Nhiễm Nhan đang nhíu mày suy tư, chợt nghe thấy động tĩnh gần núi bên kia, ngay sau đó là tiếng binh khí đánh nhau.
Nhiễm Nhan rùng mình, cùng Lưu Thanh Tùng chạy vội về hướng kia.
Lưu Thanh Tùng cùng Nhiễm Nhan trong thời khắc khẩn cấp này, bước chân vậy mà cực kỳ phối hợp, cơ hồ không cần nhắc nhở nhau, đều ẩn nấp trong lùm cây mà chạy qua, tới gần nơi đang đánh nhau thì ngừng lại, từ khe hở giữa cành lá nhìn ra ngoài.
Là một hộ vệ Tiêu phủ đang đánh nhau với một người lạ mặt, hai người ẩn thân dưới tán cây, lại toàn thân hắc y, chỉ thỉnh thoảng có thể thấy hàn quang lập lòe trong tay.
Ngay lúc đang quan sát, thì thấy một bóng người chỉ mặt trung y màu trắng từ dưới bóng cây vọt ra. Nhiễm Nhan hầu như không cần nhìn rõ diện mạo của người nọ, tiếng kinh hô đã nghẹn trong cổ họng.
Người nọ y phục hỗn độn, y phục trên người bị xé nát, gần như là áo rách quần manh, không biết đã bị thương ở đâu, máu nhuộm toàn bộ phần lưng cùng với đôi chân trắng nõn, tóc đen rối tung, lộ ra một dung nhan khuynh thành. Khí chất luôn ôn hòa nho nhã của hắn giờ phút này bị phá hư hầu như không còn, đôi mắt ngập nước tràn đầy hoảng sợ chật vật.
Nhiễm Nhan thấy hình ảnh như vậy, trái tim đột nhiên thắt lại, cũng không rảnh ẩn nấp gì nữa, đứng vụt dậy, như phát cuồng mà chạy về hướng Nhiễm Vân Sinh bên kia.
"Thập ca, thập ca." thanh âm căng thẳng của Nhiễm Nhan mang vẻ run rẩy.
Nhiễm Vân Sinh nghe thấy, vội dừng chân, sau khi thấy Nhiễm Nhan, biểu tình có vẻ càng thêm chật vật, lại không né tránh, bắt lấy tay Nhiễm Nhan, hấp tấp nói: "A Nhan, ta giết người rồi..."
Cũng không phải là Nhiễm Vân Sinh nhát gan, so ra thì 'Đường luật' tương đối hoàn thiện, những năm Trinh Quán và sau này đã xem như thái bình thịnh thế, làm gì có lương dân nào dám để tay mình nhiễm huyết? Nhiễm Nhan không biết cụ thể đã phát sinh sự tình gì, nhưng lúc này cũng không phải lúc nói chuyện, chỉ trấn an hắn: "Bọn họ đều là người đáng chết, thánh thượng đã cấm túc Ba Lăng công chúa, hộ vệ ở đây đều là do nàng ta lén đưa tới, có vài người còn là đạo tặc, không có hộ tịch, giết cũng không sao!"
Ba Lăng công chúa muốn an bài cho bọn họ ở gần Trường An, đương nhiên sẽ không thu lưu người vô hộ tịch để tạo nhược điểm cho mình, mà sẽ rửa sạch sẽ thân phận cho bọn họ, nhưng lúc này đầu óc Nhiễm Vân Sinh cũng không nhanh nhạy như vậy, lời Nhiễm Nhan trấn an thật ra có chút tác dụng.
Nhiễm Nhan cẩn thận kiểm tra thương thế trên người Nhiễm Vân Sinh, đắp ma phí tán lên mấy miệng vết thương khá lớn trên người hắn, "Thập ca, ngươi còn bị thương chỗ nào nữa không?"
"Có thể là bị cắt một đao phía sau lưng." Nhiễm Vân Sinh nói vẻ không xác định. Cả người hắn đang chết lặng, căn bản không cảm giác được đau đớn.
"Rời khỏi đây trước rồi nói." Nhiễm Nhan cầm tay Nhiễm Vân Sinh, trở lại trong phòng.
Thắp sáng đèn tứ giác, Nhiễm Nhan cẩn thận kiểm tra qua một lượt toàn thân Nhiễm Vân Sinh, thấy phần lưng quả nhiên có vết thương hở dài sáu bảy tấc, Nhiễm Nhan thấy Lưu Thanh Tùng vào, liền nhờ hắn đi tìm chút nước sạch tới.
"Nhiễm nữ sĩ, phải ngươi không vậy, ta trời xa đất lạ, ngươi muốn ta đi đâu kiếm nước sạch?" Lưu Thanh Tùng bất mãn nói. Không phải hắn không trượng nghĩa, mà là thôn trang này không biết chỗ nào sẽ gặp phải hộ vệ, hắn không biết đường còn đi loạn, đến lúc đó nước không tìm được về, mà người phỏng chừng cũng không về được.
"Ta biết chỗ nào có nước." Nhiễm Vân Sinh mới vừa rồi chỉ lo chạy, vẫn chưa cảm thấy đau đớn, giờ phút này toàn thân vết thương lớn lớn bé bé chưa được đắp ma phí tán, đau đến hắn toát mồ hôi, hắn hít một hơi nói: "Cách vách gian phòng này là tịnh phòng, bên trong có nước."
Lưu Thanh Tùng nhìn Nhiễm Vân Sinh nửa thân trần nằm trên tịch, dung nhan tuyệt sắc, thân thể không gầy yếu như mình, cũng không phải vô cùng to lớn, hắn một nam nhân thẳng tăm tắp mà nhìn cũng cảm thấy thật sự rất đã mắt, cho nên trước khi ra ngoài, mới nhịn không được nói một câu, "Cái kia...đại cữu tử a, ngươi dung sắc như vậy, nếu có người không muốn nhúng chàm ngươi, thì đó thật sự không phải người..."
