Đúng chính ngọ, tiếng trống mở chợ ở chợ Tây ầm ầm vang lên, cửa lớn ở chợ Tây đồng loạt chậm rãi mở ra, chờ đợi những thương nhân bên ngoài lần lượt tiến vào, dọc theo những con đường lớn của phố chợ, các cửa tiệm sắp xếp cửa lớn, bày biện hàng hóa, không lâu sau, chợ Tây một khắc trước còn yên ắng vắng lặng lại lần nữa trở nên nhộn nhịp sầm uất, là một nơi phồn hoa ngựa xe qua lại như mắc cửi.
Như thường lệ Lưu Ly dắt Tiểu Đàn đi vào chợ Tây từ cổng phía Nam, cảm thấy hôm nay người qua lại đông đúc hơn ngày thường, không khí cũng có điểm kỳ quái, chỉ là nàng không nghĩ gì nhiều, cứ men theo đường lớn đi đến tiệm khuôn in Như Ý, chào hỏi đôi câu với Sử chưởng quầy, rồi vén rèm đi vào gian phòng vẽ dành riêng cho nàng, vào trong phòng rồi mới cởi nón, Tiểu Đàn thành thục đi nhóm một chậu than.
Sau khi đi Đại Từ Ân tự về, qua hôm sau Lưu Ly đã đến tiệm khuôn in Như ý bắt đầu kiếp sống họa sư.
Việc vẽ những bản mẫu hoa nhuộm lên vải này nàng rất quen thuộc, nửa tháng nay đã vẽ được ba mẫu rồi.
Ngoài mẫu cành hoa mẫu đơn của Võ phu nhân hôm trước, còn vẽ cho bà chủ thương nhân người Hồ họ Mễ một mẫu hoa văn tròn hình năm đứa trẻ đùa giỡn, hôm trước còn nhận thêm một mẫu dây đai hình hạc -------- tuy là mẫu khuôn in có thể đặt làm, nhưng không phải hình gì cũng làm được, phải để chưởng quầy thấy có thể bán được thì mới đồng ý.
May mà kiếp trước Lưu Ly từng tốn một năm để nghiên cứu về hoa văn thời Đường, cũng nắm được bảy tám phần những kiểu hoa văn thịnh hành thời này, nàng vẽ ba mẫu, quả thật là vừa đẹp đẽ mới mẻ vừa cao quý may mắn, chưởng quầy tuy biết nàng có tài vẽ, nhưng không biết bắt đầu chính thức vẽ mẫu sẽ thế nào đây, bây giờ mới xem như thực sự tin tưởng.
Một mẫu khuôn in chân chính, không phải chỉ là cầm lấy tờ giấy vẽ phác thảo ra là xong, mà còn phải dựa vào kích thước vải được đặt tính toán ra kích cỡ của bản gỗ, sau đó cắt ra những miếng lụa trắng bằng nhau, vẽ kiểu hoa văn mẫu lên miếng lụa trắng đó.
Đợi đến lúc làm bản khắc gỗ thì dán chặt miếng lụa đã vẽ đó vào tấm ván gỗ, rồi dùng dao khắc, dao lưỡi tròn, dao bằng để khắc thành đường nét, khắc đường rãnh...!Cuối cùng lại nhuộm ra một khúc vải hoa văn mới, mất khoảng chừng một tháng.
Lưu Ly xem trọng nhất chính là bản hoa văn mẫu đơn làm cho mẹ già của Nữ Hoàng tương lai, dường như mỗi một bước đều tự mình đi xem, may là tất cả đều thuận lợi, mà sinh nhật của Dương lão phu nhân cũng chính là đầu tháng Ba khi hoa mẫu đơn nở rộ, thời gian vẫn còn kịp.
