Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

chương 373: ôn nhu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Là Ngô Vương sao?" Nhiễm Nhan cũng không quá xác định, bởi vì Lý Khác trong chuyện triều chính càng tôn trọng dương mưu, bình thường sẽ không xài tới âm mưu, nhưng hành động của hắn lại thật sự làm người ta nghi ngờ.

Tiêu Tụng chưa bao giờ coi Nhiễm Nhan như một món đồ phụ thuộc vào hắn, cho nên chuyện hắn biết được một chút, cũng sẽ tuyệt đối không cố tình gạt nàng, nghe Nhiễm Nhan hỏi, trầm tư một lát, mới trầm giọng nói: "Ngô Vương không phải người xúc động như vậy, hơn nữa so ra, Ngụy Vương đối với Thái Tử có uy hiếp lớn hơn một chút chứ? Nghe nói, thánh thượng từng nhen nhóm ý định phế truất Thái Tử sửa lập Ngụy Vương."

Đối với chuyện này, Nhiễm Nhan cũng không kinh ngạc, trên sách sử từng ghi lại. Truyền thuyết Lý Thế Dân tuy rằng sủng ái Lý Thái, lúc đầu lại không có ý lập hắn vì trữ, trong cảm nhận của ông người được chọn tốt nhất cho vị trí trữ quân kỳ thật là Lý Khác, còn từng nói Lý Khác "giống mình", từng bí mật trực tiếp nói ra muốn lập Lý Khác vì trữ, nhưng gặp phải phản đối mãnh liệt của những vị các lão do Trưởng Tôn Vô Kỵ cầm đầu, cho nên từ bỏ.

Sau khi Tiêu Tụng chỉ ra, Nhiễm Nhan minh bạch, "Ý của ngươi là, lần này là Thái Tử muốn lấy ta làm mồi, thiết kế một cái cục, làm Tang Thần nghĩ lầm là Lý Thái muốn giết ta, do đó dâng tấu buộc tội hắn?"

Một chiêu này thật ra ngắt trúng chỗ yếu hại. Nó đối với người khác mà nói có lẽ không có tác dụng gì quá lớn, nhưng Lý Thái là người từ trước đến nay luôn tạo hình tượng ôn văn nho nhã, nhân nghĩa lễ hiếu, Lý Thế Dân cũng rất thích hắn văn nhã hiếu học, nếu việc này mà giũ ra, Tiêu Tụng bất quá cũng là mất chút thể diện, Lý Thái lại có khả năng thanh danh tẫn huỷ.

"Nhưng Thái Tử sẽ không sợ đắc tội ngươi sao?" Nhiễm Nhan cảm thấy với tính cách của Tiêu Tụng, tuyệt đối sẽ không chịu đựng khinh nhục như vậy.

Tiêu Tụng cười dùng râu cọ cọ lên mặt nàng, "Nhan Nhan xem trọng ta như vậy, ta đây cũng không thể làm ngươi thất vọng a!"

Nhiễm Nhan minh bạch ý của Tiêu Tụng, hắn cho dù có thủ đoạn cao siêu ra sao, ở dưới hoàng quyền, hết thảy đều không đủ. Thái Tử là quân, Tiêu Tụng là thần, dù Tiêu Tụng là thần có bối cảnh có năng lực, ở thời điểm tất yếu cũng phải hy sinh, chỉ cần vị trí trữ quân được giữ vững, đắc tội một người như hắn thì có quan hệ gì?

"Ngươi chớ có xúc động." Nhiễm Nhan đẩy mặt hắn ra, vùi đầu vào cổ hắn, nhẹ ngửi hương vị khi đêm khuya tỉnh mộng vẫn luôn nhớ thương kia.

Tiêu Tụng đặt nàng lên giường, cúi người đè lên, nhẹ nhàng hôn trán, chóp mũi, gương mặt nàng.

"Vụ án ở Giang Nam ngươi đều xử lý xong rồi?" Nhiễm Nhan bỗng nhiên nhớ ra, Tiêu Tụng vội vàng trở về gấp như thế, có thể trái hoàng mệnh hay không.

"Làm mất hứng." Tiêu Tụng bất đắc dĩ cười, "Ngày ấy ta giục ngựa rời đi, đi ra không đến năm dặm liền nghĩ, bị Ngự Sử Đài buộc tội cũng được, cũng muốn mang ngươi theo...ta đã quay lại một dặm, rồi lại xoay trở về."

"Vì sao?" mấy ngày nay Nhiễm Nhan cũng không có thời thời khắc khắc mà nhớ nhung hắn, chỉ là cảm thấy trong lòng trống rỗng không có cảm giác, thẳng cho đến hôm nay vừa thấy hắn, mới cảm thấy lòng mình phong phú hơn.

