Lưu Thanh Tùng gắt gao túm lấy cổ tay Nhiễm Nhan, ánh mắt hai người giao phong, làm người chung quanh cảm giác được một trận hàn ý.
"Để ta tới." Một lúc lâu sau, Lưu Thanh Tùng đoạt lấy ống tiêm trong tay nàng, thấy Nhiễm Nhan muốn ngăn cản hắn, lập tức lui ra sau mấy bước, "Ngươi không nên ngăn cản ta, dù sao ta đã sớm chuẩn bị tốt việc làm pháo hôi, sớm lãnh cơm hộp sớm về nhà."
Nhiễm Nhan đã từng phân tích qua tâm lý của Lưu Thanh Tùng, hắn có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân, trong tiềm thức hắn vẫn luôn cảm thấy, chỉ cần số mệnh cứ vậy mà chấm dứt, liền có thể trở lại thế giới kia, lúc này hắn làm ra hành động như vậy, nói ra những lời như vậy, Nhiễm Nhan một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.
"Lưu Thanh Tùng..."
Nhiễm Nhan còn chưa dứt lời, liền bị Lưu Thanh Tùng cắt ngang, "Ta nói ta mấy đời chưa làm chuyện gì anh hùng, lần này ngươi cũng đừng ngăn cản ta được không? Cả Tang Tùy Viễn cũng có thể lao tới chắn tên, ta cũng không thể hèn nhát."
Hắn vừa nói, vừa sai quan binh bóp chặt cánh tay. Tĩnh mạch dần dần nổi lên, mắt thấy hắn sắp đâm xuống, Nhiễm Nhan trong lòng cả kinh, đột nhiên đứng lên, "Lưu Thanh Tùng, ngươi dừng tay cho ta!"
Nhưng nàng ngồi quỳ quá lâu, chân cẳng tê dại, đột nhiên đứng lên liền mất thăng bằng ngã sấp về phía trước, cũng may Ca Lam tay mắt lanh lẹ, một tay giữ nàng lại.
"Ngươi..." Nhiễm Nhan ổn định thân mình, mới thấy Lưu Thanh Tùng đã sớm tiêm vào, kim tiêm cũng đã rút ra, Nhiễm Nhan ngơ ngẩn nhìn hắn, "Ngươi tên hỗn đản này! Ngươi đã muốn chết như vậy thì vì cái gì không dứt khoát lấy một cây đao cứa cổ đi?"
"Người chết có nặng như Thái Sơn, có nhẹ tựa lông hồng, ta sao có thể chết không chút giá trị gì?" Lưu Thanh Tùng đầy mặt hào hùng.
"Chết như vậy chính là ngốc tử, ngươi làm một y sinh, chẳng lẽ không biết trước khi tiêm huyết thanh kháng virus vào thì phải thử trên da sao?" Nhiễm Nhan cả giận hỏi.
Lưu Thanh Tùng ngẩn người, nhìn Nhiễm Nhan rồi rụt cổ lại, yếu ớt nói: "Ta là trung y..."
Trong phòng mọi người không hiểu gì nhìn chằm chằm hai người, bọn họ đối thoại thì nghe cũng hiểu được một nửa, nhưng sự tình đến tột cùng vì sao lại phát triển đến nước này, vẫn làm người nghĩ trăm lần không ra.
"Về truyền máu, ngươi có biện pháp gì không?" Nhiễm Nhan thấy may mắn Tang Thần cũng không vì mất máu quá nhiều mà chết trong quá trình phẫu thuật, nhưng lần này lượng máu mất đi thật sự quá lớn, mặc dù giải phẫu thành công, tình huống của hắn tạm thời ổn định, cũng không phải vạn sự đại cát.
"Ta tìm được một đoạn dây thực vật họ hành, có thể làm ống truyền máu, nhưng để tránh cho máu bị ô nhiễm trong lúc truyền, ta nghĩ nên trực tiếp truyền từ nhân thể." Lưu Thanh Tùng nói.
Nhiễm Nhan gật đầu, vô luận dùng vật gì để đựng máu, đều không thể tránh chuyện bị lây dính vi khuẩn, biện pháp tốt nhất chính là miễn trừ đi trình tự trung gian, "Dùng máu của ta đi, ta..."
Nhiễm Nhan vừa định nói mình là nhóm máu O, lại nhớ ra, hiện giờ đã không còn là thân thể cũ.
