Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

chương 197: tạ ơn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bởi vì Tiêu Tụng lén vào phòng ngủ của Nhiễm Nhan lần đó, trong lòng nàng đến nay vẫn còn bực bội, vốn định nói không gặp, nhưng trước đó hắn vì nàng mà chạy đến huyện Tụ Thủy, còn không ngủ không nghỉ mà thủ liên tục mấy ngày bên giường nàng...

"Hắn tới làm cái gì?" Nhiễm Nhan hỏi Hình Nương.

"Lão nô cũng không biết, bất quá Tam Lang nghe nói Tiêu Thị lang có ân cứu mạng nương tử, cho nên sai người đến đây thỉnh riêng nương tử đến bái tạ." Hình Nương đáp.

Chuyện này cũng nên như vậy.

"Vậy thì đi thôi." Nhiễm Nhan ra khỏi thư phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Hình Nương ánh mắt hơi động, nghĩ thầm nương tử nhà mình có lẽ cũng không quá để ý Tiêu Thị lang, nếu không "nữ tử vì người mình thích mà trang điểm", nương tử sao có thể cả chuyện chải chuốt trang điểm cũng không nghĩ tới như vậy, Hình Nương cảm thấy trước đó bản thân có chút lo xa, liếc mắt đánh giá vẻ ngoài của Nhiễm Nhan một cái, khá tùy tiện, nhưng cũng không coi là quá thất lễ, nên không mở miệng nhắc nhở, chỉ gọi Vãn Lục và Ca Lam cùng đi theo hầu hạ.

Trong sảnh, Tiêu Tụng một thân thường phục viên lãnh màu tím sẫm quỳ ngồi ở vị trí bên trái của chủ tọa, tóc đen được cột lên khá tùy ý, bộ dạng lười nhác, hoàn toàn khác với vẻ khôn khéo giỏi giang thường thấy hàng ngày.

Bàn tay thon dài bưng chén trà có bộ dáng vô cùng đẹp, hắn từng chút từng chút một mà gạt bọt trà trôi nổi trong chén, trò chuyện với Nhiễm Bình Dụ, Nhiễm Vân Sinh thì đang ngồi đối diện hắn.

"Tại hạ nghe nói Thập Lang gặp phải chút chuyện phiền toái." Tiêu Tụng nhìn về phía Nhiễm Vân Sinh.

Nhiễm Vân Sinh đáy lòng khiếp sợ, chuyện này hắn chỉ mới nói ra hôm qua, hơn nữa người biết chỉ có ba người, chính là Nhiễm Bình Dụ, Nhiễm Nhan, Nhiễm Vận...Tiêu Tụng từ nơi nào có được tin tức? Đồng thời cũng có vài phần xấu hổ, dù gì một lang quân lại bởi vì loại chuyện này mà nơm nớp lo sợ, thật sự là chuyện không có mấy thể diện.

Tiêu Tụng cười nhìn Nhiễm Vân Sinh, "Thập Lang đừng cảm thấy kinh ngạc, người làm quan, ai không mọc thêm mấy đôi mắt? Tại hạ tuyệt đối không có ý nhìn trộm việc riêng tư của quý phủ, chỉ là ngẫu nhiên mà biết được."

Nhiễm Bình Dụ giờ mới phản ứng, vội vàng chắp tay nói: "Thỉnh Tiêu Thị lang cứu con ta!"

"Nhiễm bá phụ không cần đa lễ." Tiêu Tụng buông chung trà, nói tiếp: "Ta luôn không thích xen vào việc người khác, nhưng lúc này chuyện lại như vậy...bất quá..."

Lời Tiêu Tụng vừa chuyển, lại khẽ cười nói: "Thập Lang nếu muốn đi Tiêu phủ trụ vài ngày, ta đương nhiên hoan nghênh."

Để Nhiễm Vân Sinh đến Tiêu phủ trụ mấy ngày, Ba Lăng công chúa dù có mọc thêm vài cái lá gan cũng không dám chạy tới Tiêu phủ đoạt người, hơn nữa sau khi trải qua việc này, nàng sẽ biết Nhiễm Vân Sinh cùng Tiêu Tụng có giao tình không cạn, trước khi động thủ cũng phải cân nhắc một chút.

"Đa tạ Tiêu Thị lang." Nhiễm Bình Dụ chắp tay nói.

Nhiễm Vân Sinh cũng hành lễ trí tạ.

"Ta đã gọi ngài một tiếng bá phụ, ngài nếu lại đa lễ như vậy, trong lòng ta cũng thấy thật bất an." Tiêu Tụng nửa đùa nửa thật.

Nhiễm Bình Dụ cũng phối hợp cười ha ha.

