Ba ngày sau, buổi chiều có nắng.
An Tử Nhiên vừa xem xong một đống sổ nợ lộn xộn, Tô Tử vội vội vàng vàng chạy váo thư phòng.
Tô Tử là nhi tử của quản gia, so với An Tử Nhiên thì lớn hơn sáu tuổi, năm nay đã hai mươi hai tuổi, tính tình ngay thẳng, phần đông nam tử ở tuổi này đều đã thú thê sinh tử, bất quá hắn vẫn chưa thú thê.
An Tử Nhiên chưa từng hỏi nguyên nhân, mà đây là gia sự của người ta, hắn cũng không tiện hỏi, mà chính xác là không có hứng thú hỏi, bất quá hắn cũng đại khái đoán được nguyên nhân.
“Có chuyện gì phát sinh? Hấp ta hấp tấp như vậy!”
Tô Tử nhìn thiếu niên thần sắc lạnh nhạt, sửng sốt một chút, dù đã nhìn qua vài ngày, nhưng hắn vẫn chưa thích ứng được với thiếu gia tính cách đại biến, nếu không phải là bộ dạng của An Tử Nhiên rất béo, hắn còn có ảo giác đứng trước mặt mình là một thiếu niên tuấn tú, phong độ nho nhã.
Mau chóng đem loại suy nghĩ kì quái này vứt ra sau đầu, Tô Tử nhớ đến mục đích mình chạy đến, vội vã nói:”Bốn vị trưởng quầy của An gia đang chờ ngài ở đại sảnh, bọn họ nói có đại sự phát sinh, cần ngài làm chủ.”
An Tử Nhiên lộ ra thần sắc nghi hoặc, mấy người Phùng trưởng quầy hắn đều biết, vì vậy nên rất nghi hoặc.
Bồn người đều là chủ sự quản lý các cửa hàng lớn của An gia, bình thường nếu không có việc sẽ không đến An gia, trừ phi là theo thông lệ nửa tháng đến báo cáo một lần, nhưng hiện tại cả bốn người đều có mặt, nhất định không phải đại sự đơn giản.
“Đi xem sao!” An Tử Nhiên trên mặt vẫn giữ bình tĩnh bước ra khỏi thư phòng, Tô Tử vội vàng theo sau.
Thời điểm An Tử Nhiên tới đại sảnh, bốn vị trưởng quầy mồn năm miệng mười đang đàm luận sự việc, gương mặt họ đều mang theo sự lo lắng, thấy hắn tiến vào, bốn người lập tức đình chỉ đàm luận đứng lên, ánh mắt nhìn hắn vừa chăm chú lại thoáng chút nghi hoặc.
Về chuyện An Đại thiếu gia thay đổi, họ là người làm cho An gia, tự nhiên đã nghe nói qua, hơn nữa Tô quản gia cũng chứng thực với họ An Tử Nhiên bây giờ không còn là An Tử Nhiên của trước kia.
Nhưng ngay từ đầu họ cũng không quá tin tưởng, thẳng đến hiện tại, nhìn hắn vẻ mặt bình tĩnh thong dong đi tới, không còn loại ương ngạnh kiêu ngạo trước kia, đi đường cũng ngênh ngang, chỉ thiếu không viết lên mặt “Lão tử là hoàn khố” (công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi trác táng), bọn họ rốt cuộc tin tưởng lời nói của Tô quản gia, bất quá hắn có thể vực dậy An gia hay không thì còn cần thời gian để chứng minh.
“Thiếu đông gia.” Phùng trưởng quầy đứng đầu bốn người tiến lên trước. Ba người khác cũng lần lượt lên tiếng, có điều vẻ mặt không có sự cung kính cùng nghiêm cẩn như khi đối mặt với An thường Phú, An Tử Nhiên tuổi nhỏ là một nguyên nhân, nhưng quan trọng là, hắn trước kia không có tiếp xúc qua việc quản lý An gia sản nghiệp, chỉ là cái mao đầu tiểu tử, để hắn quản lý họ, không có khả năng sẽ làm bọn họ lập tức tin phục.
An Tử Nhiên xem tất cả trong mắt, nhưng hắn không nói gì, hắn cũng lường trước được tình hình này, hơn nữa họ biểu lộ cũng không quá lộ liễu, hắn không tất yếu phải so đo, chỉ cần họ có thực tài, mà khi dùng người cơ bản cần phải rộng lượng.