"Thôi, chuẩn bị truyền máu đi." Nhiễm Nhan nhìn gương mặt trắng bệch của Tang Thần, trong lòng biết không thể đợi nữa, hắn đã bị thương nặng như vậy, thân thể vốn đã rất yếu, rất dễ thiếu oxy.
Lưu Thanh Tùng xoay người đi ra ngoài, không đến một lúc, đã dẫn tới một tráng hán.
Nhiễm Nhan liếc mắt nhìn người nọ một cái, thân thể cường tráng, thoạt nhìn còn được coi là đoan chính sạch sẽ, liền ngầm đồng ý.
Lưu Thanh Tùng phải chuẩn bị công cụ truyền máu, Nhiễm Nhan lại lần nữa ngồi quỳ xuống, dùng nước thuốc tiêu độc cẩn thận rửa sạch miệng vết thương vừa mới được khâu lại của Tang Thần, sau đó dùng vải bông sạch sẽ băng bó lại, thường xuyên kiểm tra hơi thở và mạch đập của hắn.
"Ca Lam, chờ trời sáng ngươi liền hồi phủ đem dược ta phối trí mang hết tới đây, Tang Tùy Viễn vừa mới giải phẫu xong, nói không chừng sẽ dùng đến." Nhiễm Nhan nhìn Lưu Thanh Tùng đem lông chim đã tước nhọn đâm vào cánh tay Tang Thần và tráng hán kia.
Ca Lam ứng tiếng.
Hán tử được Lưu Thanh Tùng mang tiến vào banh mặt, có thể nhìn ra là hắn rất khẩn trương. Lưu Thanh Tùng để hắn quỳ ngồi ở bên người Tang Thần, vị trí cao hơn một chút, hơn nữa tim Tang Thần đập cũng không mạnh mẽ như hắn, tốc độ máu chảy chậm, cho nên máu tươi theo dự đoán chảy vào trong cơ thể Tang Thần, chỉ vì công cụ truyền máu đơn sơ, máu liên tục bị tràn ra ngoài.
"Hiến Lương phu nhân, đây là thuật thay máu sao?" Hà tự chính đêm nay được chứng kiến quá nhiều chuyện kỳ lạ, đến bây giờ cảm giác không khí không căng thẳng như vừa rồi, lập tức nhịn không được thò người qua hỏi: "Người cho máu có nguy hiểm tánh mạng không?"
"Không có, cũng không cần hắn phải cho hết máu, chỉ cần một phần nhỏ." Nhiễm Nhan nhìn chằm chằm cái ống truyền máu không chớp mắt. Đó là một loại thực vật họ dây leo cực kỳ bóng loáng, cũng không mềm mại, có chút giống cây trúc mảnh, to gấp đôi phần cứng của lông chim, chỗ kết nối với lông chim được quấn chặt lại bằng tơ lụa, máu không ngừng thấm qua lớp tơ lụa, nhỏ giọt lên tấm ván gỗ.
"Cư nhiên thần kỳ như vậy." Hà tự chính mặt đầy kinh ngạc nhìn cảnh truyền máu, lại hỏi: "Ngài mới vừa rồi sử dụng chính là thần kỹ của Hoa Đà?"
Truyền thuyết Hoa Đà đã từng kiến nghị Tào Tháo mổ não để chữa bệnh, dân gian cũng truyền ông biết mổ banh bụng để chữa bệnh cho người, hơn nữa còn truyền đến vô cùng kì diệu. Nhưng trong mắt Nhiễm Nhan, mổ banh bụng gì gì đó có lẽ có tỷ lệ thành công nhất định, nhưng ở trình độ chữa bệnh thời đó, tổ chức não người vẫn chưa được kỹ thuật phân tích chính xác, muốn nắm chắc giải phẫu hầu như là không có khả năng.
Lần giải phẫu này của Nhiễm Nhan có thể làm được này đến mức này, là nhờ vào căn cơ giải phẫu vô số thi thể của nàng, cộng thêm những dụng cụ thích hợp cho giải phẫu của Lưu Thanh Tùng và vận khí.
"Đúng." Nhiễm Nhan cũng chỉ có thể học đi đôi với hành, bưng ra toàn bộ chỗ dựa từ vị sư phụ hờ kia của nàng, "Chúng ta là Hoa Đà nhất mạch truyền nhân."
Nhiễm Nhan vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng nghẹn họng nhìn nàng trân trối, rồi đột ngột đưa tới hàng loạt ánh mắt sùng kính. Cả người vẫn luôn lo lắng mình cho máu thì sẽ chết kia, cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ở Đại Đường, chức nghiệp y sinh này có địa vị rất kỳ lạ, mọi người coi nó như 'kỹ', thuộc về loại bàng môn tả đạo không lên được mặt bàn, nhưng sự tôn trọng với những người gọi là "Thần y", lại tuyệt đối không kém hơn những nhân vật đại nho nổi tiếng.