"Ta lần này tiếp chính là vụ án cần xử lý ngay, thời tiết nóng bức như thế, không tránh khỏi phải chịu khổ, ta đi nhanh về nhanh là được." Tiêu Tụng nói chuyện, lại nhíu mày, không biết nhớ tới cái gì, lại xoay người ngồi dậy, "Ta sai phòng bếp hầm chút cháo trắng, ngươi hôn mê mấy ngày, nói vậy cũng đói bụng."

"Tiêu Việt Chi, ngươi đang giận dữ." Nhiễm Nhan vội túm chặt tay áo hắn, dùng sức kéo hắn về lại trên giường.

Nhiễm Nhan giờ phút này cũng không có bao nhiêu sức lực, nếu Tiêu Tụng không muốn để nàng túm, nàng tuyệt đối kéo hắn không nổi.

Tiêu Tụng biết thê tử này của mình luôn luôn là người bộc trực, nên cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Không giận dữ, nhưng cũng không vui vẻ. Nhìn ngươi vì Tang Tùy Viễn vào sinh ra tử, ta cao hứng không nổi."

Đâu chỉ có không cao hứng, sau khi hắn nghe kể mọi chuyện đã phát sinh, đều hận không thể đi tới viện cách vách bổ cho Tang Thần mấy đao.

Nhiễm Nhan dừng một chút, nắm tay hắn nhẹ nhàng lắc lắc, nhỏ giọng nói: "Phu quân."

"Ừm." Tiêu Tụng lên tiếng, lại không có ý hòa hoãn cảm xúc.

"Ta ở nhà làm cho ngươi rất nhiều xiêm y, mỗi đêm đều mơ thấy ngươi. Ta cứu Tang Thần, là cảm thấy hắn làm người không tồi, huống hồ khi ta còn ở Tô Châu, hắn cũng trợ giúp ta." Nhiễm Nhan đứng dậy ngồi lên đùi hắn, vặn mặt hắn lại đối diện với mình, cúi đầu hôn lên môi hắn một cái, "Ta lại không có gì với hắn."

Nói xong những lời này, Nhiễm Nhan rõ ràng thấy khóe môi Tiêu Tụng cong lên một chút nhỏ đến khó phát hiện, liền kiên nhẫn chờ hắn đáp lại.

Bất quá Tiêu Tụng từ trước đến nay vẫn luôn rất trầm ổn, hắn rũ mắt, một lúc lâu sau vẫn không đáp lời. Nhiễm Nhan không thể không hỏi: "Phu quân, ngươi suy nghĩ gì vậy?"

Tiêu Tụng trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói: "Ta suy nghĩ, ta có nên dễ dàng tha thứ ngươi như vậy hay không. Nếu dễ dàng mà tha thứ ngươi như thế, còn có lần tới hay không?"

Lời này, rõ ràng là đã không còn giận nàng nữa! Nhiễm Nhan cười xinh đẹp, nhanh chóng hôn hôn trán hắn, phá lệ nói đùa một câu, "Phu quân hiền thục như thế, thiếp thân cảm giác vui mừng sâu sắc."

Tiêu Tụng nhìn nụ cười xinh đẹp của nàng, thở dài nói: "Ngươi nên hảo hảo đọc sách."

Nhiễm Nhan dám cá, Tiêu Tụng tuyệt đối không biết chuyện nàng hô hấp nhân tạo cho Tang Thần, nếu không sẽ không có thái độ này. Nếu là dĩ vãng, Nhiễm Nhan không sợ bất luận kẻ nào biết việc này, nhưng nàng hiện tại lại rất sợ Tiêu Tụng biết, hắn mà biết, không biết sẽ giận đến mức nào.

Đối với phương diện này, Tiêu Tụng căn bản không phải là người hào phóng, hắn một đường phong trần mệt mỏi, nghe nói thê tử mình vì nam nhân khác mà không màng sinh tử, hắn nghẹn khuất tràn ngập phẫn nộ trở lại Trường An. Nhiễm Nhan không biết, cái khí thế khi Tiêu Tụng mang lửa giận ngập trời xông vào thôn trang kia đã làm cho người ta sợ hãi cỡ nào, sợ tới mức mấy ngày nay mọi người liền thở dốc cũng không dám lớn tiếng.

Chỉ là một bụng lửa giận này, khi vừa nhìn thấy bộ dạng tiều tụy nằm trên giường của Nhiễm Nhan, đã bị tưới tắt một nửa, hơn nữa Lưu Thanh Tùng còn thêm mắm thêm muối, nói sinh mệnh Nhiễm Nhan nguy hiểm vân vân và vân vân, khiến cho hắn vừa đau lòng vừa giận dữ, còn có chút thương tâm. Hắn thật sự rất muốn hỏi nàng một chút: tánh mạnh của nam nhân khác có quan hệ gì với nàng, nàng làm như vậy để hắn ở đâu?

