Mấy ngày tiếp theo, bọn họ không cần phải xuống núi nữa, chỉ cần ở trên núi chờ. Vì hai ngày
sau chính là Trung thu.
Màn đêm lại buông xuống.
Dương Mạt Lỵ dẫn theo Bồ Đề đi tuần tra trong thiền viện một vòng, xác định không có nguy hiểm gì mới trở về phòng.
Còn Dương Thủ Văn thì ôm Thanh Nô và Ấu Nương ngồi trên cửa hiên thiện phòng. Khí sắc của Thanh Nô đã khá lên nhiều, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng cũng đã có hơi hồng hơn. Cô quấn lấy Dương Thủ Văn liên lục đòi hắn kế chuyện xưa.
Dương Thủ Văn lập tức kế lại một lần nữa về Cao lão trang, Lưu Sa Hà, kể thẳng đến Hoàng Phong Lĩnh.
- Đại huynh.
- ừ?
– Huynh nhìn cái cây kia kìa.
Dương Thủ Văn kế mệt rồi cùng Ấu Nương, Thanh Nô nói chuyện.
Thanh Nô đột nhiên chỉ về phía trước nói:
– Huynh nhìn cái cây kia, hình như là một ông lão có lông mi rất dài.
Nhìn về phía ngón tay Thanh Nô chỉ, chỉ thấy ở góc thiền viện có một gốc cây cổ thụ. Mùa thu đã đến, lá cây đã rụng mất hơn nửa. Những càng trơ trụi, lắc lư trong cơn gió nhẹ, phát ra những
âm thanh nhỏ.Ông lão có lông mi dài?
Dương Thủ Văn sửng sốt, ánh mắt tập trung vào cây cổ thụ.
Cái cây kia, chính là đêm hôm đó thích khách ấn thân ở cái cây kia dùng cung tên đánh lén Dương Thủ Văn. Mới trải qua không lâu, lá cây đã rụng sạch, Dương Thủ Văn nheo mắt lại, nhìn cây đó thật lâu không nói hắn như đang suy nghĩ điều gì đó.
La hán Trường Mi?
Hắn giật mình lạnh run, đỡ Thanh Nô cho cô ngồi xuống.
– Âu Nương muội hãy chăm sóc cho Thanh Nô.
- Đại huynh, huynh muốn làm gì?
Thanh Nô tỉnh lại sau khi bị thương, thì lại có biếu hiện rất dựa dẫm vào Dương Thủ Văn, tay cô cứ bám lất áo Dương Thủ Văn không chịu buông.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đó tỏ ra khổ sở, đáng thương.
Dương Thủ Văn cười cười, giơ tay xoa đầu cô.
– Huynh quay lại ngay, muội hãy ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, đợi lát nữa chúng ta sẽ kể
xong về Hoàng Phong Lĩnh, rồi ngoan ngõan đi ngủ.
- Vâng!
Dương Thanh Nô gật gù, rồi buông tay ra.
– Hủy Tử ca ca, cần muội giúp không?
– Không cần, muội chăm sóc tốt cho Thanh Nô là được.
Dương Thủ Văn vổ vỗ Ấu Nương, rồi nhảy từ cửa hiên xuống, nhanh chóng chạy về phía cây đại thụ phía trước.
Thân cây rất thô, to phải hai người ôm mới hết.
Có lẽ cây này đã sống sót qua bao nhiêu năm, sau khi háp thụ tinh hoa của đất trời nó mới có sức sống mãnh liệt đến vậy.
Dương Thủ Văn đi xung quanh cây này một vòng rồi đột nhiên hắn ngồi xổm xuống đất.
Hắn phát hiện, trên cây có một cái hốc nhỏ, không biết là nó hình thành thế nào. Nhưng do xung quanh có cỏ dại che lấp, cho nên phải tìm kỹ lắm mới thất, chứ bình thường không thế phát hiện ra. cửa hốc không lớn, chỉ vừa nắm đấm của Dương Thủ Văn.
- Ấu Nương, mang lửa đến đây.
- Vâng!
Ấu Nương trả lời một tiếng, bảo Dương Thanh Nô dựa vào cây cột ở hành lang, rồi chạy xuống nhà bếp chỉ một lát sau, cô đã cầm cây đuốc đến. Dương Thủ Văn cầm cây đuốc trong tay, từ từ soi vào hốc cây kia. Bên trong loáng thóng có bày cái gì đó. Hắn lấy dao găm, chọc vào đó hai nhát xác định không có gì nguy hiếm mới thò tay vào.
Hốc câu không sâu, hơn ẩm ướt.
Dương Thủ Văn dường như cảm thấy bắt được cái gì đó, sau đó hắn rút tay ra.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||
- Ồ?
Ấu Nương nhìn vật trong tay Dương Thủ Văn, không khỏi kinh ngạc:
– Hủy Tử ca ca, trong đây sao có thế có thứ này, đây là cái gì?
Đó là một một cái túi giấy dầu không to lắm, hình như bọc bên trong có gì đó.
Dương Thủ Văn cầm trong tay suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu với Ấu Nương, cô lập tức hiểu chuyện che miệng lại rồi ra sức gật đầu.
Không được tiết lộ.
Sự hiểu ý giữa Dương Thủ Văn và Ấu Nương không cần phải nói thành lời.
Hắn lấy túi giấy dầu đế vào cái túi da bên hông sau đó giơ cây đuốc rồi nắm lấy bàn tay nhỏ
bé của Ấu Nương quay về cửa hiên.
- Đại huynh, huynh đang tìm gì vậy?
Thanh Nô thấy rõ ràng là Dương Thủ Văn làm cái gì đó dưới gốc cây, vì từ chỗ cô nhìn lại thì vừa vặn Dương Thủ Văn bị cái cây ngăn cản.
Dương Thủ Văn cắm cây đuốc vào một cái lỗ ở hành lang rồi ôm Thanh Nô vào ngực.
– Không có gì, tiếp theo chúng ta lại kể chuyện xưa.