũng không lạnh lẽo cứng ngắc như trước.
"Không sao." Tấn Dương công chúa nhẹ giọng nói.
Nhiễm Nhan duỗi tay chạm vào thân thể nàng, trong lòng đột nhiên càng thấy thương tiếc nữ hài này, vòng eo vào tay nàng kia, hầu như chỉ cần hai tay là có thể nhẹ nhàng nắm được, gầy yếu đến mức không thể tưởng tượng.
Cung tì mang tịch cho Vi Quý Phi và Yến Hiền phi bên ngoài màn lụa, hai người quỳ ngồi xuống, kiên nhẫn chờ Nhiễm Nhan trị liệu.
Xoa bóp của Trung y ở Đường triều cũng không phải mới, y thuật của phái này có thể lội ngược dòng về thời viễn cổ, ở thời Đường trong Thái Y Thự đã có chuyên môn thiết trí với các chức vị như "tiến sĩ xoa bóp", "thầy xoa bóp", Nhiễm Nhan có chiếm ưu thế là sau khi trải qua nhiều đời, kỹ thuật của trường phái này ở đời sau đã phát triển vô cùng hoàn thiện, nàng hiểu được nhiều hơn so với bất kỳ y sinh hay tiến sĩ xoa bóp nào ở Đường triều.
Còn có một điểm nữa, Nhiễm Nhan là nữ nhân, hơn nữa là nữ nhân có thân phận không thấp, cho nên chạm vào thân thể công chúa dễ dàng hơn.
Tấn Dương công chúa được Nhiễm Nhan xoa bóp một hồi, hô hấp dần dần bình ổn, cũng thông thuận hơn rất nhiều.
Mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, đặc biệt là Vi Quý Phi. Nếu Tấn Dương công chúa xảy ra cái gì ở chỗ này của bà, thánh thượng tuy không đến mức không rõ thị phi mà đem trách nhiệm đổ lên đầu bà, nhưng khó tránh khỏi sinh ra oán hận.
Chờ đến khi ngừng tay, Tấn Dương công chúa thấy Nhiễm Nhan mặc trên người mệnh phụ phục, liền nói: "Đa tạ Hiến Lương phu nhân."
"Công chúa khách khí." Nhiễm Nhan kinh ngạc với sự khiêm tốn của Tấn Dương công chúa, có lẽ là vì Ba Lăng công chúa, trong ấn tượng của nàng, công chúa ở Đường triều hầu như đều kiêu ngạo.
Cung tì tiến vào giúp Tấn Dương công chúa sửa sang lại y phục, đỡ nàng dậy.
Lúc này Nhiễm Nhan mới chú ý, Tấn Dương công chúa búi hai búi tóc ở hai bên đầu, trước trán có một nhúm tóc mái bằng hai ngón tay, áo váy minh lan giao bó ngực màu vàng nhạt, bộ dáng rất thú vị. Nếu không phải đám người Vi Quý Phi còn ở đây, Nhiễm Nhan thật muốn hỏi nàng một chút, có phải Lý Thế Dân chọn bộ này cho nàng hay không.
"Hiến Lương phu nhân quả nhiên danh bất hư truyền." Yến Hiền phi tán thưởng.
"Công chúa bất quá là bệnh nhẹ, cũng không nguy hiểm." Nhiễm Nhan tiếp nhận khăn Vãn Lục đưa qua, lau mồ hôi.
"Hủy Tử sao rồi?"
Đột nhiên, một thanh âm của trẻ trai hổn hển xen vào.
Nhiễm Nhan nghe tiếng nhìn qua, một nam hài ước chừng mười một mười hai tuổi, bộ dạng phấn điêu ngọc trác, tóc đen một nửa búi thành búi trên đầu, một nửa rối tung sau lưng, trên mặt hai má thịt phúng phính, đôi mắt sáng rất giống Tấn Dương công chúa.
"Cửu ca, ta không có việc gì." Tấn Dương công chúa có chút suy yếu, bất quá nghe vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lý Tiểu Cửu, Lý Trị.
Nhiễm Nhan không khỏi nhìn thêm vài cái, hài tử bình thường có bệnh suyễn này, là trữ quân tương lai, quân chủ Đại Đường không màng tất cả mà phải cưới phi tần của phụ thân mình làm hậu.