Canh giữ bên giường mấy ngày nay, Tiêu Tụng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến khi còn ở huyện Tụ Thủy Nhiễm Nhan từng nói với hắn về giấc mộng kia, có lẽ là mang theo tiếc nuối đó, mới không đành lòng thấy Tang Thần chết thảm đi...lửa giận dần dần bị trừ khử, đồng thời cũng nhiều phần tự trách, là hắn không có bảo vệ tốt thê tử mình, mới có thể xuất hiện cục diện như vậy.

Nhớ rõ lúc trước viết thư tình cho nàng từng viết "ta đã ở đây, trong tiêu không cần ẩn giấu dao sắc", nhưng hắn lại nuốt lời.

Tiêu Tụng sai người hầu hạ Nhiễm Nhan rửa mặt, lại bưng cháo trắng đến, tự mình đút cho nàng.

Nhiễm Nhan có chút ngượng ngùng, nàng lại không phải không thể nhúc nhích, vì cái gì phải để người khác đút ăn? Nhưng minh kỳ ám chỉ mấy lần, Tiêu Tụng đều thờ ơ, nàng cũng chỉ có thể hưởng thụ.

Hai người ăn cơm xong, liền từng người đi tắm. Tiêu Tụng để ý Nhiễm Nhan thể nhược, nên không đòi hỏi chuyện phu thê, chỉ ôm nàng ngồi trên hành lang hóng mát, thường xuyên ăn chút đậu hủ.

Dùng thuật ngữ chuyên ngành tới nói, đây gọi là hành vi quấy rối, mượn những động tác thân mật nho nhỏ để phát tiết, nếu là người khác đối với Nhiễm Nhan như vậy, nàng tất nhiên cực kỳ bài xích, nhưng đối với Tiêu Tụng, nàng chỉ cảm thấy đau lòng.

Nghĩ hắn một đại nam nhân, bị bắt thủ thân như ngọc không nói, thật vất vả cưới cái thê tử, sau kết hôn không lâu liền phải nhịn đủ kiểu, lúc đầu vì giữ đạo hiếu, sau lại vì xa nhau, tiểu biệt rồi thì vốn nên âu yếm một trận, nhưng nghênh đón hắn lại là vị thê tử vì cứu nam nhân khác mà chết ngất đi.

"Đúng rồi, ngươi tiến cung báo cáo công tác không?" Nhiễm Nhan nhìn thủ pháp pha trà thành thạo của Tiêu Tụng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này.

Tiêu Tụng mỉm cười nhìn nàng một cái, "Thần tích ngươi cứu Tang Tùy Viễn đã truyền đến ồn ào huyên náo, toàn thành Trường An đang coi ngươi như thần phật mà cung phụng, thánh thượng đương nhiên phá lệ khai ân, hôm qua đã truyền tin lại đây, thả cho ta nghỉ ngày, chờ ngươi tỉnh lại rồi ta lại đi báo cáo công tác cũng không muộn."

Nhiễm Nhan hơi kinh ngạc, nhưng lại thoải mái, "Cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh."

"Ngươi nói lời này thật có ý tứ." Tiêu Tụng đưa cho nàng một ly Phù Tang, lại rót cho mình ly trà, "Một câu thật giống thơ."

Nhiễm Nhan đen mặt, quay phắt qua chỗ khác không để ý tới hắn nữa.

"Nghe nói Cửu tẩu tỉnh, nên đến xem." Lưu Thanh Tùng ở trước mặt Tiêu Tụng cũng không dám "Nhiễm Nhan, Nhiễm Nhan" mà kêu, chỉ có thể ngoan ngoãn mà xưng một tiếng tẩu tử.

Tiêu Tụng nói: "Ngồi đi, Tang Tùy Viễn sao rồi?"

Lưu Thanh Tùng quỳ ngồi lên tịch, đáp: "Hắn hiện tại khá hơn nhiều, đã có thể xuống giường, bất quá mất máu quá nhiều, cho nên ước chừng phải điều dưỡng một thời gian dài."

"Ừm, ngươi lưu tại thôn trang chăm sóc hắn một thời gian đi, ta ngày mai liền cùng Cửu tẩu ngươi trở về trong thành, thiếu cái gì thì báo một tiếng, ta sai người đưa lại đây." Tiêu Tụng đưa ly trà cho hắn, gợn sóng bất kinh nói.