Tiêu Tụng tuy rằng trên mặt vẫn luôn vui vẻ trò chuyện, đáy lòng lại âm thầm sốt ruột, Thập Thất Nương lâu như vậy còn chưa lộ diện, có phải còn giận hắn chuyện lần trước hay không? Tiêu Tụng đã nhiều ngày nay vẫn luôn tự trách bản thân quá mức lỗ mãng, nhịn mấy ngày, rốt cuộc cũng chọn một ngày thích hợp chạy tới đây.

"Chỉ là, ta hay gặp chuyện thị phi, bá phụ cùng Thập Lang không ngại suy xét một chút rồi hãy quyết định." Tiêu Tụng lời lẽ và biểu tình đều vạn phần thành khẩn, làm người cảm thấy hắn rất thật lòng suy nghĩ cho Nhiễm phủ và Nhiễm Vân Sinh.

Nhiễm Bình Dụ cũng biết, hiện giờ triều đình tuy ngoài mặt thoạt nhìn rất yên ả, nhưng phe cánh đã ngấm ngầm thành lập, đặc biệt là trong đám hoàng tử có mấy người thập phần xuất sắc, khó bảo đảm sẽ không có đối thủ mượn chuyện này để bịa đặt, đả kích Tiêu Tụng.

Nhiễm Bình Dụ cũng phải thận trọng, "Đa tạ Tiêu Thị lang chỉ điểm."

Ngay lúc này, ánh sáng ở cửa tối lại, trong lòng Tiêu Tụng nhảy lên một cái, miễn cưỡng bảo trì trấn định mà quay đầu lại.

Hai nữ tử sóng vai đi vào, một người mặc áo váy ngắn tay màu hồng nhạt, trang dung tinh xảo; một người mặc áo lụa màu lam nhạt, để mặt mộc.

Mắt Tiêu Tụng chợt sáng rực lên, đến nỗi Nhiễm Bình Dụ nhìn không thẳng mặt hắn cũng cảm giác được, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, lúc Nhiễm Bình Dụ lại nhìn hắn, trên tuấn nhan kia vẫn là ý cười khách khí xa cách, phảng phất như biểu tình lóa mắt vừa rồi chỉ là ảo giác.

"A Nhan, Mỹ Ngọc, mau đến chào Hình Bộ Tiêu Thị lang." Nhiễm Bình Dụ cười ha hả.

Nhiễm Nhan và Nhiễm Mỹ Ngọc đi đến trước mặt Tiêu Tụng, đồng loạt nhún gối hành lễ.

"Nhi Nhiễm thị Mỹ Ngọc, gặp qua Tiêu Thị lang." Nhiễm Mỹ Ngọc nói trước.

Nhiễm Nhan nói: "Nhi Nhiễm thị Nhan, gặp qua Tiêu Thị lang."

"Nhị vị nương tử xin đứng lên." Thanh âm Tiêu Tụng trầm thấp từ tính, mỗi một chữ đều như có như không cọ qua đáy tim người ta.

Nhiễm Mỹ Ngọc như vừa được hưởng lộc, sắc mặt ửng đỏ. Nhiễm Nhan thì mặt vô biểu tình chậm rãi đứng dậy, rũ mắt, chờ Nhiễm Bình Dụ lên tiếng.

"Các ngươi ngồi đi." Nhiễm Bình Dụ nói, lại chuyển qua Tiêu Tụng: "Thời gian đã trưa, Tiêu Thị lang có vui lòng nhận lời ở lại Nhiễm phủ dùng cơm trưa không?"

Tiêu Tụng ánh mắt như có như không xẹt qua người Nhiễm Nhan, cười nói: "Vậy làm phiền."

Nhiễm Bình Dụ âm thầm giật mình, hắn cùng Tiêu Tụng cũng không phải là rất quen thuộc, những cũng nghe nói Tiêu Tụng bình thường sẽ không lưu lại ăn cơm ở phủ của ai, hôm nay lại đáp ứng thống khoái như thế...Nhiễm Bình Dụ nhìn thoáng qua Nhiễm Nhan ngồi rũ mắt như lão tăng nhập định, rồi dời mắt đến Nhiễm Mỹ Ngọc tròng mắt long lanh, mặt phiếm đào hoa, vuốt lương tâm nói, vẫn là Nhiễm Mỹ Ngọc động lòng người hơn chút, nhưng thành Trường An không thiếu nhất là chính là mấy nữ tử minh diễm động lòng người.

Nhất thời, Nhiễm Bình Dụ cũng không thể khẳng định, vì Tiêu Tụng ngụy trang quá tốt, thậm chí còn không liếc mắt nhìn ai nhiều hơn.