Cho đến khi nhiệt độ trong phòng đã tăng lên, Lưu Ly chà chà hai tay, đang định mài mực, vẽ vài nét luyện tay, theo tác phong thương nhân làm việc của nhà họ An, sớm đã nói với Lưu Ly về vấn đề thù lao, có thể phát lương theo tháng, cũng có thể phát tiền theo số lượng những bản vẽ hoa văn mẫu của mình được bán ra, Lưu chọn cái sau, thứ nhất là do nàng tin tưởng vào trình độ chuyên nghiệp của mình, thứ hai đối với nhà họ An mà nói, thì cũng có thêm mấy phần đảm bảo, cứ tính toán như thế, thì tháng sau bản thân nàng cũng có thu nhập không tồi...!Nàng đổ một chút nước vào nghiên mực, rồi cầm một thỏi mực lên, lại nghe thấy Tiểu Đàn cười hi hi tiến vào, nhỏ giọng nói, "Cô cả, bên ngoài có vị công tử tìm cô đó."
Còn có người đến đây tìm nàng sao? Lưu Ly hơi bất ngờ, hỏi, "Là ai?"
Tiểu Đàn cười nói, "Là một vị công tử họ Mục, nói là anh họ của cô."
Mục Tam lang? Lưu Ly nhất thời nhớ đến thiếu niên dung mạo như họa kia, trong lòng âm thầm buồn bực, nghĩ một lát mới bảo, "Mời anh ấy vào đây nói chuyện đi."
Tiệm khuôn in Như Ý cũng có nhã phòng dành để tiếp đãi khách quý, chính là ở kế bên phòng vẽ của Lưu Ly, trang trí vô cùng tinh tế dễ chịu.
An Tĩnh Trí vốn định để Lưu Ly làm việc trong phòng đó, nhưng Lưu Ly lại thích gian phòng có cửa sổ thoáng mát này hơn.
Mục Tam lang nếu đã đến tìm nàng, đương nhiên vẫn nên đến phòng nàng thì hơn.
Khi Mục Tam lang bước vào, liếc mắt nhìn thấy gian phòng đầy tuyết đọng, dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn chân cao rất to, trên đó còn đặt giấy mực bút nghiên, kế bên cửa còn có hai chiếc giường nhỏ dành cho khách, trên giường chỉ trải đệm hoa văn màu xanh lam nền trắng mà thôi.
Lưu Ly cả người nhẹ nhàng thanh thoát: áo dài cổ bẻ, tay áo ôm sát màu ngà voi nhạt, kết hợp với váy dài màu đen, chân mang một đôi giày đen, tóc được tết thành bím, là cách ăn mặc tiêu chuẩn của người Hồ, cả người không hề có món trang sức nào, nhưng nụ cười lại tươi tắn, đôi mắt sáng rạng rỡ, hoàn toàn không giống với cô gái e thẹn rụt rè ở ngoại ô hôm đó chút nào.
Lưu Ly nhìn thấy ánh mắt ngơ ngẩn của Mục Tam lang, tiến lên mấy bước cười nói, "Dạo này anh họ khỏe chứ?"
Mục Tam lang lúc này mới tỉnh lại, cười cười, "Khỏe, vẫn khỏe." Trên mặt hơi ửng hồng.
Lưu Ly nhịn cười, mời Mục Tam lang ngồi lên giường nhỏ, lại bảo Tiểu Đàn mang hai cốc sữa lên, mới bắt đầu hỏi, "Hôm nay anh họ từ đâu mà đến, sao lại biết Lưu ly ở nơi này?"
Mục Tam lang hơi ngượng ngùng, lát sau mới đáp, "Hôm nay đi Độc Liễu Thụ xem một chút, nghe nói em làm họa sư ở đây, thuận đường ghé thăm."
Hắn đương nhiên không thể nói với Lưu Ly rằng hôm đó hắn nghe nói nhà Khố Địch muốn đưa Lưu Ly vào giáo phường, đã lập tức đi tìm mẹ mình, mẹ hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn do dự không biết có nên xen vào chuyện này hay không, khó khăn lắm mới bị hắn thuyết phục, tìm cái cớ đi đến nhà Khố Địch, nhưng lại nghe nói Lưu Ly bị lạc mất trên đường trở về, sau mới biết là đến nhà họ An.
Mẹ hắn bảo đừng hỏi đến chuyện này nữa ----- Vợ chồng An Tứ lang và mẹ của Lưu Ly năm đó quan hệ rất tốt, nhất định không khoanh tay đứng nhìn đâu.