Toàn bộ lực chú ý của Nhiễm Nhan đều đặt ở trên người Tang Thần, vẫn chưa để tâm tới thái độ biến hóa của mọi người. Thẳng đến khi phỏng chừng đã đưa vào trong cơ thể Tang Thần hai ba trăm ml máu, mới ngưng hẳn truyền máu.
Lưu Thanh Tùng kéo hán tử cho máu có sắc mặt đã chuyển trắng kia, dặn dò sắp tới phải chú ý ăn uống, nghỉ ngơi, thay hắn xin Hà tự chính cho nghỉ nửa tháng, cũng đáp ứng cấp hắn quan tiền dùng để mua đồ bổ.
Những người này lương tháng bất quá mấy chục văn, trong lúc nhất thời tiện sát người khác.
Nhiễm Nhan lập tức rửa sạch miệng vết thương chỗ truyền máu cho Tang Thần.
"Nhiễm Nhan, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, nơi này có ta cùng người của quan phủ ở lại rồi." Lưu Thanh Tùng nói.
Nhiễm Nhan lắc đầu, "Không được, trên người của ngươi còn tiêm huyết thanh, vạn nhất có chuyện cũng xử lý không được, hơn nữa Tang Thần còn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm."
Lưu Thanh Tùng thở dài, cũng không khuyên nữa. Nhiễm Nhan nói chính là sự thật, trên đời này không ai có thể thay thế nàng xử lý những việc này.
Bên ngoài sắc trời dần sáng lên, Hà tự chính để lại hết tướng sĩ sĩ tốt, bản thân hắn chỉ mang theo hai người gấp gáp chạy về thành. Những gì hắn chứng kiến tối hôm qua, quả thực là thần tích! Nhiễm Nhan là người mà Thái Tử đề cử trị liệu Tấn Dương công chúa, nghe nói bị lang quân Tô gia do Lý Thái dẫn tiến thay thế, nếu hắn bẩm báo cho thánh thượng chuyện lần này, không chỉ có thể làm mặt rồng đại duyệt, còn bán cho Thái Tử một chỗ tốt, thật sự là một chuyện tốt! Kỳ thật có thể làm Lý Thế Dân cao hứng hay không, có thể lấy lòng Thái Tử hay không, đối với Hà Tự chính cũng không quá quan trọng, hắn giờ phút này hưng phấn không thôi, phần lớn là bởi vì được tận mắt nhìn thấy thủ pháp cứu trị vô cùng thần kỳ của Nhiễm Nhan!
Ca Lam cũng theo mọi người xuống núi, mang theo vài người hồi phủ lấy thuốc.
Trong nhà cỏ, Nhiễm Nhan có thể cảm giác được bản thân đã rất mệt, tứ chi mềm oặt giống như bông, đôi tay không ngừng run rẩy, dù băng bó cho Tang Thần cũng phí rất lớn công phu, nhưng nàng không có cách nào nhắm mắt lại. Một khi nhắm mắt lại, trước mắt là khối thi thể nằm trên đài phẫu thuật, khi thì là Tần Vân Lâm, khi thì là Tang Thần.
Tang Thần hiện tại còn sống, nàng có cơ hội đem hắn cứu trở về, cho nên không thể có chút lơ là nào!
Nhiễm Nhan ngủ không được, liền dựa vào cái rương lớn của Lưu Thanh Tùng, vừa để mắt đến Tang Thần, vừa suy nghĩ lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Đầu tiên là Tang Thần đi bái phỏng Lý Thái, chạng vạng nàng liền thu được phong thư uy hiếp kia, bởi vì trước đó có Tô Phục nhắc nhở, cho nên nàng lúc ấy phản ứng theo bản năng, có thể là Lý Thái bắt Tang Thần đi hay không? Chỉ là sau đó nghĩ lại, Lý Thái đến tột cùng có thể làm ra loại chuyện phô trương như vậy hay không?
Con người của Lý Thái, Nhiễm Nhan cũng không rõ lắm, nhưng vô luận là trên sách sử, hay là lời đồn hiện tại về hắn, ngoại trừ tài hoa hơn người, ôn văn nho nhã, sủng quan chư vương ra, còn không rời một chữ 'kiêu ngạo', một người kiêu căng, có thể vì đầu óc nóng lên đi làm ra loại chuyện này hay không, rất khó nói.
