Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

chương 174: bọn đê tiện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhiễm Nhan dùng hết biện pháp để khôi phục dây thanh bị hao tổn, tuy rằng không có khả năng hồi phục như cũ, nhưng để nói chuyện được hẳn là không có vấn đề, Ca Lam không thể phát ra tiếng chắc là vì chướng ngại tâm lý.

Chỉ có thể kích thích nàng vô ý phát ra tiếng. Bất quá Nhiễm Nhan cũng có chút đau đầu, Ca Lam bình tĩnh đến đáng giận, vô luận Vãn Lục dọa nàng như thế nào, kết quả đạt được chỉ là một cái nhìn nhàn nhạt.

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể tạm thời đem việc này gác xuống.

Nhiễm Nhan uống dược xong liền nằm ở trên giường suy nghĩ về vụ án. Trang Doãn đã bị bắt, không ngờ lại chết thêm một người, là đồng lõa của hắn gây án? Hung thủ còn có kẻ khác? La Linh đến tột cùng có động cơ giết người hay không?

Theo lời Tiêu Tụng, thời điểm mấy nghi phạm chết, hành tung của nàng ta đều không được chứng minh, nếu có thể tìm ra động cơ giết người của nàng ta, như vậy liền rất có khả năng nàng ta là hung thủ...

Chuyện này để nói sau, điều làm Nhiễm Nhan khó hiểu nhất hiện giờ là Vương Tứ ở Lạc Dương, sao lại xuất hiện ở đây? Còn Phùng Triệu cũng vậy, vô duyên vô cớ nghĩ đến cái gì cũng sẽ không đến mức hơn nửa đêm còn chạy ra rừng cây ngoài thành tây.

Mưa đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, thanh âm giữa trời và đất đều bị tiếng mưa rơi bao phủ.

Cuối giờ Tuất, trong huyện nha đèn đuốc sáng trưng.

Tiêu Tụng đã từ hiện trường vụ án trở lại trong huyện nha, thay y phục, ngồi ở phòng nhỏ phía đông uống trà, tóc đen được cột lại bằng lụa trắng xõa lòa xòa sau lưng, ngọn tóc còn nhỏ nước không ngừng.

Nhiệt khí mờ mịt bao phủ khuôn mặt hắn, nhìn không ra biểu tình.

Trang Doãn quỳ ngồi ở đối diện hắn rỉ mồ hôi đầy trán, âm thầm kinh hãi, nếu không phải biết rõ người này thật sự chỉ mới tuổi, Trang Doãn chỉ sợ sẽ cho rằng tên này là tay già đời trong quan trường, bất quá là bảo dưỡng thích đáng mà thôi. Mới vừa rồi tùy tiện hỏi vài câu, không nghĩ sâu thì thấy cũng chỉ là vấn đề tầm thường, có điều hiện tại nghĩ lại thì toàn những câu đánh thẳng vào chỗ hiểm.

Trang Doãn khẩn trương không phải do sợ Tiêu Tụng, mà thời thời khắc khắc cứ phải đề phòng đối phương hỏi những câu nghe như vô tình, thật sự rất mệt.

Tiêu Tụng uống xong trà, đem cái ly nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, lại lần nữa giương mắt nhìn về phía Trang Doãn, trên mặt mang ý cười ôn hòa, phảng phất như đang đàm luận cơm chiều ăn món gì, "[Đường luật] có lệnh, người giết chết trên ba người không mang tử tội, trảm không cần luận tội. Ta nhớ rõ Hình Bộ có mấy cái hồ sơ, cuối ngày tháng mùa đông năm Võ Đức thứ Bảy, tuyết lớn, Trương trang ở Dĩnh Châu; tháng mùa xuân năm Võ Đức thứ Tám, , huyện Dĩnh Thượng ở Dĩnh Châu..."

