"Không gặp." Nhiễm Nhan nói.
Muốn trừ bỏ cái đuôi lưu lại ở biệt viện của Ba Lăng công chúa, không phải là chuyện nhất thời nửa khắc là có thể làm xong, hơn nữa mới vừa rồi thấy bộ dạng Tiêu Tụng cũng không có ý muốn lập tức trở về, cho nên Nhiễm Nhan suy đoán, người này cũng không phải Tiêu Tụng.
Ban đêm tầm nhìn không tốt, nếu có người theo dõi, tất nhiên cũng không dám nhìn quá gần, chỉ cần tìm người có hình thể xấp xỉ với Tiêu Tụng, bộ dáng có một hai phần tương tự liền có thể qua mắt.
Tiêu Tụng là đơn giản lợi dụng những nhãn tuyến đó làm nhân chứng cho chuyện hắn không có mặt ở hiện trường: Tiêu đại Thị Lang cãi nhau với phu nhân, đang vội vội vàng vàng dỗ phu nhân, lấy đâu ra thời giờ đi giết người phóng hỏa?
Nếu không phải Tiêu Tụng, Nhiễm Nhan cũng vô tâm tư đi đối phó, liền phân phó thị tỳ, không cần đến thông báo nữa, vô luận hắn nói cái gì cũng không gặp, sau đó tắm rửa đi ngủ.
Nằm ở trên giường, Nhiễm Nhan lăn qua lộn lại ngủ không yên, bắc đầu nhớ lại thủ pháp giết người của hắc y nhân bọn họ nhìn thấy khi còn ở trên sườn núi kia, thật sự cực kỳ giống Tô Phục, nhưng Nhiễm Nhan chưa thấy qua sát thủ khác giết người ra sao, cũng không dám xác định đó chính là hắn.
Hơn nữa, người nào đã truyền tin cho Bạch Nghĩa mà hắn lại tin tưởng không nghi ngờ? Thậm chí thay đổi kế hoạch nguyên bản do Tiêu Tụng định ra, chuyển qua đường khác để vào?
Theo hiểu biết của Nhiễm Nhan về Bạch Nghĩa cho tới giờ này, nàng cảm thấy chỉ sợ cho dù là Tống Quốc Công truyền tin hắn cũng chưa chắc sẽ thay đổi chủ ý, trừ phi là bản thân Tiêu Tụng, nhưng Tiêu Tụng rõ ràng là sau đó mới đuổi tới...
Trong đầu Nhiễm Nhan hiện lên những chữ viết trong Tàng Nguyệt Các kia, đặc biệt là ba chữ 'Tiêu Việt Chi' trên tấm biển kia, quả thực có thể lấy ra lừa người. Nhiễm Nhan sở dĩ phán đoán chữ kia là giả, bởi vì nàng biết, vô luận là dưới tình huống nào, Tiêu Tụng tuyệt đối sẽ viết nội dung gì có ý 'tàng việt', hắn khôn khéo như vậy, nhất định có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý nghĩa trong đó.
Nói cách khác, trong biệt viện có người có thể bắt chước bút tích của Tiêu Tụng, hơn nữa cùng với sát thủ nội ứng ngoại hợp, lừa Bạch Nghĩa đi theo lộ tuyến của bọn họ, lưu lại chứng cứ cho việc tập kích biệt viện công chúa!
Nhiễm Nhan ngồi bật dậy, những người đó lên kế hoạch chu đáo, có phải cũng kết luận Tiêu Tụng sẽ phát giác được âm mưu? Biết hắn sẽ đích thân đi qua giải quyết?
Nếu người thiết kế hết thảy việc này là bản thân Ba Lăng công chúa, mục tiêu của nàng ta có thể chính là Tiêu Tụng hay không?
