Lý Thừa Càn sâu sắc đồng ý mà gật gật đầu.
Vô luận Lý Thế Dân có thích hắn đứa con này hay không, hắn đã là trữ quân danh chính ngôn thuận, Lý Thế Dân cần phải nhìn mặt mũi trữ quân. Dù y thuật của Nhiễm Nhan thật sự tầm thường, chỉ cần hạ chỉ để nàng và các ngự y cùng nhau hội chẩn là được, coi như cho Thái Tử mặt mũi.
Lý Thế Dân không phải là người thô tâm đại ý, nếu ông thật sự xem nhẹ chuyện này, thì có thể thấy trong lòng ông đã không còn coi trọng trữ quân này nữa.
"Chính vì vậy, ta mới bất an a!" Lý Thừa Càn thở dài.
Lưu Phẩm Nhượng biết, hiện giờ Ngụy Vương, Ngô Vương ưu tú vượt xa Thái Tử, Ngô Vương Lý Khác về cơ bản sẽ không cố tình xu nịnh lấy lòng hoàng đế, hắn là người của hành động, mặc kệ trong tối hắn là người như thế nào, nhưng ngoài sáng, vô luận là xử lý việc lớn việc nhỏ, hay là phẩm đức cá nhân, đều rất có phong phạm khí độ quân chủ của một quốc gia.
tuổi năm ấy, Lý Khác một mình lẻ loi đi vào doanh trại quân địch để đàm phán, binh không nhận huyết mà hóa giải hai nước giao phong, lúc ấy tản bộ trong doanh trại quân địch, trước mặt thiên quân vạn mã, dùng một mũi tên làm cho quân địch ồ lên kính phục, phong tư cùng khí phách kia, đã làm cả quân địch và thần dân Đại Đường khuynh đảo.
Mà Lý Thái, thì văn thải nổi bật, đọc sách vạn cuốn, vô luận là kinh sử, văn chương đều thập phần tinh thông, am hiểu giám định và thưởng thức thơ họa, ôn văn nho nhã, từ nhỏ đã vô cùng hiếu thuận, sủng quan chư vương.
So ra, Lý Thừa Càn ảm đạm hơn rất nhiều, thời huy hoàng của hắn đều trước tuổi, Lý Thế Dân nhiều lần ngự giá thân chinh, hắn thay mặt xử trí quốc sự thập phần khéo léo, tuổi còn nhỏ đã khống chế đại cục gọn gàng ngăn nắp, có thể là bởi vì hắn thiên tính bướng bỉnh, đối với sư trưởng bằng mặt không bằng lòng, càng ngày càng mất thể thống, cho tới bây giờ, thanh sắc khuyển mã, chính sự sai lầm, ngoại trừ Lý Thế Dân, người thất vọng nhất không ai hơn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
"Điện hạ dù sao cũng là đích trưởng tử, trữ quân danh chính ngôn thuận, trước khi thánh thượng ra quyết định, điện hạ chăm lo việc nước, thánh thượng tất nhiên sẽ không quyết tuyệt." Lưu Phẩm Nhượng dù đã sớm tìm hiểu kỹ tính tình Thái Tử, nhưng vì vừa mới được điều chức, không tiện khuyên nhiều, chỉ nói một câu, liền lập tức nói sang chuyện khác: "Kỳ thật thần hạ không dẫn tiến Tô dược sư với điện hạ là có nguyên nhân."
"Ồ?" trong lòng Lý Thừa Càn vẫn để ý chuyện này, giờ lại nghe Lưu Phẩm Nhượng chủ động nói ra, hơi nhướng mày, "Nói kỹ xem."
Lưu Phẩm Nhượng nghiêng người về phía trước nhìn nhìn, mới hạ giọng nói: "Thân mẫu của Tô dược sư chính là Hồ cơ, hơn nữa bản thân Tô dược sư vô cùng thần bí, thần hạ từng nghe đồn, nói hắn đã từng là một thích khách, việc này vô pháp chứng thực, nếu lung tung dính phải, chỉ sợ bất lợi với điện hạ, vẫn là Hiến Lương phu nhân ổn thỏa hơn một chút, mặc dù y thuật không thần như lời đồn, thánh thượng cũng minh bạch tấm lòng yêu quý Tấn Dương công chúa của điện hạ."