Lưu Thanh Tùng sửng sốt một chút, mặt mũi kinh ngạc duỗi tay tiếp nhận chung trà, hạ giọng nói: "Cửu Lang a, ngươi có cái gì không thoải mái cứ việc nói, đừng nghẹn ở trong lòng cố ra vẻ rộng lượng."

"Nhân lúc ta chưa động thủ đánh người, lăn sớm một chút." Tiêu Tụng nhấp ngụm trà, lạnh lẽo nhìn hắn một cái.

Lưu Thanh Tùng đứng phắt dậy, "Ta quyết đoán chạy lấy người." Trước khi đi, hắn chồm chồm qua Nhiễm Nhan, nhỏ giọng nói: "Nhiễm nữ sĩ, thực sự có ngươi, Tiêu Cửu núi lửa bùng nổ chưa được lâu liền để ngươi tưới tắt, sau này nhớ chia sẻ một chút kinh nghiệm quý giá a."

Dứt lời, vọt nhảy ra ngoài, sợ Tiêu Tụng thật sự động thủ.

Khi còn nhỏ Lưu Thanh Tùng thường xuyên đánh nhau với Tiêu Tụng, nhưng lần nào cũng rơi vào thế hạ phong, khi đó hắn cảm thấy bị một tiểu hài tử nện tuy rằng thực sỉ nhục, nhưng hắn rối rắm còn nhiều hơn là: đây cư nhiên là một cái ngược thân lại ngược tâm nam nam chi ái!

Thời gian đó hắn vẫn luôn đắm chìm trong ảo tưởng ẻo lả đó không thể tự thoát ra được, trải qua một loạt giãy dụa nội tâm tàn khốc, hắn quyết định thuận theo kịch bản đi sắc dụ Tiêu Tụng, sau đó nhân lúc Tiêu Tụng chưa chuẩn bị, làm ván đóng thành thuyền. Tuy rằng làm thụ hắn không thể tiếp thu, nhưng miễn cưỡng công một lần, vẫn là có thể chịu được, huống hồ Tiêu Tụng lớn lên cũng đẹp.

Nhưng kết quả là lại bị nện cho một trận.

Nhiễm Nhan nhìn Lưu Thanh Tùng chạy trốn cực nhanh, một chút cũng không thua gì con thỏ Tang Thần kia, liền hừ hừ nói: "Thấy rõ là ngươi ngày thường đối xử với hắn có bao nhiêu tàn bạo."

Tiêu Tụng không nói, chỉ cười cười nhìn nàng.

Nhiễm Nhan chờ một lúc lâu không nghe thấy đáp lại, liền quay đầu, ánh hoàng hôn chạng vạng màu kim hồng mạ lên quanh người hắn một quầng sáng ấm áp, làm khuôn mặt quá mức ngạnh lãng của hắn trở nên thập phần nhu hòa. Trên mặt Tiêu Tụng còn râu chưa cạo sạch, bộ dáng thành thục tuấn mỹ, làm Nhiễm Nhan có chút hoảng hốt.

"Ngươi nuôi chòm râu này, làm ta cảm giác như đã qua mười mấy năm, đã là lão phu lão thê." Nhiễm Nhan lẩm bẩm nói.

Nụ cười ôn nhu của Tiêu Tụng dung nhập vào ánh mặt trời chói lóa, "Ngươi đây là cong cong quẹo quẹo mà nói ta già."

Nhiễm Nhan cười cười, "Già thì già đi, ngươi để râu rất đẹp, ta giúp ngươi tỉa một chút đi."

"Ừm." Tiêu Tụng là loại người không quá chải chuốt cho bản thân, có thê tử hỗ trợ xử lý, hắn rất hưởng thụ.

Lời editor: thương Tiêu Tiêu quá chừng, vụ cứu Tang Thần này ai đúng ai sai rất khó nói, nhưng phải công nhận A Nhan quá cố chấp còn Tiêu Tiêu thì quá thương vợ mà, rủi A Nhan bị gì thì Tiêu Tiêu phải sống làm sao...kỳ này Tiêu Tiêu bị ngược thảm mấy chương sau Nhan Nhan phải dỗ mệt nghỉ...zậy mới zừa!

=]] E hèm, những ai không đọc đam mỹ, trong 'nam nam chi ái' thì thụ nằm dưới, công nằm chên nha, ở đây ý là ngày xưa khi Tùng nó lên cơn điên, so ra thì thấy bản thân nó có khả năng cao là 'bị' nằm dưới, nên quyết định bẫy Tiêu Tiêu cho Tiêu Tiêu nằm dưới lần...tên tâm thần này...Tiêu Tiêu nhẹ tay với nó quá phải không?

Truyện Chữ Hay