Nghĩ đến khả năng này, Nhiễm Nhan rốt cuộc nằm không nổi nữa, thắp đèn lên, ngồi xuống bên kỷ, trong chốc lát lại đứng lên đi đến trước cửa sổ, không ngừng tự an ủi mình là với năng lực của hắn, mặc dù Ba Lăng công chúa mưu tính gì, cũng chưa chắc có thể đắc thủ.
Nhưng, đôi khi có tâm cũng như vô tâm, Tiêu Tụng mặc dù có đa mưu túc trí đi nữa, cũng là người không phải thần, người thì luôn có lúc thất thủ.
Hai suy nghĩ xâu xé trong lòng nàng, quậy đến nỗi nàng đứng ngồi không yên, hận không thể quay lại, tận mắt nhìn thấy hắn không có việc gì.
Nàng cưỡng chế lo lắng cực độ trong lòng, an tĩnh ngồi trong chốc lát, cuối cũng vẫn không thể bình tĩnh, đành phải ra ngoài đi lòng vòng trong viện.
Không khí vùng ngoại ô rất tốt, đặc biệt là ban đêm, mang hơi sương nhàn nhạt, lạnh lạnh thấm vào ruột gan. Nhiễm Nhan thất thần mà vân vê hương bao đuổi muỗi, đi tới đi lui trong sân.
"Nhiễm Nhan." Lưu Thanh Tùng thò đầu lên từ bên cách vách, "Ngươi sao còn chưa ngủ?"
"Ta ngủ không được." Nhiễm Nhan tâm cảm thấy là mình điên rồi, mới có thể đi nói chuyện phiếm với Lưu Thanh Tùng, nhưng nàng hiện giờ thật sự quá lo lắng, "Ta lo lắng cho hắn."
Nhiễm Nhan đem toàn bộ những chuyện mình lo lắng nói với Lưu Thanh Tùng.
"Đích xác là có khả năng này a!" Lưu Thanh Tùng đu lên tường viện, ngáp dài nói: "Bất quá ngươi yên tâm, ta là nhìn hắn lớn lên cũng là lớn lên cùng hắn, mặc dù thất thủ, hắn cũng nhất định có biện pháp bảo toàn bản thân. Hắn cùng đại cữu tử nhà ta không giống nhau, đại cữu tử nếu là bị nhục, bảo đảm là nốc độc dược kết thúc, Cửu Lang thì sẽ nhẫn nại, cái gọi là núi xanh còn đó không sợ không có củi đốt."
Quả thực là chỗ nào đau thì thọc chỗ đó!
Nhiễm Nhan đen mặt, "Ngươi đây là đang an ủi ta đó hả?"
"Rõ ràng như vậy mà ngươi nghe không hiểu sao?" bộ dạng Lưu Thanh Tùng nghiêm túc, cũng đích xác không giống như đang nói đùa.
"Ta không cảm thấy được an ủi." thanh âm Nhiễm Nhan bình bình: "Nếu hắn thất thân, ta lại tình nguyện hắn học theo Thập ca, cùng lắm thì ta chết chung với hắn."
Lưu Thanh Tùng cười khan vài tiếng, "Không đến mức đó đi, từ xưa đến nay đều nói là trinh tiết liệt nữ, nào có trinh tiết liệt nam, chỉ là mất chút tôn nghiêm thôi, với tính tình của Cửu Lang, chắc chắn sẽ nhân lên gấp trăm lần mà trả thù trở về. Thêm nữa, ngươi làm sao biết được là hắn trước kia chưa phá thân."
Nhiễm Nhan nhìn thẳng hắn một lúc lâu, lạnh lùng nói: "Ngươi là đặc biệt tới để châm ngòi ly gián đi?"
Lưu Thanh Tùng bị biểu tình của nàng làm cho hoảng sợ, rụt rụt cổ cười làm lành: "Ta sai rồi được chưa, Tiêu Việt Chi nhà các ngươi thủ thân như ngọc, là trinh tiết liệt nam, thề luôn, ai nói không phải ta đánh hắn."