Tiêu Tụng vẫn chưa nói cụ thể là vụ án nào, chỉ nói cụ thể thời gian. Trang Doãn kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, mấy vụ án vừa nghe thấy đó, hắn thuộc như lòng bàn tay, một chút cũng không sai. Lúc trước nghe nói Tiêu Tụng xuôi xuống Giang Nam phá án, Trang Doãn đã hỏi thăm riêng về hành trình của hắn, tuy không biết hắn tại sao lại chạy đến huyện Tụ Thủy, nhưng Trang Doãn có thể khẳng định, hắn không có thời gian đi Hình Bộ tìm đọc tư liệu.

Tiêu Tụng không có cho hắn thời gian nghĩ nhiều, "Mấy vụ án này cộng lại, chết trong tay Trang lang quân ước chừng cũng phải mạng người." Tiêu Tụng nhàn nhạt cười nói: "Tội mà ngươi phạm phải, đằng nào cũng chết, bất quá...chết cũng có rất nhiều cách chết, anh hùng hảo hán rơi đầu chảy máu, đầu rớt thì bất quá là bị cái sẹo to như miệng bát thôi, Tiêu mỗ thật sự không nghĩ thấy Trang lang quân chịu đủ mọi thống khổ cùng khuất nhục."

"Đơn giản chính là hình phạt treo cổ cùng trảm hình." Tay đặt trên đùi của Trang Doãn bắt đầu nắm chặt lại, nhẫn ban chỉ khắc hình Nhai Tí ép đến phần da xung quanh biến trắng.

Không giống với trước kia, phương pháp xử tử hình được quy định trong "Đường luật" chỉ có treo, trảm.

Tiêu Tụng tiếp nhận trà nóng vừa được châm, gạt lá trà trôi nổi bên trên, nghe lời này của Trang Doãn, ngừng động tác, hảo tâm mà giải thích: "Trang lang quân thật ra rất hiểu biết Hình luật, bất quá Tiêu mỗ làm Hình Bộ thị lang mấy năm gần đây, cũng tìm ra không ít cách. Tỷ như trảm hình này, lại không có văn bản nào quy định rõ ràng là phải một đao mất mạng..."

"Bọn đê tiện!" Trang Doãn sắc mặt xanh mét ngắt lời hắn, "Ngươi đến tột cùng là muốn làm gì?"

Tiêu Tụng nhấp ngụm trà, "Nghe nói Trang lang quân không chịu phối hợp tra án, nói vậy ngươi cũng đã nghe qua, thanh danh của Tiêu mỗ lại không được tốt lắm."

Ngụ ý chính là, rơi vào tay Tiêu Tụng hắn thì tuyệt đối không thể có đường sống, nhưng nếu chịu phối hợp, sẽ suy xét cho chết thống khoái.

Kỳ thật tin đồn về Tiêu Tụng cũng không phải rất kém cỏi, chỉ là nói hắn sấm rền gió cuốn, thủ đoạn tàn nhẫn, thân mang sát khí, những điều này đối với người vi phạm pháp luật đương nhiên không phải tin gì tốt, nhưng tiếng gió về hắn trong triều khá tốt, ít nhất cũng nói hắn cương trực công chính.

"Ngươi muốn biết cái gì?" Trang Doãn tuy rằng rất không muốn thừa nhận là mình sợ cái tên nhỏ hơn mình đến tuổi này, nhưng việc đã đến nước này, hắn không thể không chịu thua.

Tiêu Tụng dựa vào ghế cong, tươi cười không giảm, Trang Doãn dám làm tổn thương Thập Thất Nương, mặc kệ phối hợp khai báo cỡ nào, đã vào tay hắn đều không thể có kết cục tốt, nhưng từ trong thần sắc bình tĩnh của hắn, lại nhìn không ra nửa điểm manh mối, "Nghe nói mấy ngày trước ngươi lảng vảng ở cửa Tô gia, vì cái gì?"