Trong phòng ngoại trừ Tang Thần, chỉ còn lại có Lưu Thanh Tùng, Nhiễm Nhan và Vãn Lục, Lưu Thanh Tùng nằm bên cạnh Tang Thần ngủ đến trời đất u ám, Vãn Lục cũng nghiêng đầu dựa vào cái rương nghỉ ngơi.
Nơi này tuy rằng rất mát mẻ, nhưng tiếng thác nước rất lớn, cũng không thích hợp dưỡng thương, cho nên Nhiễm Nhan liền gọi sĩ tốt vào, tính toán nhân lúc nhiệt độ không khí còn chưa tăng lên, chuyển Tang Thần đến thôn trang ở ngoại ô.
Nhiễm phủ có một cái thôn trang ở gần đó.
Lưu Thanh Tùng còn buồn ngủ mà kéo cái rương bự đi theo đằng sau đội ngũ, Nhiễm Nhan vẫn luôn lo lắng mà đỡ tấm ván gỗ nâng Tang Thần, không ngừng dặn dò "Ổn định chút".
Chờ đến được thôn trang, đem Tang Thần chuyển dời lên giường, hai gã sĩ tốt kia cơ hồ nằm liệt.
Nhiễm Nhan lại không ngừng nghỉ mà lệnh người mở hết cửa sổ trong phòng ra để thông gió, chờ đến lúc nắng gắt, liền đóng cửa sổ lại, ở trong phòng thả đầy bồn băng, nàng lại giúp Tang Thần lau chùi thân thể một lần.
Mọi chuyện đều tự tay làm lấy, không dùng tay người khác.
Qua buổi trưa, thấy Lưu Thanh Tùng vẫn tung tăng nhảy nhót, sau khi kiểm tra xác định không có dị trạng, Nhiễm Nhan mới yên tâm mà tiêm huyết thanh kháng độc cho Tang Thần.
"Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta tới chiếu cố hắn." Lưu Thanh Tùng thấy Nhiễm Nhan mệt mỏi, liền nói.
"Không phải ta không muốn tín nhiệm ngươi." Nhiễm Nhan quay đầu, mặt vô biểu tình nói: "Là ngươi thật sự không đáng tin cậy."
Lưu Thanh Tùng đối với bản thân còn lơ là, huống chi là đối với người khác! Dù cho lần này giải phẫu hoàn thành cũng nhờ đống dụng cụ của hắn, nhưng chuyện sống chết của Tang Thần, Nhiễm Nhan không dám tùy ý buông tay.
"Ta là người có cá tính." Lưu Thanh Tùng ho khan một tiếng, tâm cảm thấy lời giải thích này của mình có chút yếu ớt, lại nói: "Ta cùng với Tang huynh đệ giống nhau, ngươi xem hắn đều không màng sinh tử mà cứu ngươi, cho nên ta vì cảm động, liền không màng sinh tử mà thử thuốc cho hắn."
"Ngươi cùng hắn là một loại người thật ra không sai." Nhiễm Nhan ngữ điệu lướt nhẹ, lực chú ý chuyển dời đến trên người Tang Thần, không để ý đến Lưu Thanh Tùng nữa.
Nhiễm Nhan nhớ lại chuyện đêm qua, mũi tên bắn về phía nàng là từ một vị trí tương đối cao trên thác nước, hơn nữa, căn cứ động tác lúc đó, so với vị trí bắn trên người Tang Thần, phát hiện người nọ nhắm vào lại là bả vai của nàng!
Vị trí bắn kia, nếu có người khi đó chạy lên, ám vệ không có khả năng không nhìn thấy, chỉ có thể là trước khi bọn họ tới, đã có người mai phục tại nơi đó. Có thể là vì tiếng thác nước ảnh hưởng quá lớn, ám vệ cũng không phát hiện ra bên đó có người ẩn thân. Nếu người ta đã mai phục tại nơi đó, hiển nhiên là có tài bắn cung tinh chuẩn. Nhiễm Nhan lúc ấy được sĩ tốt hộ bên người, nàng không hành động nhiều, nếu người kia muốn mệnh của nàng, nhắm chuẩn vào đầu không phải dễ dàng hơn sao?
Nói cách khác, những người này thiết kế một vòng như vậy, chỉ để bắn nàng bị thương, vẫn chưa muốn lấy tánh mạng nàng.
Làm như vậy đến tột cùng là mục đích gì chứ? Ai sẽ làm loại chuyện này?