Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

chương 313: phóng túng và ôn tồn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhiễm Nhan không nhịn được đẩy Tiêu Tụng ra, hắn rất phối hợp mà dời môi đi. Lòng bàn tay phải có lớp chai dày, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trơn mịn nõn nà của nàng, từ eo lên đến ngực, đi tới đâu đều kích khởi một trận run rẩy tới đó.

Tiêu Tụng cúi đầu, nhìn ngón tay mình vỗ về chơi đùa viên hồng nhạt trên ngực nàng đến đứng thẳng, nhiễm một tầng đỏ ửng, diễm diễm ướt át. Da thịt trắng nõn của Nhiễm Nhan bị hơi nóng hun thành màu hồng nhạt, như trái thủy mật đào tươi mới ngon miệng, tóc đen tản ra, vài sợi lạc trên làn da ẩm ướt, uốn lượn trên xương quai xanh tinh xảo.

Đôi mày xinh đẹp hơi nhíu lại, mắt nhiễm mị sắc, phảng phất như mọng nước, làm dung nhan vốn đã tinh xảo của nàng tăng thêm vài phần yêu mị chấn động tâm phách, Tiêu Tụng nhìn chằm chằm biểu tình này của nàng, thở dốc càng thêm thô nặng, hạ thân trướng đau càng khó có thể nhẫn nại.

Hắn chậm rãi tiến vào nơi ấm áp bao bọc làm người hít thở không thông kia, kích thích mang theo đau đớn trong cơ thể, làm cổ họng Nhiễm Nhan bật ra một tiếng rên rỉ.

"Nhan Nhan..." Tiêu Tụng cố gắng duy trì một tia thanh tỉnh, nghe thanh âm nàng cũng không có vẻ thống khổ, liền dùng tay nâng cặp mông tròn trịa của nàng rồi thử động lên.

Nụ hôn ấm áp dồn dập lên trán, chóp mũi, đôi môi...Nhiễm Nhan phảng phất như có thể nghe thấy máu trong mạch máu của mình đang sôi trào, toàn thân nóng bỏng tê dại, trong đau đớn có khoái cảm, mới phối hợp động tác của hắn mà nhẹ nhàng nhúc nhích.

Nhẫn nại của Tiêu Tụng đã tới cực điểm, hắn lật người lại, để Nhiễm Nhan dựa vào thành ao, bàn tay bao lấy bầu ngực nàng, liên tục vuốt ve, môi khi nhẹ khi nặng mà hôn mút ở vành tai, cổ Nhiễm Nhan.

Sau một hồi ôn nhu, động tác của hắn dần dần mạnh lên, mạnh mẽ đánh sâu vào trong khiến cho Nhiễm Nhan giống như con thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, chỉ có thể phập phồng theo sóng to gió lớn, lực lượng kia như có thể lật úp nàng bất cứ lúc nào, cứ một chút lại một chút đâm vào.

Trong cơ thể khô nóng xôn xao, làm Nhiễm Nhan miệng khô lưỡi khô, không khỏi cúi đầu xuống hôn lên làn da săn chắc màu lúa mạch của Tiêu Tụng, làn da trên người hắn cùng bọt nước hơi lạnh khiến cho nàng không ngừng khát cầu càng nhiều, nhẹ nhàng 'ưm' một tiếng, một tấc một tấc mà hôn mút, đôi tay cũng không kiềm chế mà trượt xuống phần eo mông rắn chắc của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tiêu Tụng khoan khoái thở ra, giống như ăn ý với nhau, khi Nhiễm Nhan bắt đầu cảm thấy được khoái cảm, hắn cũng va chạm nhanh hơn mạnh hơn, trâm cài đầu tuột ra khỏi búi tóc, tóc đen như lụa bung ra nhúng vào trong nước, theo động tác mà lay động thành từng vòng sóng trên mặt nước.

Không biết qua bao lâu, động tác của Tiêu Tụng hơi khựng lại, tay Nhiễm Nhan ôm hắn hơi căng thẳng, nặng nề thở ra một hơi. Cảm giác mênh mang trong não dần dần biến mất, Nhiễm Nhan mới kinh ngạc phát hiện nước trong ao chỉ còn hơi ấm.

"Nhan Nhan." Thanh âm Tiêu Tụng mang dục vọng khàn khàn, hắn vùi đầu vào hõm vai nàng, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ nàng.

Nhiễm Nhan thở ra nhẹ nhõm, đang chuẩn bị kêu hắn buông tay ra, lại phát hiện thứ kia lần nữa cương lên.

Tiêu Tụng đúng là đang thời điểm tinh lực tràn trề, sau khi thực tủy biết vị đương nhiên khát vọng phát tiết.

Ngoài phòng, Vãn Lục không ngừng đi lại trên hành lang, lần này tắm cũng đã một canh giờ, sao còn chưa ra? Nước chắc đã sớm lạnh ngắt rồi a!

Nàng ghé vào cửa, nghiêng tai cẩn thận nghe, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng rên rỉ tiếng thở dốc làm người mặt đỏ tai hồng, một thuần hậu mê người, một vũ mị êm tai. Mặt Vãn Lục xoát một cái đỏ bừng lên, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới Nhiễm Nhan xưa nay mang bộ dạng vô cảm, lại có thể phát ra thanh âm nhu mị như vậy, hình ảnh trong kia không cần nghĩ cũng biết...

Xoang mũi Vãn Lục có cảm giác hơi âm ấm, nàng vội vàng bước lui lại, ổn định bước chân của mình, đi vào trong viện hít thở sâu.