Mấy ngày trước Tống huyện úy xum xoe, phái người đi Tô phủ bắt nghi phạm, tuy rằng không bắt được người, nhưng có bộ đầu đối mặt với Trang Doãn, cũng coi như là mèo mù vớ phải chuột chết.

Trang Doãn nhếch mép cười, thân mình hơi chồm về phía trước, trên khuôn mặt đầy râu hiện lên một nụ cười dâm tà, "Tiếu quả phụ của Tô gia thanh danh lan xa, nếu có thể đoạt được nàng, không phải ngon hơn so với làm sơn tặc sao?"

Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Tụng nhìn chằm chằm Trang Doãn, nhìn đến khi nụ cười trên mặt hắn cương cứng, rồi đột nhiên cười sang sảng, "Ha ha, có thể lý giải."

Ngay lúc Trang Doãn cho rằng đã có thể lừa dối qua cửa, tiếng cười của Tiêu Tụng đột nhiên im bặt, nhàn nhạt nói: "Trang lang quân, Tiêu mỗ thật sự không muốn mạnh mẽ bức cung, nhưng lòng nhân từ của ta, bị người khác coi là ngu ngốc, hay là ngươi hoài nghi thủ đoạn của Tiêu mỗ? Muốn tự mình trải nghiệm một lần?"

Áp lực trong phòng làm người thở không nổi, khí thế uy áp của Tiêu Tụng tựa như thủy triều kéo dài không dứt, cả nha dịch đứng hai bên cũng toát mồ hôi.

"Thả cho huynh đệ ta một con đường sống, ngươi muốn biết cái gì đều được." Trang Doãn rốt cuộc tước vũ khí đầu hàng, trận giằng co này hắn không có chút lợi thế nào.

"Chuyện này có thể thương lượng, nhưng trước khi kiên nhẫn của ta bị cạn kiệt, thỉnh ngươi trả lời vấn đề của ta." Ngón tay thon dài của Tiêu Tụng búng văng bọt nước vô ý dính lên, hắn buông cái ly, ung dung nhìn Trang Doãn, "Nếu không, vạn nhất những huynh đệ đó của ngươi chết bất đắc kỳ tử trong ngục thì sẽ không đẹp lắm, ngươi nói có phải không?"

Trang Doãn mở lớn mắt, hắn không thể tin những gì vừa nghe được từ trong miệng vị Hình Bộ thị lang chính nghĩa này, đồng thời cũng sâu sắc hối hận vì đã đưa ra yêu cầu kia, bởi vì hắn vừa hoàn toàn bại lộ nhược điểm của mình trước mặt con hồ ly giảo hoạt này.

"Tiêu gia mỗi người đều ngay thẳng chính trực, Tiêu Thị lang lại thật sự rất nổi bật" Trang Doãn châm chọc nói.

Tiêu Tụng cười tỏ vẻ thừa nhận, một chút tức giận cũng không có.

Khựng lại trong giây lát, Trang Doãn rốt cuộc bắt đầu thẳng thắn, "Mười năm trước, ta ở trong ngục huyện Tụ Thủy bỏ ra một ngàn lượng hoàng kim mua được mấy tên ngục tốt khi đó, sai bọn chúng tìm một phạm nhân phạm vào tử tội để tráo đổi, vì để giấu diếm ngỗ tác nghiệm thi, bọn họ tận lực tìm kiếm lang quân có hình thể xấp xỉ, tuổi, tướng mạo tương tự như ta, hôm đó, bọn họ mang đến một lang quân say mèm, tướng mạo vậy mà lại tương tự ta đến ba bốn phần..."

Không biết vì sao, Trang Doãn lại kể lại quá trình hắn giấu trời qua biển năm trước.

Tiêu Tụng mẫn cảm nhận ra được vấn đề trong đó, "Vị lang quân say mèm kia có quan hệ với Tô phu nhân?"

