Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

chương 356: nỗi đau bị làm thịt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Viên Thiếu Doãn này thật sự là tên sắc phôi!" Vãn Lục mắng, nàng có chút nghi hoặc, "Loại người này sao có thể ngồi lên vị trí Thiếu Doãn của Trường An?"

Lưu Thanh Tùng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vương Tạ Viên Tiêu, hắn xuất thân từ Trần Quân Viên thị, tuy nói Viên thị đến Đường triều đã kém xa trước kia, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, chỉ là nhờ xuất thân, huyết thống, thì ngàn vạn sĩ tử đã không đuổi kịp hắn. Đừng nhìn cái đức hạnh đó của hắn, phủ quan của Trường An này cũng không phải là ai cũng đều có thể làm được!"

Phủ nha của Trường An, có thể nói là một cái tồn tại râu ria, Trường An chính là đế đô, Trung Thư Tỉnh, Môn Hạ tỉnh, Thượng Thư Tỉnh tạm thời không đề cập tới, chỉ mới là chín Tự năm Giám, đã bao quát toàn bộ chức trách. Chuyện lớn hơn một chút, phủ nha lại không quản được, chuyện nhỏ một chút, tất nhiên là có người phía dưới quản, nhưng làm quan trong hoàng thành, lại không thể không làm gì, người bình thường thật đúng là không dễ đạt được trình độ này, hơn nữa, làm Phủ Doãn, Thiếu Doãn phải xử lý các loại tranh cãi, đây là chuyện một gậy tre có thể đánh nghiêng một đám quyền quý trong thành, động một chút thì là hai thế tử hầu phủ đánh nhau, phò mã tòm tem bị công chúa bắt gian...

Cho nên Viên Thiếu Doãn trên phương diện đại trí tuệ tuy kém hơn những các lão trong triều, nhưng khôn khéo trong những chuyện nhỏ nhặt thì không hề kém một chút nào.

Buổi trưa, Vãn Lục muốn ra ngoài đến tửu lầu kêu người đưa chút đồ ăn tới, lại bị hai phủ binh chặn lại, một lát sau, Viên Thiếu Doãn liền cười tủm tỉm lên lầu, hỏi Nhiễm Nhan muốn ăn cái gì.

"Cho một bàn các món trong 'Thực đơn thiêu đuôi yến', phải chay mặn phối hợp hợp, phải có điểm tâm ngọt, không cần cá nhũ nhưỡng, ta không thích ăn cá, kêu nhà bếp của tửu lầu đem 'đũa đầu xuân' bên trong chim cút vừa giết chết rồi nướng, nếu nướng quá chín, ta ăn không vô, nhất định phải nướng hơi sống một chút, vú nai, tay gấu, thịt thiên nga không thể thiếu, bánh kim nhũ hấp riêng các tầng có thể nhìn xuyên qua, mỗi tầng không thể dày hơn so với giấy Tuyên Thành, bằng không phu nhân nhà chúng ta không nuốt được, cá tôm hải sản mỗi món đều tới một ít, ừm...ăn tạm như vậy đi." Lưu Thanh Tùng không ngừng nghỉ mà nói một hơi, bưng cái ly lên uống ngụm nước, nhìn sắc mặt Viên Thiếu Doãn đã bắt đầu xanh mét, đổ dầu vô lửa mà bổ sung một câu, "Eh? Viên Thiếu Doãn, ngài mau đi a, ai u uy, ăn 'thực đơn thiêu đuôi yến' Cửu Lang chúng ta còn cảm thấy ủy khuất phu nhân, nếu hắn biết phu nhân của mình bị đói bụng, không biết là sẽ đau lòng cỡ nào đâu, Viên Thiếu Doãn ngài phải thông cảm một chút a! Cửu Lang không có ở đây, tại hạ cũng chỉ có thể ủy khuất Hầu phu nhân."

