Xe ngựa chạy được chừng khoảng thời gian một chén trà nhỏ, liền bắt đầu xóc nảy.
Xe nha môn phái tới đón Lưu Thanh Tùng đương nhiên không kém, nhưng ở trong xe bị quăng tới quăng lui một hồi, chờ đến lúc xe dừng, ba người vẫn choáng váng.
"Lưu y sinh, ngài mau đến nhìn xem." Tống huyện úy ở ngoài xe gấp gáp nói, thanh âm như lập tức già đi vài tuổi.
Nhiễm Nhan nghỉ một chút, rồi liền xuống xe, Lưu Thanh Tùng sau đó mới kéo cái rương bước xuống.
Tống huyện úy ngay lúc nhìn thấy Nhiễm Nhan không khỏi mở to mắt, tuy rằng nàng mặc Hồ phục, mang khẩu trang, nhưng vẫn có thể nhìn rõ là một nữ nhân.
"Nàng là..." Tống huyện úy thấy Nhiễm Nhan đi cùng xe với Lưu Thanh Tùng, tuy rằng trong lòng tức giận Lưu Thanh Tùng đem việc phá án coi như trò đùa, nhưng cũng không phát tác.
"Đây là sư phó của ta." Lưu Thanh Tùng khinh khinh phiêu phiêu thả một câu nện lên đỉnh đầu mọi người, tức khắc ai cũng có chút choáng váng.
Nhưng Lưu Thanh Tùng vẫn không cho bọn họ thời gian tiêu hóa, vừa đi về phía thi thể, vừa hỏi: "Tình huống là như thế nào?"
Tống huyện úy lặng lẽ liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, nghĩ thầm, Lưu Thanh Tùng người này luôn không đàng hoàng, chỉ sợ nói là sư phó cũng bất quá là nói đùa, nên cũng không để ở trong lòng, dù sao lát nữa bị sợ hãi cũng không phải chuyện của hắn, "Người chết là người dòng bên của Lạc Dương Phùng thị, tên là Phùng Triệu, từng làm ngục tốt ở trong nhà lao của huyện Tụ Thủy, mấy năm trước có thể là buôn bán phát tài, nên thoát ly tiện nghiệp, nhận tổ quy tông, ở Lạc Dương làm một thị lệnh, ngẫu nhiên sẽ trở về đây tế tổ."
Thị lệnh, là chức quan quản hạt thị trường giao dịch, chức quan này không lớn, nhưng nước luộc lại không ít, là một công việc béo bở.
"Tế tổ? Hơn nửa đêm đi tế tổ?" Lưu Thanh Tùng lười nhác hừ hừ, ý châm chọc như có như không.
Đi đến chỗ thi thể, một mảnh hỗn độn lọt vào trong tầm mắt, chỗ nào có thể nhìn được đều là tạng phủ và máu tươi, đáng sợ đến mức tiếng thét của Vãn Lục bị nghẹn ở trong cổ họng, nhịn trong chốc lát, rốt cuộc xoay người chạy qua một bên nôn mửa, Nhiễm Nhan thấy nàng không đi xa, cũng không quản nhiều.
Lưu Thanh Tùng buông cái rương xuống, sau khi mang bao tay lên liền bắt đầu nghiệm thi.
Đây là án phanh thây, xương đùi và cánh tay đều bị cưa đứt theo mức độ khác nhau, phần ngực bụng có không dưới hơn mười vết thương, ruột và nội tạng từ trong bụng trào ra bên ngoài cơ thể, máu tươi văng khắp nơi, vẩy lên toàn bộ đám cây cối bên cạnh, trên mấy bụi cây khô thấp bé bốn phía đều là máu, mặt người chết bị nhuộm đẫm máu tươi, hai mắt mở to, miệng há ra, biểu tình cực độ hoảng sợ, bên dưới bóng cây dày đặc, mang vẻ cực kỳ khủng bố.
Lưu Thanh Tùng vẫn chưa vội vã nghiệm thi, mà thọc thọc Nhiễm Nhan, dò hỏi ý kiến của nàng, "Thấy sao?"