Trang Doãn thán phục mà liếc mắt nhìn Tiêu Tụng một cái, gục đầu xuống nói: "Không sai, lang quân kia đúng là phu quân của nàng. Lúc ấy Tô gia là nhà giàu ở huyện Tụ Thủy, ta không biết một ngàn lượng hoàng kim lại làm cho mấy tên ngục tốt kia bất chấp mọi thứ, cả con rể của Tô gia cũng dám giết. Thanh toán trước một nửa số hoàng kim, sau khi xong việc lại hẹn đến chỗ chôn xác giao tiếp một nửa còn lại, lúc ấy bọn chúng có ba người, một tên kêu Trạch Tam, một tên kêu Phùng Triệu, một tên kêu Vương Tứ..."

Mười năm trước, thành tây huyện Tụ Thủy.

Màn đêm vừa buông xuống, Trạch Bình Trị và Phùng Triệu khiêng một cái bao tải vào trong rừng cây, đợi một lúc lâu sau, trong rừng bỗng nhiên xuất hiện mười mấy hắc y nhân cầm kiếm.

Trạch Bình Trị mẫn cảm nhận ra sát ý của đối phương, lập tức nói: "Hôm nay bọn ta chỉ mang đến một nửa thi thể, nếu chúng ta hừng đông còn chưa về, liền có người mang một nửa còn lại đi nha môn báo án, muốn chết mọi người cùng chết."

Động tác của hắc y nhân quả nhiên khựng lại, Trang Doãn bước ra từ một sau một gốc cây to, ha ha cười nói: "Bọn họ không có ác ý, cường đạo sao, phỉ khí hơi nặng chút." Hắn liếc mắt nhìn cái bao tải một cái, "Mở ra nhìn xem."

Trạch Bình Trị nhanh chóng mở bao, từ trong trút ra nửa khối thi thể. Nhìn thấy một nửa thân dưới của thi thể này, đến Trang Doãn vốn giết người không chớp mắt cũng ngăn không được da đầu tê dại, vì mạng sống, bọn chúng thật sự cái gì cũng dám làm.

"Đem vàng nâng ra đây!" Trang Doãn phân phó.

Đúng lúc này, bụi cây bên cạnh hơi động đậy.

Trang Doãn đưa ánh mắt ra hiệu cho hắc y nhân đứng gần nhất, người nọ phi thân vào bụi cây.

"A! Cứu..." trong bụi cây truyền ra tiếng kêu cứu thê lương, chỉ kêu được một nửa liền bị bịt lại.

Chỉ trong giây lát, hắc y nhân lôi từ trong bụi cây ra một thiếu niên mặc y phục màu than chì, thiếu niên kia vừa thấy mặt ba người Trạch Bình Trị, sắc mặt trắng bệch.

"Tiểu tử này biết chuyện của chúng ta, phải giết để diệt khẩu." Trạch Bình Trị lập tức nói.

Trang Doãn tuy là thổ phỉ, lại có suy nghĩ hành hiệp trượng nghĩa, bình thường chỉ xuống tay với những quan viên cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân và đám gian thương, khinh thường việc làm hại lương dân vô tội. Trong lòng hắn lúc này đối với cách làm của đám người Trạch Bình Trị thật sự chán ghét, liền phản đối: "Không thể lạm sát kẻ vô tội."

Dứt lời chuyển qua thiếu niên nói: "Ngươi móc mắt thề, không được đem việc hôm nay tiết lộ ra ngoài, ta liền làm chủ tha tánh mạng cho ngươi."

Huyện Tụ Thủy vốn không lớn, ít nhiều cũng quen mặt nhau, đám người Trạch Bình Trị đương nhiên không yên tâm để thiếu niên kia tồn tại, bất quá thiếu niên này là Lưu Vấn, tài tử nổi danh của huyện Tụ Thủy, bọn họ làm ngục tốt, ngày thường đều có tiếp xúc với đám tam giáo cửu lưu, luôn có cách để trị Lưu Vấn.