"Ngươi sao biết là ta không ngủ?" Nhiễm Nhan nói sang chuyện khác, nếu lại tiếp tục, Nhiễm Nhan sợ mình nhịn không được lại giết người diệt khẩu.
"Thấy đèn trong viện của ngươi còn sáng, ta liền đoán được ngươi sẽ lo lắng cho Cửu Lang mà ngủ không yên." Lưu Thanh Tùng hắc hắc cười nói: "Nhiễm đại pháp y, ngươi đã nói là muốn chinh phục Đại Đường a, ta thật vất vả mới có cái mục tiêu, ngươi cũng không thể buông tay để ta một mình đi phấn đấu."
Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở dài, ở trên hành lang ngồi xuống, "Trước khi chinh phục Đại Đường, để tao giết Ba Lăng công chúa đã."
Lưu Thanh Tùng dưới chân trợt một cái, bịch một phát tuột xuống, sau một lúc lâu, mới bò lên lại, vừa xoa eo, vừa nói: "Ngươi không phải là nói giỡn đi, tuy rằng bản thân ta không có quan niệm giai cấp gì, nhưng tốt xấu gì cũng ở xã hội quân quyền tối thượng này sinh sống mười mấy năm, phương diện này ta xem như tiền bối của ngươi, ta khuyên ngươi ngàn vạn lần đừng có xúc động, ngươi cho rằng đây là truyện huyền huyễn hay sao, công chúa nếu dễ giải quyết như vậy, với tính tình của Cửu Lang, nàng ta bây giờ sợ cả tro cốt cũng không còn, còn thêm nhiều người bị hãm hại như vậy mà không làm gì được?"
"Ta làm pháp y nhiều năm như vậy, đây là lần thứ hai có xúc động muốn giết người." Nhiễm Nhan rũ mắt nói: "Lúc trước bạn thân của ta chết thảm dưới tay đám người xấu xa kia, ta hận không thể dùng thủ đoạn tàn khốc nhất trên thế giới để tra tấn bọn họ, làm cho bọn họ hối hận đã sinh ra trên đời này, chỉ là đội trưởng đội hình cảnh nói rất đúng, vì đám đê tiện đó mà lại phí thêm một người nữa, không đáng giá. Việc này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, có điều ở Đại Đường, thì ta có nắm chắc sẽ không lưu dấu vết."
Nhiễm Nhan ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Thanh Tùng, kiên định nói: "Lúc này đây, ta không muốn chờ đến xảy ra chuyện rồi lại hối hận không kịp."
Nhiễm Nhan tuy không tính là có tâm địa thiện lương, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng dành cho sinh mệnh, nàng cũng sẽ không dễ dàng mà đi lấy mạng người, nhưng ở đây không có bình đẳng gì đáng nói, vì bảo hộ người quan trọng, nàng không thể không ngoan độc.
"Ngươi nói rất đúng, hiểm là có chút hiểm, nhưng cũng không phải không làm được." Sau một lúc lâu, Lưu Thanh Tùng nói tiếp. Hắn nghiêm trang nói xong, lại lộ ra nụ cười thiếu đánh, "Hơn nữa căn cứ định luật vai chính..."
Hắn còn chưa nói xong, Nhiễm Nhan đột nhiên ném cái hương bao đuổi muỗi trong tay qua, chuẩn xác nện ngay trán hắn.
Lưu Thanh Tùng ăn đau, dưới chân trợt một cái, lại rớt 'bịch' xuống dưới, "Lão tử dẫm lên lu nước bồi tâm sự dễ lắm hả? Ai u uy, trật cái eo già của ta...Nhiễm nữ sĩ, thủ pháp này của ngươi cũng quá chuẩn rồi đó!"
Nghe Lưu Thanh Tùng kêu la, Nhiễm Nhan chợt thấytrong lòng thoải mái hơn nhiều, ít nhất có thể khống chế được cảm xúc của mình,không khỏi nhìn về phía tường viện, hơi mỉm cười, có đôi khi, Lưu Bào Thiên cũng có chút tác dụng.