Đại Đường Cuồng Sĩ

chương 406: tối nay có mưa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tào Văn cuối cùng cũng thuyết phục được Võ Ý Tông. Gã đại diện cho Võ Tam Tư hứa hẹn với Võ Ý Tông điều kiện mà y không thể từ chối, phong làm Lũng vương, kiêm Phiêu Kỵ đại tướng quân, cũng chia bảy châu bốn mươi ba huyện của Lũng Tây cho y làm đất phong, thành lập Lũng Quốc, con cháu đời đời không bị tước bỏ thuộc địa.

Làm Vệ đại tướng quân Giam Môn vệ, Võ Ý Tông nắm giữ mười ngàn thủ quân coi giữ cung thành, đã khống chế tất cả cổng chính của cung thành và Hoàng thành, cho nên y là nhân vật quan trọng được cung đình tranh đoạt. Tầm quan trọng của y, tới một mức độ nào đó còn vượt qua cả Đại tướng quân Lý Trân của Thiên kỵ doanh.

- Thời gian định lại là canh Một đêm mai, chúng ta sẽ từ cửa Trọng Quang tiến vào Đông cung, lại từ cửa Minh Đức của Đông cung tiến vào Thái Sơ cung, chỉ cần đến lúc đó Đại tướng quân mở cửa Minh Đức ra, ta đã có thể xưng ngươi là Lũng vương điện hạ rồi.

Vẻ mặt Võ Ý Tông nghiêm trọng, chậm rãi gật đầu:

- Vậy một lời đã định!

Tào Văn đứng dậy cáo từ, Võ Ý Tông đưa Tào Văn đến ngoài cổng cung thành, nhìn gã đi xa. Võ Ý Tông tâm sự nặng nề trở về quan phòng của mình. Vừa đi vào quan phòng lại bất ngờ phát hiện Trương Dịch Chi đang ngồi trong quan phòng của y, như cười như không nhìn y. Phía sau Trương Dịch Chi, tiểu trà đồng của Võ Ý Tông đang khúm núm đứng đó.

Võ Ý Tông sợ tới mức mềm nhũn lùi ra sau, bịch một cái quỳ gối bên chân Trương Dịch Chi. Trương Dịch Chi cười hì hì nói:

- Đại tướng quân bây giờ giỏi quá rồi nhỉ! Tiểu nhân nên xưng hô với ngài thế nào đây, Lũng vương điện hạ, đúng không! Lũng vương điện hạ, xin nhận của tiểu nhân một lạy.

Trương Dịch Chi cười thích thú thu tay lại, vỗ bàn một cái thật mạnh:

- Võ Ý Tông, gan chó nhà ngươi cũng lớn lắm!

Võ Ý Tông sợ tới mức mất hồn mất vía, cuống quít dập đầu. Trương Dịch Chi hừ mạnh một tiếng:

- Nói đi! Võ Tam Tư phái ngươi làm gì, kể thật cho ta biết, nếu không, xem ta làm thịt đầu chó nhà ngươi như thế nào.

Ngày hôm sau là ngày nghỉ triều, nhưng gần như có một nửa đại thần đến thượng triều, cả triều đình lòng người bàng hoàng, cũng không ai biết sắp xảy ra chuyện gì? Cũng không ai biết tương lai tiền đồ của Đại Đường rồi sẽ ra sao?

Tương Vương bị giáng chức, Lư Lăng Vương sa vào Phật môn, rất nhiều người đều mang lòng bi quan, có lẽ Đại Đường đã không còn bao lâu nữa rồi.

Trương Giản Chi vẫn bình thường như trước, trời chưa sáng đã đi tới quan phòng của mình. Dường như hết thảy mọi chuyện sắp phát sinh trong triều đình đều không có liên quan gì đến y. Y vô cùng bình tĩnh xử lý đống văn thư chồng chất như núi, điệp văn các châu các huyện trên dưới đưa tới, ngày nào cũng chất đầy trên bàn của y.

Đương nhiên cũng có quan viên tới đàm luận thời cuộc với y, ai cũng đều lo lắng. Giản Chi cũng chỉ cười, lại không đuổi người ta đi cũng không dừng cây bút trong tay. Mãi đến khi Thượng Quan Uyển Nhi phái thị nữ tâm phúc đưa tới cho y một tờ giấy nằm trong chiếc lọ bằng sáp được bịt kín, lúc này mới làm Trương Giản Chi thay đổi thái độ.