Ánh mắt mọi người xẹt một cái nhìn về phía Nhiễm Nhan, nàng vẫn luôn yên lặng không nói gì, không có cảm giác tồn tại, nên làm cho người khác không để ý đến sự có mặt của nàng, hiện giờ mọi người thấy một nương tử đối mặt thi thể bị băm nát đáng sợ như vậy mà không có chút sợ hãi nào, không khỏi âm thầm ngạc nhiên, sôi nổi hướng ánh mắt tới.
"Tình trạng đường máu phun trên thân cây khác nhau, trên mặt đất cũng có dấu vết quay cuồng lôi kéo, có thể thấy được lúc đó hung thủ không phải dùng một kích tất sát, mà là..." Nhiễm Nhan lần theo dấu vết cỏ khô bị dày xéo trên mặt đất đi về phía trước, đi tới một chỗ cách đó chừng - trượng thì dừng lại, "...đại khái là ở chỗ này đi, hung thủ một kích làm người bị hại vô lực đánh trả, nhưng lúc ấy người chết còn có thể hoạt động được, cho nên không ngừng bò về phía trước, hung thủ còn mang tâm lý muốn được hả giận, chậm rãi đem người này hành hạ đến chết."
Trước khi chết lại ở trong trạng thái hoảng sợ cực độ, cách chết tàn khốc được phát họa ra chỉ qua vài câu nói ít ỏi của Nhiễm Nhan, đáy lòng mọi người phát lạnh.
"Ừm." Lưu Thanh Tùng cùng Nhiễm Nhan quay lại chỗ thi thể, xoay người nói: "Ta động thủ đi, ngươi tới chỉ đạo một chút."
Nhiễm Nhan gật đầu.
Lưu Thanh Tùng nhanh chóng mang lên bao tay, đại thể nhìn qua một lần, bắt đầu kiểm nghiệm từ chỗ có dấu vết thương trí mạng ở phần đầu bầy nhầy của thi thể.
Nhiễm Nhan thấy hắn kiểm nghiệm tình huống cơ bản đã không sai biệt lắm, liền mở miệng nói: "Ngươi phán đoán trình tự bị thương trước sau của mỗi vết thương một chút."
Như vậy mới có thể suy đoán hình dạng hung khí chuẩn xác hơn.
"Ngươi không phải đang nói giỡn đi?" Lưu Thanh Tùng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của nàng.
Tất cả mọi người cơ hồ cảm thấy là Nhiễm Nhan đang chỉ huy lung tung, muốn nghiệm ra trình tự trước sau của từng vết thương, căn bản là ý nghĩ quái lạ.
Nhưng mà Lưu Thanh Tùng cùng Nhiễm Nhan nhìn nhau một lát, rồi hắn yên lặng cúi đầu nhìn mấy vết thương vài lần, nói: "Được thôi, ngươi nói, ta tới nghiệm."
"Sao có thể!" Tống huyện úy không thể tin tưởng, nhưng Lưu Thanh Tùng đã đồng ý, hắn cũng không nhiễu loạn. Dù sao Lưu Thanh Tùng tuy rằng làm người không đáng tin cậy, nhưng kỹ thuật nghiệm thi lại là tiếng lành đồn xa.
Nhiễm Nhan tự động xem nhẹ nghi ngờ của Tống huyện úy, tiếp tục nói: "Cơ thịt bị cắt đứt lúc còn sống, thì sẽ có sự co rút lại, làn da xung quanh miệng vết thương sẽ cuộn lại, nên miệng vết thương sẽ hơi banh ra. Sau khi chết không lâu miệng vết thương cũng banh ra, nhưng bởi vì cơ thịt co rút không rõ rệt, miệng vết thương sẽ banh không quá rộng. Tổn thương hình thành sau khi chết lâu hơn, đặc biệt là hình thành sau khi xác cương cứng, hiện tượng vết thương co lại sẽ rất nhỏ, xung quanh lại không có hiện tượng cuốn da. Ngươi dựa vào đó phán đoán một chút đi."
