"Ý ngươi là..." mắt Nhiễm Nhan sáng lên, để Lưu Phẩm Nhượng 'vô tình' lộ ra với Thái Tử chuyện này, so với lời nghe được từ miệng người khác thì đáng tin hơn nhiều.
Nhiễm Nhan vẫn không nói tiếp, ngược lại hỏi: "Thánh thượng sao lại ngay lúc này đi thêm xá nhân cho Đông Cung?"
Là muốn tỏ ra mình kỳ thật vẫn còn lòng tin đối với Thái Tử?
Tay Tiêu Tụng không thành thật mà thò vào bên trong y phục của Nhiễm Nhan, chạm vào một mảnh mềm mượt, còn mịn màng hơn tơ lụa, ôn nhuận hơn ngọc mỡ dê, hắn như thỏa mãn lại như không thỏa mãn mà thở dài một tiếng, giọng nói bắt đầu khàn khàn, thêm vài phần trầm thấp, "Từ sau khi Thái sư Lý Văn Kỷ của Thái Tử qua đời, thánh thượng vẫn luôn chưa tìm được người thích hợp để phụ tá Thái Tử, kỳ thật nếu ông ấy không mất, Thái Tử cũng không đến mức thanh sắc khuyển mã như vậy."
Lý Cương, tự Văn Kỷ. Nói đến người này, quả thực là một kỳ tài. 'Khắc tinh của Thái Tử' lợi hại nhất trong lịch sử, đây hoàn toàn là danh xưng, không phải nói ông đặc biệt dạy dỗ được Thái tử. Người này tài hoa cao bác, phẩm hạnh cao khiết, đã được trọng dụng ở Tùy triều, làm sư phó của Thái tử Dương Dũng, sau đó Dương Dũng bị phế, Dương Tố lộng quyền, ông không chịu xu nịnh liền đi ẩn cư, cuối đời Tùy gặp được Lý Uyên, đầu thời Đường nhậm chức Lễ Bộ Thượng Thư, kiêm nhiệm Thái Tử chiêm sự, cũng chính là lão sư của Thái Tử, kết quả Lý Kiến Thành bị bại trận trong trận kinh biến Huyền Vũ môn, sau đó lại nhậm chứ sư phó của Thái Tử Lý Thừa Càn...
Người có chút hiểu biết về lịch sử đều biết Lý Thừa Càn cũng mang mệnh bị phế...
Chuyện này cũng không phải do Lý Cương không biết dạy học và giáo dục, cũng không phải ông không có tài hoa, chỉ có thể nói là thời cũng vậy mà vận cũng vậy, ông đã đến mức cuối rồi. Cũng không biết là do mấy Thái tử không nên thân này bôi nhọ sự kinh tài tuyệt diễm của ông, hay ông đúng là một ngôi sao chổi huỷ hoại ba vị Thái Tử.
Nhiễm Nhan đang mãi nghĩ ngợi, thì ngực bị người bao trọn, một bàn tay to ấm áp đang nhẹ nhàng mà vuốt ve khiêu khích.
"Tiêu Việt Chi, đừng nháo." Nhiễm Nhan duỗi tay định kéo tay hắn ra, lại bị hắn xoay người đè ở dưới thân.
Hơi thở của hai người đều có chút dồn dập, hai người bất đắc dĩ nhìn nhau hồi lâu, Tiêu Tụng thở mạnh ra, nằm bẹp lên người Nhiễm Nhan không chịu dậy.
Toàn thân Nhiễm Nhan khô nóng, có thể cảm nhận được thân thể nóng bỏng của hắn cùng với vật đã sớm cứng rắn như thiết kia, càng cảm thấy trống trải khó chịu.
"Dậy đi, ngươi đè nặng ta như vậy, khó chịu." Nhiễm Nhan đẩy đẩy hắn.
Tiêu Tụng quyết đoán giả chết.