Nhưng Tiêu Tụng thì lại có chút hối hận, quang minh chính đại đến bái phỏng như vậy, hắn căn bản không thể nói câu nào với Nhiễm Nhan, thậm chí nhìn nàng nhiều hơn một chút cũng không thể.

Mới vừa rồi vội nhìn thoáng qua, còn chưa kịp thấy rõ mấy ngày nay nàng gầy hơn hay béo hơn...cảm giác như vậy, làm cả người Tiêu Tụng khó chịu. Aizzz! Còn không bằng không nhìn!

"A Nhan, lúc ngươi gặp nguy, Tiêu Thị lang đã ra tay cứu giúp, còn không mau tiến lên bái tạ" Nhiễm Bình Dụ nhắc nhở.

Tiêu Tụng tức khắc cảm thấy Nhiễm Bình Dụ này thật sự là quá thông tình đạt lý, thiện giải nhân ý, bèn ngồi thẳng dậy.

Nhiễm Nhan từ trên tịch đối diện đứng dậy, đi đến trước mặt Tiêu Tụng, trong lòng suy nghĩ, loại ân cứu mạng này, hẳn là phải chắp tay hành đại lễ, cũng có nghĩa là phải nghiêm túc trịnh trọng mà dập đầu, Nhiễm Nhan sống nhiều năm như vậy, có không ít người dập đầu với nàng, cảm tạ nàng vì người chết mà tẩy oan, nàng ngoại trừ khi còn nhỏ chúc tết trưởng bối, thật đúng là chưa từng dập đầu với ai.

Đứng yên trước mặt Tiêu Tụng, ánh mắt nặng nề liếc nhìn đỉnh đầu hắn một cái, vốn tưởng hắn sẽ không ngẩng đầu, ai ngờ lại đối diện ngay một đôi mắt đen láy sáng như sao trời, đáy mắt mang ý cười nồng đậm.

Nhiễm Nhan trừng mắt nhìn hắn một cái, cắn răng, lập tức quỳ xuống trước mặt hắn.

Nhưng đầu gối còn chưa chấm đất, hai tay lại được một đôi tay hữu lực nâng lên, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm vô cùng dễ nghe của Tiêu Tụng, "Thập Thất Nương mỹ nhân như thế, phàm là nam nhân nhìn thấy, đều sẽ không bàng quan đứng nhìn, Tiêu mỗ cũng chỉ là tục nhân mà thôi."

Trong lời nói của Tiêu Tụng rõ ràng mang ý đùa giỡn.

Nhiễm Bình Dụ sửng sốt một chút, rồi cười nói: "Đã là như thế, lại đa lễ thì sẽ hỏng mất sự tiêu sái của Tiêu Thị lang, A Nhan, ngươi trở về chỗ ngồi đi, sau đó phải kính Tiêu Thị lang thêm vài chén rượu mới được."

Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy hai bàn tay đang nắm cánh tay mình nóng đến dọa người, không khỏi có chút câu nệ, nên nhỏ tiếng nói "dạ", rồi thối lui vài bước, trở về chỗ ngồi.

Nhiễm Mỹ Ngọc hung hăng liếc Nhiễm Nhan như muốn cắt xẻo nàng ra, đáy lòng lại có vài phần kinh ngạc, bất cứ lúc nào nàng ta nhìn thấy Tiêu Tụng cũng đều thấy hắn vững chãi như một ngọn núi, đây là lần đầu tiên thấy bộ dáng tùy tiện này của hắn! Bởi vậy liền cảm thấy là vừa rồi Nhiễm Thập Thất đã vứt mị nhãn cho Tiêu Tụng, nếu không làm sao chỉ vừa đối diện một cái mà lời nói việc làm của hắn lại trở nên ái muội như vậy. Còn nữa, Tiêu Tụng cứu Nhiễm Thập Thất khi nào? Càng nghĩ, Nhiễm Mỹ Ngọc nhìn gương mặt vô biểu tình kia của Nhiễm Nhan càng không vừa mắt.

Trước bữa cơm trưa, Tiêu Tụng đề xuất cho người dẫn hắn dạo trong phủ một chút.

Nhiễm Bình Dụ đương nhiên sẽ không cự tuyệt, liền để Nhiễm Vân Sinh chiêu đãi, dẫn đi tiền viện, hoa viên, thư phòng mỗi nơi nhìn một cái, Nhiễm Vân Sinh và Tiêu Tụng đều là người có học thức, cũng đều rất am hiểu ứng đối quan hệ nhân tế, cho nên không cảm thấy nhàm chán.

