Hai tiếu nha đầu làm lành rồi, khiến cả Tống thị và Dương thị thở phào nhẹ nhõm.
Kiểu xích mích giữa những đứa trẻ này, quả thực người lớn khó mà có thể hiếu được. Đối với Ấu Nương mà nói, Hủy Tử ca ca mãi mãi là Hủy Tử ca ca của nàng, hơn nữa bí mật giữa nàng và Hủy Tử ca ca đã khắc sâu vào trong lòng nàng.
Về mặt này, Ấu Nương có một cảm giác rất tự tin.
Còn Dương Thanh Nô thì sao?
Mặc dù có hơi đanh đá, thậm chí có lúc khá độc ác nhưng dầu gì cũng vẫn chỉ là đứa trẻ.
Khi nàng phát hiện, cả đời này tất cả mọi người không phải chỉ có vây quanh nàng, thậm chí trong một tình huống nào đó đến mẫu thân người mà nàng yêu quý nhất cũng sẽ không còn, Dương Thanh Nô cảm thấy sợ hãi. Hôm qua, sau khi Dương Thủ Văn dẫn Ấu Nương lên núi, quả thực Dương Thanh Nô có chút cảm giác ngưỡng mộ. Nhớ lại, có một số chuyện đúng là do nàng đố kỵ mà ra.
Ví dụ, như ngày hôm qua, ngay từ đầu Ấu Nương đâu có trêu chọc nàng.
Cô ấy cầm bài thơ đang đọc, Thanh Nô là tò mò mà đi đến.
Chỉ là lúc nàng biết, Ấu Nương biết mặt chữ, mà chữ trên tờ giấy là món quà của của Dương Thủ Văn tặng cho Ấu Nương nên Thanh Nô đố kỵ.
Nàng nghĩ, món quà kia ngay từ đầu phải là của nàng mới đúng.
Dương Thủ Văn là ca ca của nàng, cho dù là cùng cha khác mẹ, thì cũng phải tặng quà cho nàng chứ không phải là tặng cho Ấu Nương.Trẻ con bắt đầu ghen tỵ cũng rất đáng sợ! Thanh Nô xé tan tờ giấy kia thành từng mảnh nhỏ, càng chọc tức Ấu Nương, họ nhào vô đánh nhau. Trước kia, hai nha đầu này cũng chưa đến mức như vậy.
Đến một nơi xa lạ, một mình nàng đối diện với huynh trưởng khiến nàng sợ hãi.
Ấu Nương chìa tay ra khiến Thanh Nô cảm nhận được sự ấm áp.
Rất nhanh, hai tiểu nha đầu lại cùng chơi đùa, hi hi ha ha, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thấy cảnh như vậy, cuối cùng Tống thị và Dương thị cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dương Thủ Văn ngồi xốm bên con ngựa què, sau khi quan sát, đột nhiên hắn la lớn:
– Dương Mạt Lỵ, sao không đóng đinh lên mã chưởng?
Dương Mạt Lỵ đang múc nước giếng, nghe thấy Dương Thủ Văn gọi liền bỏ thùng nước đó chạy đến.
– Mã chưởng là cái gì?
– Mã chưởng chính là… mảnh sắt trên móng ngựa kia kìa.
– Tại sao trên móng ngựa phải có mảnh sắt?
Vẻ mặt của Dương Mạt Lỵ ngu ngơ, rõ ràng là không hiếu lắm câu hỏi của Dương Thủ Văn.
Đóng đinh lên móng ngựa? Con ngựa kia chắc chắn sẽ rất đau mà.
Còn Dương Thủ Văn thì như chợt tỉnh ngộ ra, lẽ nào thời này móng ngựa sắt vần chưa xuất hiện sao?
Là suy nghĩ theo quán tính của hắn, hắn nhìn yên ngựa và bàn đạp đều đầy đủ liền cho rằng móng ngựa sắt đã xuất hiện cho nên không đế ý nữa.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của Dương Mạt Lỵ, rất có thế móng ngựa sắt còn chưa xuất hiện.
Dương Thủ Văn giơ tay, nhẹ nhàng lau vết thương cho con ngựa, con ngươi đảo một vòng rồi lập tức có một sáng kiến.
Móng ngựa sắt, có vẻ như không khó làm lắm.
- Được rồi, không sao rồi, ngươi đi làm việc
đi.
Dương Thủ Văn phất tay, đuối Dương Mạt Lỵ đi làm việc, hắn đi lên trước đại điện rồi đứng lại, nhìn quanh thiền viện.
Thiền viện có nhiều người bỗng chốc trở nên náo động hơn.
Chuyện móng sắt cho ngựa tạm thời gác lại, quan trọng là phải nhanh chóng giải quyết câu đố về La hán Trường Mi kia.
Chỉ có điều, La hán Trường Mi rốt cuộc là cái gì?
Dương Thủ Văn đi trong thiền viện một vòng, mãi đến lúc ăn cơm tối mà vẫn chưa tìm được đáp án.
Sau bữa cơm tối, Dương thị và Tống thị dọn dẹp lại phòng.
Dương Thủ Văn thì ngồi xếp bằng trước đại điện như một lão tăng đang nhập định không hề nhúc nhích.
– Hủy Tử ca ca, mau kể chuyện ngày xưa đi.
Ấu Nương kéo Thanh Nô từ ngoài thiền viện chạy tới thở hốn hển đứng trước Dương Thủ Văn.