"Sau này, ta mới biết được người chết thay cho ta vậy mà là con rể của Tô gia, lúc ấy liền dựng chuyện, làm người Tô gia nghĩ lầm Mộc lang quân tư bôn cùng nữ tử khác." Trang Doãn hiện giờ cảm thấy hổ thẹn.

Tô gia là gia đình giàu có, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, không quá một đoạn thời gian, liền có tin Mộc lang quân chết bệnh. Bởi vì Mộc lang quân là người từ bên ngoài đến huyện Tụ Thủy ở rể, xưa nay cũng rất ít ra cửa, tình huống cụ thể như thế nào, người khác cũng không thể hiểu hết.

Tiêu Tụng nghe xong lời khai của Trang Doãn, tạm dừng một giây, giương giọng nói: "Người tới!"

Chạy vào là Phùng huyện lệnh và Tống huyện úy, còn có hai gã bộ đầu, Tiêu Tụng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Bắt giữ Thạch Bình Trị lão bản khách điếm Duyệt Lai, cùng với những người có liên quan đến bổn án."

"Dạ" Phùng huyện lệnh ân cần đáp, rồi sau đó vội vàng sai Tống huyện úy đi bố trí.

Trang Doãn thấy bộ dáng bọn họ bối rối chật vật, bỗng nhiên cười ra tiếng, hắn nhìn Tiêu Tụng nói: "Mỗ cho rằng mình cúi đầu chịu thua trước mặt một lang quân trẻ tuổi đã đủ nhục nhã, bây giờ mới thấy một đám thật sự bất lực."

Phùng huyện lệnh thật muốn chỉ vào mũi Trang Doãn mà mắng to: Ngươi con mẹ nó bất quá là bị ép cung một chút, chúng ta một nhà già trẻ đều phải ăn cơm nữa. Đi trên quan trường như đi trên băng mỏng, ngươi một cái thổ phỉ thì biết cái gì.

Trong lòng âm thầm mắng đến sảng khoái, Phùng huyện lệnh cũng lười so đo với hắn, làm tốt việc thượng cấp công đạo vẫn quan trọng hơn.

Tiêu Tụng không nói tiếp, chỉ cười nhạt, ngón tay thon dài có quy luật mà gõ trên bàn, qua một hồi lâu, mới đứng lên đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người Trang Doãn, cười nói: "Tiêu mỗ cũng đi bái kiến tiếu quả phụ Tô gia một chút."

"Nàng không phải hung thủ." Trang Doãn có chút sốt ruột, ngôn ngữ chắc chắn nói: "Ta sợ những người đó làm hại nàng, đã sớm sắp xếp nhân thủ ở chung quanh Tô phủ, nàng không có khả năng đi ra ngoài giết người."

"Ta có nói qua nàng là hung thủ sao?" Tiêu Tụng lười nhác mà ném xuống những lời này, phân phó nha dịch: "Dẫn hắn quay lại nhà lao"

Lời tác giả:

Haizz...không có ai quan tâm tới vụ án...đau lòng quá...aizzz!!?

Dạo gần đây đảng của Tô Phục sắp dìm chết Tụ tử rồi, không thể không nói cho mọi người, Tô Phục vài ngày nữa là xuất hiện rồi, Tụ tử vốn sắp xếp để / mới tung ra, có điều kế hoạch của Tụ tử chưa chắc chắn lắm, nên mới không dám nói với mọi người, vạn nhất nói ra rồi rút lui, bảo đảm sẽ thu khá nhiều gạch đá...

Những vấn đề khác có liên quan tới nam chủ, bổn văn là tập trung cho những câu chuyện tình ái và nghiệm thi tra án, còn đời sống hôn nhân sẽ không có nhiều. Có nữ nhân nào trước khi kết hôn mà không có quá khứ đâu...

Đương nhiên ai là quá khứ thì không nói trước đượcrồi!

Truyện Chữ Hay