Lý Trị vài bước đã đến trước giường, vì giữ lễ tiết không dám đi vào, chỉ sốt ruột nhìn vào bên trong, "Hủy Tử, ngươi còn khó chịu không?"
Lý Trị và Tấn Dương công chúa đều là con của Trưởng Tôn hoàng hậu, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình rất tốt.
"Hoàng Thượng giá lâm!" ngoài cửa chợt có thanh âm truyền đến.
Vi Quý Phi cùng Yến Hiền phi cũng đều đứng dậy cung nghênh thánh giá.
Nhiễm Nhan đi tới đằng sau Yến Hiền phi, thấp thoáng qua lớp màn trúc tinh mịn, có thể thấy một đám người, đằng trước có một thân ảnh cao lớn đĩnh bạt đang long hành hổ bộ đi vào.
Chỉ trong một cái chớp mắt, Nhiễm Nhan liền nhìn thấy người nọ ở phía sau bên cạnh ông, lụa mỏng bị gió vén lên, nửa che nửa lộ dung nhan tuyệt thế kia.
"Tham kiến thánh thượng!"
Nhiễm Nhan sửng sốt một chút, lập tức theo đám người Vi Quý Phi uốn gối hành lễ.
Trong thanh âm ôn hòa của Lý Thế Dân ẩn chứa uy nghiêm, "Đều miễn lễ."
Nhiễm Nhan có thể cảm giác một ánh mắt như hóa thành thực thể dừng ở trên người nàng, ngay sau đó liền nghe Lý Thế Dân nói: "Đây là phu nhân Tương Võ Hầu mới cưới?"
Yến Hiền phi khẽ cười đáp: "Hồi thánh thượng, đúng đó."
"Thiếp Nhiễm thị, gặp qua thánh thượng." Nhiễm Nhan lại lần nữa uốn gối hành lễ.
Lý Thế Dân nói: "Miễn lễ đi, Tương Võ Hầu thật ra rất tinh mắt."
Một câu này đủ để tỏ rõ sự tán thưởng dành cho Nhiễm Nhan. Còn chuyện lần đầu gặp mặt lại tán thưởng như vậy, Nhiễm Nhan thực sự không thể hiểu được.
Không đợi Nhiễm Nhan nghĩ ra câu ứng đối, Lý Thế Dân liền nói tiếp: "Hủy Tử bệnh đã lâu, tim trẫm như bị đao cắt, lần nào cũng hận không thể chịu thay cho nàng, mấy ngày nay ngẫu nhiên biết đến hai vị danh y, trẫm cảm giác sâu sắc trời cao đang chiếu cố. Hôm nay liền để hai người các ngươi trước tiên gặp nhau một lần, sau này các ngươi và Lưu Thanh Tùng cùng nhau trị bệnh cho Hủy Tử."
Nhiễm Nhan nghe vậy ngước mắt, đụng ngay đôi mắt sâu thẳm lạnh băng như lúc ban đầu kia.
"Tại hạ Thái Y Thự dược sư Tô Tử Kỳ, gặp qua Hiến Lương phu nhân." Hắn nhẹ nhàng thi lễ.
"Tô dược sư không cần đa lễ." Nhiễm Nhan nói.
Từ tích tắc Tô Phục xuất hiện kia, toàn bộ ánh mắt trong phòng đều tập trung trên người hắn, thậm chí còn có mấy cung tì thất thố mà nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cả quy củ không thể nhìn thẳng cũng quên mất.
Nhiễm Nhan trong lòng thấy kỳ quái, nói như vậy, phải là ngự y mới có tư cách chữa bệnh cho phi tần công chúa, Lý Thế Dân nếu tính toán dùng Tô Phục, vì cái gì không thăng chức cho hắn? Dù gì nhân số ngự y tuy có hạn định, nhưng cũng không coi là chuyện lớn, thêm một người bớt một người, còn không phải chỉ cần một câu của thiên tử sao?
"Phụ hoàng, Hủy Tử có phải sẽ khỏi hẳn hay không?"Lý Trị nói.