Lão sư trước kia của Nhiễm Nhan không chỉ yêu cầu nàng phán đoán ra trình tự tổn thương trước sau của mỗi vết thương, còn yêu cầu nàng căn cứ tình huống co rút của cơ bắp, phán đoán trạng thái tinh thần cụ thể của người chết sau khi chịu từng thương tổn. Đây là một yêu cầu rất biến thái, phán đoán trình tự trước sau không khó, nhưng mặc kệ trạng thái tinh thần người chết như thế nào, chỉ cần còn sống, cơ thịt đã chịu thương tổn đều sẽ tự động co rút lại, loại khác biệt rất nhỏ này phải dùng tới dụng cụ khoa học, còn cần đến các loại chứng cứ pháp y khác, kết hợp với kiến thức tâm lý học để phỏng đoán.
Phỏng đoán tình trạng tinh thần của người chết không thể làm chứng cứ để xử án, nhưng đối với quá trình phá án thường có trợ giúp rất lớn.
"Nghiệm, người chết là nam, thân cao sáu thước một tấc, tuổi từ tuổi đến tuổi, phát dục hoàn chỉnh, nửa người dưới có nước tiểu bài tiết. Nhiệt độ thi thể trên dưới độ, tử vong trong khoảng nửa canh giờ, tình trạng thi đốm phân bố ở lưng. Sau gáy có dấu vết bị hung khí tập kích, toàn thân có vết chém, chủ yếu tập trung ở thân trên, phần ngực bụng và chi dưới, trước mắt nguyên nhân tử vong được phán đoán là mất máu quá nhiều." Lưu Thanh Tùng dừng một chút, thấy Nhiễm Nhan không ý muốn lên tiếng, liền tiếp tục nói: "Mặt ngoài miệng vết thương chỉnh tề, dài bốn tấc rộng một tấc rưỡi, sâu đến xương, mặt cắt có hình tam giác ngược, hung khí giống như rìu đốn củi."
"Người chết ruột đều lòi ra, vì sao lại là mất máu quá nhiều mà chết?" Tống huyện úy khó hiểu hỏi.
Lưu Thanh Tùng liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, "Đây phải cảm ơn sư phụ ta a! Căn cứ thông tin nàng nói mà phán đoán, miệng vết thương chỉnh tề, hiện tượng co lại không rõ ràng, mà miệng vết thương ở cổ và ngực lộ rõ là bị banh ra, hơn nữa cũng sâu đến động mạch chủ, nói cách khác, trước khi bụng bị thương, người chết đã đến trạng thái sắp chết."
Tống huyện úy còn muốn dò hỏi thêm một chút, một bộ đầu vội vàng chạy tới, nói: "Huyện úy, không phát hiện nhân vật khả nghi."
Từ lúc tiếng gào rống kia vang lên đến giờ, nhiều nhất cũng chỉ hơn nửa canh giờ, nha dịch tới cực nhanh, hung thủ vậy mà không thấy tung tích.
"Ngươi nói hung thủ có thể là cùng một người hay không? Là trùng hợp hay là có mưu tính trước?" Lưu Thanh Tùng đứng sát vào Nhiễm Nhan hỏi.
Từ thủ pháp giết người xem ra, cách chết của mấy người này hoàn toàn bất đồng, người trong khách điếm nọ là bị đông chết lại có thêm ý tứ giá họa nhất định, khất cái chết do độc sát, mà người này là bị chém chết.
"Nghe nói phát hiện thi thể Lưu Vấn là một tú nương?" Nhiễm Nhan không trực tiếp trả lời vấn đề của Lưu Thanh Tùng, ngược lại hỏi Tống huyện úy.
Đối với thi thể này, lại có dấu hiệu là mưu sát, Nhiễm Nhan hiển nhiên sẽ hoài nghi đây là án giết người liên hoàn.
Tác giả ps: Thời Đường một thước ước tương đương với .centimet, một thước là mười tấc, trong truyện sáu thước một tấc, ước chừng khoảng mét . Các triều đại kích cỡ chiều dài có chút xê dịch.