Chỉ là Nhiễm Vân Sinh rốt cuộc vẫn không nhiều thủ đoạn bằng Tiêu Tụng, cũng không có lòng dạ âm hiểm bằng hắn, cho nên không đến hai khắc, bố trí và canh phòng trong phủ ra sao cũng đều bị Tiêu Tụng nắm rõ không sai biệt lắm.

Chuyện này cũng không thể trách Nhiễm Vân Sinh lơ là, bởi vì Tiêu Tụng người này, cho người ta cảm giác quá chân thành! Không hề có một chút giả mù sa mưa ra vẻ ta đây, từng câu từng chữ từng hành động của hắn đều phảng phất như xuất phát từ nội tâm, giống như mọi cảm xúc đều viết ở trên mặt, dù cho trước đó có biết hắn là người không đơn giản đi nữa, nhưng vẫn bất tri bất giác mà bị mất cảnh giác.

"Chỗ kia nhìn rất thú vị!" Tiêu Tụng đứng ở noãn các trên gác mái, có thể thấy đối diện là một khối kiến trúc lả lướt tinh xảo, thấp thoáng ở trong đám cây xanh, góc mái phi dương, điêu khắc tinh tế. Quan trọng nhất là ở cửa sổ nhỏ lầu hai có thể thấy màu sắc của màn che là màu xanh cây đậu ấm áp, màu sắc này, nam nhân bình thường sẽ không sử dụng, hơn nữa còn có thể loáng thoáng thấy sau lớp màn lụa là lớp mành hạt châu màu ngọc bích nhạt.

Nhiễm Vân Sinh căn bản không chú ý tới chuyện màn che, nên cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho là Tiêu Tụng cảm thấy hứng thú đối với mảnh vườn trường thanh đã vào đông kia, dù gì nơi đó cũng tốn không ít công phu kiến tạo, "Đó là Hòa Nhã cư, trước kia là chỗ ở dùng để tiếp đãi khách quý, bây giờ là nơi A Nhan cư trú."

"Đám cây trường thanh kia đúng là giá trị xa xỉ a." trên mặt Tiêu Tụng mang nụ cười sung sướng, nhận lấy một ly trà nóng còn bốc hơi Nhiễm Vân Sinh đưa qua.

Hai người mỗi người ngồi một tịch, Nhiễm Vân Sinh khơi mào, bắt đầu đàm luận những chuyện thú vị phát sinh ở Trường An gần đây.

Tiêu Tụng xưa nay cũng không thích nghe mấy chuyện này, nhưng khổ nỗi hắn hiện tại tâm tình vô cùng tốt, nghe rất vui vẻ, còn thường xuyên bát quái thêm vào một hai câu.

"Tùy Viễn tiên sinh có thể quay về Trường An, chỉ sợ lại bắt đầu tạo nên một trận sóng gió trên văn đàn, yên lặng cũng lâu rồi, thật đáng để chờ mong a." Nhiễm Vân Sinh thở dài nói.

Tiêu Tụng dựa vào bên cửa sổ phía trước, thỉnh thoảng liếc liếc qua Hòa Nhã lâu vài cái, tựa hồ có thể thấy có bóng người qua lại, tuy rằng không nhận ra là ai, nhưng hắn tình nguyện coi đó như là Nhiễm Nhan, lời Nhiễm Vân Sinh nói kéo tinh thần hắn lại, "Đích xác, trong đám thanh niên tài tuấn đã thật lâu không xuất hiện người có thể gây kinh ngạc."

Nhiễm Vân Sinh hơi giật mình, khi còn ở huyện Tụ Thủy, hắn rõ ràng cảm thấy là Tiêu Tụng rất thích A Nhan...nghĩ như vậy, hắn cũng không cố kị mà hỏi thẳng ra, "Tiêu lang quân có cảm thấy Tùy Viễn tiên sinh uyên bác đa tài như thế, người lại thanh tuấn xuất trần, khả năng không được nương tử yêu thích là rất ít hay không?"

Tiêu Tụng tất nhiên nghe hiểu trong lời hắn có ý khác, mày kiếm hơi nhướng, "Luận về bộ dáng, hắn cũng không tính là cực phẩm xuất sắc, ít nhất, ngươi còn đẹp hơn hắn mấy lần, còn chuyện uyên bác..." Tiêu Tụng híp mắt nhấp một ngụm trà nóng, sau đó nói: "Đầy bụng tài học có thể kiếm cơm ăn được hay không, còn phải xem thủ đoạn từng người."

Lời editor: Thập lang quá là chấp nhất với TùyViễn tiên sinh nha! Phải như con bé Vận chắc nó sẽ nhảy choi choi lên kêu ahuynh ngươi gả vào Thôi thị đi, ta dùng chiêu bài Thôi thị kinh doanh, ta bảythành ngươi ba thành...

Truyện Chữ Hay