Nhiễm Nhan không nhịn được bật cười, càng biết nhiều về Tiêu Tụng, càng cảm thấy tính cách hắn kỳ thật vô cùng rộng rãi, là một nam hài to con thích chơi đùa, sẽ tùy hứng, sẽ chơi trò trẻ con, tuyệt đối không phải chỉ là một nam nhân bá đạo lãnh khốc, kiêu ngạo của hắn đều là ở trong xương cốt, không tỏ ra ngoài mặt.
Mà hắn giỏi về tâm kế, ở trước mặt nàng lại không chút phòng bị như vậy, chuyện này chính là một cách yêu thương.
Trước đó Nhiễm Nhan cũng không để ý việc hắn đã từng có hai phu nhân còn thêm thị thiếp gì đó, nhưng giờ phút này nghĩ đến hắn có lẽ cũng từng ôn nhu với bọn họ, đáy lòng lại bắt đầu ghen tuông.
"Phu quân." Nhiễm Nhan thu hồi tâm tư không thể hiểu nổi của mình lại. Lấy chuyện quá khứ ra để so đo, Nhiễm Nhan ngẫm lại liền cảm thấy mình quả nhiên yêu Tiêu Tụng rồi, bởi vì đây là một chứng cứ rõ ràng cho việc chỉ số thông minh của nàng bị giảm xuống một cách lợi hại.
Tiêu Tụng nhúc nhích, nhưng chút ý tứ muốn nhổm dậy cũng không có.
Nhiễm Nhan chỉ đành để mặc hắn nằm bò như vậy, tùy tiện tìm đề tài để dời lực chú ý đi, "Ngươi nói xem, ai sẽ hạ độc đại phu nhân?"
Là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau? Hay là vì mục đích gì đó mà tự hạ độc chính mình?
Tiêu Tụng không trả lời, Nhiễm Nhan tiếp tục nói: "Ta cảm thấy là có người muốn hại bà ta."
"Vì sao?" Tiêu Tụng rốt cuộc ngẩng đầu lên, thân mình dịch qua một bên, nằm nghiêng qua sát bên cạnh nàng.
"Uống Thiên Lôi đằng vào có tác dụng kích thích mãnh liệt đối với tràng đạo, thậm chí sẽ khiến cho dạ dày và tràng đạo xuất huyết tới loét nặng, mà Thiên Lôi đằng sau khi bị hấp thu vào cơ thể người, sẽ gây tổn hại từ trung khu thần kinh đến nội tạng như tim, gan, thận....Dùng quá liều thì sẽ chết do suy thận cấp tính." Nhiễm Nhan nói xong, bổ sung: "Muốn giảm bệnh cũng không phải một hai liều giải dược là có thể giải quyết, ta nghĩ hẳn là sẽ không có ai đi hạ độc thủ đối với chính mình như vậy đi? Trừ phi đầu óc có vấn đề."
Khóe môi Tiêu Tụng hơi cong lên, cúi đầu hôn một cái lên trán nàng, "Phu nhân nhà ta vẫn là quá ngây thơ."
Thí dụ như chính bản thân Tiêu Tụng, khi hắn còn đang đuổi giết Tô Phục, chấp nhận buông tha Tô Phục trước mặt Nhiễm Nhan, nhưng tuyệt đối sẽ âm thầm tận hết sức lực mà đem người này bầm thây vạn đoạn. Nếu không phải do Nhiễm Nhan quyết đoán lựa chọn hắn, giờ này khắc này, hắn cùng Tô Phục chính là cục diện không chết không ngừng.
Đây là bản chất con người.
Có lẽ không phải ai cũng giống như hắn, nhưng loại nữ nhân như Đông Dương phu nhân, rất khó nói bà ta có thể làm ra chuyện ngoài dự đoán của người khác hay không.
"Hai mẹ con Đại phu nhân cùng Thập đệ quan hệ cũng không coi là tốt." Tiêu Tụng nói.
Nhiễm Nhan kinh ngạc, mẫu tử quan hệ không tốt, chính bà ta không thể làm được tộc trưởng, mưu đoạt vị trí tộc trưởng nếu không phải vì nhi tử mình thì còn có thể vì ai?