"Lưu y sinh nói phải, vậy hạ quan liền đi làm." Viên Thiếu Doãn vừa đi xuống thang lầu, vừa nâng tay áo lau mồ hôi.

Vãn Lục thấy thế, nhỏ giọng hỏi Lưu Thanh Tùng: "Một bàn này chắc là tốn không ít tiền đi?"

Lưu Thanh Tùng tao bao mà cầm cây quạt lông lên, cực kỳ mất khí chất quạt quạt vài cái, cười tủm tỉm nói: "Không nhiều lắm không nhiều lắm, một bàn tính ra cũng cỡ ngàn quán."

Bỏ qua không đề cập tới mấy thứ như vú nai, tay gấu linh tinh, Trường An ở sâu trong đất liền, bình thường cá tôm hải sản tươi chở được đến đây đều thập phần trân quý, khỏi cần nói đến mấy thứ đồ bổ như tay gấu còn trân quý hơn cả hải sản.

Viên Thiếu Doãn tuy xuất thân từ Trần Quân Viên thị, nhưng Viên thị dù gì cũng đã xuống dốc, chi phòng của hắn kia đã điêu tàn đến không còn gì, cho nên nói cả người quý nhất bất quá là dòng máu, những thứ như xuất thân, huyết thống này trợ giúp hắn rất nhiều trên con đường làm quan, cũng có thể làm thế nhân nhìn hắn với con mắt khác, nhưng rốt cuộc cũng không thể coi như tiền mà tiêu.

Thân phận Nhiễm Nhan lại rất cao, tội danh còn chưa có định, hắn đã đem Hầu phu nhân giam lỏng, Hầu phu nhân muốn ăn bữa cơm, hắn dám không bỏ tiền sao?

"Ta thấy Viên Thiếu Doãn không phải là người rộng lượng, gây khó dễ cho hắn như vậy, sẽ làm hắn ghi hận trong lòng hay không?" Ca Lam vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Lưu Thanh Tùng không khỏi lau mắt mà nhìn Ca Lam, nên cũng hiếm khi giải thích một cách đứng đắn: "Hắn thật sự là người bụng dạ hẹp hòi, bất quá có lẽ là làm Trường An Thiếu Doãn lâu rồi, hành sự đơn giản chính là ba chữ, một là đẩy, hai là kéo, ba là trang, cực kỳ sợ phiền phức."

"Tiểu nhân khó phòng." Nhiễm Nhan tuy nói vậy, trong lòng lại đối với chuyện Lưu Thanh Tùng hung hăng làm thịt Viên Thiếu Doãn cảm thấy vô cùng thư thái.

Lưu Thanh Tùng thì càng sảng khoái, bởi vì hắn rõ ràng hơn so với Nhiễm Nhan, Trường An tửu lầu có thể làm ra "Thực đơn thiêu đuôi yến", thì chống lưng rất chắc chắn, căn bản sẽ không sợ Viên Thiếu Doãn, cho nên cần trả bao nhiêu tiền, Viên Thiếu Doãn tất nhiên phải trả cho người ta không sót một cắc nào.

Tửu lầu trước phố nhận được yêu cầu của Viên Thiếu Doãn, thật ra còn cho hắn vài phần mặt mũi, rút riêng ra vài vị đầu bếp để làm thiêu đuôi yến, cứ làm xong một món, vì để bảo trì hương vị tươi ngon cho đồ ăn, lập tức đưa thẳng một đường đến y quán Thanh Trúc.

Vì thế hương thơm ngào ngạt cả con đường, những người xem náo nhiệt cùng với nhiệt tình bát quái luôn sục sôi, làm y quán Thanh Trúc chỉ trong vòng một canh giờ đã nổi danh toàn bộ chợ đông.

Mà tội danh Nhiễm Nhan mưu hại Đậu Tứ Nương lại chưa định, thân phận nàng không bình thường, Viên Thiếu Doãn đương nhiên không dám đem sự tình nháo lớn, vội vàng cho phủ binh lui hết vào trong.