Trong đám người không động tâm kia, đứng mũi chịu sào chính là Nhiễm Nhan. Tuy là huynh muội trên danh nghĩa, nhưng chỉ có Lưu Thanh Tùng cùng Nhiễm Nhan chính mình biết là không phải.
Lưu Thanh Tùng nói xong, liền nhanh như chớp mà chạy ra ngoài.
Nhiễm Vân Sinh mặt đầy xấu hổ, được Lưu Thanh Tùng nhắc nhở như vậy, Nhiễm Vân Sinh mới ý thức được mình hầu như lộ ra trọn vẹn trước mặt Nhiễm Nhan, khuôn mặt xoát một cái đỏ bừng.
Bên ngoài thanh âm đánh nhau đã đến gần, trong lòng Nhiễm Nhan hơi lo lắng, liền vừa đắp ma phí tán cho hắn, vừa hỏi: "Thập ca, mới vừa rồi phát sinh chuyện gì? Ba Lăng công chúa có đối với ngươi..."
Nhiễm Nhan nhìn hắn đầy quan tâm.
"Sau khi ta bị một đám người bắt cóc, đã bị nhốt ở nơi này, Ba Lăng công chúa có tới vài lần, nhưng đều là tìm ta nói chuyện, cũng không làm gì." Nhiễm Vân Sinh hơi nhíu mày, nói tiếp: "Bất quá mấy ngày qua hộ vệ xung quanh nhìn ta với ánh mắt rất là kỳ quái, ngay một canh giờ trước, có ba tên hộ vệ trói ta lại mang ra ngoài, vốn tưởng rằng lại là Ba Lăng công chúa, kết quả lại là...lại là..."
"Lại là đám hộ vệ kia thấy sắc nảy lòng tham, muốn làm nhục ngươi?" Nhiễm Nhan thấy hắn nói không được, liền thay hắn nói.
Nhiễm Vân Sinh gật đầu, "Bọn họ có năm người, ta khó có thể phản kháng, dưới tình thế cấp bách, liền dùng độc dược ngươi cho ta, ba người trong đám bọn họ chết tại chỗ, vì thế ta mới nhân cơ hội chạy thoát. Hai người còn lại đuổi theo không bỏ, ta chạy ra sau núi, vừa vặn gặp được một người đi về hướng này, ta lúc ấy đã cho rằng hôm nay chắc là chết tại đây, đang chuẩn bị tự sát, người nọ đã đánh nhau với hộ vệ đuổi theo ta, ta liền vội vàng thoát thân, vừa vặn gặp phải ngươi."
Diện mạo của Nhiễm Vân Sinh là loại rất được các nương tử yêu thích, rất nhiều phụ nhân đã kết hôn đều từng ngầm thỉnh cầu làm hắn làm tình lang, nhưng trước giờ không có nam nhân nào lại có ý nghĩ này, cho nên về chuyện thiếu chút nữa bị nam nhân vũ nhục, Nhiễm Vân Sinh đến bây giờ còn chưa phản ứng kịp.
Lưu Thanh Tùng bưng nước vào, vội la lên: "Phải nhanh lên, tiền viện hình như đã phát hiện khác thường ở đằng sau, không ngừng có thị vệ chạy ra, chúng ta phải nhanh chóng rút lui."
"Chúng ta đi bây giờ thôi, vết thương thì từ từ lại băng bó." Nhiễm Vân Sinh một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này nữa, mấy ngày nay đối với hắn mà nói quả thực chính là ác mộng.
"Cũng được." Nhiễm Nhan đứng phắt dậy, duỗi tay bắt đầu lột y phục của Lưu Thanh Tùng.
Lưu Thanh Tùng vội vàng nắm chặt đai lưng, làm bộ giãy giụa nói: "Nhiễm nương tử, ngươi làm cái gì nha, Cửu Lang mà biết sẽ phế ta mất!"
Nhiễm Nhan mặt vô biểu tình mà lột áo ngoài của hắn xuống, đưa cho Nhiễm Vân Sinh, lại giơ tay đi lột quần hắn.
"Ta nói không thể để ngươi làm vậy, đều cởi hết thì ta làm sao bây giờ?" Lưu Thanh Tùng giãy giụa muốn ngồi dậy, Nhiễm Nhan lại từ tay áo giũ ra một thanh đoản đao, để ngay háng Lưu Thanh Tùng, "Ngươi lại động nữa thử xem!"
Nhiễm Nhan đối với cơ thể người hạ dao thì không cần nháy mắt, Lưu Thanh Tùng lập tức cứng đơ, một cử động nhỏ cũng không dám: "Nhiễm nương tử, nhà của chúng ta chín đời đơn truyền, lúc trước chưa kịp truyền xuống hương khói, ngươi cũng không thể run tay a!"
"Tay ta cũng không run, nhưng nếu chính ngươi run thì cũng không thể trách ta." Nhiễm Nhan vừa nói, vừa nhanh chóng lột quần hắn xuống, đưa cho Nhiễm Vân Sinh.
"Chủ tử!" người canh giữ ở bên ngoài kinh hỉ kêu lên.
Trong lòng Nhiễm Nhan vui vẻ, thấy một thân ảnh cao lớn đi đến, thấy Nhiễm Nhan đang ngồi xổm trên mặt đất, trên tay đều là máu, chân mày cau lại, bước nhanh tới, "Bị thương ở đâu rồi?"
Lời editor: Qua hậu, Á hậu , Á hậu của bộ này đều đã bị nữ chủ nhìn gần như sạch sẽ...