Y đóng cửa lại, khóa trái cửa, trở lại chỗ của mình lấy một con dao nhỏ mở lọ sáp ra, bên trong là một tờ giấy cực nhỏ được vo tròn nhét vào, y vội vàng mở tờ giấy ra, lập tức thay đổi sắc mặt.

Trương Giản Chi khoanh tay đi mấy bước trong phòng. Y ngồi xuống, lấy ra hơn mười tờ giấy nhỏ, trên mỗi tờ viết một câu nói: “Đêm có mưa, bắt đầu tránh đi.”

Trương Giản Chi ra khỏi phòng, gọi hai gã tâm phúc của y đến, đưa tờ giấy cho hai người bọn họ, dặn bọn họ mấy câu thật kĩ càng. Hai gã tùy tùng liên tục gật đầu, bọn họ tự ôm lấy chồng văn điệp đã được phê ổn thỏa, đi các quan phòng của đại thần để phân phát.

Lúc xế chiều, Trương Giản Chi rời khỏi Hoàng thành, ra đến thành Lạc Dương nhưng y cũng không đi xa, mà dưới sự bảo vệ của hơn mười thị vệ tâm phúc, y cưỡi ngựa lách về phía Tây Uyển, từ ngoại môn Tây Uyển tiến vào Tây Uyển, chạy thẳng tới doanh trướng Thiên kỵ doanh.

Đại trướng trung quân của Thiên kỵ doanh, nơi này là nơi ngày thường Đại tướng quân Lý Trân xử lý công vụ. Lúc này bốn phía đại trướng bố trí hơn một ngàn tên lính, mặc giáp đeo đao, đề phòng nghiêm khắc, không cho bất kì kẻ nào tới gần đại trướng.

Lúc này, Trương Giản Chi được Tửu Chí dẫn tới đại trướng trung quân, chờ giây lát, một tên thân vệ đi ra nói:

- Trương tướng quốc mời vào.

Trương Giản Chi đi vào đại trướng, chỉ thấy trong đại trướng hơn mười quan viên phân ra hai hàng ngồi xuống, Đại tướng quân Lý Trân đầu đội kim khôi, thân mặc ngân giáp, thắt lưng đeo kiếm tướng quân, ngồi ở ghế đầu bên phải, dưới hắn là tướng quân Trương Lê, dưới nữa là Võ Lâm Quân tướng quân Lý Trạm, vị trí đầu hàng bên trái trống không, hẳn là vị trí của Trương Giản Chi, phía dưới là Diêu Sùng và Hoàn Ngạn Phạm.

Mọi người sắc mặt nghiêm túc, không ai nói gì. Trương Giản Chi bước nhanh tới ngồi xuống chỗ của mình, y liếc qua chiếc ghế cao nhất ở chính giữa, vị trí chủ nhân còn chưa đến. Y thấp giọng hỏi Diêu Sùng:

- Còn ai chưa tới?

- Đã đến đủ cả rồi.

Lúc này, Lý Trân chậm rãi nói:

- Trương tướng quốc nói qua đi! Đêm nay sẽ có trận mưa gì?

Trương Giản Chi nhìn nhìn mọi người, cất cao giọng nói:

- Tin tức chính xác trong cung, đêm nay Võ Tam Tư suất quân vào cung, thời gian là canh Một, từ Trọng Quang môn tiến vào Đông cung, lại từ cửa Minh Đức tiến vào Thái Sơ cung. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay Võ Tam Tư sẽ đăng cơ ở Thái Sơ cung.

Lúc này, trong góc đại trướng bỗng nhiên có người hừ thật mạnh một tiếng, tất cả mọi người yên tĩnh lại, chỉ thấy trong trướng một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi bước ra, mặc áo bào tím, eo thắt đai ngọc, dáng người bậc trung, ánh mắt trong suốt, dưới hàm có chòm râu đen dài một thước. Người này không ai khác, chính là Lư Lăng Vương Lý Hiển.

Tất cả mọi người đứng lên, khom người thi lễ:

- Tham kiến điện hạ!