Quả nhiên, nghe nói cha của Lưu Ly và mẹ kế kia xấu mặt ở nhà họ An, Lưu Ly cũng không về nhà nữa.
Hắn lại cố tình tìm An Thập Nhất lang nghe ngóng, mới biết nàng đã đến khuôn in Như Ý làm họa sư.
Lúc đó An Thập Nhất lang còn cười hắn có phải là thích Lưu Ly rồi không, Mục Tam lang cũng kinh ngạc, lúc ấy mới phát hiện mấy ngày nay sự quan tâm dành cho Lưu Ly có hơi quá rồi.
Hắn về nhà nghĩ suốt một đêm, cuối cùng lấy hết dũng khí đi nói với mẹ một tiếng.
Mẹ hắn lắc đầu không chịu, nói thứ nhất nhà hắn là người nơi khác đến, không xứng với Lưu Ly, thứ hai mẹ của Lưu Ly đã mất, nhìn dáng vẻ của cha nàng và Tào thị kia, về sau nhà mẹ đẻ không những là không giúp đỡ gì được, lại còn là một gánh nặng nữa, mà phía cha hắn chắc chắn không thể đồng ý.
Hắn như bị tạt gáo nước lạnh, buồn bực suốt mấy ngày mới từ bỏ.
Nhưng hôm nay đến Độc Liễu Thụ xem náo nhiệt, trên đường đi ngang qua chợ Tây không biết vì sao lại đi theo dòng người đến nơi này, lại đứng trước tiệm ngơ ngẩn rất lâu, mới có dũng khí bước vào...
Lưu Ly không để ý nét mặt của Mục Tam lang, bởi vì ba chữ "Độc Liễu Thụ" đã làm nàng kinh ngạc rồi------đó không phải là một địa danh, mà là pháp trường nổi tiếng nhất thành Trường An, là một bãi đất trống không xa cổng Tây Bắc của Chợ Tây, hơn nữa đa số dùng để trảm quyết vương tôn quý tộc.
Nàng không nhịn được tiếp tục hỏi, "Độc Liễu Thụ hôm nay có hành hình à?"
Mục Tam lang thấy nàng hỏi, liền thở phào một hơi, gật đầu, "Đúng vậy, hôm nay xử trảm mấy người, nghe nói trong đó có mấy vị phò mã, có rất nhiều người vây xem, có một vị Tiết phò mã tướng mạo đường hoàng, đến lúc chết vẫn lớn tiếng mắng chửi, quả là một hảo hán!"
Lưu Ly im lặng không nói: đây chính là kết cục của án mưu phản Phòng Di Ái, chết ba vị phò mã hai vị công chúa, trước sau còn có ba vị vương gia.
Mà vị phò mã mà Mục Tam lang nói đến kia, đoán chừng là Tiết Vạn Triệt.
Trong đó oan ức nhất chính là vị Ngô Vương bị ban tự vẫn.
Người này tướng mạo anh tuấn, văn võ song toàn, từng được Lý Thế Dân xem là đứa con trai giống mình nhất, tuy là vì Trưởng Tôn Vô Kỵ kiên quyết phản đối nên không được lập làm thái tử, nhưng uy danh trong triều và trong dân gian vẫn vô cùng cao.
Cũng chính vì vậy, Trưởng Tôn Vô Kỵ mới lợi dụng vụ án Phòng Di Ái hãm hại ông ta------ lúc này Trưởng Tôn Vô Kỵ đã nắm được đại quyền, một vụ án này có thể giúp hắn ta nhân cơ hội hại chết hai kẻ thù chính trị danh tiếng lẫy lừng này, có lẽ hắn đang hả lòng hả dạ cho rằng thiên hạ đang nằm trong tay mình rồi chứ gì? Chắc chắn không thể nào ngờ rằng rất nhanh thôi hắn sẽ chết trong tay đứa cháu trai mà hắn tận tay phò trợ lên chiếc bảo tọa Hoàng Đế kia? Báo ứng đến nhanh như thế đấy, màn kịch này cũng thật đẫm máu và kích thích đi!