Đôi mắt Lý Thừa Càn hơi sáng lên, chợt lóe lên một tia sắc bén, môi mỏng mím lại. Nếu tóm được thân phận chân chính của Tô Phục, dù lật không đổ được Lý Thái, cũng sẽ cho hắn một cú đả kích cực mạnh, Lý Thừa Càn nhìn chằm chằm hình cánh cửa sổ in trên mặt đất, khóe môi nhếch lên.
Trường An ngày hè rất nóng, trên đường người đi đường ít ỏi, ánh mặt trời nóng rẫy sau giờ ngọ làm người như đang ở trong lồng hấp, chỉ có ngồi trong phòng có thả khối băng mới thoáng dễ chịu một chút.
Nhiễm Nhan trên người mặc áo váy bạch điệp bố màu trắng ngà, bên ngoài phủ một kiện áo lụa màu trắng mỏng như cánh ve. Công nghệ sản xuất của cổ nhân đích xác làm người cảm thán, lớp sa này mỏng đến độ có thể nhìn thấy rõ ràng vân da, chỉ là Nhiễm Nhan rất không hiểu, nếu cái gì cũng có thể thấy, cần gì một hai phải làm điều thừa mà mặc vào chứ?
Nhiễm Nhan nằm ngay đơ trên tịch, cảm thấy câu "tâm tĩnh tự nhiên lạnh" nói thật sự không sai, trái tim càng tĩnh thì càng lạnh, không đập là lạnh nhất.
Thật sự là nóng đến độ làm người ta cả suy nghĩ muốn chết cũng có.
Mấy ngày sau đó, thời tiết Trường An cứ như kiểu không nóng chết vài người thì không bỏ qua, nhiệt độ liên tục tăng lên, số người bị cảm nắng từng tá từng tá, thật sự tăng không ít sinh ý cho các y quán.
Nhiễm Nhan là người mà hằng năm đều ru rú trong phòng mở điều hòa, nên không có gì bất ngờ là bị cảm nắng, may mà nàng cũng là y sinh, dùng đủ loại phương pháp để giảm nhẹ, còn chưa tới mức hôn mê, chỉ là cả người mệt mỏi, đầu như nứt ra. Tiêu Tụng một tấc cũng không rời mà chiếu cố sáu ngày.
Rốt cuộc cũng có một cơn mưa to tưới tắt sóng nhiệt. Khi cơn mưa kia vừa mới bắt đầu nhỏ giọt xuống, có một cảm giác như nước nhỏ lên tấm sắt bị hơ nóng, khói trắng bốc lên lèo xèo, cả Trường An được bao phủ trong một màn mưa và hơi nước ấm áp.
Mưa to cả ngày, đến thời điểm chạng vạng, nhiệt độ mới hạ xuống một chút, ai cũng đều nhẹ nhàng thở ra. Chỉ có Tiêu Tụng chân mày cau lại...
Mấy ngày hôm trước người trong triều đã đến kỳ nghỉ, cả Hình Bộ cũng không ngoại lệ, mà ngay ngày mai là hiếu kỳ ngày của hắn kết thúc, có mấy vụ án còn đọng lại kia a! Mới nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
Hắn bên này còn chưa nghĩ xong, Vãn Lục đã tới bẩm báo, "Lang quân, tiền viện sai vặt tới báo, người trong cung tới, nghe nói là một vị thiếu giám."
Nhiễm Nhan đang dựa trước cửa sổ hít thở không khí mát mẻ nghe vậy khựng lại, lại kiên trì quay đầu đi, không liếc hắn một cái.
Tiêu Tụng bước qua, bẻ mặt nàng lại, cúi đầu khẽ hôn một cái lên cái trán trơn bóng của nàng, bất đắc dĩ cười nói: "Tạm biệt chút đã."
"Đi mau đi." Nhiễm Nhan ra vẻ không kiên nhẫn nói.
Tiêu Tụng hơi mỉm cười, xoay người ra cửa.