An Tử Nhiên ngồi trên chủ vị, ánh mắt bình tĩnh đảo qua trên mặt họ: “Có chuyện gì? Nói đi.”
Các trưởng quấy nhất thời hai mặt nhìn nhau, họ nhìn thấy sự kinh sợ trong mắt đối phương, thiếu đông gia rất có khí thế của lão gia, trong nháy mắt có cảm giác như đang đối mặt với An Thường Phú.
Phùng trưởng quầy thần sắc phức tạp, hắn ngược lại có cảm giác thiếu đông gia so với đông gia còn trầm ổn hơn, nghĩ vậy, trong lòng hắn lại tính toán: “Thiếu đông gia, sự tình là như vậy …”
An gia mặc dù là địa chủ lớn nhất An Viễn Huyền, nhưng thủ đoạn vơ vét của cải của An Thường Phú cũng không quang minh chinh đại gì, lúc còn trẻ, hắn dựa vào mấy khối thổ địa để làm giàu, sau khi An gian phát triển đi lên, hắn lại dùng thủ đoạn thâu tóm phần lớn thổ địa của nông dân ở An Viễn Huyền làm của riêng, sau đó đem cho nông dân thuê, thu địa tô kếch xù.
Nông dân khốn khổ không thôi, lương thực hàng năm thu được trừ bỏ phần giao cho An gia, phần còn lại căn bản không đủ ăn, cho nên có những nông dân không thể không hướng An gia mượn lương.
Tại điểm này, An Thường Phú không thu lãi kếch xù, nhưng ngày qua ngày, tái mượn lương, rất nhiều nông dân thiếu nợ An gia không thể trả nổi, chỉ còn cách nhiều thế hệ trồng trọt cho An gia để trả nợ.
An Thường Phú khi còn sống, nhiều nông dân kháng nghị An gia vi phú bất nhân (ví làm giàu mà bất chấp tính người), nhưng đều bị An Thường Phú chấn áp, khi đó An Thường Phú thường cấp lễ vật cho Huyện lệnh, nhờ váo quan phủ mới không đem sự việc làm lớn, nhưng tất cả đều là khi An Thường Phú chưa chết, nay khi mà An Thường Phú qua đời, An gia không có đương gia làm chủ, những nông dân từng bị áp bức thảm thương bị người hữu tâm kích động mà bắt đầu phản kháng.
Phong trào phản kháng mới bắt đầu sau khi hạ táng vợ chồng An Thường Phú, vì loạn dân không có nhiều người, sự tình cũng không quá lớn, mấy người Phùng trưởng quầy cho họ có thể giải quyết được, nhưng lại không thể ngờ, tình huống mấy ngày nay lại chuyển biến xấu.
Chương : Từ đầu đến cuối sự việc.
Ban đầu, chỉ có hai ba nông dân đến trước cửa hàng lương thực gây chuyện. Số lượng không nhiều, nhìn qua chỉ là phô trương thanh thế, Phùng trưởng quầy chỉ để tiểu nhị đem họ đuổi đi, An gia đang trong thời điểm rối ren, không có An Thường Phú chống lưng, bọn họ cũng không muốn làm lớn sự việc.
Nhưng không được mấy ngày, mấy nông dân bị đuổi đi lúc trước đột nhiên chạy đến trước cửa hàng lương thực cãi lộn, một đám mang bộ dáng không sợ chết, thậm chí có nông dân xông vào cửa hàng đoạt lương thực, nhưng họ không có thành công.
Phùng trưởng quầy là người thông minh, sự tình mấy hôm trước cho hắn một cảnh báo, những người đó vào lúc nào không đến gây chuyện, lại cố tình là sau khi An thường Phú qua đời, An gia không có đương gia làm chủ mới đến, dù chỉ có hai ba cá nhân, nhưng hắn vẫn mướn năm tay hộ vệ giỏi đánh đấm đến trông cửa hàng, để dự phòng giờ khắc này, kết quả hắn đoán đúng.
Nông dân cướp lương thực bị loạn côn đánh ra khỏi cửa hàng, dánh đến đầu rơi mấu chảy.
Bị năm hộ vệ làm kinh sợ, những nông dân gây chuyện phải tạm rời đi, mang theo đồng bọn bị trọng thương.