Duy chỉ có Diêu Sùng ngơ ngác ngồi đó, trong mắt cực kỳ khiếp sợ và nghi hoặc, dường như bị thuật định thân vậy. Lý Hiển khoát tay:

- Các vị mời ngồi!

Lý Hiển nhìn nhìn Diêu Sùng, cười nói:

- Ta hoàn toàn lý giải được tâm trạng của Diêu tướng quốc, lúc trước những người khác nhìn thấy cô, cũng giống như ngươi, thậm chí còn khiếp sợ hơn ngươi.

Sau một lúc lâu Diêu Sùng mới phản ứng được, hỏi:

- Điện hạ không phải đang bị giam lỏng trong phủ sao?

Lý Hiển khẽ mỉm cười:

- Đó chỉ là thế thân thôi, tất cả mọi người nghĩ cô cắt tóc thành tăng, cho nên cô tìm một tên hòa thượng thế thân, mấy ngày nay cô ở trong Bách Tước sơn trang của Đại tướng quân, cảm tạ Đại tướng quân đã chiếu cố chu toàn, còn đưa Trọng Tuấn tới cùng đoàn viên với cô.

Lý Trân hạ thấp người nói:

- Điện hạ không cần phải khách khí, đây là chuyện thần tử phải làm.

Lý Hiển lại nhìn Diêu Sùng:

- Diêu tướng quốc nếu muốn rời khỏi trướng, giờ vẫn còn kịp.

Diêu Sùng khẽ lắc đầu, kiên định nói:

- Vi thần nguyện vì điện hạ vượt lửa qua sông, chết muôn lần cũng không chối từ!

Trong mắt Lý Hiển lóe lên tia tình cảm phức tạp:

- Qua nhiều năm như vậy, ta nhẫn nhịn hết thảy nỗi nhục, đã trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm và đả kích, chính là vì ngày hôm nay. Đêm nay chính là thời khắc chúng ta xây dựng lại Đại Đường, hãy để chư quân đang ngồi đây chứng kiến thời khắc lịch sử này!

Nơi dừng chân của Võ Lâm Quân ở trong thành Viên Bích phía bắc cung thành, đây cũng là kho của thành Lạc Dương, tồn trữ lượng lớn lương thực. Võ Lâm Quân ước chừng hai vạn người, nhân số nhiều nhất trong các đội quân, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện có tố chất, là lực lượng trung kiên bảo vệ xung quanh hoàng cung.

Trước mắt Đại tướng quân Võ Lâm Quân là Võ Du Nghi, bên dưới có bốn tướng quân Võ Diên Cơ, Võ Sùng Huấn, Lý Trạm và Dương Nguyên Diễm. Tình thế phát triển đến ngày hôm nay, mặc dù Võ Du Nghi hợp với huynh đệ Trương thị, nhưng cũng không có nghĩa là huynh đệ Trương thị đã có thể khống chế Võ Lâm Quân.

Võ Lâm Quân trên thực tế đã bị các thế lực lớn chia cắt và khống chế. Trong bóng đêm, một tên giáo úy Võ Lâm Quân như một cơn gió chạy đến trước quan phòng của Võ Du Nghi, quỳ một gối, kích động bẩm báo:

- Khởi bẩm Đại tướng quân, Lý Trân đã bị bắt!

Võ Du Nghi đang tâm phiền ý loạn chờ đợi mệnh lệnh của Nhị Trương, không ngờ lại nghe được tin này. Gã lập tức vừa mừng vừa sợ, cao giọng, gấp gáp hỏi:

- Bây giờ người ở đâu?

- Hồi bẩm Đại tướng quân, ở trong phủ đệ của hắn. Thừa dịp ban đêm hắn hồi phủ, huynh đệ mai phục bên ngoài phủ đã bắt được.

Trong lòng Võ Du Nghi kích động vạn phần, gã biết bắt được Lý Trân có ý nghĩa như thế nào. Chỉ cần gã đem đầu của Lý Trân giao cho huynh đệ Trương thị, đời này vinh hoa phú quý gã hưởng không hết. Gã đang định đi báo cáo với Nhị Trương, nhưng vừa đi vài bước, gã dừng lại, ngẫm nghĩ một chút, lập tức ra lệnh:

- Tới phủ trạch của Lý Trân!