Kỳ thật hôm nay hiếu kỳ đã coi là kết thúc, ngày mai mới chính thức đi công sở trông coi công việc, nếu chỉ đi Hình Bộ, thánh thượng sẽ không đặc biệt phái người đến thông tri, trừ phi là lập tức đi công cán bên ngoài.
Nhiễm Nhan nhíu mày, nhìn ra cửa sổ, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy Tiêu Tụng bung dù từ trong viện đi ra. Hắn vẫn một thân tố y, tóc đen cột sau lưng, một cây dù giấy màu vàng đất, thân thể có tỉ lệ cực đẹp, ở trong màn mưa nhìn như tiên quân đang bay thẳng tới trời cao, làm người không rời được mắt.
"Nương tử." Vãn Lục bưng tới canh giải nhiệt, "Uống thêm chút đi, để giải bớt nóng."
Nhiễm Nhan trầm mặc tiếp nhận ly, dừng một chút, chần chờ nói: "Vãn Lục, sao ta cảm thấy, hắn chưa rời đi, ta đã có chút chua xót?"
"Ngài cùng lang quân tình thâm như biển, lang quân đối với ngài cũng có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ, hắn bỗng nhiên phải rời đi, ngài đau lòng là đương nhiên, chỉ hy vọng lang quân sớm chút trở về." Vãn Lục an ủi.
Chân mày Nhiễm Nhan nhăn càng sâu, nàng kiên quyết không thừa nhận, "Ta cảm thấy, là bóng dáng vừa rồi kia quá đẹp."
Vãn Lục thấy nàng mang bộ dáng vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, không khỏi che miệng cười khẽ.
Nhiễm Nhan chậm rãi quay đầu, mặt vô biểu tình nhìn nàng ta. Vãn Lục vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, "Đúng vậy, đúng vậy, đều tại lang quân quá tuấn tiếu."
"Ừm." Nhiễm Nhan gật đầu, bưng canh giải nhiệt lên chậm rãi uống.
Qua khoảng hai khắc, Tiêu Tụng mới từ tiền viện quay lại, thấy Nhiễm Nhan đang dựa dưới cửa sổ xem sách, liền bước qua chen cùng một tịch với nàng, duỗi tay ôm lấy eo nàng, "Xem ta nè, phu nhân."
Mắt Nhiễm Nhan vẫn không rời sách, "Ngươi có cái gì đẹp, có đẹp nữa, xem nhiều cũng sẽ ngán."
"Mới vừa rồi trong cung truyền tin, lệnh cho ta ngày mai liền khởi hành đi Giang Nam, tra chuyện quan viên triều đình lần lượt bị hại." Tiêu Tụng gác cằm lên vai nàng, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục nói: "Hôm nay Thái Tử tiến cử ngươi với thánh thượng để chữa bệnh cho Tấn Dương công chúa, ta âm thầm sai người mua được thái giám Trung Thụy hát đệm với Thái Tử, chẳng qua...Ngụy Vương vậy mà cũng nối gót đi tiến cử Tô Phục."
Nhiễm Nhan nói: "Hắn mọi mặt thoạt nhìn đều đáng tin hơn ta nhiều."
"Không, hắn một thân sát khí lạnh lẽo kia, là sơ hở trí mạng." Tiêu Tụng lười biếng nói: "Nếu ta thiếu hắn một lần nhân tình, lúc này sẽ không bỏ đá xuống giếng, A Nhan...ta tin ngươi."
"Ừm." Nhiễm Nhan nhẹ nhàng đáp.
Tiêu Tụng rút đầu vào hõm vai nàng, hít một hơi thật sâu, hương bội lan nhàn nhạt hòa lẫn với hương dược như có như không, cộng thêm mùi thơm cơ thể, lần nào cũng làm hắn say mê.
Tân hôn yến nhĩ, lại vì giữ đạo hiếu mà Tiêu Tụng đã rất lâu không cùng Nhiễm Nhan làm chuyện phu thê vui vẻ, hàng đêm đều dày vò, nhưng trong lòng lại thỏa mãn đến kỳ lạ.
Hôm nay nghe thấy Lý Thái tiến cử Tô Phục, hắn sao có thể không lo lắng?