Nhưng đây mới chỉ là khúc dạo đầu, qua hai ngày, sự tình triệt để bạo phát, chỉ có bảy tám nông dân họ còn có thể ứng phó, nhưng hơn mười hai mươi cái nông dân thì không được, một đám nông dân xông váo cửa hàng lương thực Phùng trưởng quầy quản lý, mỗi người như nổi điên mà cướp lương thực, tuy kho lương thực không có vấn đề gì nhưng mặt tiền cửa hàng đã bị cướp sạch.
Phùng trưởng quầy sau mới biết ở cửa hàng của ba vị trưởng quấy khác cũng xảy ra sự việc tương tự, biết sự việc không đơn giản, lúc này bọn họ mới tìm đến An gia.
An Tử Nhiên nghe xong thì trầm mặc.
Thấy hắn không nói gì, bốn người không khỏi âm thầm lắc đầu, vẫn chỉ là đứa trẻ.
Cứ xem như Tô quản gia nói thiếu đong gia bất đồng với trước kia, nhưng họ cũng không ôm hy vọng quá lớn, dú sao một cái oa nhi mười sáu tuổi thì có thể làm được gì, một thương nhân thành công ngoại trừ có mắt nhìn xa trông rộng, thì sự quyết đoán cũng là một yếu tố quan trọng, thiếu đông gia vẫn còn quá trẻ, kinh nghiệm vẫn còn hạn chế.
“Vô duyên vô cớ, nông dân như thế nào sẽ gây chuyện, còn phát sinh chuyện cướp đoạt lương thực.”
Thời điểm đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, âm thanh bình tĩnh của An tử Nhiên vang lên, bốn vị trưởng quầy tiếp xúc với ánh mắt máu đen của hắn, không biết vì sao, họ lại có cảm giác không dám nhìn thẳng.
Vẫn là Phùng trưởng quầy kinh nghiệm dày dặn kịp phản ứng, vội nói:”Thiếu đông gia, chúng ta cũng hiểu được không có lửa làm sao có khói, nhưng là tra không được, trước đó cũng không có dị thường nào, tất cả như đột nhiên xảy ra, chúng ta hoài nghi, liệu là có người đang âm thầm gây chuyện, gay phiền toái cho An gia?”
Bốn người tin tức linh thông, sớm đã nghe chuyện vợ chồng An Thường Đức nổi giận đùng đùng rời khỏi An gia, lấy tình cách của họ, gây ra chuyện này cũng không có gì là lạ.
Lúc trước khi An Thường Phú chưa mất, An Thường Đức đã thèm nhỏ dãi gia sản An gia, hắn đã sớm muốn xuống tay với An gia, với bản tính đó, sớm đã nên làm như vậy.
Bọn họ nghi ngờ An Thường Đức còn có nguyên nhân khác, An gia nắm giữ phần lớn lương thực của An Viễn Huyền, tám phần mười cửa hàng lương thực đều là của An gia, nếu An gia không bán lương thực cho những nông dân đó, trừ phi đi sang những thành trấn xa khác mua lương thực, nếu không họ cũng chỉ có thể chờ chết đói.
Đó là lý do bách tính mặc dù rất hận An Thường Phú nhưng cũng không dám phản kháng, An gia cơ hồ nắm trong tay huyết mạch của An viễn Huyền, bọn họ cũng ném chuột sợ vỡ đồ.
An tử Nhiên trầm tư một hồi lâu:”Phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, nếu không ngày sau sẽ có càng nhiều người làm theo, các vị là thuộc hạ của phụ thân đã mười mấy năm, kinh nghiệm phong phú hơn ta, không biết đã có biện pháp nào chưa?”
Bốn người lại nhìn nhau, nếu có biện pháp, họ đã không tìm tới An gia.
Không khí theo sự trầm mặc của mọi người lại im lặng xuống, lúc sau, một trưởng quầy họ Lưu lên tiếng:”Thiếu đông gia, chúng ta có thể báo quan, dựa theo luật pháp của Đại Á, nagng nhiên cướp bóc cửa hàng lương thực, nhẹ thì lưu đày biên cương, nặng thì xử tử, muốn họ biết tính nghiêm trọng của sự việc, phải giết gà dọa khỉ.”