Nhưng mà những màn chém giết trong triều cho dù có tàn khốc đến đâu, thì cũng cách một khoảng rất rất xa với cuộc sống bình thường của người dân Trường An, có thể đối với những thương nhân ở Chợ Tây mà nói, đầu và máu tươi của những nhân vật đó, chẳng qua chỉ là cơ hội để buôn bán mà thôi ----- thảo nào người đến chợ Tây hôm nay đặc biệt đông, cũng rất hưng phấn nữa...!Đến cuối cùng, cho dù tôn thất Lý Đường chết sạch hết, chẳng lẽ còn ảnh hưởng đến việc nàng vẽ tranh kiếm tiền hay sao? Lưu Ly cười tự giễu lắc đầu.
Mục Tam lang thấy Lưu Ly lắc đầu không nói, tưởng rằng nàng không thích nghe mấy chuyện giết người gì đó, lại thấy ngượng ngùng, lát sau mới nói, "Nghe Thập Nhất lang nói, tranh của em vô cùng xuất sắc, em vốn thích vẽ thích viết chữ, đoán là vẽ tranh lại càng đẹp hơn."
Lưu Ly thu hồi suy nghĩ, mỉm cười, "Chẳng qua là được anh họ Mười Một thích thôi, Lưu Ly chỉ là thích vẽ đôi chút."Nghĩ đến Mục Tam lang cũng là người buôn vải, nàng liền bảo Tiểu Đàn mang bức vẽ hạc đối liên châu hôm qua vừa vẽ xong ra cho hắn xem.
Mục Tam lang xem qua, trong lòng liền kinh ngạc: tuy hắn biết Lưu Ly có thể vẽ, nhưng không ngờ được nàng có thể vẽ ra bản vẽ thế này.
Chưa đến mười tuổi hắn đã đến tiệm vải tiếp đãi khách, rồi còn đi chọn vải với cha, đương nhiên là người trong nghề.
Trước mắt là bức tranh có con hạc sinh động, dải lụa đẹp đẽ xen giữa đó điểm xuyến thêm cây hoa mềm mại, cho dù chỉ là tranh trắng đen cũng đã có cảm giác lộng lẫy.
Hắn muốn nói đẹp, nhưng không tìm được từ nào thích hợp, ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Ly đang nhìn mình, ánh mắt vô cùng trong sáng, đột nhiên cảm thấy không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, cúi đầu ấp úng rất lâu mới nói, "Thì ra em họ vẽ đẹp như vậy, tôi cũng an tâm rồi."
Lưu Ly nhìn hắn có vẻ kỳ lạ, có chút không hiểu hắn an tâm cái gì, định hỏi hắn có ý kiến phối màu gì cho bức tranh này không, ngoài cửa truyền đến giọng của Sử chưởng quầy, "Cô cả, bên ngoài có người khách muốn đặt một bộ khuôn in tranh săn bắt thú, nói là muốn làm bình phong."
Lưu Ly từng nhìn thấy bình phong hình sơn thủy đời Đường, không cảm thấy dùng khuôn in làm bình phong có gì hiếm hoi, nhưng nghe giọng của chưởng quầy hình như không đồng ý cho lắm, liền hỏi, "Trước đây không có vị khách nào đến mua khuôn in làm bình phong sao?" Chưởng quầy nói, "Đúng, lần này nhờ cô cả xem thử."
Lưu Ly đứng dậy, cười nói với Mục Tam lang, "Anh họ chờ một lát được chăng?"
Mục Tam lang đương nhiên biết lúc này mình phải cáo từ thôi, nhưng khi mở miệng thì lại nói, "Được".
Nhìn thấy Lưu Ly gật đầu cười, nhanh nhẹn rời khỏi, trong lòng hắn hối hận liền nghĩ về bản thân mình: hôm nay mình làm gì, nói những gì đều là ngốc nghếch hết! Trong lòng Lưu Ly không chừng đang nghĩ vậy cũng nên...!Đang buồn bực không thôi, lại nghe thấy ngoài cửa Lưu Ly "A" lên một tiếng, có vẻ tràn đầy kinh ngạc..