Lưu Thanh Tùng thật ra rất biết điều, dù sao đồ ăn thật sự nhiều đến nỗi ăn không hết, mới phân ra một phần mang cho Nhiễm Nhan, sau đó liền bày ra ở lầu một, cùng hưởng thụ với những phủ binh kia.

Mấy phủ binh lúc đầu còn ngại có mặt Viên Thiếu Doãn, không ai dám động, Viên Thiếu Doãn bị Lưu Thanh Tùng chèn ép một trận, cũng không thể không gật đầu. Nhưng lão nhân gia hắn có chút bi ai, nếu chen chúc cùng với mấy phủ binh, thì mất thể thống, có điều nhìn một đám ăn uống như thao thiết trước mắt, lại nghĩ đến đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của mình...ăn hối lộ cũng là tiền mồ hôi nước mắt a! Phải biết là tham ô một chút ngay dưới mí mắt thiên tử, phải mạo hiểm đến cỡ nào!

Nhìn những tên "ác quỷ" đang ăn thịt của hắn kia, Viên Thiếu Doãn rốt cuộc chịu không được nữa, xắn tay áo, quyết đoán ngồi xuống ăn cùng với mọi người, vậy thì coi như đem thịt bị xẻo rớt từ trên người mình đắp lên lại, dù vẫn đau, nhưng tốt xấu gì cũng quay lại trên người mình...

Vì thế khi người của Đại Lý Tự đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn này, đều không khỏi thất thố há miệng.

Một lúc lâu sau, Viên Thiếu Doãn mới có phản ứng, nhìn nửa cái tay gấu còn trong tay mình, cảm thấy đầy miệng dầu mỡ...da mặt dày như tường thành của hắn rốt cuộc cũng sụp xuống, mặt đỏ lên, ra vẻ trấn định móc một tấm khăn ra lau miệng, chào hỏi người của Đại Lý Tự, "Tôn Thiếu Khanh tới thật đúng lúc...ha ha ha ha."

Tuy thủ đoạn giao tế của Viên Thiếu Doãn cao siêu, giờ phút này cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cười gượng.

Đại Lý Tự Thiếu Khanh Tôn Chấn cũng thu lại vẻ mặt, gương mặt chính trực mang vẻ nghiêm nghị, mắt ngó trên bàn một cái, nhàn nhạt nói: "Viên Thiếu Doãn chi thật lớn."

Thì ra chuyện bị xẻo thịt, người ta đã sớm biết, Viên Thiếu Doãn lập tức cười nói theo: "Đây không phải cũng là không thể ủy khuất Hầu phu nhân sao? Nghe nói là ngày thường ở nhà ăn cái này cũng là miễn miễn cưỡng cưỡng, ta đây vẫn luôn cơm canh đạm bạc...mỹ vị ở trước mặt, cũng không kìm nổi, đã để Tôn Thiếu Khanh cùng các vị đồng liêu chê cười rồi."

Lời này của Viên Thiếu Doãn lại không nhẹ, ngầm chỉ là Tiêu Tụng sinh hoạt xa hoa lãng phí, chẳng khác gì đám thương nhân.

Lưu Thanh Tùng sao có thể chấp nhận cho hắn tùy tiện bôi đen, lập tức bước tới, đặt một tay lên vai Tôn Thiếu Khanh, "Tôn huynh đệ không thể nghe Viên Thiếu Doãn khóc than, ta lúc ấy chỉ nói đùa một chút, Viên Thiếu Doãn mày cũng không nhăn đã lập tức sai người làm, huynh đệ đến bây giờ còn có chút ngượng ngùng đó, ngươi cũng biết, con người của ta luôn thích nói đùa."

Tôn Chấn khinh bỉ nhìn hắn một cái, cắn răng nói: "Lưu Bất Khuất, bỏ cái móng vuốt của ngươi ra, nếu không ta buộc ngươi cái tội hủy hoại quan phục."

Truyện Chữ Hay