Không khí lạnh lẽo ban đêm làm nàng bình tĩnh lại, đi tới đi lui trong viện vài vòng, chờ đến khi hoàn toàn có thể khống chế biểu tình, mới quay lại trước cửa tịnh phòng.

Đợi non nửa cái canh giờ, vẫn chưa nghe thấy bên trong có động tĩnh muốn đi ra, Vãn Lục chửi thầm, lang quân cũng quá không biết thương hương tiếc ngọc, ngày sau thời gian còn dài, lúc này lại không vội trong một chốc một lát. Đây là chỗ hỏng của việc không ở cùng với ông bà, nếu thường xuyên lăn lộn lung tung như vậy thì sao mà tốt được.

Chửi thầm thì chửi thầm, Vãn Lục trăm triệu lần cũng không dám quấy rầy.

Lại đợi thêm nửa canh giờ, trăng đã treo cao, Vãn Lục rốt cuộc nhịn không được nữa, cắn răng, lên tiếng: "Lang quân, phu nhân, có cần đổi nước ấm không?"

Bên trong yên lặng, hai giây sau mới nghe thanh âm lười nhác của Tiêu Tụng vang lên: "Đưa y phục vào đi."

Vãn Lục đẩy cửa ra, vội vàng phất tay sai mấy thị tỳ đưa y phục vào.

Trong phòng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, cùng với hương vị tình dc nồng đậm. Xuyên thấu qua lớp bình phong lưu ly nửa trong suốt, có thể mơ hồ nhìn ra hai bóng người đang ôm nhau.

"Thả đồ xuống đó, ra ngoài hết đi." Tiêu Tụng phân phó.

"Dạ!" thị tỳ đồng thời ứng tiếng, đem đồ vật đặt trên bàn gần bình phong, rồi lần lượt lui ra.

Tiêu Tụng lấy khăn bố khô nhẹ nhàng lau người cho Nhiễm Nhan, Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy toàn thân mình nhũn ra, giống như rơi ra từng mảnh, cả một cái ngón tay cũng không muốn động, mặc kệ Tiêu Tụng muốn làm gì thì làm, có lẽ là Tiêu Tụng nhẹ tay nhẹ chân, nàng bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Đêm đen mộng ngọt.

Sáng sớm hôm sau, khi Nhiễm Nhan tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong một lồng ngực ấm áp, ánh mặt trời len qua cánh cửa sổ đang đóng, in trên mặt đất những hình vuông nhỏ, thân hình to lớn của Tiêu Tụng chắn đi ánh sáng cho nàng.

Nhiễm Nhan ngẩng đầu, Tiêu Tụng một tay cầm quyển sách, dời nó ra khỏi mặt, rũ mắt nhìn nàng cười, "Tỉnh rồi?"

Nhiễm Nhan ừ một tiếng, hơi động đậy thân mình, phát hiện toàn thân như bị rót chì, nhớ tới sự điên cuồng đêm qua, không khỏi hơi buồn bực nói: "Tiêu Việt Chi, ngươi ngủ hai ngày ở phòng cho khách đi."

"Ta hai ngày tới bảo đảm thành thật." Tiêu Tụng chân thành tha thiết nhìn nàng nói: "Thật mà!"

"Ngươi ngày hôm qua còn luôn nói lần cuối cùng, ta cũng không phải người ngây thơ như vậy." Nhiễm Nhan làm lơ hắn, ngồi dậy xuống giường.

"Phu nhân." Tiêu Tụng đi theo xuống giường, ôm lấy nàng từ phía sau, chôn mặt vào cổ nàng cọ cọ, "Không ngủ phòng cho khách đâu."

"Để nói sau đi." Nhiễm Nhan kéo y phục từ trên bình phong xuống, một cây làm chẳng nên non, nàng nếu thật sự không đồng ý, Tiêu Tụng tất nhiên cũng không có khả năng cưỡng ép nàng, cho nên nàng cũng không có ý trách hắn, chỉ thấy ảo não vì hành vi không tiết chế của bản thân.

Tiêu Tụng giúp nàng mặc một kiện áo váy tay rộng vào, nhìn kỹ nàng, tuy rằng hôm qua tiêu hao thể lực quá mức, nhưng tinh thần Nhiễm Nhan giờ phút này rất tốt, gương mặt vốn trắng nõn như tỏa ra ánh sáng dịu dàng, da thịt hồng nhuận, con ngươi sáng ngời, càng động lòng người hơn so với trước kia.

"Lang quân!" Vãn Lục gõ vang cửa phòng.

Tiêu Tụng vừa mặc y phục, vừa hỏi: "Chuyện gì?"

"Có gã sai vặt tới thông báo, người ở công sở Hình Bộ đến, lúc này đang ở chỗ người gác cổng, ngài muốn gặp không?" Vãn Lục hỏi.

Động tác của Tiêu Tụng hơi khựng lại, mày kiếm không tự giác mà nhíu lại.

Nhiễm Nhan duỗi tay giúp hắn vuốt thẳng y phục, thắt đai lưng, lấy lược búi tóc cho hắn, "Đi nhìn một cái đi."

Nếu ở thời điểm hắn nghỉ kết hôn còn tìm tới cửa, tất nhiên là chuyện quan trọng.

Tiêu Tụng cũng không mang bộc đầu, đứng dậy hôn một cái lên trán Nhiễm Nhan, "Vậy ta đi đây."

Lời editor: một canh giờ + non nửa canh giờ + nửa canh giờ...

Truyện Chữ Hay