"Ngươi cũng minh bạch, động cơ rất quan trọng, nếu biết động cơ của bà ta, không khó đoán ra hành động tiếp theo, chỉ là hành vi của bà ta thực sự làm người không hiểu nổi." Tiêu Tụng vỗ về mái tóc mềm mượt của Nhiễm Nhan, nhẹ nhàng nói: "Chuẩn bị tốt đi, sau khi chúng ta quay về Trường An, ngươi có lẽ sẽ bắt đầu bận rộn, chuyện bổn gia ngươi không cần nhọc lòng, ta sẽ giải quyết."
Tiêu Tụng nếu là cả một nữ tử nhỏ nhoi yếu đuối cũng không đối phó được, hắn sao có thể ở trong quan trường quậy đến hô mưa gọi gió, bất quá hắn cũng biết, có đôi khi nữ nhân mà ngoan độc, còn đáng sợ hơn nhiều so với nam nhân, đặc biệt là nữ nhân thông minh.
Tiêu Tụng cũng không phải không tin Nhiễm Nhan có năng lực ứng đối, chỉ là có thù sát thê, còn dính đến chính sự, những việc này không nên để Nhiễm Nhan gánh vác.
Đêm càng lúc càng khuya, sau cửa hông Tiêu phủ có một bóng đen lóe lên, nhanh chóng chạy về phía đỉnh đồi, một đường nghiêng ngả lảo đảo nhìn rất hoảng loạn, tới mảnh đất nở đầy hoa lan, tìm tảng đá ẩn thân, bất an mà nhìn xung quanh, có vẻ như đang đợi người.
Khoảng non nửa chén trà nhỏ sau, có một thân ảnh cao lớn không nhanh không chậm đi lên dốc.
Bóng đen sau tảng đá nương theo ánh trăng nhìn rõ người tới, mới từ sau tảng đá lách ra, nhút nhát sợ sệt gọi: "Nô...nô tỳ ở chỗ này."
Người nọ quay đầu lại, đang muốn mở miệng, thì thấy dưới sườn núi có ánh lửa lập lòe, sắc mặt hơi đổi, "Ngu xuẩn, ngươi bị người phát hiện rồi!"
Dứt lời, chạy trốn vào cánh rừng bên kia không quay đầu lại.
Nơi này chỉ còn lại một mình nàng, nhìn ánh lửa càng lúc càng gần, sắc mặt trắng bệch.
Đám người giơ đuốc rất nhanh đã tới, nàng đã ý thức được đây có thể là bẫy rập do tộc trưởng tạo ra, chỉ là nàng xui xẻo, không cẩn thận đụng phải! Muốn chạy trốn, căn bản không có khả năng! Bọn họ nếu đã kịp thời đuổi tới như vậy, thì cũng đã biết thân phận của nàng.
Người đầu tiên bò lên sườn núi giơ cây đuốc, sững sờ tại chỗ, "Xuân Lai?"
Dưới ánh sáng trăng và cây đuốc, áo choàng trên người Xuân Lai chậm rãi tuột xuống, một gương mặt trắng bệch, sau khi nhìn rõ người đứng đối diện là Tiêu Thập Lang, nước mắt đột ngột trào ra, chỉ trong tích tắc, cả khuôn mặt đã ràn rụa nước mắt.
"Vì sao lại là ngươi?" Tiêu Thập Lang đoán hết tất cả mọi người trong Tiêu gia, cũng không đoán được là Xuân Lai.
Xuân Lai nức nở nói: "Không phải như vậy, Thập Lang, ngài nghe nô tỳ giải thích..."
Những người đằng sau đã lục tục leo lên tới nơi, sau khi nhìn thấy Xuân Lai, cũng đều ngơ ngẩn. Ai cũng biết, bên người Đông Dương phu nhân chỉ có một bà tử hai thị tỳ, mà Xuân Lai là người được tín nhiệm nhất.
Lời editor: Cameo cảnh giường chiếu Tô Tô: hắc xì!!