Võ Du Nghi quyết định tạm thời không nói cho huynh đệ Trương thị, để tránh huynh đệ Trương thị bảo người khác giành lấy công lao này, gã nhất định phải nắm được nó trong tay. Mặc dù huynh đệ Trương thị lúc nào cũng dặn, bảo gã không được rời khỏi trú địa của Võ Lâm Quân, nhưng gã bị tin tức của Lý Trân làm cho váng đầu óc, suất lĩnh trăm tên thân vệ tiến vào phủ trạch của Lý Trân ở phường An Nhân.

Lúc này, tòa phủ trạch của Lý Trân đã bị ba nghìn binh lính Võ Lâm Quân bao vây trong ngoài, do tướng quân Võ Lâm Quân Lý Trạm suất lĩnh. Thấy Võ Du Nghi đến, y vội vàng tiến lên chào:

- Tham kiến Đại tướng quân!

Võ Du Nghi xoay người xuống ngựa hỏi:

- Người đâu rồi?

- Trước mắt giam lỏng ở nội trạch, đợi Đại tướng quân đến xử lý.

- Tốt lắm!

Võ Du Nghi khen ngợi cười nói:

- Làm không tồi!

Lý Trạm không dùng Lý Trân để tự mình lĩnh công, khiến Võ Du Nghi rất hài lòng. Gã cười nói:

- Đi thưởng thức phong thái của Lý đại tướng quân một chút nào!

Gã dẫn theo thủ hạ bước nhanh về phía nội trạch, Lý Trạm thấy con cá to đã sa lưới, liền lập tức đưa mắt ra hiệu với tướng lĩnh thủ hạ một cái. Tướng lĩnh thủ hạ hiểu ý, dẫn theo hơn ngàn binh lính Võ Lâm Quân đánh vào nội trạch, nội trạch truyền đến tiếng kêu thảm thiết, không bao lâu sau liền an tĩnh lại.

Lý Trạm mang theo một cái đầu người đi ra, giơ cao lên hô lớn:

- Võ Du Nghi giúp kẻ xấu làm điều ác, chết không hết tội, tướng sĩ ba quân theo ta vào cung trừ gian!

Mấy ngàn binh lính Võ Lâm Quân vung tay hô to:

- Giết Nhị Trương!

Mặc dù trong phủ trạch của Lý Trân đã xảy ra biến cố đầu tiên, nhưng hoàng cung vẫn hoàn toàn yên ắng như trước, dường như chưa phát sinh chuyện gì cả. Vẫn như trước ở trú địa của Võ Lâm Quân trong thành Viên Bích, Võ Diên Cơ và Dương Nguyên Diễm suất lĩnh một ngàn năm trăm binh lính lặng lẽ bao vây quan phòng của Võ Sùng Huấn, bọn họ đang kiên nhẫn chờ đợi biến cố phát sinh trong quan phòng.

Võ Diên Cơ là trưởng tử của Võ Thừa Tự, trong lần đấu tranh quyền lực kịch liệt này, bọn họ lôi kéo tiêu điểm của các phái, mặc dù Võ Phù Dung đại diện cho gia tộc của họ đạt thành hiệp nghị với Thái Bình công chúa, dường như đã theo phe Thái Bình công chúa, nhưng Thái Bình công chúa lại không biết chuyện đã phát sinh nhiều năm trước, chính là Lý Trân đã từng cứu Võ Thừa Tự một mạng.

- Dương tướng quân, ngài quả thật có thể khẳng định Lư Lăng vương điện hạ đang ở đại doanh của Thiên kỵ doanh?

Võ Diên Cơ trầm giọng hỏi.

Dương Nguyên Diễm khẽ mỉm cười:

- Tướng quân có thể không tin ta, nhưng hẳn ngài phải tin Lý đại tướng quân, là hắn đã hứa với ngài.

Võ Diên Cơ yên lặng gật đầu, đưa ra quyết định này cũng không dễ dàng, nhưng y vẫn khắc ghi lời trăn trối của phụ thân: “Nếu tương lai triều đình xảy ra chính biến, bọn họ sẽ lựa chọn đi theo Lý Trân.” Vậy là không chỉ phụ thân trước khi lâm chung cảm kích Lý Trân, đồng thời trước khi lâm chung phụ thân cũng hiểu, là trưởng tử, y phải gánh lấy vận mệnh của toàn bộ gia tộc.

Truyện Chữ Hay