Dù Tô Phục tất nhiên sẽ bị thánh thượng ngờ vực, nhưng Lý Thái mặc dù không vì giữ Tô Phục, mà vì giữ chính mình, cũng sẽ toàn lực xóa đi sự thật Tô Phục từng là sát thủ. Tệ hơn nữa, trong tay Tô Phục nắm được đuôi của Lý Khác, thân phận thật sự của Tô Phục một khi bại lộ, đối với hắn cũng là một loại uy hiếp, nếu Lý Khác đi làm việc này, so với Lý Thái làm sẽ càng vạn vô nhất thất.
Cho nên tổng hợp đủ loại phỏng đoán, thánh thượng rất có khả năng sẽ để Tô Phục và Nhiễm Nhan cùng nhau chẩn bệnh cho Tấn Dương công chúa.
Nói cách khác, bọn họ sắp thành cộng sự.
Hai người đã từng có tình cảm với nhau, dù cho phần tình cảm kia không được thổ lộ, nhưng rốt cuộc cũng là có hảo cảm với nhau, ai có thể bảo đảm lại ở gần nhau lần nữa thì sẽ không cọ ra lửa?
Có điều Nhiễm Nhan đã nói rõ thái độ, nói rất rõ ràng, Tiêu Tụng một đại nam nhân, cũng không thể luôn cắn chết không bỏ, không chừng đến lúc đó rõ ràng là không có gì, cũng làm thành có.
Người yêu không phải đối thủ, có thể ngẫu nhiên chơi vài chiêu nhỏ nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, mà không thể thật sự dùng tới âm mưu, ngoại trừ tình yêu chân thành sâu sắc, tin tưởng không chút giữ lại, hắn còn có thể làm cái gì?
Nhiễm Nhan nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cúi đầu hôn lên môi hắn, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng phác hoạ hình dáng môi hắn, dịu dàng luồn vào trong miệng hắn, không nhanh không chậm mà khiêu khích.
Tiêu Tụng mới đầu chỉ là ngẫu nhiên đáp lại một chút, mang bộ dáng để người khác muốn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, nhưng Nhiễm Nhan hôn càng lúc càng sâu, hắn thở dốc cũng càng lúc càng không xong, bắt đầu nhiệt tình đáp lại, đến cuối cùng đơn giản chiếm cứ luôn quyền chủ động, công thành đoạt đất.
Nhiễm Nhan cười khẽ một tiếng, duỗi tay ôm cổ hắn.
Tiêu Tụng ôm ngang nàng lên, thả lên giường, nằm đè lên trên.
Bên ngoài mưa đêm rả rích, trong nhà cảnh xuân sáng lạn.
Mưa to hoàn toàn bức lui nhiệt độ cực nóng của mấy ngày qua, đến nửa đêm về sáng thì ngớt dần, tế tế mật mật, như những ngày tháng Ba Giang Nam, triền miên như tình nhân sắp xa nhau.
Trời còn chưa sáng, Nhiễm Nhan đã ở ngoài thành tiễn Tiêu Tụng.
Hắn ngồi trên một con tuấn mã màu đen, áo tơi màu nâu đen trên người không làm ảnh hưởng đến vẻ tuấn lãng của hắn, ánh mắt Tiêu Tụng bên dưới đấu lạp mang vẻ ôn nhu không ai có thể thấy được, hắn khom người, xoa lên khuôn mặt Nhiễm Nhan bên dưới dù, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.
Trong màn mưa phùn yên lặng, người chung quanh cũng lẳng lặng không phát ra thanh âm.
Ngón tay Tiêu Tụng dừng lại trên môi Nhiễm Nhan vài giây, mới thẳng người lên, vung roi ngựa, một tiếng "Giá" chưa dứt, ngựa đã phi ra cả trượng.
Binh sĩ tùy tùng đi theo hắn, cũng vung roi đuổi theo sau, tiếng "Giá" vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Trong sắc trời mờ tối, giữa một đám người đều mặc áo tơi, Nhiễm Nhan vẫn dễ dàng phân biệt được thân ảnh của Tiêu Tụng, nhìn thânảnh hắn dần biến mất ở nơi xa, mới rũ mắt giơ tay phủ lên môi mình.